Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 228

Chương 228: Chủ tịch thì có thể làm càn sao?

Đường Ninh nghĩ là Hoắc Thanh Thanh sẽ không nghe điện thoại, nhưng cô ấy lại nhận máy…

“Tôi là Đường Ninh.” Sợ đối phương cúp máy, Đường Ninh lập tức nói rõ thân phận của mình.

“Tôi biết.” Giọng nói của Hoắc Thanh Thanh có chút khàn khàn, rõ ràng là vừa mới khóc, nhưng cũng lộ ra một cỗ quật cường, dường như chưa đến mức tuyệt vọng.

“Trong bản tin…”

“Việc trong bản tin đều là sự thật.” Hoắc Thanh Thanh dường như cuối cùng đã tìm được đối tượng để dốc bầu tâm sự, đột nhiên tiếp lời Đường Ninh nói: “Đường đường là siêu mẫu quốc tế Hoắc Thanh Thanh, trong nhà lại nuôi một con bạc, hơn nữa còn vì anh ta mà phá thai ba lần, còn toàn bị anh ta đánh đập.”

“Tôi gặp anh ta khi tôi 17 tuổi, lúc 18 tuổi thì ở bên nhau. Lúc đó, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc làm siêu mẫu gì, nhưng tôi không phải người có tiền. Bố mẹ cần tiền nên anh ta đề nghị để tôi làm người mẫu và dùng mọi khả năng của mình để tìm tài nguyên cho tôi.”

“Máy năm đầu chúng tôi rất hạnh phúc, Đường Ninh… còn hạnh phúc hơn cả cô và Mặc Đình, nhưng cùng với sự cám dỗ ngày càng lớn của giới này, cuối cùng anh ta cũng không giữ được thân dưới của mình, có quan hệ củng người mẫu khác.”

“Nhưng tôi không tự trọng, tôi không buông anh ấy được.

Nhưng, anh ta luôn cho rằng tôi tìm người tính toán với người tình đó của anh ta, nên từ ngày người tình của anh ta qua đời, thì không hề nhìn thẳng tôi nữa…”

“Tôi cũng không nhớ rõ đã bao nhiêu năm rồi…”

“Tôi đã giữ lời hứa xưa, phân một nửa thu nhập của mình để trong nhà, nhưng tôi biết là anh ta luôn lấy đi đánh bạc, còn thường xuyên uống rượu, uống say thì đắm đá tôi…”

“Có nhiều ngày tôi đã nghĩ, cứ chết như thế này hoặc có lẽ tốt lên, đầu xuôi đuôi lọt, cho đến khi tôi gặp được người đại diện hiện tại của tôi. Anh ta khai thác tôi, còn Hải Thụy dung nạp, bồi dưỡng tôi…”

“Tôi thậm chí còn nghĩ là cả đời này của tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho Mặc tổng, nhưng tôi không ngờ có ngày chuyện vẫn bị bại lộ, tôi đã phải che giấu rất vát vả.”

Đường Ninh nghe đoạn trải nghiệm này của Hoắc Thanh Thanh, có thể tưởng tượng được một người phụ nữ đã đạt đến địa vị này nhưng vẫn dính lấy người đàn ông của cô ấy, rốt cuộc cô ấy yêu sâu đậm thế nào.

“Cô đã làm rất tốt rồi.”

“Tin tức là anh ta tiết lộ với giới truyền thông bởi vì tôi không chịu đưa tiền cho anh ta. Anh ta lại có thể bán tin tức cho người của Tỉnh Hoàng…”

Đồ khốn!

Trong lòng Đường Ninh mắng chửi.

So với Hàn Vũ Phàm, chỉ hơn không kém.

“Tôi nói xong rồi, trong lòng thoải mái hơn rồi.”

Đường Ninh không biết tại sao Hoắc Thanh Thanh lại tin tưởng cô như vậy, có lẽ là vì đều gặp phải những chuyện không may nên mới cảm thấy cảnh ngộ tương đồng.

