Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 88

Nhà họ Cảnh không hề phản đối chuyện công việc của Ân Thiên Thiên, hoặc có lẽ họ cảm thấy vì Ân Thiên Thiên vẫn còn trẻ nên đã chấp nhận chuyện này rất dễ dàng. Khi căn nhà mới ở Hải Diểu Thành đã hoàn thiện, Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy liền chuẩn bị cho việc dọn sang đó, may mà đồ đạc cũng không nhiều lắm, chỉ là Ân Thiên Thiên đã bỏ ra không ít công sức để trang trí cho nhà mới của cô và anh... 

Cũng vào lúc này, khi mọi việc về căn nhà mới đã sắp xong xuôi, ngày mai bọn họ có thể dọn tới ở, bỗng có một cuộc điện thoại gọi tới từ nhà chính của nhà họ Cảnh. Cuộc điện thoại này là một dấu hiệu khi Cảnh Liêm Uy bước vào vòng tròn xã hội thượng lưu của thành phố T, cũng là dấu hiệu cho thấy một chuyện tình khác sắp bắt đầu. 

Ân Thiên Thiên vừa tan làm liền nhìn thấy Cảnh Liêm Uy đang đứng chờ sẵn, thế là cô chạy tới leo thẳng lên xe rồi hỏi, “Hôm nay sao anh lại tới đây? Bệnh viện nay không bận à? Nghe bảo thị trường cổ phiếu đang rất hỗn loạn, thế mà anh cũng rảnh rỗi ghé qua đây sao?” 

Cảnh Liêm Uy chờ Ân Thiên Thiên thắt dây an toàn xong mới mở miệng, “Không sao, hôm nay chúng ta về nhà họ Cảnh một chuyến đã.” 

Ân Thiên Thiên chỉ bĩu môi, không hỏi thêm gì nữa, cô ngoan ngoãn cùng Cảnh Liêm Uy chuẩn bị tới nhà họ Cảnh. 

Ngắm nhìn phong cảnh trên đường đi qua lớp kính cửa xe, Ân Thiên Thiên không khỏi nở nụ cười. Nói thật, trừ mấy ngày đầu tiên ra, cô cảm thấy cuộc sống sau hôn nhân của cô rất tuyệt vời, ít nhất cô sẽ không cần phải thấp thỏm lo sợ bị hai mẹ con Lý Mẫn đem bán, cũng không cần lo lắng sẽ gây rắc rối cho anh trai. Giờ đây cô chỉ muốn quấn lấy Cảnh Liêm Uy, có chỗ dựa mạnh mẽ như anh ấy, cô sẽ không cần phải sợ hãi bất cứ điều gì nữa. 

“Đang nghĩ gì đấy?” Cảnh Liêm Uy đang lái xe, khi liếc nhìn cô thì không nhịn được hỏi một câu. 

Không biết tại sao mọi chuyện lại đột nhiên thay đổi như vậy, anh dường như luôn cảm thấy lâng lâng tựa như cây cỏ được cơn mưa xuân tưới mát. Từ cái lần nói chuyện rõ ràng với Ân Thiên Thiên, thỉnh thoảng bọn họ sẽ nói chuyện với nhau vài câu, tuy không phải chuyện gì quan trọng nhưng lại khiến khoảng cách giữa cả hai được thu hẹp lại nhiều hơn nữa. 

“Nghĩ tới việc có anh là chỗ dựa, em thấy không phải sợ gì nữa rồi!” Ân Thiên Thiên đắc ý nói, mỉm cười xinh đẹp. 

Cảnh Liêm Uy bật cười, có lúc anh cảm thấy Ân Thiên Thiên chỉ là một cô bé chưa hiểu chuyện, nhưng sau này anh mới phát hiện, thật ra Ân Thiên Thiên rất hiểu chuyện, cũng rất giỏi đoán ý của người khác, thỉnh thoảng chỉ vì mới bước vào hoàn cảnh xa lạ nên mới trở nên hơi chậm chạp. Trong một thoáng nào đó, dường như Cảnh Liêm Uy đã tìm ra được cái cảm giác anh rất thích năm đó. 

“À mà, bà nội gọi chúng ta về làm gì vậy?” Thấy xe sắp tới nhà họ Cảnh, Ân Thiên Thiên bèn hỏi. 

