Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 588

CHƯƠNG 588: MỢ BA, KÝ TÊN ĐI

Dáng vẻ ngồi bệt dưới đất khóc thầm của Ân Thiên Thiên nhìn qua rất đáng thương, cho dù là thế, cũng không có cách gì khác nữa.

Luật sư La không đành lòng, nhưng mà vẫn cầm đơn ly hôn bước lên, ngồi xuống bàn cạnh cô nhỏ giọng nói: “Cậu ba nói là, anh ấy có mua một căn nhà ở vùng ngoại thành thành phố T đứng tên của mợ, đó là tài sản của mợ, đây cũng là lời hứa lúc trước anh ấy từng hứa với mợ rằng sẽ cho mợ một mái nhà mới, chỉ đáng tiếc là chưa bao giờ cùng mợ đi xem…”

Nói xong, luật sư La lại lấy ra rất nhiều tấm hình trong tập hồ sơ, đều là hình về căn nhà kia.

Trong ảnh, bầu trời xanh thẳm, ngôi nhà nhỏ hai tầng cho dù chỉ nằm trên một thảm cỏ xanh mượt nhưng cũng có cảm giác sức sống dạt dào, kiểu dáng căn nhà chính là kiểu lúc trước cô từng vô tình nhắc đến, là kiểu nhà nông thôn theo phong cách châu Âu tối giản nhưng vẫn điểm xuyết một vài đặc điểm của lối kiến trúc châu Âu xa hoa, là sự kết hợp hoàn hảo giữa hai phong cách…

“Đây là lúc cậu ba đi xem nhà tự mình chụp, trong đó có một tấm là do tôi chụp giúp…” Nói xong, luật sư La đưa tấm hình đó qua, trên đó có cả Cảnh Liêm Uy nữa, anh trên tấm ảnh mặt mày tiều tụy nhưng vẫn đứng thẳng người, giống hệt như lúc anh không chút do dự đứng che trước người cô khi họ mới quen nhau…

Cảnh Liêm Uy trên tấm hình rõ ràng là bị chụp lén, lộ ra góc mặt không biết đang suy nghĩ gì mà hơi mỉm cười.

Đột nhiên nhìn thấy Cảnh Liêm Uy, nước mắt Ân Thiên Thiên tuôn ra như suối, cô một giây trước còn muốn giết chết anh, nhưng lúc này lại trân trọng vươn tay khẽ vuốt ve.

Cảnh Liêm Uy…

Cảnh Liêm Uy…

“Trong nhà vẫn chưa mua đồ gia dụng, cậu ba nói đó là nhiệm vụ của mợ, anh ấy không quan tâm…” Luật sư La nhỏ giọng nói, anh hợp tác với Cảnh Liêm Uy lâu như vậy rồi, cũng là lần đầu tiên gặp phải chuyện này, trong lòng nhịn không được hơi chua xót: “Anh ấy còn nói, hi vọng sau này mợ và bọn nhỏ có thể sống ở nơi đó, vậy thì anh ấy không cần phải lo lắng nữa…”

Nói xong, Ân Thiên Thiên đã sớm khóc không thành tiếng, chỉ biết ôm chặt ảnh chụp của Cảnh Liêm Uy khóc nấc lên.

Cái tên đàn ông xấu xa, tên đàn ông xấu xa này…

Cô thề, kiếp sau không bao giờ muốn yêu anh nữa, không muốn yêu anh sâu đậm như thế này nữa…

Trong phòng sách, ánh nắng mặt trời đã chiếu rọi nhưng ánh nắng của mùa đông dù có chiếu lên người một lúc lâu cũng chẳng thể mang đến bao nhiêu cảm giác ấm áp, Ân Thiên Thiên và luật sư La cứ ngồi dưới đất như thế, cô nhỏ giọng bất lực khóc thầm, mà anh lại bắt đầu liệt kê từng chuyện từng chuyện một, kể lại đoạn thời gian Ân Thiên Thiên còn chưa biết đến, người đàn ông kia đã làm hết mọi thứ vì cô như thế nào…

