Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Chương 137

Chuyên viên trang điểm của Baker vô cùng chuyên nghiệp, chỉ mất hai mươi phút đã giúp Nhạc Yên Nhi trang điểm và sửa lại tóc xong xuôi.

Dạ Đình Sâm không để Nhạc Yên Nhi tới sàn đấu giá một mình mà đích thân tới phòng nghỉ đón cô.

Trước khi ra ngoài, Dạ Đình Sâm nhìn sâu vào mắt Nhạc Yên Nhi, nghiêm túc nói:

- Cô đã nghĩ kỹ chưa, nếu như không muốn nhìn thấy những người kia, cô có thể về cùng tôi.

Nhạc Yên Nhi cảm thấy ấm lòng, cô biết Dạ Đình Sâm lo lắng mình gặp lại những người qua đường thờ ơ lạnh nhạt kia, sau đó tâm trạng sẽ không tốt.

Nhưng cô cũng biết có những việc bản thân mình phải tự đối mặt.

Cho nên cô ngửa đầu lên, mỉm cười, khuôn mặt lại xuất hiện vẻ kiên cường quen thuộc:

- Tôi không sao, những người kia sẽ không làm tôi bị ảnh hưởng, chúng ta đi thôi.

Dạ Đình Sâm không khuyên nữa, điều hắn muốn làm không phải là để Nhạc Yên Nhi né tránh mọi nguy hiểm mà là khi cô gặp nguy hiểm, hắn sẽ bảo vệ cô.

Nhạc Yên Nhi khoác tay Dạ Đình Sâm, hai người sóng vai bước vào đại sảnh của hội đấu giá.

Hội quán của Baker là hội quán thương mại cao cấp nhất thành phố A, mức độ xa xỉ có thể thấy từ đại sảnh dưới lầu, hành lang và những chi tiết trang trí.

Bên trong hội quán, nơi quan trọng nhất là phòng đấu giá, Baker đã đổ ra rất nhiều tâm huyết và tài chính nên đây có thể coi như địa điểm tốt nhất toàn quốc, không hề có sự ồn ào náo loạn của những hội đấu giá thông thường, ở đây có sân khấu lớn với sức chứa một ngàn người, vậy nhưng luôn được duy trì trong tình trạng trật tự và ổn định.

Trước mỗi bàn có một màn hình LCD cỡ nhỏ, giúp cho tất cả khách khứa có thể quan sát vật phẩm kỹ hơn, sau đó ra giá kịp thời.

Đây là lần đầu tiên Nhạc Yên Nhi tham dự sự kiện thế này, cô khá tò mò quan sát xung quanh.

Dạ Đình Sâm luôn kiệm lời nhưng lại cực kỳ kiên nhẫn với Nhạc Yên Nhi, hắn tỉ mỉ giảng giải cho cô quá trình đấu giá và cách dùng màn hình LCD.

Hội đấu giá rất nhanh được bắt đầu.

Baker là người chủ trì hội đấu giá lần này, ông lên sân khấu, giao lưu ngắn gọn một lát:

- Vô cùng cảm ơn các vị đã tới dinh thự Baker để tham gia hội đấu giá lần này.

Những món hàng triển lãm trong hội đấu giá này đa phần được các vị thương gia có tiếng quyên tặng, một số là đồ sưu tầm của bản thân tôi, lần này lấy chúng ra đấu giá với mục đích quyên góp tài chính cho trẻ em bị ảnh hưởng bởi chiến tranh.

Vậy nên các vị tới tham gia hội đấu giá lần này không chỉ mua được vật phẩm yêu thích mà còn là một dịp làm từ thiện đáng quý, tôi xin thay mặt cho những trẻ em được cứu trợ nói lời cảm ơn với các vị.

Ông Baker dù gì cũng là người Anh nên tiếng Trung không lưu loát, tuy nhiên sau khi ông nói xong, mọi người bên dưới cũng vỗ tay không dứt.

Nhạc Yên Nhi rất xúc động, nói:

- Không ngờ ông Baker lại tốt bụng như vậy.

Dạ Đình Sâm nhìn cô, khẽ cười:

- Vậy thì cô nhầm rồi.

Nhạc Yên Nhi kinh ngạc: Sao cơ? Trong giới kinh doanh này, cho đến bây giờ chưa bao giờ tồn tại thiện hay ác tuyệt đối, chỉ có lợi ích là tuyệt đối mà thôi.

Với ông Baker và tất cả mọi người ở đây mà nói, họ không quan tâm tới những đứa trẻ kia, họ chỉ quan tâm tới việc mình trả giá bao nhiêu thì thể hiện được tài lực của bản thân với bên hợp tác để về sau đạt được càng nhiều giao dịch, hoặc quyên tặng bao nhiêu thì về sau có thể xin chính phủ giảm thuế, gia tăng lợi nhuận của công ty.

Dạ Đình Sâm là người trời sinh để tung hoành trong thương trường, nói tới chuyện của giới kinh doanh, quả thực hắn mang theo thần thái khác biệt.

