Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 582

CHƯƠNG 582: VỀ NHÀ

Ân Thiên Thiên cắn chặt môi, lệ tuôn ào ào, cô tuyệt vọng ôm lấy anh không muốn buông ra, nhưng hai người ôm nhau chưa được mười giây thì đã có một nhóm người mặc áo blouse trắng cầm theo kim tiêm xông vào, Liên Mẫn đứng đằng sau lạnh lùng nhìn họ, Vi Gia Huệ cũng nhanh chân chạy tới và chỉ nhìn bọn họ rồi nói một câu: “Lập tức đưa cậu ba đi cho tôi!”

Lệnh vừa được đưa ra chẳng khác nào Ân Thiên Thiên cùng Cảnh Liêm Uy sẽ không còn cơ hội gặp nhau nữa…

Trong phòng vang lên tiếng giãy dụa, gào khóc…

Ân Thiên Thiên ôm chặt lấy Cảnh Liêm Uy, hoàn toàn không để ý tới vết thương trên cánh tay mình nhói đau vì xô xát với người khác, cô ôm lấy anh như ôm lấy chính sinh mệnh của mình không buông…

Cảnh Liêm Uy cũng như cô, nhưng hai người họ có khỏe đến đâu đi nữa cũng không thể cưỡng lại được sức mạnh của mười y tá chuyên nghiệp được, cánh tay của hai người nhanh chóng bị tách ra, chỉ còn lại hai bàn tay cố với lấy nhau…

“Cảnh Liêm Uy, Cảnh Liêm Uy…” Ân Thiên Thiên khóc gào tên anh, ánh mắt thất thần.

Cảnh Liêm Uy cũng nhìn cô như vậy, anh níu chặt tay cô, lần đầu tiên anh không sợ làm cô đau mà cứ sống chết giữ chặt cô.

Cảnh Liêm Bình cùng Cảnh Thiên Ngọc nhìn thấy cảnh tượng ấy chỉ có thể quay đầu, hai mắt đỏ hoe.

Bọn họ đã nghe lời của thầy Mộ Dung, hiện tại điều duy nhất có thể làm chính là khiến cho Ân Thiên Thiên cùng Cảnh Liêm Uy ly hôn, sau đó sang nhà họ Đổng mượn bác sĩ, nếu không Cảnh Liêm Uy sẽ lập tức không còn trên đời này nữa…

Dù nghĩ vậy nhưng khi thấy cảnh tượng tàn nhẫn của bọn họ, Cảnh Liêm Bình cùng Cảnh Thiên Ngọc vẫn cảm thấy đau lòng!

“Các người không thể làm như vậy được!” Ân Thiên Thiên khóc lớn, sự sống của cô dường như chỉ còn lại giây phút này mà thôi: “Tôi không muốn rời đi, tôi không muốn ly hôn…”

Ân Thiên Thiên cứ gào khóc như vậy và nhìn theo Cảnh Liêm Uy, những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống.

Không đi?

Không ly hôn sao?

Như vậy tức là cô sẽ giống như lời Vi Gia Huệ nói, giương mắt nhin Cảnh Liêm Uy đi tìm chết?

Cuối cùng hai người họ vẫn bị tách ra, Cảnh Liêm Uy bị người ta cưỡng chế mang đi, hiện tại anh đã triệt để mất quyền quyết định rồi, tất cả mọi chuyện đều giao cho Vi Gia Huệ, anh không còn tư cách để ra bất kỳ điều kiện gì nữa!

Ân Thiên Thiên bị các y tá xô ngã xuống giường, khi quay đầu lại thì đã không còn thấy bóng dáng Cảnh Liêm Uy đâu nữa, trong phòng chỉ còn lại một mình cô, mọi người nối đuôi nhau vào rồi lại nối đuôi nhau mà ra, cảnh tượng thê lương và ảm đạm biết bao…

Ân Thiên Thiên khóc đến mụ người, nằm vật xuống giường, chỉ có nước mắt là vẫn chảy xuôi.

