Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 536

CHƯƠNG 536: ĐỪNG QUAN TÂM ĐẾN CHUYỆN MẸ ĐỐI XỬ VỚI THIÊN THIÊN NHƯ THẾ NÀO!

Hai thân hình kề sát vào nhau, cơ thể của Cảnh Thiên Ngọc bị chặn giữa Trình Thiên Kiều và chiếc Land Rover, khuôn mặt xinh xắn, đôi môi hồng còn xinh đẹp hơn so với màu son môi đẹp nhất, đôi mắt đẹp càng thêm quyến rũ, nhìn thấy mà Trình Thiên Kiều hung hăng nuốt nước bọt.

Cảnh Thiên Ngọc đưa tay muốn đẩy anh ta ra, ai biết người đàn ông ở trước mắt đột nhiên lại đùa giỡn, có làm như thế nào cũng không chịu buông cô ra, cứ ôm cô thật chặt như vậy, thần sắc trong đôi mắt kiên định khiến người ta hoảng hốt.

“Trình Thiên Kiều, anh thả em ra đi.” Cảnh Thiên Ngọc đỏ mặt nhẹ giọng kêu lên, nhưng mà người đàn ông ở trước mắt lại không hề nhúc nhích tí nào.

Mắt thấy có người đi tới, Trình Thiên Kiều dùng một tay ôm Cảnh Thiên Ngọc, nhếch khóe miệng đột nhiên nở nụ cười, ấm áp như ngọc, bộ dáng không gây hại cho người và vật, khiến cho Cảnh Thiên Ngọc tức giận nghiến răng nghiến lợi! Nhưng mà người khác cứ đến gần thì Cảnh Thiên Ngọc cũng chỉ khẽ mỉm cười, cũng không thể để cho người khác thảo luận ở sau lưng, nói người nhà họ Cảnh sáng sớm đã đẩy kéo kéo ở trước cửa!

Đợi đến khi người ta đi rồi, Cảnh Thiên Ngọc liền giãy dụa muốn tránh ra, nhưng mà Trình Thiên Kiều lại ép cô lên cửa xe một lần nữa, ý cười trên mặt vẫn như cũ, nhưng nói với một giọng nói đặc biệt lạnh lùng: “Ngọc Ngọc, nếu như em còn dám hẹn hò sau lưng của anh, em xem xem anh sẽ xử lý em như thế nào.”

“Anh muốn trừng trị em như thế nào đây?” Cảnh Thiên Ngọc tức giận hỏi lại, kể từ lần trước sau khi cô đi xem mắt với người đàn ông khác, Trình Thiên Kiều liền xù lông, ngày nào cũng đưa đón biểu thị chủ quyền của mình, nhưng cô lại không muốn để ý đến anh: “Trình Thiên Kiều, giữa chúng ta đã không có bất cứ quan hệ nào nữa rồi, anh còn chưa hiểu rõ hả?”

Bước đến gần một bước, Trình Thiên Kiều dùng thân thể của mình đè ép cô lại, không nhịn được mà cười ra tiếng, nói: “Không có bất cứ quan hệ nào à? Ngọc Ngọc, nói dối cũng không cần chuẩn bị trước, chúng ta hôn cũng đã hôn, ngủ cũng đã ngủ, Uyển Uyển cũng đã gần năm tuổi rồi, em nói với anh là chúng ta không có bất cứ mối quan hệ nào? Hiện tại có ai mà không biết mối quan hệ của chúng ta ra sao chứ? Hửm?”

Nhìn Trình Thiên Kiều, Cảnh Thiên Ngọc đột nhiên cảm thấy mình không thể nói chuyện với anh được nữa, đưa tay nhún nhún.

Trình Thiên Kiều thấy cô như vậy thì anh càng đau đầu, bàn tay nhỏ đỏ lên anh lại thấy đau lòng, đưa tay cầm lấy bàn tay nhỏ của cô đặt ở bên môi hôn mấy cái rồi mới buông ra, nói: “Ngọc Ngọc, em đừng ầm ĩ với anh nữa được không, em không hài lòng anh chỗ nào thì em nói đi, anh sẽ thay đổi mà, có được không? Đừng không để ý đến anh mà…”

Nghe anh ta ăn nói khép nép, hốc mắt của Cảnh Thiên Ngọc nhịn không được mà hơi đỏ bừng, rút cánh tay của mình lại, quay người liền đi đến chiếc Audi nhỏ của mình, đảo mắt đã nhìn thấy chiếc Land Rover ở phía sau đang theo sát, giống như là một vệ sĩ trung thành nhất.

Đồ ngốc! Tên điên! Đồ đần!

Rốt cuộc là Trình Thiên Kiều đã trở thành đội trưởng của đội cảnh sát hình sự như thế nào vậy?

