Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 94

Chương 94: Rửa Sạch Nỗi Oan CŨ:

Nghe thấy chữ này, Hàn Vũ Phàm chỉ cảm thấy cả người chắn động. Bởi Đường Ninh chưa bao giờ nói chuyện với anh ta một cách trịch thượng như thế, còn dùng độ cao mà cả đời này anh ta không thể ngước tới.

Hàn Vũ Phàm chỉ cảm thấy mình giống như một tên hề nhảy nhót, lộ ra bộ mặt xấu xa ghê tởm nhất trước mặt Đường Ninh, mà còn dương dương tự đắc, cho rằng mình là thiên hạ vô địch.

Càng không thể chấp nhận được chính là anh ta còn từng mắng Đường Ninh là tiện nhân, nhưng bây giò hai chữ này giống như một cái tát mạnh nhất, nóng bỏng thổi vào mặt anh ta.

Hàn Vũ Phàm còn muốn nói thêm gì đó, nhưng thấy Mặc Đình và Đường Ninh đang nắm chặt tay nhau, anh ta mở miệng nhưng không nói được gì, chỉ đứng dậy từ trên nền đất với bộ dạng vô cùng nhếch nhác, rời khỏi nhà hàng sang trọng này trong ánh nhìn châm chọc của mọi người.

Sau đó, anh ta trốn trong bóng tối, dùng nắm đấm mạnh mẽ đập vỡ bức tường, nhưng dù có hối hận hơn nữa thì cũng không có đường quay đầu lại, bởi vì anh ta không chỉ thân bại danh liệt, mà còn mắt đi lòng tự trọng…

Đây là cái giá của yêu đương vụng trộm, cái giá của việc trật đường ray. Đây là sự lựa chọn của anh ta, nhưng báo ứng lại luôn theo sau anh ta.

Không lâu sau, Mặc Đình và Đường Ninh cũng bước ra khỏi nhà hàng. Hàn Vũ Phàm nhịn một lúc mới đuôi theo, nhưng lại bị Lục Triệt ngăn lại: “Anh vẫn chưa hết hi vọng à?”

Đúng vậy, Đường Ninh và Mặc Đình đã là vợ chồng từ lâu, mà anh ta làm thế này cũng có ý nghĩa gì? Đường Ninh đã gả cho người đàn ông tốt nhát Thịnh Kinh, người đàn ông này có thể cho Đường Ninh mọi thứ cô ấy muốn!

“Tôi chỉ muốn bù đắp cho Đường Ninh một chút, bất kể là gì cũng được…”

“Không cần.” Lục Triệt lạnh lùng nói với Hàn Vũ Phàm: “Có sự bảo vệ của chủ tịch chúng tôi, phu nhân sẽ không phải chịu khổ. Đừng đem anh ra so sánh với chủ tịch của chúng tôi!”

“Không phải…”

“Lục Triệt.”

Đường Ninh dường như đã nghe được cuộc nói chuyện giữa Hàn Vũ Phàm và Lục Triệt nên gọi Lục Triệt qua. Lục Triệt nghe xong lời căn dặn của hai người, mới hỏi Hàn Vũ Phàm: “Phu nhân muốn biết, cậu phát hiện Mặc Vũ Nhu và Lý Dục có quan hệ không chính đáng khi nào?”

“Khách sạn Champagne, phòng 3029, bị tôi bắt quả tang tại giường. Khách sạn có camera giám sát.”

“Cảm ơn.” Đường Ninh nói xong hai chữ này, đóng cửa xe, không nhìn Hàn Vũ Phàm nữa, cũng không quay đầu lại.

Không lâu sau, Mặc Đình và Đường Ninh cũng bước ra khỏi nhà hàng. Hàn Vũ Phàm nhịn một lúc mới đuổi theo, nhưng lại bị Lục Triệt ngăn lại: “Anh vẫn chưa hết hi vọng à?”

Đúng vậy, Đường Ninh và Mặc Đình đã là vợ chồng từ lâu, mà anh ta làm thế này cũng có ý nghĩa gì? Đường Ninh đã gả cho người đàn ông tốt nhát Thịnh Kinh, người đàn ông này có thể cho Đường Ninh mọi thứ cô ấy muốn!