- Vậy ý anh là cho dù những người quyên tặng vật phẩm cũng không hoàn toàn lương thiện? Dạ Đình Sâm khẽ gật đầu, trong thương giới từ xưa tới nay đều là trong lòng có quỷ, nếu bàn về chuyện thiện lương thì trong cả hội trường này, chỉ có Nhạc Yên Nhi là người lương thiện nhất, ngây thơ nhất.

- Phía sau mỗi món đồ quyên tặng đều bao hàm những giao dịch và lợi ích phức tạp, không có món nào được tặng bởi lòng tốt đơn thuần cả.

Nhạc Yên Nhi mím môi.

Cô vốn nghĩ dù sao đây cũng là một hội đấu giá từ thiện, có lẽ Lâm Đông Lục có nỗi khổ riêng nên mới quyên góp chiếc vòng kia, dù gì cũng là làm việc thiện.

Bây giờ xem ra chỉ cô không biết những gút mắc lợi ích ẩn giấu phía sau mà thôi.

Vật phẩm đấu giá đầu tiên nhanh chóng lên sàn, đó là một chiếc cài áo.

Đây là món đồ sưu tầm của ông Baker, theo lời giới thiệu thì nó từng được Công nương Diana đeo, đã có từ lâu đời.

Giá khởi điểm là năm mươi vạn, mỗi lần tăng giá mười vạn, vì là món đồ đấu giá đầu tiên nên mọi người đều nể mặt Baker, ra giá rất náo nhiệt.

Nhạc Yên Nhi không có lòng dạ để ý tới những món khác, cô chỉ chờ đợi đến khi Biển Sao được đấu giá, căn bản không hề chú ý xung quanh, cô chỉ nhìn những con số không ngừng tăng lên trên màn hình LCD rồi ngẩn người.

- Thấy thế nào? Nhạc Yên Nhi nghe thấy giọng nói quyến rũ của Dạ Đình Sâm, chưa kịp phản ứng xem hắn nói gì đã vô thức gật đầu:

- Được, đẹp đấy.

Chẳng ngờ vừa nghe vậy, Dạ Đình Sâm đã vươn tay, nhấn mấy lần trên màn hình, con số năm trăm vạn hiện lên, sau đó nhấn xác nhận.

Bây giờ mới đấu giá tới hơn ba trăm vạn, hắn đã bỏ qua quy tắc đấu giá, không chỉ thêm mười vạn mà lập tức ra giá cao vượt trội.

Người chủ trì trên sân khấu thấy giá này thì ngẩn ra một lát rồi vội vàng báo giá:

- Vị khách số mười sáu ra giá vượt trội, năm trăm vạn, xin hỏi có còn ai ra giá cao hơn không ạ? Trong phòng bắt đầu xôn xao.

Chỉ là một chiếc cài áo thôi, dù được gắn thêm tên tuổi của Công nương Diana đi nữa, mọi người mua về cũng chỉ để tặng bạn gái, bây giờ có người trả cao như vậy, ai nấy cũng bắt đầu thử đoán xem người ra giá là ai.

Nhạc yên Nhi lúc này mới nhận ra vị khách số mười sáu chính là Dạ Đình Sâm, cô trợn tròn mắt nhìn:

- Anh mua cái cài áo này làm gì? Dạ Đình Sâm rất bình thản:

- Chẳng phải là cô thích sao? Nhạc Yên Nhi bị logic bất thường của Dạ Đình Sâm đánh bại, cô đỡ trán, nói:

- Anh hỏi có đẹp không, tất nhiên tôi nói là đẹp rồi, nhưng tôi không nói là tôi muốn có nó.

Vẻ mặt Dạ Đình Sâm vẫn hờ hững, dường như không phải hắn vừa tiêu năm trăm vạn mà là năm trăm đồng vậy.

- Đẹp thì mua thôi, cũng không đắt đỏ gì.

Nhạc Yên Nhi nghẹn họng, cũng phải, giá trị bản thân của Dạ Đình Sâm là mấy chục tỷ, muốn mua cái cài áo năm trăm vạn thì có khác gì mua thức ăn đâu.

Nhưng Nhạc Yên Nhi vẫn cảm thấy là lạ, cô nói đẹp, hắn lập tức mua, cứ như đang cố tình cưng chiều cô vậy.

Đây chính là điểm khó khăn nhất khi ở chung với Dạ Đình Sâm, hắn quá ưu tú, cô nhất định phải luôn luôn chú ý mới có thể không đánh mất trái tim mình.

Dù sao hắn cũng không thích phụ nữ.

Nghĩ tới đây, Nhạc Yên Nhi có chút mất mát nhưng cũng thấy may mắn.

Tuy nhiên về sau, cô không dám nói gì trong hội đấu giá nữa, dù Dạ Đình Sâm hỏi gì, cô cũng chỉ nói "bình thường" để cho qua.

Dạ Đình Sâm hiểu ý, khẽ cười vì tính toán nhỏ của cô, cuối cùng hắn vẫn mua cho cô vài món trang sức.

Nhạc Yên Nhi đành tự an ủi bản thân rằng dù sao mình cũng không đồng ý, chủ tịch Dạ có muốn tiêu hoang thì mình cũng chẳng ngăn nổi.
Bình Luận (0)
Comment