Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 668

CHƯƠNG 668: ẢNH HƯỞNG TỚI MIỆNG VẾT THƯƠNG

Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.

Cảnh Nguyên Phước cau mày giữ chặt lấy vợ mình, Vi Gia Huệ gấp đến độ sắc mặt thay đổi lớn muốn vọt lên, Cảnh Thiên Ngọc cũng đưa tay khoác tay bà, không cho bà tiến lên.

Hai tay Đổng Khánh hơi hạ xuống trong không trung, mọi người xung quanh đều không làm gì, ánh mắt nóng rực nhìn Cảnh Liêm Uy dường như đã muốn bùng nổ lúc này. Đổng Khánh cười trào phúng: “Cảnh Liêm Uy, xưa nay Thiên Thiên đều không thích người không có trách nhiệm, anh không biết à? Có lẽ vẫn còn điều gì mà anh chưa biết, tôi có thể nói cho anh, dù sao tôi cũng ở bên cô ấy bốn năm đại học, trong mắt chỉ có một mình cô ấy…”

Tay Cảnh Liêm Uy túm lấy cổ áo Đổng Khánh, khuôn mặt điển trai cương nghị, đôi mắt phượng nhìn anh ta chằm chằm!

Trong lòng anh lại đang điên cuồng gào thét: Giết anh ta, giết anh ta, giết anh ta!

Chỉ khi Đổng Khánh chết, bên cạnh Thiên Thiên mới không còn kẻ theo đuổi điên cuồng nữa, anh có thể an tâm ở bên Thiên Thiên, thậm chí cũng không còn ai khiêu khích anh không chút kiêng dè thế này nữa!

Thoáng chốc, đôi mắt Cảnh Liêm Uy như muốn xung huyết! Tình cảnh này càng khiến mọi người kinh động và sợ hãi!

Phóng viên xung quanh điên cuồng chụp hình Cảnh Liêm Uy, người của nhà họ Cảnh cũng không nhúc nhích nửa bước dưới chỉ thị của Cảnh Nguyên Phước!

“Thiên Thiên rất thích ăn món làm từ đậu, cô ấy thích ăn đậu hũ, loại trắng non mềm, cũng thích uống nước ép, nhưng lại thích chua một chút. Cô ấy không thích nhất là đồ có vẻ ngoài xấu xí, cũng không thích ăn chuối vì sẽ dị ứng…” Đổng Khánh thoải mái nhàn nhã nói, rất nhiều thông tin không chính xác nhưng bây giờ cũng chẳng thèm quan tâm, điều duy nhất anh ta muốn là chọc giận Cảnh Liêm Uy, khiến anh phát bệnh trước ống kính cho nên lời nói cũng càng ngày càng quá đáng: “Tôi nhớ nụ hôn đầu tiên và cũng là duy nhất của tôi và Thiên Thiên, môi cô ấy rất mềm rất mềm, ngay cả cơ thể ở trong lòng tôi cũng rất mềm mại…”

Bốp!

Còn chưa dứt lời, Cảnh Liêm Uy đã không nhịn được nữa đấm cho anh ta một cú, phóng viên xung quanh lại càng điên cuồng!

Cảnh Nguyên Phước nhíu chặt lông mày, Cát Thành Phong nắm chặt thuốc trong tay nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ!

“Cảnh Liêm Uy, anh…” Té trên mặt đất, Đổng Khánh thậm chí còn không thèm đưa tay lau máu trên khoé miệng, quay đầu lại nở nụ cười, khi nói lại bị Cảnh Liêm Uy trước mặt doạ cho đứng yên tại chỗ không nói được lời nào.