Rốt cục, khi cửa phòng lại một lần nữa mở ra, Ân Thiên Thiên chỉ lắng nghe một chút rồi tiếp tục thất thần, bởi vì cô biết, lúc này đây người vào không phải là Cảnh Liêm Uy…

Khi Ân Thiên Tuấn nhận được điện thoại của Cảnh Liêm Bình cũng là lúc anh ta đang lái xe, trên xe còn có cả Hoa Kỳ, nhưng dù vậy anh vẫn bị tiếng khóc của Ân Thiên Thiên vang lên trong điện thoại của Cảnh Liêm Bình dọa sợ, suýt chút nữa là xảy ra tai nạn xe, anh lập tức quay đầu, nhanh chóng chạy lại đây.

Vừa tiến vào phòng ngủ, Ân Thiên Tuấn liền kinh ngạc khi nhìn thấy đống hỗn độn, Hoa Kỳ cũng bị dọa sợ, vội che miệng không nói được một lời, sau đó cô tiến vào bên trong và nhìn Ân Thiên Thiên đang nằm trên giường như thể đã mất đi sinh mệnh.

Đây không phải là lần đầu Hoa Kỳ gặp Ân Thiên Thiên, nhưng lại là lần đầu cô thấy Ân Thiên Thiên suy sụp như vậy.

Cô còn mặc áo ngủ, trên người nơi nơi đều được băng bó, lớp vải gạc trên cánh tay cùng bàn chân đều lộ ra vết máu mờ mờ, nhưng cô vẫn cứ nằm đó như thể không biết điều gì đang diễn ra chung quanh, chẳng khác nào một con búp bê không còn chút sức sống.

“Thiên… Thiên…” Ân Thiên Tuấn mấp máy đôi môi, anh ta hoàn toàn không thể tin được người trước mặt mình là Ân Thiên Thiên, anh cẩn thận vươn tay chạm vào cô thì cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương trên thân thể cô, anh giật mình và theo bản năng lập tức cởi áo khoác của mình bọc lấy cô sau đó ôm chặt cô vào lòng: “Thiên Thiên, Thiên Thiên, là anh trai của em đây…”

Hoa Kỳ nhìn mọi thứ trong căn phòng và trong mắt cô ấy đều là sự đồng cảm.

Cô ấy không biết Ân Thiên Thiên đã xảy ra chuyện gì nhưng nhìn hiện trường cũng đủ biết đó là chuyện rất nghiêm trọng, nên cô chỉ im lặng đứng bên cạnh chứ không quấy rầy hai người.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Ân Thiên Thiên chậm rãi dịch chuyển ánh mắt nhìn Ân Thiên Tuấn, nói: “Anh… Anh?”

“Uhm, anh đây, là anh đây, Thiên Thiên, em đừng làm anh sợ, đừng dọa anh mà!” Ân Thiên Tuấn cực kỳ sợ hãi, hiện tại Ân Thiên Thiên giống như đã gặp phải chuyện tàn nhẫn nhất trên đời vậy, và trong trí nhớ của anh cứ như chuyện kinh hoàng mà cô bị dâm ô năm mười tuổi lại xảy ra, anh ôm chặt lấy cô rồi đưa tay xoa dịu cánh ta lành lặn còn lại của cô và nói: “Là anh đây, là anh trai của em đây, Thiên Thiên, Thiên Thiên, ổn rồi, mọi chuyện ổn rồi, anh đã ở đây rồi, anh đã ở đây rồi…”

“Anh… Anh…” Ân Thiên Thiên thì thào gọi, giống như người mất trí nhớ, mãi đến khi cơ thể của cô ấm hơn một chút, mãi đến khi khôi phục lại cảm xúc thì Ân Thiên Thiên mới rúc vào lòng Ân Thiên Tuấn khóc gọi: “Anh, anh ơi, anh…”

Ân Thiên Tuấn đau lòng ôm chặt cô vào lòng, tim anh như quặn thắt từng cơn.

“Thiên Thiên, không phải sợ, không sao rồi, anh đứa em về nhà nhé, anh sẽ đưa em về…” Ân Thiên Tuấn thủ thỉ xong thì vội vàng sửa sang lại quần áo cho Ân Thiên Thiên, sau đó lấy bao bọc cô kỹ càng trong áo khoác của mình rồi bế cô lên nói: “Chúng ta về nhà, về nhà thôi, không sợ nữa…”

Ân Thiên Thiên tựa vào ngực Ân Thiên Tuấn và khóc càng dữ hơn, cô không hề phản kháng cũng không hề giãy dụa trước hai chữ về nhà.