“Nghe nói nhà họ Tề xảy ra chuyện.” Cảnh Liêm Uy vừa lái xe vào trong khuôn viên nhà chính của nhà họ Cảnh, vừa trả lời cô. 

Hàng lông mày thoáng nhướn lên nhưng rồi Ân Thiên Thiên cũng không nói gì, cô ngoan ngoãn bước vào nhà họ Cảnh theo Cảnh Liêm Uy, có điều còn chưa vào nhà đã nghe thấy tiếng quát mắng đầy xa lạ! 

“Thằng khốn nạn! Mày có biết mày đang nói gì không hả? Một mình mày mất mặt chưa đủ hay sao mà muốn cả nhà họ Tề và nhà họ Cảnh nhục nhã theo hả!” 

Ân Thiên Thiên vừa bước vào liền thấy Tề Kha Hàn đang quỳ trên mặt đất, một người đàn ông trung niên đang giận dữ quát mắng Tề Kha Hàn, có vẻ như đó chính là Tề Thừa Bình, ông chủ nhà họ Tề. Trần Cầm, mẹ của Tề Kha Hàn cũng đang đứng bên cạnh với vẻ mặt đầy giận dữ. Nhưng Ân Thiên Thiên không hiểu, tại sao nhà họ Tề lại chạy tới nhà cô dạy dỗ con cái, hơn nữa người của nhà họ Cốc cũng đều đủ mặt ở đây, còn Cốc Thái Yên thì mặt mày tái nhợt đầy mệt mỏi. 

Sau khi nắm tay Ân Thiên Thiên bước vào và chào hỏi với mọi người xung quanh, Cảnh Liêm Uy bèn ngồi xuống một bên, còn Ân Thiên Thiên lại bị Vi Gia Huệ kéo sang ngồi bên cạnh bà nội. 

Tề Thừa Bình đã giận đến mức tím tái mặt mày, cây chổi lông gà trong tay ông ta giờ đã không còn một cọng lông, chỉ còn cây gậy trơ trụi trông vô cùng đáng sợ. 

Nhưng Tề Kha Hàn đang quỳ trên mặt đất không hề để ý những điều này, mặt cậu ta tái mét sau trận đòn đau, nhưng vẫn ngang bướng nói, “Con thích Cảnh Lịch Dao, con sẽ không đính hôn với Cốc Thái Yên đâu! Bố muốn đánh thì hôm nay cứ đánh chết con đi!” 

Ân Thiên Thiên giật mình, hơi ngạc nhiên, cô quay đầu nhìn về phía Cảnh Lịch Dao đang đứng một bên. 

Vừa nghe xong, Tề Thừa Bình lập tức vụt mạnh xuống lưng của Tề Kha Hàn, âm thanh trầm đục đó khiến mấy người đang ngồi ở đây bất giác rụt cổ lại. Thế nhưng dù Tề Thừa Bình có đánh mắng thế nào, Tề Kha Hàn vẫn cứng đầu không chịu thua, thậm chí mỗi khi bày tỏ tâm ý, cậu ta còn ngước mắt lên nhìn Cảnh Lịch Dao say đắm, điều này khiến Ân Thiên Thiên không khỏi rung động.

Sau một lúc lâu, bà cụ Cảnh mới lên tiếng, “Tên nhóc nhà họ Tề, cậu thích con bé Cảnh Lịch Dao nhà tôi, nhưng chúng tôi chưa bao giờ nói sẽ gả Lịch Dao cho cậu, cậu nói như thế trước mặt bao nhiêu người, chẳng lẽ không sợ hủy hoại thanh danh của Lịch Dao sao? Lịch Dao nhà tôi tuy còn chưa kết hôn nhưng cũng không có nghĩa cậu có thể tùy ý chà đạp thanh danh nó!” 

Bà cụ Cảnh vừa dứt lời, cả phòng khách lập tức trở nên tĩnh lặng. Ân Thiên Thiên nhìn sang Cảnh Liêm Uy, hàng lông mày của anh đang cau lại, không biết đang nghĩ gì, nhưng có một điều chắc chắn rằng anh đang lơ đãng nghĩ về một chuyện khác rồi. 