Cảnh Liêm Uy đứng trước mặt Đổng Khánh, quay cổ, nhắm chặt hai mắt, hít sâu một hơi, quay cổ một vòng rồi mới mở mắt nhìn anh ta, thở ra một hơi thật dài rồi mới nói: “Đổng Khánh, anh nhớ cho kỹ, Cảnh Liêm Uy tôi sẽ truy cứu tới cùng chuyện anh phỉ báng vợ tôi ngày hôm nay! Cảnh Liêm Uy tôi không phải loại đàn ông vợ mình bị phỉ báng vẫn không ra tay, trong thế giới của tôi không có thánh mẫu như vậy.”

Lời vừa dứt đám phóng viên mới hoàn hồn, nhưng cũng thở phào một hơi.

“Anh…” Đổng Khánh không dám tin nhìn anh, hoàn toàn không ngờ Cảnh Liêm Uy lại không có phản ứng gì, hoặc là nói anh đã kìm nén: “Cảnh Liêm Uy! Anh không phẫn nộ à? Anh không muốn giết tôi à? Cảnh Liêm Uy!”

Cảnh Liêm Uy hung ác nhìn anh ta, ánh mắt lạnh nhạt quay đầu đi, lại ngồi xuống trước mặt bác sĩ, vẻ mặt nghiêm túc khiến bác sĩ không khỏi sợ hãi, thoáng chốc không biết phải làm gì.

Đổng Khánh nhanh chóng bò từ đất lên, vọt tới trước mặt Cảnh Liêm Uy muốn túm cổ áo anh, ai biết lúc này Cảnh Liêm Uy lại bình tĩnh quá mức, khi tiếng bước chân lại gần mình, bàn tay to giữ chặt tay Đổng Khánh, ngoặt tay anh ta ra sau lưng, để anh ta lại gần mình. Cảnh Liêm Uy nhìn anh ta từ trên cao xuống, trầm giọng nói: “Đổng Khánh, tốt nhất anh hãy cảm thấy may mắn vì hôm nay có nhiều phóng viên, nếu không chắc chắn tôi sẽ đấu với anh một trận! Ngoài ra, tôi nghĩ bây giờ anh có thể chuẩn bị xin lỗi, cũng có thể chuẩn bị thu dọn cục diện rối rắm của nhà họ Đổng đi, hoặc là cuốn gói xéo đi!”

Nói rồi anh hất Đổng Khánh ra, vệ sĩ nhà họ Đổng lập tức chạy lên đỡ anh ta, đôi mắt nhìn Cảnh Liêm Uy đầy vẻ kiêng kỵ!

Ai nói Cảnh Liêm Uy bị tâm thần? Ai nói nhà họ Đổng trộn lẫn hai chân bị phế của Cảnh Liêm Uy vào trong thuốc của anh? Còn nữa, là ai nói cậu ba Cảnh chỉ là hổ giấy?!

Nghiễm nhiên không chút kém cỏi so với gia chủ của nhà họ Cảnh!

Thậm chí còn xuất sắc hơn người thừa kế nhà họ Đổng biết bao lần!

Ngồi xuống trước bác sĩ lần nữa, Cảnh Liêm Uy ngước mắt lạnh lùng nhìn bác sĩ rồi nói: “Mau kiểm tra rõ cho tôi, nếu nhà họ Đổng vẫn chưa chịu từ bỏ thì hôm nay phải khiến họ hoàn toàn chết tâm, tôi không có nhiều thời gian rảnh rỗi với anh ta!”

Bác sĩ sững sờ, lập tức cẩn thận kiểm tra cho Cảnh Liêm Uy.

Cảnh Liêm Uy vừa làm kiểm tra vừa nói với Cát Thành Phong: “Cát Thành Phong, gọi cho luật sư La bảo cậu ấy dừng công việc trong tay lại, kiện Đổng Khánh cho tôi! Tôi muốn kiện anh ta tội phỉ báng, làm tổn hại danh dự vợ tôi!”

Cảm xúc hơi kích động nhưng dường như vẫn trong phạm vi có thể kiểm soát!

Cát Thành Phong thấy Cảnh Liêm Uy như vậy cũng hơi ngẩn người, lập tức gọi cho luật sư La.

