Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 554

CHƯƠNG 554: SAI LẦM CỦA ÂN THIÊN THIÊN

Hôm sau, lúc Ân Thiên Thiên bước ra từ phòng ngủ chuẩn bị đi làm, gần như là toàn bộ người nhà họ Cảnh khi nhìn thấy vết thương ở khóe miệng của cô cũng không nhịn được mà hơi ngẩn người, ánh mắt lại nhìn nhau.

“Mẹ, hôm nay con không ăn sáng đâu, con muốn đến phòng làm việc trước để hoàn thành một vụ án.” Vừa sửa sang lại túi xách của mình, Ân Thiên Thiên vừa mở miệng nói, hoàn toàn không không để ý ánh mắt của những người ở xung quanh, dường như là không hề chú ý đến chút nào: “Đúng rồi, chuyện lúc trước mẹ đề cập với con, con sẽ suy nghĩ về việc tạm thời không đi làm, nhưng mà cho dù thật sự muốn dừng hết công việc tạm thời thì có thể để cho con làm xong hai vụ án ở trong tay được không? Không thể mất uy tín với người ta được…”

Nói xong, Ân Thiên Thiên ngước mắt lên nhìn thẳng vào Vi Gia Huệ, dường như là cô đã thay đổi toàn bộ rồi.

Vi Gia Huệ nhìn về phía Ân Thiên Thiên, trong lòng không nhịn được mà hơi nghi ngờ, nhưng mà đến cùng vẫn không nói gì thêm. Lúc nãy Cảnh Liêm Uy bước xuống từ trên bậc thang xoắn ốc, đứng trên hai ba bậc cầu thang nhìn Ân Thiên Thiên từ phía xa xa, trong đôi mắt phượng mang theo chút không nỡ, một tay cắm vào trong túi quần của mình, nhìn có vẻ ôn tồn lễ độ.

Quay đầu nhìn thấy Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên bỗng nhiên liền buông túi xách ở trong tay rồi nở một nụ cười, hơi bước nhanh về phía anh, không hề cố kỵ ở xung quanh vẫn còn nhiều người nhà như vậy, trực tiếp lôi kéo áo anh cúi người xuống liền hôn lên đôi môi mỏng của anh một chút, nhẹ giọng nói: “Chờ một lát nữa anh đến đón em nha, hôm nay chúng ta mang theo Nhan Hi ra ngoài ăn cơm, có được hay không?”

Gật đầu, vẻ mặt của Cảnh Liêm Uy dịu dàng đồng ý với cô, Ân Thiên Thiên mới xoay người lại chào hỏi với mọi người rồi mới đi ra ngoài.

Tiểu Mỹ câm giờ phút này đã bắt đầu triệt triệt để để trở thành tài xế chuyên dụng của Ân Thiên Thiên.

Nhìn bóng lưng của Ân Thiên Thiên đi khỏi, đôi mắt của Cảnh Liêm Bình hơi chuyển động nhìn về phía Cảnh Liêm Uy, nhẹ giọng nói: “Hai đứa sao vậy?”

Cảnh Liêm Uy nhìn anh trai của mình một chút, không nói gì, chỉ là trực tiếp đi về phía bàn ăn, sau khi ánh mắt rơi xuống trên người của Cảnh Thiên Ngọc mặt ủ mày chau không có tinh thần, trong lòng bỗng nhiên liền lóe lên khuôn mặt nhỏ nhắn hoạt bát của Ân Thiên Thiên, vừa cầm bánh mì vừa nhẹ giọng nói: “Ba, mẹ, mấy ngày nay bắt đầu liên lạc với bác sĩ mà ba mẹ có thể liên lạc được đi, bên phía thầy thì con sẽ dành ra trước thời gian để đến đó làm kiểm tra, có thể bắt đầu đề phòng thì cũng bắt đầu đi.”

Một câu nói thật đơn giản, đột nhiên gây ra một làn sóng lớn trong nhà họ Cảnh.

“Cạch” một tiếng, ly sữa bò ở trong tay của Vi Gia Huệ rơi mạnh xuống mặt thảm mềm mại, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn con trai của mình, đôi môi mím lại thật chặt, trong mắt đều là nước mắt.

Hầu kết của Cảnh Nguyên Phước hung hăng nhúc nhích, vội vàng buông xuống dao nĩa ở trong tay của mình, cầm điện thoại di động lên.

