Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng

Chương 34

Sau khi lái xe nhanh như một cơn gió, Lục Tấn Uyên dừng xe lại.

"Cô đi bộ vào công ty từ đây đi.”

Ôn Ninh xuống xe, nhìn xung quanh, nơi này nhìn không giống với trung tâm thành phố, hơn nữa cô cũng không thấy các tòa nhà cao tầng mang tính biểu tượng của Tập đoàn Lục Thị.

"Đợt một chút, nơi này..” Ôn Ninh đang muốn quay ra hỏi Lục Tấn Uyên cho rõ ràng, nhưng người đàn ông kia lại phớt lờ cô, đạp mạnh chân ga thoải mái rời đi.

Đúng là tên xấu xa thành tính.

Ôn Ninh không nói nên lời, lấy điện thoại ra tra đường, lúc này mới phát hiện ra Lục Tấn Uyên đã ném cô ở trên đường cách tập đoàn Lục Thị vài kilomet nữa.

... Người đàn ông này, lại nhỏ nhen như vậy à?

Con đường nơi Lục Tấn Uyên dừng xe lại đang được sửa chữa, có rất ít phương tiện qua lại, cô có muốn đi nhờ xe cũng hết cách, Ôn Ninh chửi rủa trong lòng, nhưng cũng không có cách nào hết, chỉ đành đi bộ.

Đến khi Ôn Ninh đến tập đoàn Lục Thị, đã quá thời gian làm việc hơn 30 phút, quần áo trên người cô ướt đẫm mồ hôi, bởi vì gấp gáp, đi theo đường tắt, nên có một ít bụi bẩn dính trên lên,nhìn có chút nhếch nhác.

"Xin lỗi cô, chỗ chúng tôi không có phép người ngoài tùy tiện ra vào."

Thấy Ôn Ninh muốn tiến vào cửa chính, bảo vệ liền ngăn lại cô.

Ôn Ninh nhíu mi, " Tôi là trợ lý mới được tuyển dụng của Lục tổng”

Bảo vệ mang vẻ mặt không tin tưởng nhìn Ôn Ninh, tập đoàn Lục Thị là công ty lớn nhất Giang Thành, bình thường nhân viên được tuyển dụng có tiêu chuẩn cực kỳ cao, không những yêu cầu trình độ học vấn cao, mà tố chất cư xử thông thường cũng phải có quy tắc.

Còn về những người bên cạnh Lục tổng, đều là những tinh anh bậc nhất.

Mà hình tượng bẩn thỉu ướt đẫm mồ hôi của Ôn Ninh rất khác với hình ảnh của trợ lý tổng giám đốc trong ấn tượng của anh ta.

Lúc này, người quản lý của bộ phận nhân sự tình cờ ghé qua, sau khi nghe nhân viên bảo vệ nói xong, cô ta nhìn Ôn Ninh mấy lần, ánh mắt lóe lên sự khinh bỉ.

Mời đọc truyện trên truyện 88

"Xin lỗi cô, trợ lý tổng giám đốc tôi chỉ biết có cô trợ lý An Thần, nếu cô muốn dựa vào thủ đoạn này để tiến gần với Lục tổng, vậy thì thật sự không biết tự lượng sức mình rồi.”

Ôn Ninh nghe ra được sự mỉa mai chế giễu của cô ta, không mặn không nhạt nói, "Có phải hay không, cô gọi điện một chút tự khắc sẽ biết rõ, tôi không có nhàn rỗi giả dạng trợ lý đi theo đuổi đàn ông như vậy đâu."

“Hừ hừ, xem ra tôi nói chuyện vẫn quá khách sáo rồi, loại người như cô thật sự nghe không hiểu tiếng người mà.”

“Nếu tùy tiện có một con chó con mèo đến mà chúng tôi phải gọi điện thoại làm phiền Lục tổng, chắc anh ấy cả ngày không cần làm gì hết, chỉ ứng phó với mấy người phụ nữ tâm cơ bất chính như cô là đủ rồi."

"Bảo vệ, đừng phí lời với cô ta, mau đuổi cô ta ra ngoài.”

Người quản lý nhân sự đó không có chút khách khí nào, ra lệnh cho bảo vệ đuổi Ôn Ninh ra ngoài.

Một vài nhân viên bảo vệ trẻ tuổi cao lớn đi đến, "Mau đi đi, nếu không đi, chúng tôi chỉ có thể đuổi người thôi!”

Ôn Ninh tất nhiên không thể đi, đây là ngày đầu tiên cô đi làm, nếu để Lục lão gia biết cô cứ như vậy bị đuổi ra ngoài, không có chút tác dụng nào, nhất định sẽ giận dữ trừng phạt cô.

Thấy Ôn Ninh không phối hợp, mấy người bảo vệ đó cũng tức giận rồi, lập tức lôi cô đi, giống như túm một con gà con ném cô ra bên ngoài.

Đúng vào lúc này, một giọng nói lãnh đạm vang lên, “Dừng lại."

Ôn Ninh được đặt xuống.

Quay đầu lại nhìn, hóa ra là Lục Tấn Uyên đã ra ngoài rồi.

"Sau này đừng ngăn cô ấy, để cô ấy vào.”

Nghe được câu nói này, mọi người đều kinh ngạc, không ngờ người phụ nữ trông quê mùa lấm lem thế này lại thật sự quen biết với Lục tổng?

Vậy bọn họ không phải là đã đắc tội với người ta rồi sao?

