Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 524

CHƯƠNG 524: KHOẢNG CÁCH KHÔNG THỂ VƯỢT QUA

“Sao có thể như vậy được, trước giờ anh ấy đều rất khỏe mạnh cơ mà” Ân Thiên Thiên nghĩ ngợi một lúc rồi nhẹ nhàng đáp. Rốt cuộc cô vẫn không để trong lòng, vốn dĩ chỉ gọi điện cho anh để hỏi vài chuyện, nhưng bây giờ lại khiến cô không còn tâm trạng làm việc nữa.

“Bằng không thì cậu về nhà xem xem sao?” Đào Ninh nhẹ nhàng đề nghị, cô ấy nói tiếp: “Lỡ mà bệnh thật thì không hay đâu.”

Ân Thiên Thiên nở nụ cười bất lực, rốt cuộc cô vẫn cảm thấy khả năng này thấp đến đáng thương, nhưng vẫn nghĩ xem mình có nên về thăm anh ấy hay không, trước lúc đi đột nhiên Đào Ninh đưa một tập tài liệu cho cô: “Phải rồi, lần trước Cảnh Liêm Bình để tập tài liệu này ở chỗ tớ, cậu giúp tớ mang về cho anh ta đi, tớ không đi đâu.”

Ân Thiên Thiên nhìn cô ấy rồi vẫn chìa tay ra nhận, cô đi thẳng về nhà họ Cảnh.

Đào Ninh nhìn cô cất tài liệu vào trong túi xách mà trong lòng cảm thấy rất căng thẳng.

Thân là bạn thân của Ân Thiên Thiên, rốt cuộc cô cũng không dám giấu giếm bí mật lớn này, mặc dù Cảnh Liêm Bình đã nói với cô rằng Cảnh Liêm Uy vẫn bình thường? Nhưng ai mà biết được khi nào anh ta sẽ phát bệnh? Để đề phòng vạn nhất, Đào Ninh vẫn nhắc nhở Ân Thiên Thiên trước, còn lại phải xem xem cô ấy có nhận ra hay không…

Sau khi bước ra khỏi phòng làm việc, Ân Thiên Thiên cầm tập tài liệu đi thẳng về nhà họ Cảnh, có những lúc cô cũng giúp Đào Ninh làm việc vặt, bởi thế lần này Đào Ninh có mở miệng nhờ vả, cô cũng không quan tâm gì mấy.

Trong chiếc taxi, Ân Thiên Thiên thẫn thờ nhìn ngắm thế giới bên ngoài khung cửa sổ, cũng nghĩ về những chuyện liên quan đến Cảnh Liêm Uy.

Đúng là gần đây Cảnh Liêm Uy khác thật, nhất lúc lúc ở bên Anh, cơn giận bốc lên một cách đột ngột của anh khiến cho cô sợ hãi đến tận bây giờ, sự lạnh nhạt sau đó của anh vẫn khiến cô canh cánh trong lòng, chỉ có điều cuối cùng vì chuyện của Ân Nhạc Vy mà để mọi thứ trôi qua cả…

Đột nhiên chiếc xe taxi dừng lại đột ngột, Ân Thiên Thiên chúi người về trước, suýt nữa đã đập người vào lưng ghế, túi xách đặt bên cạnh cô rơi xuống, tập tài liệu rớt ra…

“Xin lỗi cô, chiếc xe đằng trước thắng gấp nên tôi cũng…” Tài xế vội vàng xin lỗi Ân Thiên Thiên, anh ta nhìn cô với ánh mắt áy náy.

“Không sao đâu! Anh tập trung lái xe đi.” Ân Thiên Thiên nhẹ nhàng trả lời, cô khom lưng nhặt tập tài liệu lên, vừa khéo nhìn thấy trang đầu tiên trong đấy.

Bệnh rối loại nhân cách hoang tưởng.

Những con chữ to tướng xuất hiện trong tầm mắt cô, Ân Thiên Thiên sững sờ nhìn kỹ một lúc, rồi mới tiếp tục nhặt lên, cho đến khi không còn tờ nào rơi vãi nữa mới bắt đầu sắp xếp từng trang một, mười trang giấy đều có liên quan đến bệnh rối loại nhân cách hoang tưởng.

