Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 1614


Chân Mạn Ny cho rằng dựa theo tính tình của Mặc Đình, Hạ Lâm làm ra chuyện như thế sẽ không thể nào tiếp tục ở lại Hải Thụy, thế nhưng cuối cùng Hạ lâm lại thát hồn lạc phách trở về bên cạnh cô tai “Sao chị còn ở lại chỗ này?”
Hạ Lâm nhát gan nhìn Chân Mạn Ny, dáng vẻ hung hăng dắt mũi Chân Mạn Ny kéo đi của ngày xưa, bây giờ không còn lại chút gì, chỉ còn lại dáng vẻ đau đớn khổ sở, trong hốc mắt tràn đầy nước mắt.

“Mặc tổng không cho tôi rời đi!” Hạ Lâm nghẹn ngào nói: “Ngài ấy chỉ dạy dỗ tôi, rồi để tôi tiếp tục làm người đại diện cho cô.”
Sắc mặt Chân Mạn Ny đột nhiên thay đổi…
Vốn dĩ cô ta dễ dàng tha thứ cho chuyện đâm dao sau lưng này của chị ta, vốn dĩ để Hạ Lâm đi tìm Mặc Đình chính là vì cô ta muốn để Mặc Đình tự mình nhìn xem người đại diện của cô ta là loại người như thế nào, như thế thì có thể cô ta sẽ trở thành người mẫu trong tay Mặc Đình.

Nhưng mà… Mặc Đình thế mà lại để Hạ Lâm quay trở về?
Trông như là ban phát một ân tình, để cô ta có thể hành hạ Hạ Lâm, nhưng trên thực tế lại đang ngầm cảnh cáo cô ta.

Tâm tư lươn lẹo, không được làm loạn.

Vì sao Đường Ninh muốn gì có nấy, nhưng người khác muốn lại khó đến vậy?
Đường Ninh này rốt cuộc là có điểm gì đặc biệt hấp dẫn?
Mặc dù nhân viên của Hải Thụy sẽ không tùy tiện truyền tin đồn, nhưng mà Đường Ninh vẫn biết được hết thảy mọi chuyện xảy ra ở Hải Thụy vào ngày hôm nay từ miệng của Hoắc Thanh Thanh.


Cô đã sớm đoán được Chân Mạn Ny sẽ đến gây khó xử cho Mặc Đình, chỉ tiếc là Chân Mạn Ny và người đại diện đều đã đánh giá bản thân quá cao rồi.

Đồng thời cô cũng nghe nói Mặc Đình lại để Hạ Lâm trỏ về bên người của Chân Mạn Ny, nhưng điều này rõ ràng không giống với tác phong làm việc của Mặc Đình.

Bảy giò tối, Mặc Đình đẩy cửa nhà bước vào, nhìn thấy Đường Ninh mặc áo len cao cổ màu trắng đang đứng trước bồn rửa nấu cơm, lo lắng trong lòng anh giảm đi một chút.

Bởi vì mùa đông… dù sao cũng mặc quần áo dày hơn, có thể tránh khỏi việc bị bỏng.

Đường Ninh cảm nhận được Mặc Đình đang dùng sức ôm cô, cho nên cô cười rồi kêu lên: “Đừng ôm chặt quá, cẩn thận nỗ dầu!”
“Anh muốn ôm em như thế.” Mặc Đình đem cằm đặt lên vai Đường Ninh, hít lầy mùi hương đặc biệt của riêng cô.

Đường Ninh tắt bếp, quay người ôm lấy cổ Mặc Đình, hỏi anh: “Tại sao lại để Hạ Lâm trở về? Loại người chướng mắt người khác này, bình thường anh đâu có giữ lại.”
“Hôm nay cô ta nói sai, cho nên… cô ta phải nhận lấy sự trừng phạt.”
“Chân Mạn Ny sẽ không bỏ qua cho cô ta… Anh quá độc ác.”
Mặc Đình ôm chặt eo Đường Ninh, từ trên cao nhìn xuống cô: “Mặc phu nhân, hình như em rất có ý kiến với cách xử lí của anh?”
Đường Ninh khẽ cười, nghiêng đầu hôn lên môi Mặc Đình xem như an ủi người đàn ông này: “Anh vui là được.”
Mặc Đình hài lòng buông cô vợ nhỏ ra, quay trở lại thư phòng làm việc, thế nhưng Đường Ninh lại bật cười, không vì cái gì khác…

Hạ Lâm hỏi Phương Dục về mối quan hệ giữa Mặc Đình và Đường Ninh, bởi vì lí do chị ta bị điều trở lại bên cạnh Chân Mạn Ny cũng chỉ vì nói Đường Ninh thủ đoạn tàn nhẫn.

“Nói xấu cô một câu liền bị trừng phạt ác như thế, sau này chúng tôi cũng phải cần thận một chút.”
Đó là nguyên văn câu nói của Phương Dục.

Thế nhưng Mặc Đình về nhà cũng không có biểu hiện gì, thật ra Đường Ninh có thể hiểu được cảm giác đó của Mặc Đình, bởi vì nếu như gặp phải vấn đề như thế, cùng một chuyện, nếu như có người nói này nói nọ về Mặc Đình, chỉ sợ cô sẽ còn kích động hơn cả Mặc Đình.

“Nhưng mà Đường Ninh, tổng giám đốc đối xử tốt với cô không hề che giấu, điều này rất dễ mang đến phiền phức cho cô, bản thân cô phải chú ý nhiều hơn.”
“Tôi biết rồi.” Đường Ninh khẽ cười.