Người nhà họ Tề đều thấy hoảng hốt, hôm nay nhà họ Tề thương lượng với nhà họ Cốc về chuyện đính hôn giữa Tề Kha Hàn và Cốc Thái Yên nên có rất nhiều họ hàng thân thích trong nhà đến, còn có vài người đến từ những gia tộc thân thiết với cả hai nhà họ. Thế mà Tề Kha Hàn vừa nghe chuyện đính hôn này xong đã không kiềm chế nổi mà bày tỏ quyết tâm của mình, khiến mặt mũi nhà họ Cốc đều mất hết, thậm chí cả nhà họ Tề cũng cảm thấy không biết giấu mặt vào đâu. 

Rồi cũng vào lúc này, bà cụ Cảnh dẫn Cảnh Liêm Uy ghé thăm đã nghe được chuyện này, vì thế chuyện mới thành ra thế này. 

“Tôi không biết cậu đang nghĩ gì, nhưng cậu chẳng phải trẻ con nữa rồi, cậu phải biết chuyện nào nên nói chuyện nào không nên nói chứ, nhưng cậu đã biết mà vẫn cố làm như thế, đây chẳng phải đang tát thẳng vào thể diện của nhà họ Cảnh và cả nhà họ Cốc sao?” 

Bà cụ Cảnh không thích gì Tề Kha Hàn, bà luôn cảm thấy bề ngoài của Tề Kha Hàn quá xinh đẹp, về mặt tính cách thì có phần bốc đồng, nếu như đợi qua vài năm nữa để chín chắn hơn thì cũng được, nhưng cho dù có ‘được’ thì sao, Cảnh Lịch Dao đã hai mươi chín rồi, cậu ta mới hai mươi lăm, đợi cậu ta thêm ba bốn năm nữa để chín chắn lên thì Cảnh Lịch Dao lúc đó đã bao nhiêu tuổi rồi? 

Vì thế, chưa cần nói gì, ngay từ đầu nhà họ Cảnh đã không đồng ý chuyện này rồi, “Chuyện của Lịch Dao nhà tôi không cần cậu quan tâm, nhưng cậu phải tìm cách cứu vãn thanh danh của Lịch Dao, tôi không muốn nghe người ta xầm xì sau lưng nhà họ Cảnh!” 

“Cụ yên tâm. Nhà chúng tôi sẽ xử lý chuyện này ổn thỏa! Tôi sẽ không để cho tên nhóc này nói năng bậy bạ nữa.” Tề Thừa Bình vội lên tiếng đảm bảo, quan hệ giữa nhà họ Tề và nhà họ Cảnh rất tốt, nhưng nói thật nhà họ Tề không muốn lấy Cảnh Lịch Dao về làm dâu, chưa nói tới việc Cảnh Lịch Dao hơn tuổi Tề Kha Hàn, chỉ riêng tính cách phóng khoáng và lối sống thoáng của Cảnh Lịch Dao đã khiến nhà họ Tề không thích rồi. Bọn họ thích một đứa con dâu dịu dàng như Cốc Thái Yên hơn, “Chắc chắn thằng nhóc này sẽ phải đính hôn, chắc chắn phải tìm được một người có thể trị cái tính của thằng này!” 

Vừa dứt lời, Tề Thừa Bình bèn quay sang nói với nhà họ Cốc, “Chuyện này chỉ do tụi nhỏ nghĩ chưa thấu đáo thôi, mong mọi người đừng để ý làm gì. Tề Kha Hàn và Cốc Thái Yên lớn lên bên nhau, chúng ta đều đợi chúng nó trưởng thành rồi sẽ nên duyên vợ chồng, nhưng không biết đột nhiên tên nhóc này bị cái gì nữa Cốc Thái Yên, con đừng giận nó nhé.” 

Cốc Thái Yên cúi đầu im lặng ngồi bên cạnh mẹ của cô ta, ánh mắt không khỏi nhìn về phía người đàn ông ngang ngạnh đang quỳ trên mặt đất, cô ta bỗng cảm thấy chua xót. 

Cốc Thành Dụ cau mày nhìn về phía Tề Kha Hàn, sau đó lại quay sang cô con gái vẫn lặng lẽ không nói một tiếng từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, ông ta khẽ thở dài. Tuy tính cách Tề Kha Hàn còn bồng bột nhưng bản chất vẫn rất tốt, nếu không ông cũng sẽ không đồng ý chuyện hôn sự này, có điều giờ mọi chuyện đã ầm ĩ thế này, ai biết được cuộc hôn nhân này có thuận lợi không. 

