Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 496

CHƯƠNG 496: TỰ MÌNH THĂM DÒ

Trước khi sang nước Anh, cuối cùng Ân Thiên Thiên vẫn không đến bệnh viện để làm kiểm tra sức khỏe, bận bịu với dự án quảng cáo trong tay, còn phải chào hỏi tiểu gia hỏa Cảnh Nhan Hi, Cảnh Liêm Uy lại không tức giận với cô, chỉ chăm sóc cô ngày càng tốt hơn.

Ngày hôm đó, một đêm trước khi Ân Thiên Thiên rời đến nước Anh đã đến ở nhà của Đào Ninh.

Trong nhà chỉ có Đào Ninh và Cảnh Nhan Tức, Cảnh Liêm Bình gần đây cũng thường xuyên bận rộn đến mức không thấy bóng, cũng không biết làm gì, Ân Thiên Thiên kéo Đào Ninh nhịn không được nhẹ giọng cười trêu chọc nói: “Thế nào? Bây giờ trong nhà có chuyên gia kiếm tiền, có phải cậu chỉ cần chịu trách nhiệm xinh đẹp như hoa không hả?”

Gương mặt Đào Ninh có chút phiếm hồng, cụp mắt không nói, ở trong phòng bếp cùng Ân Thiên Thiên chuẩn bị bữa tối, Cảnh Nhan Tức một mình làm bài tập trong phòng, hoàn toàn tự giác cũng không cần người giám sát.

Vừa cắt đồ ăn, Đào Ninh vừa quay đầu nhìn Ân Thiên Thiên một cái, cô đứng trước bồn rửa rửa rau, vô cùng cẩn thận.

“Thiên Thiên, cậu và Cảnh Liêm Uy bây giờ thế nào?” Giống như vô tình trò chuyện, Đào Ninh cố gắng đem suy nghĩ của mình chuyển tới, khẽ nói: “Ngày mai cậu đi nước Anh, không biết lúc nào trở về, anh ấy nói thế nào?”

Nói xong, Đào Ninh quay đầu nhìn Ân Thiên Thiên một cách nghiêm túc, đáng tiếc Ân Thiên Thiên hoàn toàn không chú ý tới, hững hờ trả lời: “Vô cùng tốt, ngày mai đi Anh quốc anh ấy cũng muốn đi, Nhan Hi phải đi học nên không đi được, vì vậy mà con bé ở trong nhà náo loạn, nói muốn đi tìm anh Vũ Văn của nó…”

Nhắc đến Cảnh Nhan Hi, Ân Thiên Thiên không khỏi nhếch miệng lên, trong mắt đều là sự dịu dàng.

Đào Ninh bỗng nhiên đặt con dao thái thịt xuống, quay đầu nhìn cô nhẹ giọng mở miệng nói: “Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy muốn đi cùng cậu? Ý là muốn cùng cậu đi tam gia bữa tiệc rượu nhà họ Đổng sao?”

Gật đầu, Ân Thiên Thiên nói: “Ừm, đúng vậy, đúng lúc thật ra tớ cũng muốn đi, để bọn họ thấy tớ và Cảnh Liêm Uy rất tốt không phải cũng tốt sao?”

Vừa dứt lời, Ân Thiên Thiên cũng quay đầu nhìn cô, trong đôi mắt không có bất cứ tạp chất nào.

Trong giây lát Đào Ninh cũng không biết nên nói gì, chỉ ngây ngốc nhìn Ân Thiên Thiên, nhưng không biết làm sao, bên này hiện tại cô ấy không có một chút xin tức xác thực nào, cô ấy không thể vì như vậy mà khiến Ân Thiên Thiên lo lắng vì gia đình mà thật vất vả mới tụ họp lại được.

Há hốc mồm, Đào Ninh cuối cùng cũng không nói ra miệng, chỉ cười chuyển chủ đề, Ân Thiên Thiên cũng không quan tâm đến, chỉ nhẹ giọng cười và nói chuyện phiếm với cô ấy, mãi cho đến khi bữa tối chuẩn bị xong, Cảnh Nhan Tức từ trong phòng đi ra, vừa lúc Cảnh Liêm Uy cũng tan tầm trở về, chuẩn bị ăn cơm xong liền đưa Ân Thiên Thiên về nhà.

