Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng

Chương 2

"Tôi đồng ý.”

Cô đã vượt qua ba năm cực kỳ đau khổ trong tù, nếu như lại trở về nơi ác mộng đó, cô tin rằng, không đến một năm, cô nhất định sẽ chết ở nơi đó.

Cho nên dù có thế nào cô cũng phải rời khỏi nơi đó, cho dù thế giới bên ngoài có phủ đầy gai nhọn, cũng vẫn tốt hơn là im lặng mà chết ở một nơi không có ánh sáng mặt trời.

"Đồng ý thì tốt, ngày mai sẽ mang mọi người đi nhận chứng nhận, cô không có ý kiến gì chứ?"

On Ninh kinh ngạc vì sự vội vàng này, có điều, với chuyện này cô không có vấn đề gì, “"Không có ý kiến, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của ngài”

Lục lão gia thấy cô phối hợp, gật đầu một cái, trở về thư phòng, mà mẹ của Lục Tấn Uyên - Diệp Uyển Tĩnh đã sớm chờ ở đó.

Thấy ông ấy, Diệp Uyến Tĩnh vừa luống cuống, vừa không biết làm sao, "Ba, ngài thật muốn cho loại con gái đó gả cho Tấn Uyên?"

Lão gia không cần suy nghĩ đã gật đầu, "Đã quyết định xong."

"Nhưng Tấn Uyên sao có thể cưới loại con gái đó, cho dù là nó đã hôn mẽ bất tinh, muốn lấy một cô gái gia cảnh trong sạch cũng không khó khăn gì, còn đứa con gái này lại là đầu sỏ hại Tấn Uyên, lại từng ngồi tù, cô ta xứng chỗ nào chứ?”

"Tất cả đã định xong, hơn nữa....loại con gái như cô ấy cũng dễ năm trong tay, nếu quả thực vô dụng. sau này xử lý là được.”

Nói xong, Lục lão gia đuổi người ra ngoài, nhìn Lục Tấn Uyên tràn đầy sức sống trong tấm ảnh gia đình, thở dài một hơi,

Lục Tấn Uyên bị tai nạn xe cộ hôn mê đã ba năm, thân thể đã sớm khôi phục, nhưng có làm thế nào

cũng không tỉnh, Lục gia không biết đã tìm bao nhiêu bác sĩ danh tiếng trong ngoài nước nhưng cũng bó tay.

Trước đây không lâu có một thầy tướng số nói tìm một cô gái bát tự thích hợp xung hỉ cho Lục Tấn Uyên, có lẽ sẽ có hiệu quả, mà cô gái có ngày sinh bát tự phù hợp đó, chính là Ôn Ninh.

Nên có lẽ, đó chính là số mạng trời định.

Ôn Ninh được sắp xếp vào một căn phòng khác, trên giường đã được đặt một bộ quần áo sạch, cô đi đến, vuốt ve chất vải cao cấp, trong lòng dâng lên một cố cảm giác thể lương.

Không biết đã bao lâu cô chưa mặc qua những bồ quần áo sạch sẽ, không rách như vậy.

Tầm xong, thay một bộ quần áo mới, Ôn Ninh dứng trước gương nhin bản thân.

Người con gái trong gương bất quả chỉ mới hai mươi mốt tuổi, vào thời điểm thanh xuân như vậy, nhưng trong mắt cô đã không còn ngây thơ hi vọng mà lứa tuổi này nên có, chỉ có...tang thương cùng cửu hận không rửa sạch.

Ba năm sống trong tù đã sớm làm cô thay đổi hoàn toàn.

Chiều nay Ôn Ninh cũng ngủ không an ổn, mặc dù nơi này rất sạch sẽ ấm áp, nhưng những chuyện xảy ra ở quả khứ cứ từng màn từng màn quấn quanh siết chặt cô trong mộng, khiến cô nghẹt thở.

Sinh nhật mười tám tuổi, lần đầu tiên ba tặng cô một chiếc xe, còn cho cô một bộ quần áo đắt tiền mà ngày thường chắc chắn sẽ không cho cô mặc, Ôn Ninh bị dụ dỗ mặc quần áo mới lái xe chạy ra ngoài một vòng, nhưng bị cảnh sát trực tiếp dất về đồn.

Ở đồn cảnh sát, Ôn Ninh mới biết được, chiếc đó, mấy ngày trước vừa đụng người bỏ trốn, mà người phụ nữ bị camera giám sát ghi được, mặc quần áo giống y hệt bồ quần áo cô đang mặc.

Quà sinh nhật mười tám tuổi của cô, là một màn tai ương ngục tù dài đến mười năm....

Ôn Ninh nhíu mày giãy dụa trong mơ, là tiếng gõ cửa của người làm đã đánh thức cô.

"Cô Ôn, cô nên đi học cách làm sao chăm sóc cho Cố thiếu gia rồi."

Ôn Ninh nhanh chóng rửa mặt rồi theo sau, Lục gia đem cô về, nhất định không phải để cô hưởng thụ cuộc sống của thiếu phu nhân, cô phải dùng hết khả năng để ở lại.

Sau khi được người giúp việc dạy dỗ, Ôn Ninh biết mỗi ngày cô phải lau rửa thân thể Lục Tấn Uyến một lần, hơn nữa phải massage một cách thích hợp, bởi vi cô không biết cách đấm bóp, cho nên, hôm nay cô chỉ có thể làm công việc lau rửa.

Người giúp việc dạy một lần xong thì đi ra ngoài, Ôn Ninh nhìn người đàn ông nằm trên giường, cần răng, vươn tay dè dặt cởi quần áo của anh ta.

Tuy rằng biết Lục Tấn Uyên chỉ là người không có tri giác, nhưng dẫu sao cũng là người đàn ông đã trưởng thành hoàn toàn, trực diện nhìn thân thể của một người đàn ông xa lạ khiến Ôn Ninh vô cùng lúng túng.

Lớn đến thế này, cô còn chưa bao giờ nhìn qua thân thể đàn ông, trước kia quen bạn trai cũng không có quan hệ xác thịt.

Chẳng qua đây là chuyện cô nhất định phải làm, cô không có đường trồn tránh.

Dù Lục Tấn Uyên đã hôn mê ba năm, nhưng ở Lục gia được chăm sóc chu đáo, ngoài trừ việc hơi gầy một chút, xanh xao một chút thì không khác gì người thường, vỏc người cao lớn đầy đặn, không chút thịt dư, tán ra khí tức đàn ông nhàn nhạt.

Ôn Ninh nhìn đường cong bắp thịt hấp dẫn của anh, gò má đỏ bừng, dùng nước ấm thẩm ướt khăn lông để lau rửa mỗi một ngóc ngách thân thể của anh ta

"Thân thể của thiếu gia phải lau rửa mỗi ngày, sẽ có người tới kiếm tra."

Nghĩ đến lời người giúp việc nói khi nãy, Ôn Ninh tuy cảm thấy có lỗi nhưng vẫn dời tầm mắt, lực lau rửa có chút không phân nặng nhẹ.

Một lát sau, Ôn Ninh cảm thấy xong ổn hết rồi mới vội vàng luống cuống tay chân mặc lại từng món đồ cho anh ta, bởi vì quá bối rối, thậm chí cô còn không phát hiện thân thể của người đàn ông kia đột nhiên căng chặt rất nhiều vì động tác của cô, thậm chí, ngón tay luôn không có phản ứng giờ cũng giật giật.

Bình Luận (0)
Comment