“Em đây là…” Cảnh Liêm Bình kinh ngạc mở miệng nói chuyện, đại não nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi nói: “Đồng ý bắt đầu chính thức tiếp nhận kiểm tra và trị liệu?”

Cảnh Liêm Uy uống một ngụm sữa bò, ngước mắt lên nhìn anh trai và chị gái của mình hơi nâng miệng mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Thật sự xin lỗi, trước đó đã để mọi người lo lắng rồi, bắt đầu từ bây giờ con sẽ tích cực phối hợp với trị liệu, cho nên mọi người muốn làm thế nào thì cứ làm thế đó đi.”

Lời nói vừa dứt, Vi Gia Huệ không nhịn được mà khóc thành tiếng, vừa khóc vừa cười.

“Chỉ là…” Một sự dừng lại đột ngột thiếu chút nữa dọa sợ người nhà họ Cảnh, tất cả mọi người đều dừng lại động tác trong tay mà nhìn chằm chằm vào anh, Cảnh Liêm Uy lại chỉ nhìn mẹ của mình rồi sau đó nhìn về phía Cảnh Thiên Ngọc, nhẹ giọng nhưng lại kiên định mà nói: “Mẹ, Thiên Thiên không thể rời khỏi được, cô ấy chỉ có thể là vợ của con, cho nên hãy để cho nhà họ Đổng dẹp ý nghĩ này đi. Mặt khác, hôn lễ của chị có thể sẽ phải đẩy lùi thời gian, hi vọng là mẹ đừng oán giận con…”

Nói một tràng này, làm cho tâm trạng của Vi Gia Huệ lập tức nhận chút đả kích, thế nhưng nghĩ đến Cảnh Liêm Uy rốt cuộc cũng đã bằng lòng mặt đối mặt bắt đầu nói chuyện với bọn họ về bệnh tình, cũng đồng ý bắt đầu tiếp nhận trị liệu, trong lòng vẫn rất vui vẻ, thậm chí bởi vì việc này mà dẫn đến hôn lễ của Cảnh Thiên Ngọc và Trương Thế Anh không thể không trì hoãn cũng không có chút nào không vui…

Tương phản với Vi Gia Huệ, tâm trạng của Cảnh Thiên Ngọc lại được thả lỏng, đôi mắt nhìn về phía Cảnh Liêm Uy đều mang theo cảm kích.

Cô ấy biết là anh cố ý.

Nguyên nhân có lẽ chỉ là bởi vì mối quan hệ của Thiên Thiên và Trình Thiên Kiều, cô cũng không muốn nhìn xem chuyện này có kết cục như thế nào, cho nên vì bọn họ mà trì hoãn một chút thời gian mà thôi, chỉ là thời gian đến rồi mà lại không biết chút tin tức nào về người đàn ông kia…

Lập tức, Cảnh Nguyên Phước và Vi Gia Huệ cũng bắt đầu liên lạc với những người bác sĩ mà trong đoạn thời gian này vẫn luôn giữ liên lạc, trong lời nói đều là sự vui mừng không cầm được, cuối cùng có bệnh thì cũng cần phải trị liệu, bọn họ cũng không muốn nhìn thấy Cảnh Liêm Uy cam chịu không phải sao? Còn những cái khác thì cũng chỉ có thể chờ nhìn tình huống phía sau thôi…

Trên đường đến phòng làm việc, Ân Thiên Thiên quy đầu nhìn tài liệu ở trên chân của mình, trông có vẻ vô cùng nghiêm túc, thế nhưng chỉ cần nhìn cẩn thận vào hai mắt của cô thì sẽ phát hiện được đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào tài liệu của Ân Thiên Thiên đang mất hồn, tâm tư hoàn toàn không có ở đây.

Bàn tay nhỏ đang cầm mép tài liệu nhẹ nhàng ma sát, Ân Thiên Thiên hơi thở dài một hơi, ngước mắt lên nhìn ra ngoài phía cửa sổ, mắt thỉnh thoảng sẽ không tự chủ được mà rơi vào trên người Tiểu Mỹ yên tĩnh lái xe ở phía trước, vẻ mặt không rõ ràng.

Hiện tại, cô đã hiểu tại sao nhà ở M Thành lại bị Cảnh Liêm Uy đốt cháy, tại sao Tiểu Trần sẽ bị thay thế bằng Tiểu Mỹ.