Ân Thiên Tuấn bồng cô dậy và đi ra khỏi phòng, bước chân của anh mạnh mẽ và kiên định nhưng sắc mặt lại vô cùng nặng nề, dù cho gặp bất kỳ ai trong nhà họ Cảnh anh cũng sẽ nhìn họ với ánh mắt căm hận.

Hoa Kỳ vội vàng đi theo phía sau, cô ấy nhíu mày, cẩn thận quan sát tình huống trong nhà.

Từ trên lầu đi xuống, căn phòng khách không một bóng người khi họ đến lúc này có lẽ là bởi vì nghe tin anh của Thiên Thiên tới nên tập trung rất nhiều người, ngoại trừ Cảnh Nguyên Phước đã đi làm lúc sáng ra thì ai cũng có mặt.

Cảnh Liêm Bình nhíu mày áy náy nhìn anh không nói một lời, Cảnh Thiên Ngọc nhìn thấy bộ dáng Ân Thiên Thiên như vậy thì không thể không che miệng, không dám hó hé một lời, Vi Gia Huệ hơi ngẩng đầu lên tiến về phía trước tựa hồ muốn cùng Ân Thiên Tuấn nói điều gì, nhưng không ngờ một người luôn tỏ ra lịch sự như Ân Thiên Tuấn lúc này lại lướt qua mặt Vi Gia Huệ mà đi như thể không nhìn thấy bà ta…

Không thấy ư, thật ra đó là coi thường…

Vi Gia Huệ sững sờ đứng im tại chỗ một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn nhưng Ân Thiên Tuấn lại hoàn toàn không để ý đến!

Bất cứ người nào làm tổn thương em gái anh ta, anh ta đều sẽ không khách sáo! Bất luận là ai đi nữa!

Ân Thiên Thiên đang nằm trong lòng nhưng vẫn khẽ ngẩng đầu nhìn lên lầu, tuy nhiên, cho dù có nhìn thế nào đi nữa cũng không thấy bóng dáng của người đàn ông ấy, còn những người ở đây thì hiện tại cô không muốn nhìn thấy ai cả.

Ân Thiên Tuấn bất chợt dừng bước và đứng trước mặt tất cả người nhà họ Cảnh hùng hồn nói: “Nhà họ Cảnh các người dù gì cũng là danh môn vọng tộc, tốt đẹp gì cũng là một gia đình gia giáo nhưng lại ức hiếp một cô gái yếu đuối, tôi sẽ chống mắt lên xem nhà các người có thể đi được đến đâu!”

Dứt lời, Ân Thiên Tuấn ôm Ân Thiên Thiên đi thẳng một lèo ra xe, khởi động lái đi, bỏ lại đám người câm như hến, sắc mặt nặng nề phía sau.

Nhà họ Cảnh…

Ngay từ đầu anh ta đã biết nhà họ là một cái đầm sâu không thấy đáy, cho nên anh không muốn Ân Thiên Thiên gả vào nhà họ, ban đầu anh ta cứ tưởng Cảnh Liêm Uy sẽ bảo vệ cô, nhưng thật không ngờ, Cảnh Liêm Uy cũng sẽ có ngày bất lực như vậy.

Trên đường về nhà, Hoa Kỳ lái xe còn Ân Thiên Tuấn ngồi ghế sau dịu dàng trấn an em gái mình, dọc đường không nói một lời.

Nhà họ Ân.

Khi xe của Ân Thiên Tuấn dừng trước cổng, Hoa Kỳ đã nhìn thấy một ông lão đang đứng chờ trước cửa với ánh nhìn lo lắng, cô ấy nhìn Ân Thiên Thiên đang thẫn thờ nằm trong lòng Ân Thiên Tuấn qua kính chiếu hậu rồi lanh lẹ bước xuống xe một mình rời khỏi chỗ này.

Ân Thiên Tuấn vừa ôm Ân Thiên Thiên xuống xe, Ân Bách Phú liền tiến lên đón, khi nhìn Ân Thiên Thiên có lẽ ông không để ý lắm nhưng khi thấy Ân Thiên Thiên hoàn toàn không có phản ứng gì thì ngay lập tức chau mày nhăn mặt…

“Sao lại thế này? Sao lại biến thành như vậy?” Nhìn thấy vết thương trên Ân Thiên Thiên, Ân Bách Phú tức giận hỏi, cơn giận ngút trời.