“Tôi chỉ muốn bù đắp cho Đường Ninh một chút, bất kể là gì cũng được…”

“Không cần.” Lục Triệt lạnh lùng nói với Hàn Vũ Phàm: “Có sự bảo vệ của chủ tịch chúng tôi, phu nhân sẽ không phải chịu khổ. Đừng đem anh ra so sánh với chủ tịch của chúng tôi!”

“Không phải…”

“Lục Triệt.”

Đường Ninh dường như đã nghe được cuộc nói chuyện giữa Hàn Vũ Phàm và Lục Triệt nên gọi Lục Triệt qua. Lục Triệt nghe xong lời căn dặn của hai người, mới hỏi Hàn Vũ Phàm: “Phu nhân muốn biết, cậu phát hiện Mặc Vũ Nhu và Lý Dục có quan hệ không chính đáng khi nào?”

“Khách sạn Champagne, phòng 3029, bị tôi bắt quả tang tại giường. Khách sạn có camera giám sát.”

“Cảm ơn.” Đường Ninh nói xong hai chữ này, đóng cửa xe, không nhìn Hàn Vũ Phàm nữa, cũng không quay đầu lại.

Nhưng lời cảm ơn này lại khiến Hàn Vũ Phàm cảm thấy mình như được chuộc lỗi, cứu rỗi, trong lòng thoải mái không ít.

Tại sao phải đến lúc này anh ta mới hiểu được chỗ tốt của Đường Ninh?

Đường Ninh… Đường Ninh…

Hàn Vũ Phàm nhìn chiếc xe thể thao của Mặc Đình rời đi, hai mắt luôn nhìn theo đối phương. Nhưng anh ta hoàn toàn tuyệt vọng rồi, bởi vì anh ta biết mình không thẻ giật lại Đường Ninh từ tay Mặc Đình.

Thực ra, lý do Đường Ninh muốn nói lời cảm ơn với Hàn Vũ Phàm hoàn toàn dựa vào phép lịch sự với người lạ, cô muốn Mặc Đình hiểu được lập trường của cô. Tất cả mọi thứ đã qua Xà” ĐT Y ti nh ầ Ất H1 X2: tiện Ề Ẫ rồi, cô sẽ nô lực nhìn vê phía trước, kê vai sát cánh cùng Mặc Đình.

“Mặc Đình…”

“Đừng hối hận, vì đó là một phần quá khứ của em.” Mặc Đình vừa nhìn đã xem thấu tâm tư của Đường Ninh, vỗ nhẹ lên má cô: “Nếu không thể buông tay, vậy thì hãy tìm cho mình một lý do hợp lý. Tất cả những đau khổ mà em đã trải qua đều là để gặp được anh.”

Đường Ninh khịt mũi, bị lời nói của Mặc Đình làm cho buồn cười: “Mặc tổng, cảm ơn anh đã tốt với em như vậy.”

“Bà Mặc, em quá khách sáo rồi.” Mặc Đình nghiêng đầu, hôn lên vành tai của Đường Ninh.

Đường Ninh yên tâm, nép vào lòng Mặc Đình, không chút lo lắng Hàn Vũ Phàm sẽ vạch trần mối quan hệ của hai người.

Ngoài việc biết sẽ không ai tin lời của anh ta, Mặc Đình cũng đã có biện pháp đề phòng cần thiết.

Song, mặc dù Hàn Vũ Phàm thất bại thảm hại, nhưng cảnh khó khăn của cô vẫn chưa được giải quyết.

Cô vẫn là người đàn bà leo giường bị mọi người mắng chửi, còn Mặc Vũ Nhu và Lý Dục thì nhỏn nhơ ngoài vòng pháp luật!

Chẳng phải Mặc Vũ Nhu luôn cảm thấy cô ta rất giỏi sao? Vì đi lên, không từ thủ đoạn. Nếu cô ta biết Đường Ninh đã gả cho Mặc Đình, không biết sẽ có biểu hiện thế nào.

Mặc Vũ Nhu cả đời tính kế, giỏ thủ đoạn, nhưng không ngờ, cướp đoạt đến cuối cùng lại là hai bàn tay trắng.