Bệnh tâm thần cố chấp…

Ngờ vực vô căn cứ, ghen tuông không có cách nào kiềm chế được…

Hung hăng hít thở sâu một hơi, Ân Thiên Thiên cất tài liệu ở trong tay của mình rồi dứt khoát dựa người vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ là đầu lông mày kia từ đầu đến cuối đều không nhịn được mà hơi nhíu lại, trong lòng vẫn luôn đang suy nghĩ phải làm như thế nào mới có thể không bị Cảnh Liêm Uy đuổi ra từ nhà họ Cảnh.

Cô biết ý định của anh, nhưng mà thật sự cô chưa từng nghĩ đến muốn rời khỏi anh, nhưng hết lần này đến lần khác bây giờ Cảnh Liêm Uy cũng đã có suy nghĩ muốn để cô rời đi, thậm chí thái độ của Vi Gia Huệ đối với cô còn “chán ghét” như vậy. Trong lòng của cô nhận thấy được có lẽ một phần nguyên nhân là bởi vì cô không có cách nào chăm sóc cho Cảnh Liêm Uy thật tốt, mà đổi thành một nguyên nhân khác thì chắc có lẽ chính là nhà họ Đổng, cô không phải là không có đến nhà họ Đổng, đương nhiên biết tình hình hiện tại của nhà họ Đổng, điểm quan trọng trong đó cô vẫn nhớ rất kỹ, nhà họ Đổng có rất nhiều bác sĩ.

Cau mày, Ân Thiên Thiên gần như là không cần phải suy nghĩ sâu xa thêm cái gì nữa, liền biết chắc chắn nhà họ Đổng đã đưa ra yêu cầu gì với nhà họ Cảnh, nếu không thì phản ứng của Vi Gia Huệ sẽ không thay đổi lớn như vậy ,thậm chí là có vẻ hơi hà khắc.

Xe rất nhanh liền đến dưới lầu của phòng làm việc, lúc Ân Thiên Thiên đóng cửa xe lại thì nói với Tiểu Mỹ: “Tiểu Mỹ, chờ một lúc nữa thì cô không cần phải đến đón tôi đâu, Liêm Uy sẽ đến đón tôi, cảm ơn cô nha.”

Tiểu Mỹ cười gật đầu, nhìn Ân Thiên Thiên đi vào trong phòng làm việc và mới lập tức lái xe dần dần đi khỏi mà sau khi cô ấy lái xe đi không bao lâu Ân Thiên Thiên liền bước ra từ phía sau của một cây cột lớn ánh mắt nhìn về phía phương hướng sa biến mất nhìn không được mà hơi híp mắt lại ngược lại lấy điện thoại di động của mình ra gọi cho Ân Thiên Tuấn cấp điện thoại Ân Thiên Thiên liền leo lên xe taxi rời đi.

“Đến nhà hàng Tứ Phương Thực Thủ.”

Lúc Ân Thiên Thiên đi đến thì Ân Thiên Tuấn đã chờ ở đó rồi, trên bàn ở trước mặt đặt một túi tài liệu thật là dày.

“Anh.” Khẽ gọi một tiếng, Ân Thiên Thiên bước vào bỏ cái túi ở trong tay của mình xuống rồi liền đưa tay cầm túi tài liệu trên mặt bàn, hô hấp đều kiềm lòng không được mà hơi đông cứng.

Ân Thiên Tuấn cũng chỉ gật đầu mà không nói gì thêm, nhưng hàng lông mày lúc mà nhìn thấy tài liệu ở trong tay của cô thì không nhịn được cũng nhíu chặt lại.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, trong phòng im lặng đến không tưởng nổi, ai cũng không nói một chữ nào, chỉ là nương theo đôi lông mày đang nhíu lại của Ân Thiên Thiên, lông mày của Ân Thiên Tuấn cũng không hề thả lỏng chút nào, trong bụng của anh ta có một đống lớn nghi vấn khác, nhưng lúc này vẫn chịu đựng mà không hỏi ra, chỉ là đang chờ Ân Thiên Thiên xem hết.

Rốt cuộc lúc mà Ân Thiên Thiên khép tài liệu ở trong tay lại, Ân Thiên Tuấn cũng bỏ ly nước ở trong tay xuống bàn, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Thiên Thiên, em muốn cái này để làm gì vậy?”