Cảnh Thiên Ngọc nghiêm túc nghi ngờ chỉ số IQ của anh ta! Đã lâu như vậy rồi, nhưng mà đầu óc vẫn cứ chậm chạp.

Cô ngược lại cũng muốn xem xem, đến khi nào anh mới hiểu được.

Trên đường đến công ty, Ân Thiên Thiên vẫn luôn suy nghĩ về những nơi mà Vi Gia Huệ đã nói trên bàn ăn, lông mày cau lại.

Cô thừa nhận đối với Cảnh Nhan Hi cô quả thật đã bỏ bê không chăm sóc, thế nhưng nó không có nghĩa rằng cô không yêu thương cô bé, tương tự như vậy, thật sự bởi vì biết Cảnh Nhan Hi độc lập hơn so với những đứa trẻ khác, còn có sự chăm sóc của Lâm Vũ Văn, cho nên cho đến bây giờ cô thật sự cũng không lo lắng. Cô cũng không cho rằng Cảnh Liêm Uy sẽ thật sự đem con gái của mình ném cho người khác chăm sóc như vậy, còn bản thân thì không biết chút nào…

Nhưng mà Vi Gia Huệ hẳn là cũng biết những chuyện này, nhưng cho dù là bà biết nhưng mà vẫn đưa ra suy nghĩ như vậy, Ân Thiên Thiên khó tránh khỏi sẽ cảm thấy có phải là gần đây mình làm sai chỗ nào khiến cho Vi Gia Huệ không vui.

Khẽ thở dài một cái, Ân Thiên Thiên dựa người trên cửa sổ xe không nói một lời.

“Mợ ba, tâm trạng của mợ không tốt hả?” Tài xế Tiểu Trần nhẹ giọng mở miệng nói, trong lời nói đều là chân thành.

Ân Thiên Thiên cũng đã gặp Tiểu Trần rất nhiều lần, mỗi lần ở nhà họ Cảnh, không phải Cảnh Liêm Uy đưa mình đi thì chính là Tiểu Trần đưa mình đi, mối quan hệ của hai người cũng xem như không tệ, hiện tại nghe thấy Tiểu Trần hỏi mình, cô dứt khoát ngồi thẳng dậy hỏi anh ta: “Tiểu Trần, có phải là mấy ngày nay tâm trạng của bà chủ không tốt không? Tôi nhìn thấy sắc mặt của mẹ hình như là không tốt chút nào.”

Tiểu Trần cười hai tiếng, trên gương mặt của người đàn ông trẻ tuổi đều là vẻ ngây thơ và tinh thần phấn chấn, nói: “Đã một đoạn thời gian dài bà chủ đều cứ như vậy, kể từ khi mợ chủ về từ nước Anh thì đã như vậy rồi, ông chủ nói là thời mãn kinh của bà chủ đã đến…”

Ân Thiên Thiên nâng khóe miệng, bộ dạng của Vi Gia Huệ thật sự giống như là đến thời kỳ mãn kinh, chỉ là nghe thấy Tiểu Trần nói như vậy, trong lòng của cô thở dài một hơi. Cái này ít nhất nói rõ không phải nhằm vào một mình cô, nếu như thật sự chỉ nhằm vào một mình cô, vậy thì ít nhất cũng phải biết rốt cuộc là do cái gì chứ.

Hai người bọn họ đi trên đường nói nói cười cười, không khí ngược lại hòa hợp hơn, Tiểu Trần còn nói không ít chuyện nghịch ngợm của Cảnh Nhan Hi cho Ân Thiên Thiên nghe, khiến cho Ân Thiên Thiên cũng nhớ nhung đến cô con gái nghịch ngợm.

Sau khi xuống xe, Tiểu Trần liền đi về trước, Ân Thiên Thiên cần lấy tài liệu của mình đi vào phòng làm việc.

Đi vào liền nhìn thấy Đào Ninh, trong tay Đào Ninh còn đang cầm một cái ly uống nước, lúc nhìn thấy cô không nhịn được mà bĩu môi lắc đầu nói: “Tớ nói chứ bộ dáng của cậu thân thiết như vậy là làm cho ai nhìn vậy hả? Quen thân với tài xế trong nhà như vậy à? Coi chừng chồng của cậu ghen đó nha.”

Ân Thiên Thiên hoàn toàn không để ý đến chuyện đó, cười cười liền xoay người quay về phòng làm việc của mình. Đào Ninh nhìn bóng lưng của cô mà bỗng cảm giác bất lực, nhắc nhở của cô ấy, cô hoàn toàn không hiểu nên làm cái gì à? Nếu như đến lúc đó kích thích Cảnh Liêm Uy, gây ra chuyện gì không tốt, vậy thì coi như không xong rồi…

Nhịn không được, Đào Ninh gọi điện thoại cho Cảnh Liêm Bình, tràn đầy lo lắng.