Sau khi Đào Ninh mở cửa liền thấy Cảnh Liêm Uy đang đứng trước cổng, đôi mắt hiện lên một chút cảm xúc không rõ ràng.

“Chị dâu.” Nhìn Đào Ninh, mắt phượng của Cảnh Liêm Uy lộ ra vẻ thâm thúy, khẽ gọi một tiếng.

Dù Đào Ninh nhỏ hơn so với ánh một chút, nhưng tiếng gọi của anh lại không có chút nào khó chịu, rất thuận miệng, một tiến gọi này khiến Đào Ninh không thể không có chút sửng sốt, nghiêng người tránh để Cảnh Liêm Uy đi vào.

“Anh đã đến?” Ân Thiên Thiên quay đầu đã nhìn thấy thân hình cao lớn của anh đi tới, đôi mắt trắng đen rõ ràng kia hơi sáng lên một chút, cô dọn đồ ăn thơm ngào ngạt trong tay xong rồi mới nói: “Thời gian vừa vặn, đúng lúc có thể ăn cơm!”

Nói xong, Ân Thiên Thiên quay người xới cơm, Đào Ninh nhìn Cảnh Liêm Uy đi vào, sau đó cô quay người đưa Cảnh Nhan Tức đi rửa tay.

Trong phòng bếp nhỏ, Ân Thiên Thiên xới từng bát cơm, sau khi Cảnh Liêm Uy đi vào, nhìn Cảnh Nhan Tức bị Đào Ninh đưa đi, không chút do dự liền tiến đến ôm Ân Thiên Thiên từ phía sau, bàn tay ấm áp đặt ở trên chiếc bụng bằng phẳng của cô nhẹ nhàng cọ xát, khẽ nỉ non bên tai cô, nói: “Bà xã, anh rất nhớ em!”

Một câu khiến Ân Thiên Thiên đỏ bừng gương mặt, đưa tay đụng vào eo của anh lẩm bẩm: “Anh ra ngoài nhanh đi, anh vừa vào chỗ này liền chật như vậy, nhanh…”

Cảnh Liêm Uy nghiêng đầu hôn lên mặt cô một cái, sau đó đưa tay bưng hai bát cơm ra ngoài, Ân Thiên Thiên cũng theo sau, vừa lúc Đào Ninh cũng đưa Cảnh Nhan Tức đã rửa tay sạch sẽ đi tới, lễ phép chào hỏi Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên, Cảnh Nhan Tức vô cùng ngoan ngoan ở bên cạnh ăn cơm, thỉnh thoảng quay đầu nói chuyện với mẹ của mình vài câu, cách cư xử trên bàn ăn tốt đến mức không giống một đứa trẻ…

Nhìn Cảnh Nhan Tức, Ân Thiên Thiên không thể không cảm thán, đưa tay đụng một cái vào Cảnh Liêm Uy vẫn đang ăn cơm, hỏi: “Anh xem Nhan Tức biết điều như vậy, tại sao đứa bé nhà chúng ta ăn cơm lại không an phận như vậy chứ?”

Cảnh Liêm Uy ngẩng đầu nhìn Cảnh Nhan Tức một cái, cười trả lời một câu: “Con gái là để thương yêu, con trai đều là làm đau người khác!”

Một câu âm u suýt chút nữa cười bắn cả cơm ra ngoài!

Người này, chính là nô lệ của con gái!

Đào Ninh cũng không nhịn được cười, lập tức bầu không khí trên bàn ăn được cải thiện rất nhiều, Đào Ninh và Ân Thiên Thiên nói chuyện rất nhiều việc trong cuộc sống, Cảnh Liêm Uy ngẫu nhiên xen vào một câu, ngược lại cũng không lộ ra vẻ xấu hổ, cũng không quá đột ngột, chỉ có điều Cảnh Liêm Uy lại bị Ân Thiên Thiên ghét bỏ càng nhiều hơn.

Đào Ninh nhìn dáng vẻ hai người bọn họ chung đụng cũng không biết nên làm gì bây giờ, chỉ rũ mắt nhìn đồ ăn trong bát, suy nghĩ ngàn vạn.