Ân Thiên Thiên ngồi trên ghế, tùy tiện lật xem từng trang một, chỉ có điều đoạn đường không xa, mới đây đã đến trước cửa tập đoàn Cảnh thị, cô vội vàng cất tài liệu vào rồi xuống xe.

Suốt dọc đường cô luôn suy nghĩ sao đột nhiên Cảnh Liêm Bình lại quan tâm đến y học? Còn là bệnh tinh thần cao thâm như thế này nữa.

Từ trước đến nay, mỗi lần đến tập đoàn Cảnh thị cô đều sẽ đi thẳng lên trên lầu, nhưng hôm nay vừa mới đi qua sảnh, nhân viên tiếp tân đã gọi cô lại rồi nhẹ nhàng nói: “Cô ba, hôm nay người nhà họ Cảnh đều không đến công ty.”

Nhân viên có lòng tốt nhắc nhở một câu, nhưng cũng e ngại không biết mình có lắm lời quá không, lẽ nào cô ấy không biết chuyện nhà mình à?

Ân Thiên Thiên hơi sững sờ, cô giơ tập tài liệu trong tay lên rồi mỉm cười bước đến bên quầy: “Vậy à? Tôi còn nghĩ ít nhất anh cả phải ở đây chứ, đúng lúc tôi đang giữ tài liệu của anh ấy, nếu anh ấy về thì cô đưa cho anh ấy giùm tôi.”

Nhân viên lễ tân mỉm cười lịch sự nhận lấy, sau khi nói lời cảm ơn, Ân Thiên Thiên bèn quay lưng đi ra khỏi tập đoàn Cảnh thị, chỉ có điều vừa mới bước chân ra cửa, nụ cười trên gương mặt cô chợt vụt tắt…

Người nhà họ Cảnh đều không có mặt ở tập đoàn Cảnh thị ư?

Nhưng sao cô lại không biết?

Ân Thiên Thiên ngẩn ngơ bước đi, lông mày khẽ nhíu lại, cảm giác bất an ngày càng hiện lên rõ rệt trong lòng cô.

Nhà họ Cảnh gặp chuyện gì rồi à?

Cảnh Liêm Bình không đến tập đoàn Cảnh thị là chuyện bình thường, nhưng nếu cả Vi Gia Huệ và Cảnh Nguyên Phước đều không đến thì lại là trường hợp ngoại lệ.

Ân Thiên Thiên nhíu mày thật chặt, trong lòng càng lúc càng cảm thấy bất an, cô chợt muốn gặp Cảnh Liêm Uy, muốn ôm lấy anh, dường như chỉ khi ở bên cạnh anh thì cô mới cảm thấy yên tâm vậy.

Ân Thiên Thiên giơ tay gọi xe, cô dứt khoát đọc địa chỉ biệt thự nhà họ Cảnh, đến cô cũng không hiểu vì sao mình tự dưng lại đọc địa chỉ nơi ấy, nhưng đến lúc hối hận thì chiếc xe đã phóng vun vút về căn biệt thự, Ân Thiên Thiên cũng không mở miệng…

Trong biệt thự nhà họ Cảnh.

Ngoại trừ Cảnh Liêm Uy, những người khác trong nhà họ Cảnh đều tập trung ở phòng khách, không ai nghĩ ra cách nào hay ho cả.

“Thật sự hết cách rồi sao?” Cảnh Thiên Ngọc nhẹ nhàng hỏi, rốt cuộc cô ấy vẫn không chịu tin rằng chuyện này đã đâm vào ngõ cụt: “Liêm Uy cũng là bác sĩ, còn quen với nhiều bác sĩ như thế mà không tìm được cách nào hay sao?”