Ân Thiên Thiên làm việc cả một ngày, ngoài chuyện làm việc thì còn nghĩ đến chuyện của Vi Gia Huệ, cô cảm thấy mỏi mệt rất nhiều nhưng mà cũng còn sức để ứng phó, gần đến thời gian tan việc, Ân Thiên Thiên gọi điện thoại cho Lâm Vũ Văn.

“Vũ Văn, Nhan Hi ở đó như thế nào?” Trong điện thoại, Ân Thiên Thiên nhẹ giọng hỏi.

“Dạ, ngoan lắm.” Lâm Vũ Văn nhẹ giọng trả lời lại, mặc dù là lời nói ngắn gọn, nhưng mà cũng có thể nghe ra được sự vui vẻ trong giọng nói của thằng bé.

“Con bé có nghịch ngợm không?” Bỗng nhiên nhớ đến gương mặt ngoan ngoãn của Cảnh Nhan Hi, trái tim của Ân Thiên Thiên cũng mềm nhũn.

Dường như là Lâm Vũ Văn hiểu được tâm trạng của Ân Thiên Thiên, không cần cô mở miệng nói thì liền nói: “Hai ngày nữa con muốn nghĩ, đến lúc đó con sẽ dẫn em ấy về nhà cho mọi người gặp, ngày nào em ấy cũng la hét muốn về nhà gặp dì đó.”

“Được thôi.” Ân Thiên Thiên vui vẻ đồng ý, mừng rỡ cực kỳ, đã lâu rồi không gặp con gái của mình, lần này đột nhiên trở nên cực kỳ nhớ nhung, nói với Lâm Vũ Văn thật nhiều thật nhiều chuyện liên quan đến cô bé rồi sau đó mới cúp điện thoại.

Ai biết được, điện thoại vừa mới bỏ xuống thì lại vang lên, nhìn cái tên trên màn hình điện thoại, khóe miệng của Ân Thiên Thiên vẫn là ý cười.

“Sao vậy? Có phải là bác sĩ Cảnh đợi ở trong nhà nhàm chán rồi không?” Vừa thu dọn đồ của mình, Ân Thiên Thiên trêu Cảnh Liêm Uy, hiện tại tâm trạng của cô cực kỳ tốt đẹp, chồng ở bên cạnh, con gái không hiểu chuyện, một cuộc đời quá hoàn mỹ: “Em lập tức về ngay đây…”

“Lúc nãy em đang nói chuyện điện thoại với ai vậy?” Trong điện thoại, Cảnh Liêm Uy bỗng nhiên đánh gãy lời của cô mà hỏi một câu, trong giọng nói mang theo cảm xúc chập trùng, dường như là hơi không quá vui vẻ: “Anh đã gọi nhiều cuộc như vậy mà vẫn cứ báo đường dây bận, nói chuyện điện thoại với ai đó?”

Ân Thiên Thiên hơi sửng sốt một chút, còn tưởng rằng có lẽ bởi vì gọi điện thoại lâu cho cô cho nên mất kiên nhẫn, lo lắng cô cho nên tâm trạng mới không tốt, cũng không tức giận, chỉ là trả lời thành thật: “Em nói chuyện điện thoại với Lâm Vũ Văn, hỏi tình huống của Nhan Hi, thằng bé nói qua hai ngày nữa sẽ mang Nhan Hi về nhà, còn nói Nhan Hi ở chỗ của thằng bé rất ngoan…”

Nói đến con, Ân Thiên Thiên liền vứt bỏ cảm xúc không hiểu lúc nãy của Cảnh Liêm Uy qua một bên, mà Cảnh Liêm Uy nghe thấy lời nói của Ân Thiên Thiên, trong lòng mới hơi thả lỏng được một chút, cuối cùng chỉ căn dặn vài câu nhanh chóng về nhà rồi cúp điện thoại. Ân Thiên Thiên cầm điện thoại, hơi bĩu môi trách móc vài câu, cũng không để ý đến liền quay người đi về nhà.

Nhà nhà họ Cảnh, Cảnh Liêm Uy trong phòng ngủ.

Vóc dáng người đàn ông cao cao ngồi bên mép giường, điện thoại nắm trong tay thật chặt, giống như điện thoại sẽ bị bóp nát trong một giây tiếp theo, thở hổn hển cúi đầu, lúc này tâm trạng của Cảnh Liêm Uy cực kỳ không tốt.

Thiên Thiên!

Thiên Thiên!