… Nếu ở đây ở không thoải mái, trong nội thành cũng có hai căn chung cư nhỏ, kể cả căn chung cư ở thành phố M cũng đã khởi công trở lại…

… Mỗi năm phải đi du lịch vài lần, nhưng dừng đến những đất nước nguy hiểm, những đất nước cô thích cũng đều có bất động sản ở đó…

… Cũng không cần lo lắng về ‘Nhà hàng Thao Thiết’ và những tài sản khác, Thừa Phó Lân và Cát Thành Phong sẽ quản lý…

… Về vấn đề học hành của con…

Từng chuyện, từng chuyện một, giống như anh sẽ lập tức biến mất khỏi cuộc đời của cô vậy…

Một lúc lâu sau, Ân Thiên Thiên cuối cùng cũng khóc không ra tiếng nữa, chỉ biết yên lặng rơi nước mắt.

Trong lòng luật sư La bây giờ cũng vô cùng khó chịu, hốc mắt đã sớm đỏ bừng, đột nhiên nhớ lại, lúc anh mới nhận được công việc này, cuối cùng Cảnh Liêm Uy còn nói mấy câu…

… Nếu như tôi không còn nữa, vậy ai có thể bảo vệ cô ấy thay tôi đây? Rõ ràng cô ấy rất thiếu cảm giác an toàn…

Một câu lẩm bẩm lúc vô tình, lại làm cho một người nhìn quen chuyện đổ vỡ tình cảm, con người thay đổi như luật sư La cũng nhịn không được rơi nước mắt.

Thế giới bên ngoài cửa sổ không biết đã trở nên âm u từ lúc nào, trong thư phòng cũng trở nên ảm đạm hơn.

Cho dù luật sư La có không nỡ, không muốn đến cỡ nào thì cuối cùng vẫn phải cầm đơn ly hôn đã được soạn từ trước đưa cho Ân Thiên Thiên, yên lặng đặt bút máy xuống bên cạnh nói: “Mợ ba… Ký tên đi.”

Ân Thiên Thiên cắn chặt môi, trước mắt tờ đơn ly hôn gần như mơ hồ, nước mắt rơi xuống thấm ướt nó, làm trang giấy cũng mềm đi một chút.

Cảnh Liêm Uy…

Cảnh Liêm Uy…

Lúc này, cô vô cùng muốn anh xuất hiện trước mặt cô, dáng vẻ hệt như trước kia, cao lớn, điển trai, cứ như vậy mà ôm cô vào lòng bảo vệ, nói cho cô biết tất cả mọi thứ chỉ là một giấc mơ…

Nhưng cuối cùng, câu nói cuối cùng của luật sư La vẫn đánh vỡ đi sự kiên trì yếu ớt đó: “Mợ ba, chỉ khi mợ ký tên vào thì nhà họ Đổng mới chịu cho bác sĩ đến nhà họ Cảnh, cậu ba mới có cơ hội…”

Ân Thiên Thiên đột nhiên cắn mạnh môi hơn, cắn rách cả môi, khóc thành tiếng.

Đúng vậy Đổng Khánh nói, chỉ khi nào cô ly hôn, bác sĩ nhà họ Đổng mới đến nhà họ Cảnh…

Trong lòng cực kỳ không muốn, trong lòng cực kỳ không cam lòng, trong lòng cực kỳ hận, trong lòng cũng cực kỳ yêu…

Cuối cùng, Ân Thiên Thiên vẫn run rẩy cầm bút đặt lên trang giấy, vươn tay lau nước mắt mình đi, cô hy vọng mọi thứ giống hệt như trong quá khứ biết bao, cô sẽ ký tên một cách hời hợt, nhưng bên cạnh sẽ không có tên của Cảnh Liêm Uy… Tuy nhiên lần này, bên cạnh đã có ba chữ “Cảnh Liêm Uy” như rồng bay phượng múa…

“Mợ ba, ký đi…” Luật sư La lại nhịn không được khuyên một câu, trong lòng cũng vô cùng khó chịu, giống như anh tự tay chia rẽ cặp vợ chồng này vậy.