Sau khi ăn cơm xong, Ân Thiên Thiên chạy vào phòng bếp rửa chén, Cảnh Liêm Uy đi theo vào dặn dò nhiều lần sau đó mới đi ra, Đào Ninh chăm sóc Cảnh Nhan Tức sau đó khi chuẩn bi quay về giúp Ân Thiên Thiên thì gặp được Cảnh Liêm Uy đang đứng đợi ở bên hành lang.

Dáng người cao ráo dựa vào tường, chân dài trùng điệp, một tay đút trong túi quần, bộ dạng vô cùng đẹp trai, vô cùng bất kham, khiến Đào Ninh cũng nhịn không được líu lưỡi, Cảnh Liêm Bình và Cảnh Liêm Uy quả nhiên là anh em! Gen di truyền của nhà họ Cảnh có lẽ đều có một cỗ phóng đãng không bị trói buộc kia, thỉnh thoảng ngay cả trên người Cảnh Thiên Ngọc cũng có, vô cùng mê người…

Ánh đèn mờ nhạt hắt xuống làm nổi bật khuôn mặt anh tuấn phát ra càng dịu dàng của Cảnh Liêm Uy, nhưng trong đôi mắt phượng kia lại lộ ra một chút nguy hiểm và nghiêm túc.

“Chị dâu.” Thấy Đào Ninh đi tới, Cảnh Liêm Uy cũng không đứng thẳng lên, vẫn duy trì tư thế cũ nhìn cô ấy, ánh mắt sáng rực nhẹ nói: “Chuyện của chúng tôi, chúng tôi sẽ xử lý, cám ơn cô đã lo lắng!”

Một câu nói, Đào Ninh đứng tại chỗ lập tức có cảm giác lạnh từ lòng bàn chân, đôi tay nhỏ không tự chủ được nắm thành quyền.

Cảnh Liêm Uy nhìn chằm chằm vào cô ấy, lập tức rơi vào sự im lặng ngắn ngủi, trước khi Đào Ninh mở miệng, anh liền nói tiếp: “Mọi người muốn điều tra thì điều tra, thậm chí có thể trực tiếp hỏi tôi, nhưng mọi người nên biết, dù thế nào tôi cũng sẽ không từ bỏ cô ấy!”

Dứt lời, Cảnh Liêm Uy mới đứng thẳng lên, nhìn thật sâu vào Đào Ninh một chút sau đó liền xoay người đến giúp bà xã của mình.

Đào Ninh đứng tại chỗ lập tức có cảm giác giống như trút được gánh nặng, cảm giác áp bách của Cảnh Liêm Uy so với năm năm trước lại càng lợi hại hơn, huống chi còn ở tình huống như vậy, anh lại càng làm cho người ta có cảm giác khó mà chống đỡ được.

Há miệng thở hổn hển, Đào Ninh nhíu chặt lông mày, nhưng lại hoàn toàn không biết phải làm sao.

“Đào Ninh…” Rửa xong bát đĩa, Ân Thiên Thiên hướng lên lầu khẽ gọi, mãi cho đến khi trông thấy Đào Ninh mới cười nói: “Chúng tớ về trước, chờ đến khi tớ đến nước Anh sẽ gọi điện thoại cho cậu, tớ sẽ nhớ mang quà cho các cậu, đi trước đây!”

Đào Ninh cười vẫy tay với cô không nói gì, Cảnh Liêm Uy cũng ngẩng đầu nhìn cô ấy và khẽ mỉm cười một cái.

Mãi cho đến khi Ân Thiên Thiên đi theo Cảnh Liêm Uy cùng biến mất khỏi nhà mình, Đào Ninh mới hồi phục tinh thần.

Bây giờ Cảnh Liêm Uy, nguy hiểm khiến cho người khác khó mà chống đỡ…

Nhưng hết lần này tới lần khác, cô lại không hề có bằng chứng, nếu tùy tiện đi tìm Ân Thiên Thiên, Thiên Thiên nói không chừng sẽ nói cô ấy là tên điên!

Phiền não nhíu mày lại, Đào Ninh không nhịn được gọi cho Đổng Khánh một cuộc điện thoại, trong điện thoại hai người khẽ đàm phán, thỉnh thoảng lại nhìn thấy sắc mặt Đào Ninh thay đổi vài lần, chỉ là không ai biết rốt cuộc Đổng Khánh nói với cô ấy những gì…

Hôm sau.