Ôn Ninh vỗ nhẹ lên những nếp nhăn nhúm trên quần áo vừa nãy bị người ta lôi kéo, trong lòng có chút kì lạ, sao hôm nay Lục Tấn Uyên lại tốt bụng như vậy, điều này dường như không bình thường lắm.

"Hừ hừ, xem ra tôi nói chuyện vẫn quá khách sáo rồi, loại người như cô thật sự nghe không hiểu tiếng người mà."

"Nếu tùy tiện có một con chó con mèo đến mà chúng tôi phải gọi điện thoại làm phiên Lục tổng, chắc anh ấy cả ngày không cần làm gì hết, chỉ ứng phó với mấy người phụ nữ tâm cơ bất chính như cô là đủ rồi.”

“Bảo vệ, đừng phí lời với cô ta, mau đuổi cô ta ra ngoài."

Người quản lý nhân sự đó không có chút khách khí nào, ra lệnh cho bảo vệ đuổi Ôn Ninh ra ngoài.

Một vài nhân viên bảo vệ trẻ tuổi cao lớn đi đến, "Mau đi đi, nếu không đi, chúng tôi chỉ có thể đuổi người thôi!"

Ôn Ninh tất nhiên không thể đi, đây là ngày đầu tiên cô đi lâm, nếu để Lục lão gia biết cô cứ như vậy bị duổi ra ngoài, không có chút tác dụng nào, nhất định sẽ giận dữ trừng phạt cô.

"Lần đầu cô tới công ty mà muộn tận 35 phút, tập đoàn Lục Thị không nuôi người vô dụng.”

"Đến muộn không phải là do anh hại sao?"

Ôn Ninh thầm phản bác, nhưng biểu tình lại không có chút thay đổi, ngược lại còn cụp mi gật đầu: “Vâng, tôi biết rồi.”

Lục Tấn Uyên không nói thêm gì nữa, lại đi thẳng lên tầng.

Ôn Ninh vội vàng đi theo sau anh, người này dáng cao chân dài, lại không có chút ý muốn để tâm cô chút nào, cuối cùng cô phải chạy bước nhỏ mới theo kịp bước chân của anh.

Vào thang máy, Lục Tấn Uyên nhìn ra cảnh vật bên ngoài tấm cửa kính trong suốt, mặc dù anh không nói gì, nhưng khiến Ôn Ninh cảm nhận được sự tôn quý tỏa ra từ người này, giống như thế giới này đều nằm dưới gót chân anh, bị anh kiểm soát toàn bộ.

Trộm liếc người đàn ông kia một chút, ánh mắt Ôn Ninh rời ra chỗ khác, không dám nhìn lung tung.

"Mặc dù, cô là người mà ông nội quyết định cho thêm vào, nhưng có điều cô đừng tưởng rằng phía sau đã có hậu thuẫn, con người tôi, ghét nhất loại người không có năng lực còn đi cửa sau, nếu cô làm không tốt việc tôi giao cho cô, thì tốt nhất nên biết đường cút đi."

Ôn Ninh nghe được giọng nói lạnh lùng của anh, “Tôi biết rồi.”

Không phải là làm việc sao? Ôn Ninh bị ngữ khí này của anh kích thích sự không chịu thua của mình, cô nhất định phải biểu hiện thật tốt, để người đàn ông này phải hối hận về sự ngạo mạn lúc nãy của mình.

Thang máy nhanh chóng đi lên tầng cao nhất.

Tầng này thuộc về không gian riêng tư của Lục Tấn Uyên, Ôn Ninh đi theo sau Lục Tấn Uyên, vừa đi vừa không nhịn được tán thưởng.

Có tiền thật tốt, ở địa điểm tất đất tấc vàng thế này mà lại có chỗ thuộc về riêng mình, không hổ là Lục gia.

"Thu cái vẻ mặt chưa từng thấy thế giới của cô lại” Lục Tấn Uyên qua tấm kính nhìn thấy bộ mặt cảm thán và kinh ngạc của Ôn Ninh, lạnh nhạt mở miệng.

Khi này Ôn Ninh mới lấy lại vẻ nghiêm túc, ngoan ngoãn không nhìn lung tung, cuối cùng cô cũng biết vì sao Lục Tấn Uyên và người bên cạnh anh ta đều có bộ mặt tê liệt rồi.

Nếu không duy trì bộ mặt tê liệt không cảm xúc, người đàn ông này nhất định có thể nhìn thấu suy nghĩ bên trong người ta, sau đó ra đòn công kích.

"An Thần, cô sắp xếp cho cô ta một công việc, đừng để cô ta tiếp xúc với bất cứ thứ quan trọng gì.” Chốc nữa Lục Tấn Uyên còn có một cuộc họp, vì vậy bèn giao Ôn Ninh cho trợ lý xử lý.

An Thần nhanh chóng đáp lời, suy nghĩ một lúc, “Nếu đã vậy, cô đi thu dọn giá sách bên kia đi, sắp xếp sách theo tên và năm, sau đó lau dọn sạch sẽ mấy thứ như thủy tinh đó.”

Ngày thường Lục Tấn Uyên có bệnh sạch sẽ và chứng ám ảnh cưỡng chế, An Thần không dám để Ôn Ninh tùy tiện vào phòng làm việc của anh, chỉ có thể tìm mấy việc vặt không quan trọng giao cho cô.

"Biết rồi." Ôn Ninh liếc nhìn kệ sách to lớn, không chút phàn nàn bước qua.

Lúc này, điện thoại của cô lại reo lên, nhìn thấy tên trên màn hình, Ôn Ninh cau chặt mày.

Bình Luận (0)
Comment