Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 1649


Đêm ở Pháp, Đường Ninh ngồi dưới ánh đèn đọc tạp chí, Mặc Đình xử lí xong công việc, bỗng nhiên đi đến bên cạnh cô, nói với cô: “Vốn dĩ định để nhà thiết kế Nhật Bản thiết kế cho em một bộ trang sức theo yêu cầu, nhưng bởi vì hiện tại vợ anh ta đang ở bệnh viện đợi sinh nên phải lập tức về nước, cho nên tối hôm nay chúng ta sẽ đo kích cỡ trước.”
“Làm trang sức theo yêu cầu?” Đường Ninh đặt tạp chí xuống, ánh mắt mang theo sự nghi hoặc: “Trước đó chưa từng nghe anh nói.”
“Anh là người đại diện của em, những chuyện này tất nhiên là anh sẽ sắp xếp.” Mặc Đình cong khóe môi, thuận thế ngồi bên cạnh cô: “Anh biết em không thích kim cương châu báu, nhưng em đã gả cho anh, có nhiều trường hợp sẽ phải dùng đến những thứ đó, em nhìn những người mẫu khác xem, hận không thể biến tiệm trang sức xa xỉ thành nhà ở, còn em thì sao?”
“Em đang tiết kiệm tiền cho anh mà.” Đường Ninh từ trước đến nay không thích những thứ kia, cũng không thích những thứ phù phiếm đó, mà chỉ thích sự đơn giản.

“Còn ba tiếng nữa mới đến giờ nhà thiết kế kia về nước, lát nữa anh còn có một cuộc họp, em tự mình lái xe đến khách sạn tìm anh ta, cả nhóm của anh ta đều ở đó, em chỉ cần đến đo kích cỡ là được.”
Đường Ninh cầm lấy chìa khóa xe từ trong tay Mặc Đình, thật ra… cô hiểu ý định của anh khi làm như thé.

“Cho nên ý định ban đầu của anh là đặt đồ trang sức cho em, hay là để tài liệu cho người của Hoa Vinh?”
“Đương nhiên là đặt đồ trang sức cho em, được rồi, nhìn xem hộp trang sức trong nhà, cũng không có mấy món mà em thích đeo.” Mặc Đình xách máy tính qua, sau đó lật mở lịch trình cho Đường Ninh xem: “Đã sớm sắp xếp rồi, là do em không để ý thôi.”
“Được rồi… em đi.” Đường Ninh suy nghĩ lại, ngoại trừ đối tác hợp đồng yêu cầu, đúng là cô không thích những thứ đắt đỏ vướng víu kia.

Thế nhưng là một người mẫu, cô làm thế cũng không hay lắm!
“Cần thận một chút, có chuyện gì thì cứ gọi cho anh, tối nay anh đi đón em.”

Đường Ninh cười, thu dọn sơ qua một chút rồi cầm túi xách và chìa khóa rời khỏi khách sạn mà cô và Mặc Đình đang thuê.

Đương Nhiên, vì để tạo ra hiệu quả tương ứng, Đường Ninh còn đeo kính râm, giống như rất sợ người khác phát hiện.

Trình độ diễn kịch của vợ chồng hai người, người này còn thật hơn so với người kia.

Người của Hoa Vinh chờ đợi ở dưới khách sạn cả ngày, nhìn tàn thuốc ở bên chân có thể thấy được bọn họ sốt ruột đến cỡ nào.

Nhất là đến nửa đêm, thời tiết trở nên vô cùng rét lạnh, ba người đàn ông kéo chặt quần áo, rụt đầu vào bên trong cỗ áo.

“M, muốn chụp được ảnh con tiện nhân Đường Ninh này thật là khó khăn.” Có người mắt kiên nhẫn càu nhàu.

Đồng nghiệp vỗ vỗ bờ vai của anh ta, sau đó bất đắc dĩ cười: “Ai bảo cô ta có lòng dạ thâm sâu? Chỉ bằng tâm tư của người phụ nữ này, nếu cô ta không đi được đến địa vị này tôi mới cảm thấy kì quái đấy.”
“Thật không biết thời gian khổ cực này đến bao giờ mới có thể kết thúc.”

“Vận may tới rồi.”
Ba người cùng nhau nhìn về vị trí đỗ xe của Mặc Đình, nhìn thấy một mình Đường Ninh tiến vào bãi đỗ xe, sau khi ngó xung quanh để xác định không có ai, rồi mới lên xe rời đi.

Ba người cùng nhau trao đổi ánh mắt, một lần nữa kiểm tra lại máy quay, máy ảnh, sau đó nhanh chóng bám theo.

“Người phụ nữ này, cả quá trình đều đi vòng vòng, không dạo của hàng thì lại đi mua đồ, lừa bọn mình đi vòng quanh chứ đâu? Chụp ảnh cũng chỉ tốn bộ nhớ.”
“Theo dõi thêm một lúc nữa.”
Đường Ninh thấy người của Hoa Vinh đã bị cô bào mòn hết kiên nhãn, lúc này cô mới một lần nữa lên xe, sau đó định vị địa chỉ khách sạn mà Mặc Đình đưa cho, nhanh chóng đến nơi.