“Tôi sẽ tuyên bố rút lui khỏi Hải Thụy. Tôi không muốn liên lụy người nhà của tôi, đặc biệt là cô. Tôi biết cô đi từng bước đến điểm này không dễ dàng gì, nhưng bây giờ tin đồn đã bay đầy bà Lên trời… tôi…

“Thanh Thanh, Hải Thụy đã là nhà của cô, vậy cô không có lý do gì phải rời khỏi nhà!” Đường Ninh lên tiếng ngăn cản Hoắc Thanh Thanh: “Tôi tin rằng cô đã nhìn thấu cuộc đời này từ lâu rồi, có lẽ cô cũng mệt, buồn chán, nhưng, hãy nghe một câu của tôi, tôi có thể gặp được Mặc Đình, cô cũng có thể gặp được người thực sự tốt với mình.”

“Kiên trì thêm một chút nữa…”

“Lại kiên trì nhiều một chútI”

Hoắc Thanh Thanh không trả lời, chỉ cười khổ một tiếng rồi cúp điện thoại.

Đường Ninh đặt điện thoại xuống, nghĩ đến chuyện của Hoắc Thanh Thanh, cả người đều run lên vì giới này khiến cô cảm thấy sợ hãi, không xác định được lòng người cũng khiến cô cảm thấy hoảng sợ.

So với Hàn Vũ Phàm, chỉ hơn không kém.

“Tôi nói xong rồi, trong lòng thoải mái hơn rồi.”

Đường Ninh không biết tại sao Hoắc Thanh Thanh lại tin tưởng cô như vậy, có lẽ là vì đều gặp phải những chuyện không may nên mới cảm thấy cảnh ngộ tương đồng.

“Tôi sẽ tuyên bố rút lui khỏi Hải Thụy. Tôi không muốn liên lụy người nhà của tôi, đặc biệt là cô. Tôi biết cô đi từng bước đến điểm này không dễ dàng gì, nhưng bây giò tin đồn đã bay đầy Tin trời… tôi…

“Thanh Thanh, Hải Thụy đã là nhà của cô, vậy cô không có lý do gì phải rời khỏi nhà!” Đường Ninh lên tiếng ngăn cản Hoắc Thanh Thanh: “Tôi tin rằng cô đã nhìn thấu cuộc đời này từ lâu rồi, có lẽ cô cũng mệt, buồn chán, nhưng, hãy nghe một câu của tôi, tôi có thể gặp được Mặc Đình, cô cũng có thể gặp được người thực sự tốt với mình.”

“Kiên trì thêm một chút nữa…”

“Lại kiên trì nhiều một chút!”

Hoắc Thanh Thanh không trả lời, chỉ cười khổ một tiếng rồi cúp điện thoại.

Đường Ninh đặt điện thoại xuống, nghĩ đến chuyện của Hoắc Thanh Thanh, cả người đều run lên vì giới này khiến cô cảm thấy sợ hãi, không xác định được lòng người cũng khiến cô cảm thấy hoảng sợ.

Mặc Đình họp xong đi ra, thấy sắc mặt Đường Ninh tái nhọt, anh đưa tay đỡ cô, phát hiện đôi tay cô cũng lạnh như băng, lập tức ôm cô lên giường: “Sao vậy?”

Đường Ninh nắm cánh tay Mặc Đình, thất thần: “Người phản bội Hoắc Thanh Thanh chính là người đàn ông cô ấy yêu rất nhiều năm.”

Mặc Đình trong nháy mắt hiểu được nỗi sợ hãi của Đường Ninh, đưa tay ra ôm má Đường Ninh, bắt đầu đòi hôn.

Đường Ninh cảm nhận được hơi thở của Mặc Đình, nhắm mắt lại, quấn lấy anh, đến khi cơ thể bắt đầu nóng lên, Đường Ninh mới rời khỏi cánh môi Mặc Đình.

“Tốt hơn rồi?”

“Tốt hơn nhiều rồi.” Đường Ninh gật đầu.