“Con không muốn! Con sẽ không lấy bất cứ cô gái nào đâu! Vợ của con không phải Cảnh Lịch Dao thì con thà ở vậy cả đời!” Tề Kha Hàn vừa nghe thấy lời của bố mẹ mình thì bắt đầu gân cổ hét, khuôn mặt xinh đẹp kia trông rất giận dữ, “Cả đời Tề Kha Hàn này không…” 

“Vậy thì cậu ở vậy cả đời đi.” Bỗng nhiên, một giọng nói trầm thấp vang lên khiến cả phòng khách đều yên tĩnh lại, mọi người đều quay sang nhìn về phía tiếng nói phát ra, đó là Cảnh Liêm Uy, đôi mắt phượng lạnh lùng của Cảnh Liêm Uy đang nhìn Tề Kha Hàn, anh nói với giọng vô tình, “Tề Kha Hàn, nếu cậu muốn ở vậy khi không lấy được chị tôi thì giờ cậu có thể bắt đầu lên kế hoạch cho cuộc đời cô đơn của cậu rồi đấy, còn về Cốc Thái Yên, cậu cũng đừng làm lỡ dở con gái nhà người ta, dù sao cậu sẽ không bao giờ lấy được chị tôi đâu.” 

Tề Kha Hàn ngẩn ngơ nhìn Cảnh Liêm Uy, cậu ta nghĩ dù Cảnh Liêm Uy không đồng ý thì cũng sẽ không từ chối, nhưng không thể ngờ giờ anh ta lại từ chối thẳng thừng như vậy! 

Cảnh Liêm Uy kéo Ân Thiên Thiên đứng dậy định bỏ đi, trước khi đi, anh chỉ nói một câu: “Chị tôi đã có người thương rồi, hơn nữa cũng giống như cậu, chị ấy cũng chỉ muốn lấy người đó chứ không cần ai khác, nếu không cậu nghĩ cô chủ nhà họ Cảnh lại cô đơn tới bây giờ sao?” 

Ân Thiên Thiên lặng người nhìn Cảnh Liêm Uy đang đứng bên cạnh, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với chuyện trong nhà họ Cảnh từ khi về đây làm dâu, thế nhưng không ngờ lại có cả chuyện như thế này nữa? 

Tất cả người nhà họ Cảnh đều im lặng, hiển nhiên là bọn họ đã biết chuyện này từ trước, nhà họ Tề lại càng lúng túng, thằng nhóc này thích người ta thì cũng thôi đi, giờ ngay cả chuyện người ta đã có người thương mà cũng không biết, đây chẳng phải là đơn phương theo đuổi sao? 

Cốc Thái Yên nghe xong thì kinh ngạc quay sang nhìn Cảnh Lịch Dao. 

Cảnh Lịch Dao đã hai mươi chín tuổi nhưng nhìn rất trẻ, trông chỉ khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, đúng chuẩn một nữ thần khi vừa có sự nghiệp và gia thế khủng, hơn nữa tính cách lại rất hiền lành, người như thế sao có thể không ai để ý, mấy năm nay Cảnh Lịch Dao đều ở nước ngoài, không chừng chính là vì người đàn ông đó… 

Dường như Tề Kha Hàn bị sốc nặng, khuôn mặt cậu ta tái nhợt, sống lưng thẳng tắp ban nãy dần rũ xuống, ngã rạp trên mặt đất, nhìn Cảnh Lịch Dao với vẻ không thể tin được. 

Sao cậu ta có thể không biết Cảnh Lịch Dao có người thương chứ, nhưng trước giờ đó không phải chỉ là đồn đại thôi sao? Cậu ta chưa từng nghĩ đến nguyên nhân tại sao đến nay Cảnh Lịch Dao vẫn chưa lấy chồng, chẳng lẽ vì cô trong lòng cô có ai đó thật ư! Hơn thế nữa nhà họ Cảnh lại im lặng chấp nhận hành động của Cảnh Lịch Dao sao? 

Một lúc lâu sau, Cảnh Lịch Dao đột ngột đứng dậy đi đến bên cạnh Cốc Thái Yên, cô ấy nở nụ cười nói, “Cốc Thái Yên, em sắp đính hôn rồi, đây là chuyện vui cả đời đấy, chị sẽ chúc phúc cho hai em!” 

Một câu nói đã gần như phán tử hình cho Tề Kha Hàn! 
Bình Luận (0)
Comment