– Đến dưới lầu của khách sạn, Đường Ninh dừng xe tại bãi đô xe, sau khi xuống xe, cô cũng không vội vã rời đi, cho đến năm phút sau, một người đàn ông trẻ tuổi cao gầy bước ra khỏi thang máy, đi thẳng đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, gặp Đường Ninh, rồi hai người một trước một sau bước vào thang máy.

Người của Hoa Vinh lập tức chụp ảnh, ba người phân công hợp tác, chụp được rất nhiều ảnh Đường Ninh và người đàn ông này, kích động đến mức võ đùi: “Lâm chủ biên nói đúng, người phụ nữ này đúng là không chịu nổi cô đơn.”
“Chắc là… do Mặc Đình già, nên… không thỏa mãn được cô ta?”

“Bất kể như thế nào, nhiệm vụ của chúng ta rốt cuộc cũng hoàn thành một cách thuận lợi!”
Ba người hưng phấn một lúc lâu, cuối cùng cũng đem toàn bộ ảnh chụp gửi cho Lâm chủ biên để tranh công: “Chủ biên, anh nên chuẩn bị tiền thưởng sớm một chút nha.”
Lâm Xung nhìn ảnh chụp, hai con ngươi giống như mắt sói độc ác, hung ác và sắc bén, Đường Ninh…
Lần này, để xem cô chạy đi đâu!
“Không thể thiếu công lao của mọi người được, đợi đến lúc Đường Ninh đi ra, mọi người cũng lập tức trở về khách sạn đi, chứng cứ đã đầy đủ, tiếp theo chỉ còn việc ở trên bàn cò, không cần tiếp tục mạo hiểm để chụp ảnh.” Lâm Xung nói với ba người.

“Cuối cùng cũng xong…”
“Tự do muôn năm! Quay về chờ xem kịch vui thôi!”
Đám người bọn họ dường như rất hưng phấn, lại hoàn toàn không chú ý tới phía sau của bọn họ, Mặc Đình cũng bước xuống từ một chiếc xe khác đậu ở một góc ti bên trong.

Ánh mắt anh lạnh lùng đến quái dị, nhìn ba tên chó săn kia, hai con ngươi màu mực mang theo sự khinh bỉ, nhưng mà đa phần lại là không thèm quan tâm.

Đường Ninh một mình lái xe, đương nhiên Mặc Đình sẽ không yên tâm, nhất là bị chó săn theo đuôi.

Cho nên, dù thật sự có việc, anh cũng chịu đựng đè nén, cho đến khi Đường Ninh gọi điện thoại cho anh, anh mới hỏi Đường Ninh: “Đã đo xong rồi?”
“Vâng, em ở khách sạn đợi anh.”

“Không cần, anh đến rồi, em xuống đi.” Mặc Đình trả lời, mình mới chỉ đi lên chưa đầy hai mươi phút: “Có phải anh theo dõi em không hả?”
“Không… anh chỉ đến sau em một chút.” Mặc Đình giải thích, đồng thời kể với Đường Ninh về trạng thái của đám người kia: “Hiện tại chắc bọn họ đang chờ trở về để mở tiệc ăn mừng, trông có vẻ rất là vui vẻ.”
Nói xong, Mặc Đình khởi động xe rời khỏi bãi đỗ xe, đi thẳng đến cổng khách sạn đón Đường Ninh, về phần ba thằng xui xẻo trong hầm để xe, cứ để bọn họ chờ đi, tốt nhất là cứ nghĩ Đường Ninh ở lại khách sạn này suốt đêm đi.

“Làm như thế, có phải em sẽ cảm thấy không thoải mái hay không?”
Đường Ninh bình thản nhìn về phía trước, im lặng mấy giây, sau đó trả lời Mặc Đình: “Làm sao em lại không thoải mái?
Không phải trước đây em chưa từng hại người.

Em yên ổn giữ mình, không hề làm bắt kỳ chuyện gì khác người, em không hiểu tại sao Lâm Xung này lại cứ muốn níu lấy em mãi không thả.”
“Ký giả giải trí này cũng không giống với bất kỳ tên chó săn nào trong nghề, anh ta vì tiền, nhưng cũng không hoàn toàn là vì tiền.”
“Từ lúc vừa mới bắt đầu đụng phải em, đó chắc chắn là sự trùng hợp, sau đó có lẽ là hiểu lầm em.”
“Mà hơn nữa… Lục Triệt đã tra ra được tư liệu về anh ta, kết hôn ba lần, nhưng… cũng đã ly hôn ba lần.” Mặc Đình giải thích cho Đường Ninh: “Hôn nhân thất bại khiến anh ta có tâm lý thù hận cực sâu nặng đối với phụ nữ, cho nên anh ta dứt khoát đổi nghề, từ một người dẫn Chương trình đài phát thanh trở thành một tên chó săn, lấy cái danh tỉnh thần trọng nghĩa, đi săm soi chuyện riêng tư của người khác.”
Đường Ninh bình tĩnh cười cười, cảm giác tức giận vơi đi, ngược lại còn cảm thấy buồn cười: “Bị một người xa lạ chán ghét như thế, cảm giác thật là vi diệu.”
“Thế nhưng mà, anti-fan nhiều như thế, một mình anh ta thì tính là cái gì?”
“Sẽ có một ngày tra ra được manh mối, rồi anh ta cũng sẽ có ngày phải hối hận, bởi vì em biết, anh sẽ trả lại hết tất cả những tủi nhục mà em phải chịu!”.

Bình Luận (0)
Comment