Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Chương 440

Không chỉ cơ thể lạnh buốt mà ngay cả môi của Dạ Đình Sâm cũng vậy. Khuôn mặt tuấn tú của hắn phóng đại trước mắt Nhạc Yên Nhi, lúc này cô mới nhận ra sắc mặt hắn đang tái nhợt, mồ hôi thi nhau túa ra.

Có lẽ hắn thấy cô thất thần nên cắn lưỡi cô một cái, lúc này Nhạc Yên Nhi mới hồi thần.

Cô cảm thụ nụ hôn này một cách sâu sắc.

Nó bi thương, là bi thương của một mình Dạ Đình Sâm.

Mặc dù đây vẫn là một nụ hôn bá đạo như trong quá khứ nhưng ẩn chứa trong đó lại là dịu dàng và cẩn thận khiến người ta đau lòng.

Trái tim Nhạc Yên Nhi vô cùng đau đớn.

Nụ hôn này không dài như trong tưởng tượng bởi lẽ Dạ Đình Sâm bỗng mềm người, ngất xỉu.

Nhạc Yên Nhi nhận ra, cô ôm chặt lấy hắn nhưng hắn quá nặng, cô không thể dìu được, cuối cùng cả hai người đều ngã xuống.

Lúc này, cô mới thấy sắc mặt hắn, không chỉ tái nhợt mà còn ửng hồng đến kỳ lạ, cô vội vàng đặt tay lên trán hắn.

Nóng rực!

Dạ Đình Sâm sốt?

- Có ai không? Trần Lạc, Nghiêm lão!

Nhạc Yên Nhi cuống lên, cô liên tục gọi người, vừa gọi vừa chật vật dìu Dạ Đình Sâm lên giường.

Thế nhưng hắn cao tới 1m88, thật sự rất nặng, Nhạc Yên Nhi bị đè tới không thở nổi, cuối cùng cô còn khuỵu xuống đất, đầu gối rất đau.

Nhưng dường như cô không hề nhận ra điều đó mà chỉ tập trung ôm chặt lấy Dạ Đình Sâm để hắn khỏi ngã xuống đất.

Trần Lạc và Nghiêm lão nghe thấy tiếng gọi thì chạy tới, họ thấy Nhạc Yên Nhi cõng Dạ Đình Sâm quỳ trên đất thì ngay lập tức lao tới.

Trần Lạc sờ trán Dạ Đình Sâm, nhíu mày:

- Chết rồi, chủ tịch chắc chắn là bị lạnh nên mới thành thế này, mau thay quần áo ướt của ngài ấy ra đi.

Trần Lạc bỏ quần áo ngoài của Dạ Đình Sâm ra, Nhạc Yên Nhi sờ áo sơ mi của hắn, cũng ướt đẫm, hơn nữa còn rất lạnh.

- Chuyện này... Thế này là thế nào?

Cô run run giọng hỏi.

- Cô vừa mất tích là chủ tịch đã điên cuồng tìm kiếm, sau đó khi thấy camera bị người ta can thiệp, ngài ấy nghĩ tới Nhị thiếu. Rồi chủ tịch tới trang trại rượu đòi người. Cậu ấy nói dối là cô đã bị ném vào rừng cây phía sau, ngài ấy lập tức lao tới tìm. Trong đó rất ẩm ướt lạnh lẽo, chủ tịch ở đó khoảng nửa giờ, ra ngoài không kịp thay quần áo thì đã chạy tới chỗ cô ba để tìm cô. Chủ tịch mặc bộ đồ bị đông lạnh này rồi đi tới đi lui cũng phải hai tiếng đồng hồ rồi.

Nhạc Yên Nhi đau lòng, cô nhìn Dạ Đình Sâm đang hôn mê trên giường, nước mắt lại đong đầy.

- Đồ đần, anh ngốc à? Anjoye có nói thật bao giờ không? Sao anh lại tin cậu ấy, anh có bị ngốc không?

Nhạc Yên Nhi vừa mắng vừa nghẹn ngào.

- Ôi thiếu phu nhân, chỉ cần chuyện liên quan tới cô thì dù thiếu gia có IQ cao đến mấy cũng không dùng được. Hơn nữa, dù có biến thành đồ đần vì cô thì cậu ấy cũng chịu.

Nghiêm lão đứng một bên nghe vậy thì nói.

Lời này khiến Nhạc Yên Nhi run lên, tâm trạng cô bây giờ vô cùng phức tạp.