Sau khi để điện thoại xuống, Đường Ninh còn đang suy nghĩ, cô không biết Mặc Đình lại đối xử với cô tốt như vậy.

Sau khi nấu xong cơm tối, Đường Ninh bê đồ ăn tiến vào thư phòng, thấy Mặc Đình vẫn còn đang bận rộn, cô trực tiếp ôm lấy anh từ đằng sau.

“Sao vậy?” Mặc Đùng cũng không ngẳắng đầu lên, hỏi cô, mặc dù đang làm việc, nhưng trong tâm từng giây từng phút lại nghĩ đến Đường Ninh.


“Đang nghĩ hiện tại anh đối xử tốt với em như thế, vài năm nữa thì sẽ thế nào? Máy chục năm nữa thì sẽ thế nào? Có phải tình yêu sẽ biến mất hay không?” Đường Ninh bỗng nhiên cảm thán: “Tình cảm tốt đẹp như thế, nếu như bị phản bội, có phải…
sẽ giết chết con người ta hay không?”
Mặc Đình nghe xong cô cảm thán liền đưa tay kéo cô vào trong ngực mình, vừa ôm cô vừa phê duyệt văn kiện: “Anh không thể cho em đáp án được.”
“Vậy thì ăn cơm thôi…” Nói xong Đường Ninh muốn đứng lên, lại bị Mặc Đình trực tiếp đè xuống đất.

Đường Ninh kinh ngạc trừng lớn hai mắt, phát hiện gần đây người đàn ông này rất nay dùng chiêu trò.

“Anh không có cách nào nói cho em biết anh thích em đến nhường nào…”
“Nếu như cứ nhất định phải tìm ra một phương thức biểu đạt, anh móc cả trái tim mình ra, có được không?”
Đường Ninh nằm yên lặng dưới thân Mặc Đình, nước mắt bỗng nhiên trào ra ngoài, từ khóe mắt trượt xuống, bởi vì thế này Đường Ninh mới có can đảm đáp lại Mặc Đình: “Em có thể vì anh mà làm bắt cứ chuyện gì, cho dù là trao cả tính mạng…”
Ngay sau đó… hai người hôn nhau cuồng nhiệt, không hề có bắt kỳ dấu hiệu gì.

Khi những người khác cứ cố chịu đựng sống chung với nhau, cách thức sống chung của bọn họ là càng cố gắng yêu người kia hơn.

Thư phòng…
Sau khi trải qua một trận mây mưa, tất cả văn kiện và tài liệu đều bị hai người làm nhăn nhó, Đường Ninh nằm trên người Mặc Đình, nhìn thấy mặt đất bừa bộn, nhịn không được hỏi anh: “Ngày mai không phải là có cuộc họp sao? Tài liệu làm sao bây giò?”
Mặc Đình một tay ôm Đường Ninh, một tay cầm văn kiện: “Đây là hợp đồng cùng với phim truyền hình Sơn Ảnh.”
“Nhưng mà… có thể ngẫu nhiên ân ái cùng với em như thế này một lần, đè lên hợp đồng cũng đáng!”

Hai tai Đường Ninh đỏ lên, hai người trở lại phòng ngủ rửa mặt, sau khi ăn cơm lại một lần nữa thu dọn thư phòng, sau đó bầu không khí lại khôi phục sự ấm áp, Mặc Đình lại tiếp tục xem hợp đồng, Đường Ninh tựa vai Mặc Đình đọc tạp chí thời trang.

“Cuối năm, lễ trao giải hơi nhiều, Hải Thụy có tổ chức một bữa tiệc vào thứ Hai, mặc dù là để chúc mừng diễn viên nhận được giải thưởng, nhưng cũng là kỉ niệm hai mươi năm thành lập Hải Thụy, em cũng phải có mặt.”
“A… Sẽ có rất nhiều người?” Đường Ninh hỏi, sau đó nằm gối lên đùi Mặc Đình.

“Ước chừng cũng hơi nhiều.”
“Vậy thì… hôm đó anh sẽ xuất hiện với thân phận là người đại diện của em, hay là với thân phận là tổng giám đốc Hải Thụy?”
“Đến lúc đó em sẽ biết.” Nói xong Mặc Đình yên tính một lát, biết Đường Ninh cũng không thích những trường hợp như thế, cho nên lại nói: “Nếu như em không thích, thì có thể về sớm.”
“Không phải em không thích.” Đường Ninh từ từ nhắm hai mắt trả lời: “Bởi vì đây là giang sơn của anh…”
Có thích hay không, thật sự không còn ý nghĩa nữa.

“Em yêu anh, không liên quan đến địa vị của anh, huống chỉ em cũng thích anh đứng ở nơi chói mắt nhất.”
Mặc Đình có thể nghe ra, lúc Đường Ninh nói những lời này, trong giọng nói của cô tràn đầy sự sùng bái và ÿ lại.

Mà điều này là mình chứng tốt nhất cho ý nghĩa tồn tại của một người đàn ông!
Đương nhiên, mặc dù hai người bọn họ chỉ đến yến hội xem qua, nhưng đừng quên, cuộc đua giữa Đường Ninh và Chân Mạn Ny cũng khiến người khác rất chú ý.

Mà yến hội lần này, là sân khấu để các cô cùng nhau giải quyết!.

Bình Luận (0)
Comment