Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 1311


Tựu chung lại, hai chữ Đường Ninh nê phục như vậy trong làng giải trí.

Tất nhiện, sức mạnh của Đường Ninh cũng bắt nguồn từ sự hậu thuận vững chăc của cô.

Sự hỗ trợ của Mặc Đình cho phép cô hoạt động râm rộ trong ngành giải trí.

Cặp đôi này không giống như hoàng đê và hoàng hậu sao?
Tuy nhiên, Đường Ninh không quan tâm đến danh hiệu của thê giới bên ngoài, bởi vì những gì cô ây thực sự đang làm là “Kiên chúa”!
Bây giờ Phùng Tịnh không thể đàn áp La Anh Hồng, vì vậy điệu còn lại là khi La Anh Hồng yêu câu Phùng Tịnh khôi.

tất cả những gì chị ấy đã mắt..

Nhưng trước đó, có vẻ như “của hồi môn” mà chị ta đưa cho Lâm Thiên phải mang đi hủy trước!

Lâm Thiên kết hôn, dường như có ý muôn mời Đường Ninh và Mặc Đình làm người chứng hôn cho cô ây.

Sau khi mẹ Lý biệt chuyện, bà ây đã đích thân gọi điện thoại cho lc Ninh, vì từ sau khi bà ây quyêt định muốn Lâm Thiền làm con dâu, bà Lầy coi cả nhà chồng và nhà mẹ đẻ đều là người nhà cả, miễn là Lâm Thiển muôn, bà ấy đều cô gắng hết sức đề thỏa mãn cô.

Đường Ninh và mẹ Lý, nói thế nào đây, bọn họ vừa cùng nhau nói chuyện cũng không giỗng như lần đâu tiên tiệp xúc, bởi vì hai người có rất nhiều điểm giống nhau, chỗ nhất quán có lẽ chính là hai người.

đều vô cùng thích bao che khuyêt điểm cho người của mình.

Lần này Lâm Thiền kêt hôn, Đường Ninh nhật định phải giúp cô ây tô chức thật náo nhiệt.

Hai người nói chuyện cả tiêng đồng hô, nêu không có chủ tịch Mặc thúc giục, có lẽ Đường Ninh sẽ tiếp tục tán gâu với bà ây.

“Nửa đêm vắng lặng.

Em bỏ mặc chồng sang một bên rồi tán gẫu với một bà già cho đỡ chán à.

Em có nghĩ cho cảm xúc của anh không?
Hả?”
Đường Ninh để điện thoại xuống, trực tiệp nhào vào trong lòng Mặc Đình, VuÔt ve cơ bắp cường tráng của anh: “Thấy tiếc vì quen biết nhau muộn, nên mới nói chuyện lâu một chút.”
Đường Ninh hiện tại đã mang thai được bồn tháng, bụng cô cũng đã nhô ra, Mặc Đình không dám ôm cô, chỉ có thê đề cô năm trên người anh như một chú gâu túi.

“Đình, em mệt.”
“Nếu mệt thì nghỉ ngơi thật tốt.” Mặc Đình vuốt tóc cô nói: “Dù sao hiện tại em cũng là phụ nữ có thai.


Bất kế em muôn thê nào, mọi người đều sẽ thỏa mãn em.”
“Còn anh?” Đường Ninh ngắng đầu nhìn Mặc Đình: “Nghe nói váy cưới của Lâm Thiên là do chính Lý Cần thiết kế, thật ghen tị.”
“Muốn?”
“Ừm.” Đường Ninh gật đầu.

“Vậy sẽ cho em…” Mặc Đình nói xong, anh nhắc bổng Đường Ninh khỏi ghê sô pha, đi vào phòng ngủ.

Đường Ninh sửng sốt, sau đó mới hiệu ra Mặc Đình hỏi cô “muôn”, là có ý gì, người đàn ông này thật sự là càng ngày càng đen tôi mà.

Một lúc sau, Đường Ninh được đặt ở trên giường lớn mêm mại, chỉ thấy chủ tịch Mặc trực tiếp cởi cúc áo sơ mi của anh, sau đó liền nhắc cằm cô lên.

Từ lâu cô đã quen với hình ảnh chủ tịch Mặc không mảnh vải che thân, cho nên bây giờ cũng không đỏ mặt mà sẽ vẻ mặt lại còn lộ ra chút si mê, rõ ràng là người đàn ông ba mươi lăm tuôi, nhưng trên người cũng không có một chút mỡ thừa.

Cơ thể sờ vào cảm thấy mịn màng tỉnh tế.


Điều này là do anh luyện tập lâu dài mà có được.

Ngay sau đó, đô ngủ của cô cũng được cởi ra, vì mang thai nên Đường Ninh bắt lực nhìn Mặc Đình, còn chưa kịp đợi cô nói thì người đàn ông đã phong ân môi cô băng một nụ hôn.

Nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng lên, Đường Ninh giông như một con thuyên trôi dạt trên đại dương mênh mông, làm thế nào cũng không thể vào bò, phải đến khi nơi đó được lấp đầy, cô mới cảm thấy thoải mái, cảm thây hài lòng…
Nhiệt độ trong phòng ngủ không ngừng tăng cao, hai thân thê hoàn mỹ quấn lấy nhau, tựa như dù đã trải qua bao lâu, thể xác vẫn rất tương hợp với linh hồn..

Sau đó, Đường Ninh ngủ thiếp đi trên ngực.

Mặc Đình, nhưng những gì cô nói vừa rồi đã đề lại dâu ân trong tim Mặc Đình.

Sau đó, người đàn ông đứng dậy, mặc bộ đồ ngủ màu đen rôi đi chăm sóc hai con trai..

Bình Luận (0)
Comment