Chiếc áo sơ mi cuối cùng được cởi ra, Trần Lạc phát hiện một phong thư, Nhạc Yên Nhi vừa thấy đã nhận ra đó là thư của mình, cô lập tức cầm lấy.

Thư đã bị mở nhưng câu trả lời của Dạ Đình Sâm đâu?

Nhạc Yên Nhi nhìn cột ký tên. Trắng xóa.

Đây là đáp án của anh sao?

Cô siết chặt phong thư rồi yên lặng cất đi. Nhạc Yên Nhi lui sang một bên, lặng lẽ nhìn mọi người làm việc, Nghiêm lão và Trần Lạc đều đang lo lắng cho Dạ Đình Sâm nên không ai nhận ra hành động của cô

Bác sĩ tới rất nhanh, chưa tới hai mươi phút họ đã bắt đầu chuẩn bị khám.

Dạ Đình Sâm là thế, lúc nào cũng như mặt trăng được trời sao vây quanh, hắn là thiên chi kiêu tử chân chính, còn cô thì sao? Trước khi gặp hắn, cô là người bị ốm chỉ cần uống thuốc là xong.

Họ không phải người cùng một thế giới, chênh lệch giữa hai người quá sâu sắc, cô muốn coi nhẹ cũng khó.

Nhạc Yên Nhi lặng lẽ ra ngoài, cô không nhìn nữa, dù trái tim như bị bóp nghẹt nhưng cô biết hắn sẽ không sao.

Đáng tiếc, cô chưa đi được bao lâu, Trần Lạc đã lao ra, lo lắng gọi:

- Phu nhân mau vào đi, chủ tịch tỉnh lại, nhất định đòi đi tìm cô kìa!

Nhạc Yên Nhi sửng sốt.

Nhưng Trần Lạc không cho cô thời gian suy nghĩ, lập tức kéo cô vào phòng.

Vừa vào, cô đã thấy Dạ Đình Sâm đang giãy giụa muốn đứng lên, các bác sĩ không dám mạnh tay, nếu chọc giận người này, họ sẽ chẳng biết mình chết thế nào mất.

Nhạc Yên Nhi do dự không bước vào, chẳng ngờ Trần Lạc đứng sau đã đẩy cô một cái. Cô lảo đảo bước tới bên giường, những bác sĩ y tá đều tránh sang một bên.

Cô vừa tới, Dạ Đình Sâm đã nắm chặt tay cô, dường như sợ cô rời đi.

- Đừng... đừng bỏ anh...

Đôi mắt đen mê man vì sốt nhưng không hề nhận nhầm người, hắn chăm chú nhìn Nhạc Yên Nhi, nhìn cực kỳ nghiêm túc.

Cô nhìn hắn, nhận ra mình không nỡ từ chối, dù lòng biết hắn không chọn mình nhưng cô cũng không thể rời khỏi đây vào lúc này.

Có lẽ rời đi khi hắn hôn mê sẽ thoải mái nhất.

Nhưng không phải bây giờ.

Cô nén đau, gật đầu:

- Em biết rồi, em ở đây, không đi đâu cả.

Đúng lúc này, bác sĩ thở phào, cuối cùng có thể truyền nước cho Dạ Đình Sâm.

Sau đó mấy người Nghiêm lão đều đi cả, Nhạc Yên Nhi canh bên giường, cô nhìn người đàn ông đang nằm đó, cho dù là ngủ mê nhưng cặp mày vẫn nhíu, không hề có bộ dáng yếu ớt của bệnh nhân.

Cô khẽ giơ tay lên rồi đặt xuống mi tâm hắn, chậm rãi vuốt lên.

Bây giờ đẹp trai hơn nhiều rồi.

Phải công nhận hắn rất đẹp, một khuôn mặt đủ để điên đảo chúng sinh, đôi mày kiếm khẽ nhếch lên đem theo khí thế khó ai bì kịp, đôi mắt sáng chỉ nhìn một lần thôi đã khiến người ta như ngã vào biển sao.

Dù hắn đang nhắm mắt nhưng vừa nhớ tới lúc người đàn ông này mở mắt, đôi mắt khẽ liếc qua, ánh mắt lạnh như băng khiến người ta rung động.

Sống mũi hắn rất cao, cánh mũi cũng đẹp, bên dưới đó là đôi môi mỏng tái nhợt.

Ngón tay cô khẽ đặt lên đó, một lúc sau, cô nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi môi kia.
Bình Luận (0)
Comment