Ân Thiên Thiên thức dậy từ rất sớm, Cảnh Nhan Hi đã ở trong nhà làm cuộc ‘cách mạng’ cũng không thể thuyết phúc ba mẹ đưa cô nhóc cùng đến nước Anh, chỉ có thể năn nỉ bọn họ ngày hôm đó đến nhà cũ nhà họ Cảnh, khi chuông cửa vang lên, Ân Thiên Thiên lần đầu tiên trông thấy Trình Thiên Kiều và Cảnh Thiên Ngọc.

“Thiên Thiên.” Trình Thiên Kiều cười ôn nhu chào hỏi, vẫn là một người đàn ông ôn hòa dịu dàng như trước.

Cảnh Thiên Ngọc cười với cô sau đó liền đi vào tìm Cảnh Nhan Hi, nhìn qua giống như là cố ý, lại giống như vô ý.

Sau khi Ân Thiên Thiên để bọn họ vào nhà liền gọi Cảnh Nhan Hi, yêu cầu cô nhóc nghe lời một chút, cũng may bình thường quan hệ của Cảnh Nhan Hi và Cảnh Thiên Ngọc cũng rất tốt, dăm ba câu liền bằng lòng đi theo, Trình Thiên Kiều nhìn thấy hành lý trong nhà đều đã đóng gói thì khẽ cười hai tiếng, nói với cô: “Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi, điên thoại tôi lúc nào cũng mở máy!”

Ân Thiên Thiên gật đầu đồng ý, nhưng ánh mắt cũng không bỏ qua tia sáng lóe lên rồi biến mất trên người Cảnh Thiên Ngọc.

Đôi này oan gia, cũng không biết lúc nào mới có thể đến được với nhau…

Đợi đến khi đứa trẻ Cảnh Nhan Hi có biến động lớn nhất rời đi, Ân Thiên Thiên mới cảm thấy nhẹ nhõm, vộ vàng vào phòng gọi Cảnh Liêm Uy thức dậy, người này gần đây cũng có chút thích ngủ, cũng không muốn thức dậy, điều này vô cùng hiếm thấy.

Vào phòng, Ân Thiên Thiên ngồi ở mép giường đưa tay đẩy anh, khẽ gọi: “Cảnh Liêm Uy, Cảnh Liêm Uy…”

Trên giường người đàn ông bỗng nhiên chuyển mình một cái sau đó ngủ tiếp, hoàn toàn không quan tâm đến cô…

Ân Thiên Thiên lập tức sửng sốt một chút, đây không phải đặc quyền của Cảnh Nhan Hi sao? Sao anh cũng học được vậy?

Khóe miệng nhếch lên một nụ cười, Ân Thiên Thiên không thể không khắng định đáp án trong lòng mình, hóa ra Cảnh Nhan Hi thích nằm như vậy đều là vì gen của Cảnh Liêm Uy, hoàn toàn không liên quan gì đến cô.

Tới gần một chút, Ân Thiên Thiên đưa tay lung lay anh và tiếp tục gọi: “Cảnh Liêm Uy, Cảnh Liêm Uy, Cảnh Liêm Uy…”

Người đàn ông trên giường nói bất động liền bất động, thật lâu sau cũng không nhúc nhích một cái, thậm chí còn hơi nhíu máy biểu thị rằng anh đang không vui, Ân Thiên Thiên không thể không bật cười, nhưng tiếng gọi tiếp theo còn chưa phát ra thì người đàn ông trên giường bỗng nhiên mở hai mắt ôm lấy cô và lật người cô lại, nhẹ nhàng đặt dưới thân thể mình…

Được ôm trong cái ôm quen thuộc, Ân Thiên Thiên cũng không thấy hoảng sợ, cứ như vậy đưa tay ôm lấy cô anh, vẻ mặt tươi cười nhìn anh, đôi mắt phát ra ánh sáng lấp lánh, một tay Cảnh Liêm Uy chống đỡ thân thể mình không đè lên người cô, một tay khác không nhịn được đưa tay vuốt ve gương mặt cô, mắt phượng hơi nhíu, nhìn cô khẽ nói: “Ầm ĩ với anh?”

Ngoan ngoãn gật đầu, Ân Thiên Thiên vô cùng thành thật, chỉ là thành thật đến mức có chút đắc ý.

Bình Luận (0)
Comment