Nhưng Ân Thiên Tuấn lại lắc đầu vội vàng ôm cô trở về phòng, phòng của Ân Thiên Thiên ở nhà họ Ân vẫn giữ được dáng vẻ trước kia nhờ có sự kiên trì của Ân Thiên Tuấn, cho dù Ân Tinh có trở về cũng không có gì thay đổi, Ân Bách Phú vội vàng đuổi theo, khi thấy con gái cuộn tròn nằm trên giường, hoàn toàn khép kín thì tim ông đau thắt không nói nên lời.

Có lẽ là vì mất đi một đứa con gái nên hiện tại Ân Bách Phú rất xem trọng tình thân, kể cả Ân Tinh, chỉ cần cô ta không phạm phải sai lầm lớn gì ông đều sẽ tha thứ, đồng thời cũng bắt đầu giáo dục bọn trẻ đàng hoàng, dường như hoàn toàn thay đổi thành một người khác vậy.

Ân Thiên Thiên cứ cuộn mình nằm im bất động trên giường như vậy, Ân Bách Phú đưa tay chạm nhẹ vào bàn chân cô nhưng Ân Thiên Thiên không hề rụt chân lại, Ân Bách Phú mấp máy môi, vừa đau lòng vừa căm phẫn!

Thằng ranh Cảnh Liêm Uy mà cũng dám ức hiếp con gái ông?

Lý Mẫn thấy tình hình như vậy thì vội vàng mang nước ấm và thuốc đến, Ân Thiên Tuấn ôm Ân Thiên Thiên vào lòng rồi bắt đầu nhẹ nhàng xử lý vết thương cho cô, Ân Bách Phú đứng bên cạnh quan sát toàn bộ quá trình, tay chắp sau lưng, thật lâu vẫn không nói lời nào.

Dù gì Ân Thiên Tuấn cũng là đàn ông, xử lý vết thương sao thuần thục bằng phụ nữ nên cuối cùng vẫn là Lý Mẫn không chịu nổi nữa mà thay anh ta xử lý vết thương cho Ân Thiên Thiên, bộ dạng của bà lúc này giống như người được chăm sóc không phải là Ân Thiên Thiên, mà là Ân Nhạc Vy đã chết…

Nhìn thấy Ân Thiên Thiên, Lý Mẫn lại bất giác nhớ đến Ân Nhạc Vy, khóe mắt không kềm được mà đỏ ửng lên, trước kia, ở nhà họ Hướng, chẳng phải Ân Nhạc Vy cũng bị mẹ chồng làm khó làm dễ mà sống không được yên sao? Hiện tại cô con gái còn lại của bà cũng bị y chang, sao mà không đau lòng cho được chứ.

Bọn họ biết, khi Ân Nhạc Vy hấp hối chính Ân Thiên Thiên chạy đến nhà Đổng Khánh trên đôi giày cao gót xin bác sĩ nhà họ Đổng đến cứu, họ cũng biết thật ra Ân Thiên Thiên chưa từng khoanh tay đứng nhìn trước tình cảnh của Ân Nhạc Vy, Ân Nhạc Vy đã không còn nữa, hiện tại chỉ còn Ân Tinh và Ân Thiên Thiên, nên hai vợ chồng họ bỗng dưng trở nên yêu quý các con…

“Thiên Thiên, mấy ngày này không được để vết thương nhiễm nước, biết không?” Lý Mẫn khẽ dặn dò, lời nói dịu dàng trước nay chưa từng thấy: “Ăn uống trong mấy ngày này mẹ sẽ chú ý, những thứ không được ăn thì phải kiêng, đừng để sau này để lại sẹo.”

Ân Thiên Thiên ngước đôi mắt thẫn thờ của mình lên nhìn Lý Mẫn, nước mắt lại càng trào ra dữ dội hơn.

Có lẽ là Thượng đế cảm thấy đã tước đoạt của cô quá nhiều thứ nên muốn bù đắp cho cô chút gì đó vào lúc này…

Bình Luận (0)
Comment