Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 494

CHƯƠNG 494: XÉT DUYỆT NỘI BỘ NAM TỰ

Vừa nhắc đến Ân Thiên Thiên, dù ở tình huống như thế nào, giọng nói của Cảnh Liêm Uy đều sẽ bất giác trở nên dịu dàng.

Liên mẫn kinh ngạc nhìn anh, trên tay còn cầm một góc của chiếc áo, một lúc lâu cũng không nói lên lời.

Cảnh Liêm Uy lại coi như không có chuyện gì xảy ra, cười nói với cô ta: “Được rồi, chuẩn bị xong rồi thì cố gắng làm việc, vị trí trợ lý cô làm 5 năm chắc cũng rất quen thuộc rồi, lần sau áo của tôi không phiền cô thu dọn, tôi kêu chị Linh giúp là được…”

Nói xong, Cảnh Liên Uy bèn đi lướt qua Liên mẫn rồi đi ra ngoài, trong tay là bệnh án vừa thuận tay cầm ở trên mặt bàn.

Lời nói đều rất nhẹ nhàng, cũng rất tự tại, nhưng trong lòng hai người đều rất rõ ràng, bọn họ đang kéo dãn khoảng cách!

Nhìn theo bóng lưng đã đi xa của Cảnh Liêm Uy, Liên mẫn đứng ở đằng sau mà sắc mặt lúc đỏ lúc trắng! Tay cầm chiếc áo blouse mà không nhịn được hơi dùng sức để lại dấu vết ở trên, cánh môi mím chặt nói không lên lời.

Ân Thiên Thiên!

Lời nói của cô rốt cuộc đã truyền đến tai của Cảnh Liêm Uy, anh rốt cuộc bắt đầu xa cách với cô ta!

Không cam tâm, không cam tâm, thật sự không cam tâm!

Liên mẫn há to miệng hít thở, trong mắt tràn ngập sự giận dữ.

Cô ta rõ ràng chờ đợi bên cạnh anh 5 năm, thậm chí cô ta sắp bước chân vào trong cuộc sống của anh, tại sao Ân Thiên Thiên lại trở về vào lúc này? Cô ta sao không mất trí nhớ luôn, hoặc chết ở bên ngoài luôn đi?

Sau khi bình ổn lại cảm xúc của mình, Liên mẫn bước ra khỏi phòng làm việc của Cảnh Liêm Uy, vừa đi ra thì gặp phải một nhóm y tá đi ngang qua, cười chào hỏi với cô ta.

— Bác sĩ Liên, lại đến giúp bác sĩ Cảnh dọn dẹp văn phòng?

— Bác sĩ Cảnh thật có phúc, có được một trợ lý tốt như vậy, tôi thấy vị trí trợ lý hôm nay vẫn là của bác sĩ Liên rồi.

— Bác sĩ Liên giỏi, giúp bác sĩ Cảnh dọn dẹp văn phòng đã 5 năm, hơn nữa còn giúp chúng ta không ít việc.

— Ha ha, đúng thế, bác sĩ Liên lương thiện như thế, phẫu thuật còn giỏi như vậy, thật sự là con nhà người ta mà…

Mấy lời này nếu như trước đây lọt vào tai của Liên mẫn cô ta sẽ chỉ cảm thấy cực kỳ dễ nghe, nhưng bây giờ cô ta nghe dường như lại giống sự châm chọc! Những lời Ân Thiên Thiên trước đó nói trong phòng bệnh sớm đã truyền ra ngoài, ai cũng không đoán nổi đằng sau cô rốt cuộc có dụng ý gì khác hay không? Bây giờ nói trắng ra như thế, không phải chế nhạo thì là cái gì?

Khóe môi ngại ngùng nhếch lên, Liên mẫn hai tay đã sớm siết chặt đút trong túi áo blouse, để lại đằng sau là sự líu ríu của đám y tá mà không thèm quan tâm.