Trong miệng toàn là mùi tanh ngọt của máu, Ân Thiên Thiên nắm chặt lấy bút, đột nhiên hỏi: “Luật sư La, anh nói coi, tôi và Cảnh Liêm Uy có cơ hội tái hôn không? Hoặc là, sau khi ly hôn rồi, sau này tôi có thể chôn ở cạnh anh ấy không?”

Vừa nói xong, luật sư La nhịn không được vươn tay lau nước mắt, im lặng hai giây rồi thành thật trả lời: “Mợ ba, sau khi ký tên rồi, chỉ cần vẫn có nhà họ Đổng ở đây thì mợ và cậu ba không có khả năng tái hôn, mà cô là ‘vợ cũ’, đương nhiên cũng không thể được chôn trong nghĩa trang nhà họ Cảnh…”

Đột nhiên, Ân Thiên Thiên đang khóc lại bật cười, ký tên mình lên, vừa ký vừa nói: “Vậy sao, thì ra quan hệ giữa tôi và Cảnh Liêm Uy, chỉ là một tờ giấy đăng ký kết hôn và một tờ đơn ly hôn…”

Sau khi ký xong nét bút cuối cùng, Ân Thiên Thiên cầm đơn ly hôn rồi đột nhiên yên lặng.

Luật sư La cầm lấy phần đơn ly hôn còn lại, hơi lo lắng nhìn cô, mắt cũng đã đỏ đến mức khó chịu không nói nên lời.

Ngay lúc luật sư La định bước lên an ủi vài câu, Ân Thiên Thiên đột nhiên xoay người điên cuồng chạy ra ngoài, trong tay chỉ còn lại một tờ đơn ly hôn, trên mặt đầy nước mắt và dấu vết của một cuộc tình để lại…

Mọi người đang ngồi chờ trong phòng khách, khi thấy Ân Thiên Thiên mở cửa ra liền nâng cao cảnh giác, lần này Ân Thiên Thiên không thể chạy ra ngoài dễ dàng như lần trước nữa, mà lại bị Ân Thiên Tuấn chặn lại.

“Anh, anh buông em ra, buông em ra…” Ân Thiên Thiên khóc lóc cầu xin, trong mắt toàn là đau xót.

Thế giới của cô, ngay lúc vừa đặt bút xuống đã trở nên u ám, không bao giờ nhìn thấy ánh mặt trời được nữa…

“Thiên Thiên, Thiên Thiên…” Ân Thiên Tuấn thấy Ân Thiên Thiên khóc như một đứa bé, cũng vô cùng đau lòng, nhỏ giọng an ủi: “Thiên Thiên, anh ở đây, không sợ, không sợ nha?”

Nhưng mà mặc kệ Ân Thiên Tuấn an ủi như thế nào, Ân Thiên Thiên chỉ có một suy nghĩ duy nhất, cô muốn gặp Cảnh Liêm Uy!

Tờ đơn ly hôn cô đang cầm cũng là cho Ân Bách Phú và Lý Mẫn kinh ngạc, tuy rằng bọn họ cũng đã đoán đến chuyện này, nhưng mà không ngờ rằng chuyện này sẽ thật sự xảy ra, cũng đau lòng nhìn Ân Thiên Thiên.

Trong nháy mắt, Ân Thiên Thiên đột nhiên không vùng vẫy khỏi tay Ân Thiên Tuấn nữa, mà lại vươn tay túm chặt tay anh nói: “Anh, anh dẫn em đến nhà họ Cảnh được không? Anh là bạn thân của Cảnh Liêm Bình, bọn họ sẽ cho anh vào đó đúng không? Anh dẫn em đi được không, anh, anh dẫn em đi được không…”

Đột nhiên thấy Ân Thiên Thiên cầu xin anh, Ân Thiên Tuấn vẫn chưa lấy lại tinh thần, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn không được đau lòng, vươn tay ôm chặt cô vào lòng, đôi mắt thâm thúy cũng có chút ướt…

