Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Chương 299

Vì chuyện xảy ra ở bệnh viện, hai người đều cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, sau khi yên tĩnh ăn cơm xong, Nhạc Yên Nhi lên phòng nghỉ ngơi sớm.

Nhưng Dạ Đình Sâm không được thoải mái như vậy. Hôm qua, các thành viên hội đồng quản trị đã tỏ thái độ, hôm nay lại trễ công việc mất một ngày nên hắn có rất nhiều việc phải giải quyết.

Vậy nên sau khi Nhạc Yên Nhi về phòng, Dạ Đình Sâm lập tức sang thư phòng, bật máy tính, kết nối video với trụ sở chính.

Bây giờ đang là buổi chiều ở Anh quốc, hình ảnh vừa kết nối đã có một giám đốc vội vã chất vấn:

- Căn cứ vào lịch hẹn trước đó, chúng ta phải tổ chức buổi họp ban giám đốc vào buổi trưa, vậy mà giờ lại trì hoãn tới tận giờ tan tầm, xin hỏi chủ tịch Dạ hôm nay đã làm gì, có biết ban giám đốc vẫn luôn chờ hay không?

Vị giám đốc này tên là Louis, hậu duệ hoàng gia Pháp, mặc dù Pháp đã không còn hoàng gia nhưng là một quý tộc chân chính, lại thêm nguồn tài chính dồi dào từ đời trước cũng đủ để gia tộc của Louis đứng vững chân trong giới quý tộc Pháp, có được vinh quang vô thượng.

Ban giám đốc của LN và các giám đốc bình thường của công ty không giống nhau, mỗi một vị trong ban giám đốc của LN đều có thân phận và địa vị cao quý, họ truyền thừa đời này qua đời khác, bảo vệ LN, khống chế hướng phát triển của tập đoàn để LN luôn bất bại trong giới kinh doanh giả dối và quỷ quyệt này.

Cũng vì vậy nên người thừa kế của LN nhất định phải được họ thừa nhận, chỉ có người thừa kế chân chính mới nhận được sự trợ giúp hết lòng từ ban giám đốc.

Nhưng không vì thế mà Dạ Đình Sâm khách khí với họ, hắn vẫn lạnh nhạt nói:

- Tôi biết thời gian của các vị đều quý giá, vậy nên tôi không nói lời thừa, các vị đợi tôi một ngày thì hẳn đã thảo luận được phương án tốt nhất, xin hỏi ai sẽ là đại biểu đưa ra ý kiến?

Louis đã cao tuổi, tới đâu cũng được đối đãi tôn kính, đâu thể chịu được thái độ này của Dạ Đình Sâm, ông tức giận đến run người.

Louis định nổi giận, chẳng ngờ Mike lại liếc mắt qua, hỏi Dạ Đình Sâm trước khi Louis lên tiếng:

- Xin hỏi chủ tịch Dạ có đề nghị gì hay không?

Dạ Đình Sâm thản nhiên:

- Đề nghị của tôi chính là nghe theo phương án của ban giám đốc.

- Chủ tịch nói gì vậy, ngay cả khi cậu không biết kết quả thảo luận của chúng tôi mà cũng nghe theo à?

Louis giận đến giẫm chân.

Vì thân phận cao quý nên Louis cũng là một trong những người nóng tính nhất ban giam đốc, lại nhanh mồm nhanh miệng, không hề nể mặt Dạ Đình Sâm.

- Các vị đều kinh nghiệm dày dặn, thái độ nghiêm túc, nếu đã thảo luận cả ngày hẳn sẽ đưa ra được một phương án hoàn hảo, vậy nên tôi nghe theo.

Mike chớp mắt, đôi mắt đục ngầu như tỏa sáng:

- Tôi hiểu, đợi đến khi hội nghị kết thúc, tôi sẽ cho người gửi kết quả thảo luận tới cho chủ tịch.

Sắc mặt Dạ Đình Sâm rất bình tĩnh, dường như hắn không hề bị ảnh hưởng bởi thái độ của Louis và Mike, hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời xì xào bàn tán của ban giám đốc.

- Nếu không còn vấn đề gì khác thì hội nghị hôm nay chỉ tới đây thôi, các vị có thể nghỉ ngơi rồi.

Các giám đốc nhìn nhau, dường như chưa gặp chủ tịch có phong cách thế này bao giờ.

Nhưng Dạ Đình Sâm làm việc sấm rền gió cuốn, vừa nói xong, hắn đã lập tức tắt video.

Louis là người đầu tiên nổi giận, ông tức tối nói với Mike:

- Anh xem đi, thái độ của hắn là thế nào? Dám đối xử với chúng ta như thế, thật sự nghĩ mình đủ lông đủ cánh rồi hả? Phu nhân Minh Tú không ở đây mà cậu ta dám phách lối như vậy, đúng là không coi ai ra gì!