Chị Linh đứng ở khúc cua nhìn thấy cả nhưng không khỏi lắc đầu.

Rốt cuộc, là bọn họ quá ngu ngốc, hay là Liên mẫn thật sự làm quá tốt?

Xét duyệt nội bộ của phòng 1 khoa ngoại bắt đầu, tất cả mọi người vào vị trí của mình, Cảnh Liêm Uy đứng ở bục quan sát, bên dưới toàn bộ đều là y bác sĩ đã thông qua các vòng thi đấu trước đến với vòng cuối cùng, tranh vị trí trợ lý lần này có 7 bác sĩ, bao gồm bác sĩ phòng 2 khoa ngoại, thậm chí chức y tá lưu động cũng có 10 người tranh giành, đôi mắt phượng híp lại, Cảnh Liêm Uy thấy tình huống bên dưới, một tay đút vào trong túi quần lạnh lùng nhìn.

Khi tổ thứ nhất bước lên, đôi mắt phượng của Cảnh Liêm Uy bắt đầu có gắng lướt qua mỗi người, suy nghĩ rốt cuộc ai mới là tổ viên thích hợp nhất với tổ của anh.

Sự linh hoạt và tốc độ của y tá lưu động, sự chuẩn xác của bác sĩ gây mê, sự chính xác của ý tá về khoản thiết bị, trợ lý có khả năng phối hợp nhuần nhuyễn… Tất cả đều là phương hướng suy nghĩ của anh, khi nhìn thấy Liên mẫn xuất hiện ở vị trí trợ lý, ánh mắt của Cảnh Liêm Uy cũng không có nhìn vào, chỉ tiếp tục quan sát, trong lòng quyết định chức của một vài người, nhưng có mấy vị trí lại hơi khó chọn.

Điền Vinh nhẹ nhàng mở cửa bước vào đứng bên cạnh anh, thấy mọi người làm việc trong phòng phẫu thuật đang ở phía dưới chờ đợi, anh ta mỉm cười nói với Cảnh Liêm Uy: “Sư phụ, anh đừng chọn hết người đi, giữ lại cho tôi hai người đi, tổ của tôi lúc chiến đấu rất yếu.”

Cảnh Liêm Uy nhướn mắt quay sang nhìn anh ta, khóe môi không khỏi cong lên.

Lúc Riêng tư, Điền Vinh thích gọi anh là sư phụ, mà anh cũng nhận cách xưng hô này.

Điền Vinh dù sao do một tay anh dẫn dắt, đâu thể bỏ mặc đồ đệ của mình không quản chứ?

“Muốn ai?” Khẽ hỏi, Cảnh Liêm Uy lại nhìn xuống phía dưới, vừa hay chạm vào ánh mắt của Liên mẫn, dù mang khẩu trang nhưng cũng nhìn ra cô ta đang cười, lông mày cong cong: “Nói thử xem.”

Dường như không có nhìn thấy, Cảnh Liêm Uy vẻ mặt lạnh nhạt di chuyển tầm mắt, Điền Vinh lại không nhịn được đứng bên cạnh Cảnh Liêm Uy vẫy tay với Liên mẫn, cười rất rạng rỡ.

“Trợ lý của anh tôi không dám tranh, ai cũng biết cô ấy gần như đã là ngự dụng rồi, cướp cũng cướp không được, nhưng tốt xấu gì bác sĩ gây mê anh phải để lại cho tôi một người? Không có bác sĩ gây mê giỏi, tôi không dám tùy tiện dùng dao!” Vừa nói, Điền Vinh cũng nghiêm túc nhìn những người tham gia khảo hạch, trong lòng nhịn không được mà muốn níu lưỡi, mấy người này không biết đã luyện bao lâu mới đến trình độ như hiện nay, quả thật đều là y bác sĩ giỏi nhất, mà trong đó có Liên mẫn đặc biệt xuất sắc, và còn một bác sĩ thực viện mới bước chân vào bệnh viện Nam Tự, thao tác giỏi nhưng vì thiếu kinh nghiệm mà có chút lo lắng: “Tôi cần không nhiều, chỉ cần cho tôi một bác sĩ gây mê, một y tá chuyên về thiết bị, trợ lý của anh thì anh tự giữ lại đi.”