Hai người nhìn nhau, Mặc Đình hoàn toàn không cần Đường Ninh nói gì, tự nhiên hiểu được ý của cô. Về chuyện này, Hải Thụy nhất định sẽ trả lại cho Tinh Hoàng biết tay, quan trọng nhất là để cho kẻ phản bội nhận được kết cục xứng đáng, nếu không, thế giới này còn có hy vọng gì?

Còn có gì… có thể khiến người ta có dũng khí bùng lên sức sống?

Đường Ninh hồi phục lại tâm tình của mình, rồi đẩy Mặc Đình một cái: “Đi làm đi, em không sao rồi.”

Mặc Đình không nói gì, nhưng lại kéo Đường Ninh cùng đứng lên, vào phòng làm việc, tiếp tục công việc của anh. Chỉ là anh muốn toàn bộ hành động của Đường Ninh đều nằm trong phạm vi tầm mắt của anh.

Đường Ninh chỉ nhìn thần thái nghiêm túc làm việc của anh như vậy, chuyện gì cũng đều suy xét hoàn hảo, đây không phải là bộ dáng nên có của người đàn ông mà cô ngưỡng mộ nhất sao?

Sau khi kết thúc công việc, Đường Ninh muốn trở về phòng, nhưng Mặc Đình lại ôm cô cùng đi tắm, lại cùng nằm trên giường.

Đường Ninh cảm thấy Mặc Đình từ phía sau ôm lấy cô, không khỏi nở nụ cười: “Không phải nói, trong giờ làm việc, mọi việc cứ làm theo đúng hợp đồng sao?”

“Ừ, nhưng anh là chủ tịch.”

“Chủ tịch thì có thể làm càn sao?” Đường Ninh xoay người lại, nằm sắp trên người Mặc Đình tiếp tục cười.

“Vì em, anh không gì không thể.” Mặc Đình sững một lúc lâu mới thốt ra một câu như vậy.

Cũng chỉ một câu nói như vậy, truyền ra từ trên đầu Đường Ninh rất rõ ràng, khiến cả người cô cứng đờ, sửng sốt.

“Anh biết em sợ mắt anh, nhưng anh lại càng sợ mắt em.”

Đường Ninh chợt cười thầm một tiếng, bởi vì Mặc Đình biết nỗi sợ hãi trong lòng cô, hóa ra người đang sợ hãi không chỉ có mình cô, Mặc Đình cũng biết sợ… cũng sợ.

“Nên, tại sao anh nhất định phải làm người đại diện của em…”

“Luôn là vì em…”

“Chỉ vì em.”

Trong lòng Đường Ninh bỗng nhiên tràn ngập một thứ gọi là tự tin. Điều đó đến từ sự sủng ái của Mặc Đình, cho nên, cô không còn bị Hoắc Thanh Thanh ảnh hưởng, cô chỉ tin vào cảm giác trong lòng mình.

Người này là người đúng, người này xứng đáng với tình yêu của cô.

“Em còn làm việc một ngày nữa. Đợi sau khi kết thúc, chúng ta cùng về nước, Đình… Anh hứa với em, đừng tha cho Tỉnh Hoàng và người đàn ông đó.”

Mặc Đình không nói lời nào, chỉ dùng hành động để bày tỏ, xoay người đè Đường Ninh xuống dưới.

Đường Ninh xúc động duỗi tay ôm lấy cổ anh. Về chuyện này hai người đều có sự ăn ý ngầm từ lâu, dù chỉ là một động tác nhỏ cũng có thể hiểu được khát vọng của nhau.

Chỉ là lúc động tình, Đường Ninh không kìm lòng được, cắn vào vai Mặc Đình…

Tựa như muốn lưu lại một dấu ấn vĩnh viễn thuộc về cô trên người anh, lưu lại ký hiệu độc quyền của chính mình. Đây là người thuộc về Đường Ninh, ai cũng đừng nghĩ nhúng tay vào!

Bình Luận (0)
Comment