- Đúng thế, nhất định phải cho cậu ta biết thế nào là lễ độ, nếu không cậu ta lại cho rằng mấy bộ xương già chúng ta không làm được gì nữa!

- Phải! Ông Mike, chuyện này phải giải quyết thật nghiêm túc!

Ban giám đốc sôi sục, một đám người đức cao vọng trọng, kinh nghiệm dạn dày trong thương trường giờ lại tức giận đỏ mặt, nhao nhao kêu gào muốn dạy dỗ thằng nhóc Dạ Đình Sâm.

Nhưng Mike lại cực kỳ bình tĩnh.

- Ban giám đốc hôm nay muốn thế nào?

Câu hỏi này khiến cả căn phòng yên lặng vài giây, sau đó mới có người lên tiếng:

- Đương nhiên là để cậu ta phải tôn trọng ý kiến của ban giám đốc, cho cậu ta biết chuyện của Tập đoàn đa quốc gia LN không phải do một mình cậu ta định đoạt!

Những người khác liên tục phụ họa theo.

- Đúng là thế, lần trước cậu ta đã tỏ thái độ như vậy với chúng ta, giờ chúng ta nên cho cậu ta biết sự lợi hại của ban giám đốc.

- Dám kết thúc buổi hội nghị với ban giám đốc một cách vô lễ như vậy, cậu ta là người đầu tiên trong lịch sử đấy!

Ngài Mike hỏi lại:

- Vậy mục đích của mọi người có đạt được không?

Tất cả các giám đốc lập tức im lặng nhìn nhau, họ không hiểu ý của Mike là gì.

- Nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ người thừa kế, cậu ta chỉ cần thích hợp là được. Từ giờ trở đi, nghe theo mọi sắp xếp của chủ tịch. Thằng nhóc này thú vị hơn cha nó nhiều, phó chủ tịch đã nuôi dạy được một người thừa kế tốt đấy.

Mike nở một nụ cười bí hiểm.

- Cứ làm theo lời chủ tịch đi, sau này chúng ta còn phải đối mặt với nhiều chuyện lắm.

Mọi người luôn nhất nhất nghe lời Mike, giờ ông ta đã nói vậy, họ vẫn ngoan ngoãn phục tùng là hơn.

Người dần vãn, căn phòng lớn rơi vào yên lặng, Mike xoay chiếc ghế da, nhìn khung cảnh mỹ lệ ngoài cửa sổ.

Sau khi đám người đã ra về, chỉ còn Louis ở lại đây, ông ta khó chịu nói:

- Anh, em vẫn không hiểu ý anh, hôm qua rõ ràng anh yêu cầu chúng ta cương quyết giữ thái độ mâu thuẫn gay gắt để cho thằng nhóc kia bớt kiêu căng, vì sao giờ lại đổi ý?

Mike khẽ cười:

- Cậu cho rằng chúng ta cần một người thừa kế không có kiêu ngạo, nhất nhất nghe theo lời ban giám đốc à?

- Chuyện này...

Louis chần chừ.

Bình thường, Louis luôn nghe lời Mike bởi lẽ IQ của Louis không đủ nhưng khả năng tuân thủ mệnh lệnh lại cực cao. Sự kết hợp giữa Louis và thiên tài Mike đúng là một sự tồn tại hoàn hảo.

Cũng vì thế nên mối quan hệ của họ rất tốt, thân như anh em ruột.

- Thay vì nghe lời thì người thừa kế càng cần quyết đoán, làm việc nhanh gọn. Dạ Đình Sâm làm rất tốt, hắn biết điểm mấu chốt của ban giám đốc ở đâu, cũng hiểu được giới hạn quyền lực của mình, vậy nên mọi thăm dò và chèn ép của chúng ta đều vô nghĩa.

- Mặc dù từ bên ngoài nhìn vào thì ban giám đốc chúng ta luôn có vị trí cao hơn chủ tịch, thế nhưng bản thân chúng ta cũng hiểu rằng sự tồn tại của mình là vì người thừa kế, từ xưa tới này vẫn vậy, cho nên nói cách khác, chúng ta là cấp dưới của hắn, chúng ta nên bày mưu tính kế vì chủ nhân của mình.

Nói nhiều như vậy, ngài Mike có vẻ mệt, ông dừng một lát rồi mới nói tiếp:

- Hiểu chưa?

Louis lúng túng:

- Không.... Không hiểu lắm.

Mike thấy thế thì cười:

- Không hiểu cũng chẳng sao, cậu chỉ cần hiểu việc tôi làm là đúng, vậy là được.

- Em tin, anh chưa bao giờ sai!

Louis quả quyết, sắc mặt cũng dịu đi.
Bình Luận (0)
Comment