Dù sao, anh ta cũng không cướp được.

Suy cho cùng, Cảnh Liêm Uy làm phẫu thuật trước giờ cần một trợ lý có độ phối hợp cao, ai cũng biết.

Đã từng là anh ta, bây giờ là Liên mẫn, không biết sau này sẽ là ai…

Đôi môi mỏng khẽ cong lên, Cảnh Liêm Uy thấy tình hình bên dưới không khỏi mỉm cười, trong đôi mắt phượng là hàng ngàn mối suy tư.

Sau khi xem xong xét duyệt, Cảnh Liêm Uy bèn trở lại văn phòng của mình trước, Điền Vinh cũng lập tức đi theo, ngay cả mấy bác sĩ khoa ngoại có quan hệ tốt với Cảnh Liêm Uy cũng đến vây quanh, vì để lôi kéo máy y bác sĩ dưới trướng của Cảnh Liêm Uy về chỗ mình, dù gì chỗ này của bọn họ không giống các bệnh viện khác, thích dùng tổ cố định, chỉ khi có tình trạng đột xuất xảy ra, mới mượn tạm người…

Bệnh viện Nam Tự nổi tiếng như thế, cũng không phải không có đạo lý…

— Tôi nói này, bác sĩ Cảnh, anh tốt xấu gì cũng phải cho chúng tôi húp ít nước canh chứ?

— Đúng thế, đừng lấy đi toàn bộ, chúng ta trải qua không dễ dàng gì…

— Anh để lại cho một trợ lý là được, tôi nghe nói lần này có mấy người cũng không tệ không phải sao?

Mọi người bàn luận xôn xao, Cảnh Liêm Uy từ đầu chí cuối chỉ yên lặng ngồi ở vị trí của mình trong tay cầm tập văn kiện, bên trên là tư liệu của những người tham gia xét duyệt vừa rồi, khi xem phần xét duyệt trợ lý, tư liệu của Liên mẫn được đặt trên cùng, ảnh chân dung thanh tú tươi trẻ, có cảm giác giống như Ân Thiên Thiên năm đó.

Điền Vinh đứng sau Cảnh Liêm Uy, cũng giơ tay cầm lấy tư liệu về cô ta, dù sao vị trí trợ lý, nhiều năm như thế không có thay đổi rồi, vừa rồi Liên mẫn ở trong phần thi xét duyệt cũng không có xảy ra sai sót gì, tất cả mọi người đều cho rằng cô nhất định sẽ tiếp tục với vị trí đó, ai biết Cảnh Liêm Uy lại không do dự để tư liệu của Liên mẫn sang một bên, tiếp tục nghiêm túc nghiên cứu những người phía sau.

Điền Vinh mắt mở to, kinh ngạc nhìn cô mà thốt lên: “Sư phụ, anh không cần Liên mẫn rồi sao?”

Cảnh Liêm Uy không thèm quan tâm anh ta, chỉ là trong lòng đã lưu lại ấn tượng rồi.

Xem ra, 5 năm nay, anh có chút dễ dãi, dẫn đến người khác cũng có suy nghĩ căn thâm cố đế như vậy!

Đây thật sự không phải chuyện tốt!

“Ý tá chuyên về thiết bị và bác sĩ gây mê đều không thể cho cậu, cho cậu một trợ lý thì như thế nào?” Cảnh Liêm Uy khẽ mở miệng nói, mà lúc này những bác sĩ thân quen khác ở trong văn phòng đều kinh ngạc, Cảnh Liêm Uy không để tâm mà tiếp tục xem tư liệu, khẽ nói: “Bên chỗ cậu đang thiếu một trợ lý phù hợp không phải sao? Điều bác sĩ Liên đến chỗ cậu, sau này cậu sẽ không nửa đêm kêu tôi trở lại tăng ca nữa?”