Bác sĩ nhà họ Đổng nhận được ra hiệu ngầm của ông Đổng, lập tức lên trước, nghiêm túc nói: “Cậu ba Cảnh, có phải anh không thể chấp nhận được việc vợ anh ở bên bạn bè khác giới, nếu ở cùng nhau thì anh sẽ xúc động muốn đánh người?”

Nhướn mày, Cảnh Liêm Uy khẽ xuỳ một tiếng, phẫn nộ: “Anh bị bệnh à? Vợ anh như vậy anh sẽ vui? Đừng nói vợ tôi sẽ không như thế, cho dù vợ tôi đi gặp bạn bè khác giới cũng sẽ đưa tôi theo! Bên cạnh cô ấy có ai tôi còn không biết?”

Phóng viên bất đắc dĩ nhìn bác sĩ, chỉ cảm thấy người này muốn bị mắng à?

Trên đời này chẳng có người đàn ông nào sẽ chấp nhận chuyện này!

Nếu Cảnh Liêm Uy thật sự không để ý thì mới là có vấn đề!

Máy móc hiển thị cảm xúc Cảnh Liêm Uy đang dao động, mặc dù hơi lớn nhưng vẫn có thể kiểm soát.

Cảnh Liêm Bình nhìn bác sĩ xung quanh rồi cười nhạo: “Chậc chậc chậc, bác sĩ bây giờ đều như vậy rồi làm ở khoa thần kinh à? Đúng là được mở mang tầm mắt, không có bệnh cũng thành có bệnh thôi…”

Vừa dứt lời, mọi người xung quanh không khỏi bật cười ra tiếng, bác sĩ đó quay người đứng ra phía sau.

“Cậu ba Cảnh, có phải anh rất để ý bên cạnh vợ anh xuất hiện đàn ông không?”

“Ba cô ấy, anh trai cô ấy, thậm chí con chó cô ấy nuôi cũng là giống đực, anh nói tôi có để ý không?” Nén lại vẻ trào phúng, cảm xúc Cảnh Liêm Uy bây giờ có hơi bực bội, nhưng có thể khống chế được!

Cảnh Nguyên Phước hơi nhíu mày, quay đầu nói vài câu với Cảnh Thiên Ngọc rồi Cảnh Thiên Ngọc lập tức ra ngoài gọi điện thoại.

“Cậu ba Cảnh, xin hỏi vấn đề lớn nhất giữa anh và cô Ân là gì? Là vì cảm xúc của anh dao động quá lớn ư?”

Cảnh Liêm Uy bất đắc dĩ nhìn đám bác sĩ này, nói thật thì thời gian này anh cũng tiếp nhận trị liệu của bác sĩ khoa thần kinh một thời gian không ngắn, nhưng đối mặt với câu hỏi ngu ngốc của bác sĩ như hôm nay này thì vẫn là lần đầu tiên, có thể cảm nhận được nhà họ Đổng nghĩ cách muốn kích thích anh.

“Trên đời này ai không có cảm xúc? Nếu cảm xúc dao động lớn một chút là bị tâm thần, đoán chừng bây giờ ngoài đừng ai cũng bị tâm thần hết?” Cảnh Liêm Bình không nhịn được xen vào, cực kỳ không quan tâm nhưng mọi người xung quanh đều gật đầu, tiếp tục nói: “Anh nói cảm xúc dao động lớn, tôi thấy có phải người nhà họ Đổng mới là vậy không? Còn thu phóng tự nhiên cơ.”

Lời vừa dứt mọi người cười thành tiếng, Đổng Khánh đứng ở một bên sắc mặt đã đen xì!