Đôi mắt Cảnh Liêm Bình nhẹ nhàng chuyển động, một hồi lâu sau anh mới mở miệng nói: “Con biết có một bác sĩ họ Lưu có danh tiếng lẫy lưng trong khoa tinh thần, người đó là bác sĩ thiên tài được nhà họ Đổng đào tạo ra, bây giờ đang làm việc cho nhà họ Đổng…”

Vi Gia Huệ và Cảnh Nguyên Phước không nói gì, chỉ im thin thít.

Nhà họ Cảnh khiêm tốn hơn nhà họ Đổng nhiều, cho dù gia tộc bọn họ có lịch sử bệnh tâm thần di truyền, nhưng cũng không mời tất cả mọi bác sĩ về dưới trướng mình, mà chỉ hiểu biết đôi chút về bác sĩ khoa thần kinh bên nước thôi. Còn bác sĩ Lưu mà Cảnh Liêm Bình đã nói đúng là tài năng xuất chúng trong khoa thần kinh, nghe đâu ông ta còn là người cùng thời với cụ Đổng, là người nhân tài được thế hệ trước trong nhà họ Đổng bắt tay vào đào tạo…

“Chúng ta làm thế nào mới có thể nhờ nhà họ Đổng đồng ý để ông ta đến khám cho Liêm Uy?” Cảnh Liêm Bình thấp giọng lẩm bẩm, không giống như đang hỏi han mà cứ như tự nói chuyện với mình hơn: “Nhà họ Đổng ôi…”

Vi Gia Huệ hít sâu một hơi, ánh mắt toát ra vẻ kiên định, cuối cùng bà cũng mở miệng nói: “Mẹ không có yêu cầu gì khác, chỉ có một mong ước thôi…hy vọng Liêm Uy có thể khỏe mạnh, để làm được điều này mẹ sẽ bất chấp tất cả, đến cuối cùng, cho dù nhà họ Đổng có đưa ra yêu cầu gì thì mẹ cũng sẽ tìm cách thực hiện!”

Sau khi nói dứt lời, Vi Gia Huệ tức giận quay lưng đi về phòng ngủ, cùng lúc ấy, quản gia đến báo với nhà họ: “Thưa ông, thưa bà, cô ba về rồi.”

Nghe thấy thế, Cảnh Thiên Ngọc lập tức cảm thấy căng thẳng, Cảnh Liêm Bình nhíu mày, Vi Gia Huệ khựng lại suy nghĩ một lúc, nhưng cuối cùng bà cũng chẳng nói gì, chỉ đi thẳng về phòng. Đây là lần đầu tiên bà tỏ thái độ với Ân Thiên Thiên.

Ân Thiên Thiên vừa bước vào bèn nhận ra bầu không khí trong nhà họ Cảnh rất kỳ lạ, nhưng điều khiến cô ngạc nhiên là mọi người đều ở đây, nhưng vì sao lại không báo với cô tiếng nào?

Cô mỉm cười chào hỏi mọi người rồi đi vào phòng Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên rón rén bước vào phòng, nhìn người đàn ông đã ngủ say, người cuộn tròn lại như một đứa trẻ, ánh dương soi rọi một nửa chiếc giường, nhưng anh lại ngủ trong bóng râm, làm cô nhìn không rõ…

Ân Thiên Thiên cởi giày bước đến nằm bên cạnh Cảnh Liêm Uy, chiếc giường đôi rộng lớn bị nắng chia cắt thành hai thế giới, một bên là ánh dương ấm áp, một bên là bóng tối thăm thẳm, Ân Thiên Thiên xích lại gần anh hơn, cô nhìn gương mặt anh trong lúc ngủ, nhìn đôi mày nhíu chặt ấy mà không khỏi đau lòng.

Ngón trỏ của Ân Thiên Thiên nhẹ nhàng tách những nếp nhăn âu sầu của anh ra, nằm gần anh đến thế nhưng cô vẫn không thấy đủ, bèn nhẹ nhàng nâng cánh tay Cảnh Liêm Uy lên, nép người mình vào lòng anh, cho đến khi mùi hương của anh lan tỏa khắp trong cánh mũi mình, cô mới cảm thấy thế giới này tươi đẹp…

Rốt cuộc trái tim căng thẳng như dây đàn cũng đã thả lỏng khi về với vòng tay anh.