“Anh, anh…” Ân Thiên Thiên bị Ân Thiên Tuấn ôm chặt lấy, cô vươn tay liên tục túm quần áo anh, nôn nóng nói: “Anh, anh dẫn em đến nhà họ Cảnh được không, xin anh đó, anh dẫn em đi được không, anh, xin anh, em xin anh…”

Ân Thiên Thiên khóc rống, giọng nói cũng nghẹn ngào, cơ thể cũng không đứng vững nữa, ngã ngồi xuống đất cùng với Ân Thiên Tuấn, khóc đến không kiềm chế được nữa, nhưng vẫn luôn nói: “Anh, em xin anh, xin anh…”

Nhưng mà mặc kệ Ân Thiên Thiên cầu xin như thế nào, Ân Thiên Tuấn cũng không đồng ý.

Ân Bách Phú đứng bên cạnh thấy vậy cũng đỏ mắt, xoay người đi không nhìn hai người nữa, thở dốc.

Ân Thiên Thiên ngã ngồi trên đất túm chặt lấy quần áo của Ân Thiên Tuấn, gần như tuyệt vọng cầu xin: “Anh, em xin anh, anh dẫn em đi gặp anh ấy đi mà, em thật sự, thật sự chỉ muốn gặp anh ấy lần nữa thôi…”

Vừa nói xong, cả nhà họ Ân đều chìm trong yên lặng, không ai nói tiếng nào, chỉ có tiếng cầu xin và tiếng khóc lóc của Ân Thiên Thiên vang vọng khắp phòng, luật sư La đứng bên cạnh cũng mím chặt môi, đôi mắt đỏ lên không nói được câu gì.

Cuối cùng, Ân Bách Phú không nhịn được nữa, nhanh chóng xoay người lại nhìn hai đứa con của ông, hùng hồn nói: “Đi đi, dẫn nó đi gặp, để nó nhìn cho rõ rồi chết tâm đi!”

Vừa nói xong, Ân Thiên Thiên lại không hề cảm giác được gì, chỉ cảm thấy mừng rỡ như điên vì được đi đến nhà họ Cảnh, vội vàng đứng dậy, nhưng bởi vì cơ thể còn chút yếu ớt nên suýt chút nữa đã ngã xuống lần nữa, may mà Ân Thiên Tuấn nhanh tay lẹ mắt vươn tay đỡ cô, Ân Thiên Tuấn nghe được lời Ân Bách Phú nói, lại nhìn đôi mắt vô cùng chờ mong của Ân Thiên Thiên, cuối cùng chỉ có thể bất lực gật đầu…

“Anh, chúng ta đi thôi, đi nhanh đi…” Có được sự đồng ý, Ân Thiên Thiên lập tức khôi phục tinh thần, nôn nóng kéo Ân Thiên Tuấn ra ngoài, vừa đi vừa giục: “Đi nhanh nào, anh, chúng ta đi nhanh lên…”

Thấy Ân Thiên Thiên và Ân Thiên Tuấn sắp sửa ra khỏi nhà họ Ân rồi, Ân Bách Phú đột nhiên nói: “Thiên Tuấn, chăm sóc em con cho tốt, gặp được cậu ta rồi thì lập tức quay về cho ba…”

Khi Ân Bách Phú nhìn Ân Thiên Thiên, ánh mắt tràn đầy lo lắng.

Ân Thiên Tuấn gật đầu thật mạnh, anh rõ ràng cảm nhận được cảm xúc của Ân Bách Phú không đúng nhưng lại không biết rốt cuộc là chuyện như thế nào, chỉ có thể giải quyết trước chuyện của Ân Thiên Thiên, anh dẫn cô lên xe thắt dây an toàn xong xuôi, Ân Thiên Thiên lại thúc giục nữa, trong tay cầm đơn ly hôn dính đầy nước mắt và vài giọt máu kia, trông vừa bất lực vừa đau buồn…

Bình Luận (0)
Comment