Cuối cùng bác sĩ vẫn không có cách, đối mặt với nhiều ống kính như vậy kiểm tra hết lần này đến lần khác, câu hỏi hoang đường cũng hỏi hết lần này đến lần khác, cuối cùng dưới sự truy hỏi của phóng viên chỉ đành nói: “Thời gian này áp lực của cậu ba Cảnh rất lớn, vết thương trên đầu phải xử lý kịp thời, nếu không rất dễ ảnh hưởng tới cảm xúc của anh ấy, còn lại không có vấn đề gì…”

Lúc này ông cụ Đổng mới hiểu mưu kế của Cảnh Liêm Uy!

Anh bị thương là do cố ý! Cảm xúc dao động lớn hoàn toàn là do vết thương ảnh hưởng và Đổng Khánh ảnh hưởng!

Phẫn nộ trừng mắt nhìn Cảnh Liêm Uy, trong lòng ông Đổng nổi giận, Đổng Khánh lúc này nghe thấy lời đó cũng thoáng lấy lại tinh thần, phẫn nộ tiến lên chỉ vào Cảnh Liêm Uy nói: “Cảnh Liêm Uy, anh hèn hạ! Anh cố ý kích thích tôi làm anh bị thương là muốn dùng vết thương che giấu cảm xúc dao động của mình, anh cố ý!”

Đổng Khánh giận đến mức gần như bùng nổ, nhưng bây giờ chẳng ai thèm quan tâm anh ta.

Từ sau khi người thừa kế nhà họ Đổng tới thành phố T đã làm rất nhiều chuyện ngây thơ như trẻ con, người như vậy ban đầu rất dễ được mọi người chú ý, nhưng dần dần cũng mất hết không còn được ai chú ý…

Đổng Khánh bây giờ chính là người như vậy!

Mắt phượng nhìn qua, nơi sâu thẳm trong mắt Cảnh Liêm Uy đều là vẻ lạnh nhạt, nghiễm nhiên Cảnh Liêm Uy đã bắt đầu có dấu hiệu muốn phát bệnh, lòng Đổng Khánh lập tức vui vẻ, giống như con khỉ tiếp tục khiêu khích: “Cảnh Liêm Uy, anh cố ý, anh sợ Thiên Thiên bỏ rơi kẻ thần kinh anh, anh sợ cô ấy đến với tôi! Cảnh Liêm Uy, tôi nói cho anh, Thiên Thiên nhất định sẽ không tái hôn với anh đâu! Cô ấy sẽ không tiếp tục ở bên anh đâu!”

Lời vừa nói ra, Đổng Khánh cho rằng Cảnh Liêm Uy sẽ xông lên, Cảnh Thiên Ngọc nhìn ra cửa rồi nói: “Thiên Thiên, sao em lại tới đây?”

Hai chữ “Thiên Thiên” vừa thốt ra, Cảnh Liêm Uy lập tức quay ra nhìn, sự chú ý không tự chủ bị chuyển rời…

Đổng Khánh cũng nhìn theo, Ân Thiên Thiên thật sự đã tới dưới sự đồng hành của Thừa Phó Lân, mặc đồ bầu đơn giản, tóc túm tuỳ ý ở sau gáy lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, nhìn thế nào cũng thấy đẹp, cô nhìn Cảnh Liêm Uy nở nụ cười nhẹ: “Hôm nay con hơi quấy, em không thoải mái lắm nên tới khám xem.”

Lời vừa dứt, Cảnh Liêm Uy lập tức tiến lên đỡ cô, dịu giọng hỏi: “Sao thế? Khó chịu chỗ nào?”

Dáng vẻ dịu dàng như nước này, làm gì còn vẻ khát máu như vừa rồi?

Người nhà họ Cảnh, Cát Thành Phong và Thừa Phó Lân đứng ngoài ống kính đều thở phào một hơi…

Ân Thiên Thiên quả nhiên là thuốc thiết yếu trị liệu cho Cảnh Liêm Uy!

Cảnh Nguyên Phước và Vi Gia Huệ nhìn biểu hiện hôm nay của Cảnh Liêm Uy thì không khỏi nheo mắt, không biết đang nghĩ gì…

Bình Luận (0)
Comment