Trong đầu của anh chỉ toàn là giọng nói và nụ cười của cô, tất cả những lời nói nhẹ nhàng của cô, nhưng anh vẫn không khỏi nghĩ đến việc cô quá thân thiết với những người đàn ông khác, có phải là cô đang nói chuyện với Đổng Khánh nữa không, có phải là…

Tất cả những chuyện này đang giày vò anh đến nỗi gần như sắp phát điên lên! Ném điện thoại lên ghế sofa ở một bên, Cảnh Liêm Uy hung hăng ngã ra chiếc giường mềm mại, đôi mắt phượng nhìn thẳng lên trần nhà, trong lòng chợt trống rỗng, chỉ là hơi nhíu chặt lông mày nhưng vẫn có thể nhìn được tâm trạng lúc này của anh rất tồi tệ…

Thiên Thiên là một người ưu tú như vậy, ngây thơ, tốt bụng, hoạt bát, kiên cường… rất dễ dàng được người đàn ông khác coi trọng. Nếu như một ngày nào đó cô biết anh bị bệnh tâm thần, cùng lúc đó bên cạnh của cô lại xuất hiện người thích hợp, cô sẽ từ bỏ anh sao? Anh lại sẽ mất đi cô nữa ư?

Đưa tay che hai mắt của mình lại, đôi môi nở một nụ cười trào phúng…

Căn bệnh này thật sự hành hạ anh trở thành bệnh tâm thần, và nó là một căn bệnh nghiêm trọng nhất!

Anh không thể chịu đựng được ở bên cạnh của cô xuất hiện bất kỳ người đàn ông nào có quan hệ tốt đẹp với cô!

Thở mạnh một hơi, Cảnh Liêm Uy nhanh chóng đứng dậy đi đến ghế sofa, rốt cuộc vẫn cầm điện thoại lên gọi cho Cát Thành Phong một cuộc điện thoại, nhẹ giọng nói: “Gần đây tôi ở nhà chính, cậu đổi một tài xế khác cho mợ chủ đi, phải là nữ.”

Cát Thành Phong bất ngờ một chút, nhẹ giọng đồng ý.

Thẳng cho đến khi cúp điện thoại, Cảnh Liêm Uy vẫn còn đang cầm điện thoại của mình, chưa hoàn hồn lại.

Bây giờ anh đã bắt đầu từng bước từng bước một khống chế cuộc sống của cô, đến cuối cùng lại biến thành như thế nào, anh cũng không biết được…

Bỗng nhiên cửa phòng bị người ta gõ vang, Cảnh Liêm Uy hít thở sâu một hơi, điều chỉnh tốt tâm trạng của mình rồi đi ra mở cửa. Nhìn thấy Vi Gia Huệ đứng ở cửa, nghiêng người để cho bà đi vào, hai người ngồi trên ghế sofa, ai cũng không nói gì.

Vi Gia Huệ chỉ nhìn anh, trong đôi mắt dần dần nhiễm lên hơi nước, cuối cùng dứt khoát quay đầu không nhìn anh nữa.

Khẽ thở dài một hơi, Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng nói: “Mẹ, đừng lo lắng cho con, con sẽ có cách.”

“Có cách? Con nói cho mẹ biết xem, con có cách gì chứ?” Vi Gia Huệ nhanh chóng hỏi lại, hốc mắt phiếm hồng, nhìn anh mà nói: “Mẹ nói cách tốt nhất bây giờ chính là con phải ly hôn với Thiên Thiên, sau đó để cho người nhà họ Đổng đưa bác sĩ đến. Liêm Uy, con nghe mẹ đi, căn bệnh này không thể kéo dài được…”

Nhưng Cảnh Liêm Uy lại không thể dao động, chỉ nói một câu: “Mẹ, qua mấy ngày nữa thầy của con sẽ đến đây, mẹ đừng lo.”

Vi Gia Huệ nhìn anh, vẫn còn muốn nói điều gì đó, nhưng Cảnh Liêm Uy lại chỉ trưng ra bộ dáng lạnh nhạt không muốn nói chuyện nhiều, cuối cùng Vi Gia Huệ cũng chỉ có thể đi ra ngoài, chỉ là trước khi đi ra thì vẫn nói một câu: “Liêm Uy, nếu như con đã không cho mẹ quản, mẹ sẽ mặc kệ. Nhưng mà cũng giống như vậy, con cũng đừng quan tâm đến việc mẹ đối xử với Ân Thiên Thiên như thế nào.”

Dứt lời, Vi Gia Huệ liền rời đi, hoàn toàn không cho Cảnh Liêm Uy có cơ hội nói chuyện.

Người đàn ông ở trong phòng nhịn không được mà nhíu chặt lông mày…

Bình Luận (0)
Comment