Khóe miệng không nhịn được mà hơi nâng lên một chút, đôi mắt của Ân Thiên Thiên nhìn xuống tài liệu ở trong tay rồi nói: “Anh, Cảnh Liêm Uy bị bệnh rồi.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Ân Thiên Tuấn cũng trở nên nghiêm túc, ánh mắt rơi vào tài liệu ở trong tay của cô rồi mở miệng nói: “Bệnh tâm thần cố chấp? Cho nên em mới kêu anh điều ra hết tất cả tài liệu mà có thể điều tra được cho em, có đúng không?”

Cái đầu nho nhỏ gật gù một cái, động tác đơn giản nhưng lại giống như mang theo sức lực nặng ngàn cân.

Vóc dáng thon dài của Ân Thiên Tuấn ngã mạnh ra đằng sau, ngã ngồi ở trên ghế, đôi mắt nhìn thẳng tắp về phía Ân Thiên Thiên, thật lâu sau không nói nên lời, cũng dường như là đang có lời nói nào đó khó tả.

Lập tức, hai người ở trong phòng liền rơi vào trạng thái trầm mặc.

Sau một hồi lâu, rốt cuộc Ân Thiên Tuấn cũng không chịu đựng được mà lấy ra một điếu thuốc để hút, trong phòng tràn ngập mùi thuốc lá nhàn nhạt, sau khi im lặng vài giây, Ân Thiên Tuấn trực tiếp mở miệng nói: “Thiên Thiên, ly hôn đi.”

Thân thể mỏng manh không nhịn được mà hơi chấn động, Ân Thiên Thiên ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào Ân Thiên Tuấn, tất cả mọi thứ giống như là trở về lúc trước, khi mà anh ta biết cô hả cho Cảnh Liêm Uy, anh ta cũng như thế này, kiên quyết phản đối việc cô gả cho anh.

“Anh…” Cánh môi run rẩy mở miệng, Ân Thiên Thiên mang theo cảm giác khẩn trương mà nhìn anh ta.

“Thiên Thiên, trước hết em nghe anh nói cái đã.” Ân Thiên Tuấn bóp tắt lấy tàn thuốc ở trong tay, trực tiếp đánh gãy lời nói của cô, ngước mắt nhìn cô thật sâu rồi nói: “Anh biết là em và Cảnh Liêm Uy đều yêu nhau, nhưng mà trên thế giới này cũng không phải là chỉ có tình yêu mới là thứ duy nhất, em còn có tình thân, còn có bạn bè, anh không phải là bởi vì phản đối mà phản đối hai người, anh là anh trai của em, cho dù em có nghĩ như vậy hay không thì anh cũng chính là anh trai của em, anh trai cả một đời…”

Nghe nói như vậy, hốc mắt của Ân Thiên Thiên cũng không nhịn được mà hơi ẩm ướt một chút, đây là lần nói chuyện thẳng thắn nhất kể từ khi đó, mà cô lại mừng rỡ và vui vẻ như vậy.

“Là người thân của em, anh không hi vọng cuộc sống sau này của em lại trở nên không thể nắm bắt như vậy, anh không hi vọng cuộc sống trong tương lai của em đều trở nên tràn đầy ẩn số, nếu như Cảnh Liêm Uy là một người khỏe mạnh thì cũng không có chuyện gì cả, hai người yêu nhau như thế vậy thì anh cũng sẽ không nói bất kỳ câu phản đối nào. Nhưng mà…” Hơi dừng lại một chút, Ân Thiên Tuấn nhìn Ân Thiên Thiên, cả người toát ra sự độc đoán và che chở của anh trai, nói: “Nhưng mà hiện tại cậu ta đang bị bệnh, cũng không phải là một loại bệnh thần kinh có thể dễ dàng khống chế và chữa khỏi được, anh sẽ không đồng ý cho hai người tiếp tục ở cạnh nhau. Đồng thời, Nhan Hi cũng phải rời xa cậu ta, hai người không thể ở lại được…”

Dứt lời, Ân Thiên Tuấn không hề chần chờ mà đứng dậy chỉnh sửa quần áo của mình một chút, trực tiếp đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Thiên Thiên, ngày mai anh sẽ đến nhà họ Cảnh để đón em và Nhan Hi.”

Ân Thiên Thiên ngồi tại chỗ, cả người của cô đều lập tức lạnh buốt, vào lúc mà tiếng mở cửa ở sau lưng đột nhiên dừng lại, dường như là cho cô một tia hi vọng…

Bình Luận (0)
Comment