Trong lời nói mang theo ý cười, nhưng vẫn khiến người khác không khỏi sửng sốt.

— Bác sĩ Cảnh, tôi nên nói anh quá rộng lượng hay không rộng lượng đây? Thế nào thứ gì tốt cũng rơi vào đầu của đồ đệ anh thế?”

— Phân biệt với chúng tôi à? Trợ lý giỏi như vậy thế nào không cho tôi chứ? Tôi cũng cần mà!

— Tôi mặc kệ, nếu như lần này không làm tôi hài lòng, sau này lúc làm phẫu thuật tôi sẽ gọi điện cho anh!

Bỗng dưng, cả văn phòng nhốn nháo cả lên, Cảnh Liêm Uy mỉm cười không quan tâm, tiếp tục chọn người của mình, những bác sĩ khoa ngoại trẻ tuổi này bước tới chọn người Cảnh Liêm Uy đã loại ra, Điền Vinh cũng không ngốc, lập tức giơ tay nắm chặt tư liệu của Liên mẫn, sợ người khác cướp mất.

Sau một hồi nhốn nháo trong phòng, Cảnh Liêm Uy cuối cùng đã quyết định người mình sẽ chọn, chỉ là ai cũng không có tiết lộ ra, chị Linh cùng một nhóm người chỉ nhìn thấy đám bác sĩ đó bất mãn đi vào, hài lòng đi ra, mà trong đó phản ứng của Điền Vinh nhiệt liệt nhất, trong tay ôm một phần văn kiện, vui giống như nhặt được tiền vậy.

Dang sách còn chưa có tiết lộ, mọi người lại bắt đầu bàn tán.

— Tôi thấy lần này vào tổ của bác sĩ Cảnh chắc chắn lại là những người đó rồi, cô xem giỏi thế kia mà…

— Tôi cũng nhìn thấy rồi, độ phối hợp cao, lần trước tôi còn nhìn thấy bọn họ bước ra từ tổ hợp tác khác, cũng rất giỏi.

— Quả nhiên, vào được tổ của bác sĩ Cảnh đều là người đứng đầu…

— Tôi thấy trợ lý chắc chắn sẽ không thay đổi, bác sĩ gây mê không biết có bị điều đến tổ của Điền Vinh không, dù sao bác sĩ Điền cũng đã kêu gào lâu rồi, bác sĩ gây mê bản thân cũng đã phiền rồi…

Liên mẫn đứng ở đám đông lại không nói gì, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Vị trí đó chắc chắn là của cô, tự nhiên không cần phải nói, ai cũng không có tư cách cướp di!

Trưa, Liên mẫn đến nhà ăn ăn cơm, mấy y tá ngồi cùng nói chuyện vui vẻ, Điền Vinh đột nhiên bê khay cơm của mình đến đó, mấy y tá trộm cười rồi xoay người rời khỏi chỗ đó, Điền Vinh như ý nguyện ngồi cùng bàn với Liên mẫn.

“Nào, cô ăn nhiều một chút, đừng gầy như vậy, đến lúc đó nếu như cầm dao phẫu thuật cũng không có sức thì phải làm sao.” Điền Vinh tâm trạng cực kỳ tốt gắp thịt trên bát của mình cho Liên mẫn, cả ngày nụ cười trên môi vẫn không có tắt: “Tôi đã phải bỏ cả rừng cây…”

Liên mẫn cũng không có chú ý đến, chỉ là có chút ái ngại nên cúi đầu ăn cơm, xung quanh có không ít y bác sĩ nhìn thấy bọn họ mà đều che miệng cười, đa số là cảm thấy con đường truy thê của Điền Vinh cực kỳ không dễ dàng, cũng không biết đến lúc nào mới có rượu mừng nữa…

Bình Luận (0)
Comment