Hàn Vũ Phàm có lẽ là lương tâm trỗi dậy, để lại cho cô một manh mối cuối cùng, nói cho cô biết vị trí cụ thể mà anh ta bắt gian Mặc Vũ Nhu. Nhưng không đợi Đường Ninh phản ứng, Mặc Đình đã phản ứng nhanh hơn cô: “Lục Triệt, cử người đến kiểm tra khách sạn Champagne. Tôi muốn tất cả ghi chép nhận phòng của Lý Dục.”

Còn phía chị Long cũng có được một số tiến triển mới nhất: “Đường Ninh, chị đã tìm thấy một phóng viên chụp trộm tên khốn đó trong nửa năm. Trong tay anh ta có rất nhiều bằng chứng về quy tắc ngầm của Lý Dục, em sẽ sớm được rửa oan.”

“Làm từng bước một thôi.”

Bởi vì dù có tìm ra bao nhiêu bằng chứng về Lý Dục, cũng vẫn không thẻ chứng minh rằng giải thưởng của cô là công bằng.

Chuyện này vẫn cần thời gian để giải quyết, tuy nhiên, ngay khi cô đang cau mày, ban tổ chức cuộc bầu chọn người mẫu hàng năm đã đưa ra 1 tuyên bồ vào lúc ba giờ chiều.

Đầu tiên, Lý Dục rõ ràng có các hành động ngầm trái quy tắc, mà cuộc lựa chọn top 10 người mẫu xuất sắc thực sự có pha trộn tỷ số giả. Cụ thể, Mặc Vũ Nhu đã thay thế một người mẫu khác, giành được giải thưởng. Ban tổ chức bày tỏ xin lỗi và hối tiếc.

Vấn đề khác là về Giải thưởng cống hiến đặc biệt. Ban tổ chức đã công bố thành phần ban giám khảo Giải thưởng cống hiến đặc biệt và làm rõ rằng trong đó không có sự tham gia của Lý Dục. Mà chỉ tiêu tham chiếu quan trọng nhất cho Giải thưởng cống hiến là số liệu và sức ảnh hưởng thực tế.

Trào lưu phương Đông của Đường Ninh thực sự được xếp hạng ổn định trong lượng tìm kiếm trên các công thông tin điện tử của Mỹ và nó thực sự đã gây nên chắn động không nhỏ.

Không ai có thể xóa được những số liệu thực tế này, đến cả antifan cũng không thể trợn mắt nói dối.

Ban tổ chức cuộc bình chọn người mẫu hàng năm không chỉ đưa ra tuyên bố chính thức, mà còn có một cuộc họp báo vào lúc bảy giò tối, sẽ chuyên tâm giải đáp về vấn đề quy tắc bất thành văn tôi tệ của ban giám khảo.

Mặc dù phía ban tổ chức đã đứng ra làm rõ nhưng Đường Ninh biết rằng vẫn thiếu bằng chứng để giải quyết dứt khoát.

Sự trong trắng và giải thưởng có được của mình, cô đều muốn chứng minh cho mọi người thấy, thứ cô dựa vào chỉ là sự cố gắng của bản thân mà thôi…

“Nguyên nhân khiến sự việc lần này ồn ào lớn như vậy, ngoài việc bản thân sự việc đủ sức gây bão nổ tung, còn có đối thủ lửa cháy thêm dầu.” Mặc Đình xem báo cáo phân tích Lục Triệt đưa cho, nói.

Bởi vì anh biết rất rõ Hải Thụy điều khiển phương tiện truyền thông nào và đối thủ điều khiển phương tiện truyền thông nào.

“Hãy nhìn số phương tiện truyền thông nổi tiếng này, tất cả đều ở dưới trướng của Tranh Điền. Có vẻ như Chương trình catwalk của Pháp đó thực sự tạo kẻ thù cho em, nhưng không sao, sự trong sạch của em sớm muộn gì cũng sẽ được chứng minh.”

Đường Ninh dựa vào Mặc Đình, chỉ cảm thấy thoải mái và ấm áp: “Vậy anh vẫn kiên quyết muốn cho em đi Tranh Điền?”

“Tất nhiên phải đi. Chuyện xử lý sự việc bùng phát này nan giải như vậy là vì em không có đội của riêng mình. Ninh… em cần nó. Lẽ nào em sợ phải cạnh tranh với những người ở Tranh Điền à?”

Bình Luận (0)
Comment