Cảnh Liêm Uy bất giác ôm cơ thể quen thuộc ấy đến với bóng tối của mình, khóe môi anh cong lên trong vô thức. Ân Thiên Thiên lại không chú ý, cô chỉ mỉm cười nhắm mắt lại.

Lúc tỉnh dậy đã đến giờ ăn tối.

Cảnh Liêm Uy nương theo ánh hoàng hôn hắt vào trong căn phòng ấm áp, đột nhiên cảm thấy bản thân mình như đang nằm mơ vậy.

Trước giờ anh chưa từng ngờ rằng, sẽ có một ngày nhìn thấy cô ấy nằm trong lòng như một đứa trẻ khi anh mở mắt dậy, hình ảnh ấy đẹp đến mức khó nói nổi bằng lời.

Cảnh Liêm Uy cử động người một các cứng nhắc, ánh mắt vẫn dán chặt vào Ân Thiên Thiên đang ngủ ngon trong lồng ngực mình, đôi mắt phượng trở nên dịu dàng…

Thiên Thiên của anh…

Trước giờ anh chưa từng ngờ đến cô gái cưới về một cách chóng vánh sau hai lần gặp gỡ ấy sẽ ảnh hưởng lớn đến mình như vậy, thậm chí hoàn toàn không ngờ anh lại yêu cô tha thiết nhường này, khó khăn nhường này…

Anh dịu dàng vuốt ve sống lưng cô, nhìn Ân Thiên Thiên dựa vào lòng mình như con mèo biếng nhác, Cảnh Liêm Uy mỉm cười trong vô thức…

Ông trời ơi, nếu như đây là một trong số những khoảnh khắc ngọt ngào hiếm có của bọn họ, vậy ông có thể để thời gian trôi qua chậm một chút hay không, chậm thêm một chút nữa, anh lo rằng thời gian không đủ để anh khắc sâu cô vào tim…

Dưới ánh hoàng hôn, Cảnh Liêm Uy lưu luyến đặt nụ hôn dịu dàng lên vầng trán của Ân Thiên Thiên, đôi mắt phượng của anh ươn ướt…

Trên bàn ăn, Ân Thiên Thiên ngồi cạnh Cảnh Liêm Uy, rõ ràng cô cảm thấy hôm nay Vi Gia Huệ có địch ý với mình.

Ân Thiên Thiên ngạc nhiên nhìn sang Cảnh Liêm Uy, nhưng dường như anh không hề chú ý đến vậy, chỉ lo gắp thức ăn cho cô như cũ, những người khác không tỏ vẻ gì nhiều, nhưn cô vẫn có thể nhận thấy đã có chuyện gì đang chậm rãi thay đổi.

Ân Thiên Thiên ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm, suốt cả buổi cô vẫn không nói tiếng nào, đầu óc nhanh chóng chuyển động, suy nghĩ xem rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở dâu, chỉ có điều đến tận lúc bước chân ra khỏi biệt thự nhà họ Cảnh, cô cũng nghĩ ra được gì cả.

“Thiên Thiên, chúng ta đi thôi.” Cảnh Liêm Uy nắm tay Ân Thiên Thiên rồi chợt mở miệng đề nghị.

Ân Thiên Thiên hơi sững sờ rồi mỉm cười gật đầu, để mặc cho tài xế lái xe của Cảnh Liêm Uy xuống núi, để mặc cho anh nắm tay mình chầm chậm bước trên con đường rộng rãi, những hàng cây xanh mướt hai bên đường bao trùm lấy bọn họ, biến nơi này thành một thế giới xinh đẹp và yên tĩnh khác. Những chiếc xe khác chạy vụt qua, làm những chiếc lá cuốn lên nhảy múa trong không trung, cả thế giới chìm ngập trong tiếng nhạc êm ái…

Chiếc bóng của Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên kéo dài trên mặt đường, nhưng giữa bọn họ vẫn tồn tại khoảng cách nho nhỏ, không thể đan cài vào nhau nổi.

Bình Luận (0)
Comment