Kết Hôn Lần Thứ Hai

Chương 26

Buổi tối sau khi tắm xong, Chung Soái ngồi trên giường sấy tóc cho Tiếu Tử Hàm, nhìn khuôn mặt cô vẫn đầy u sầu , anh ngồi xuống trước mặt cô, ân cần hỏi, "Em đang suy nghĩ gì vậy? Mất hứng?"

Tiếu Tử Hàm lắc đầu một cái, có lúc trực giác của phụ nữ rất kì lạ, mặc dù lần này Cô bé lọ lem tiến vào cửa nhà quyền quý và có kết thúc viên mãn nhưng cô cảm giác mọi chuyện không đơn giản như vậy.

"Có phải em vẫn còn lo lắng về mẹ anh đúng không?" Chung Soái hỏi trúng lòng cô.

Thấy cô im lặng, Chung Soái ôm lấy cô đặt ở trên đùi, “Cứ từ từ, ít nhất bây giờ bà đã chịu tiếp nhận em."

"Vậy anh nói em nên làm thế nào mới có thể khiến cho mẹ anh yêu thích em đây?"

Biết cô lo lắng, Chung Soái vòng tay ôm chặt vòng eo cô, chậm rãi nói, "Mẹ anh không phải là một bà mẹ chồng bình thường, những chiêu thức bình thường đối với bà cũng không có tác dụng. Hơn nữa chuyện bà thích, chưa chắc anh đã thích, em làm những chuyện khiến anh thích là được rồi!"

Tiếu Tử Hàm suy nghĩ một lát rồi gật đầu.

Chung Soái cứ như vậy lẳng lặng ôm cô, cằm đặt trên vai cô, sau khi cô tắm xong cơ thể có mùi thơm ngát, hương thơm hoa hồng ngọt ngào lan tỏa, khiến anh không kìm nén được ý nghĩ xấu xa.

Anh nhẹ nhàng hà hơi, đầu lưỡi liếm nhẹ lên cổ trơn mềm trắng nõn tiến dọc theo xương quai xanh, giống như con sói xám đói khát hưởng thụ mỹ vị!

Hơi thở nóng bỏng mang theo sự ẩm ướt ái muội bất ngờ tập kích cổ Tiếu Tử Hàm, khiến cho thân thể cô càng lúc càng mềm nhũn, thiếu chút nữa cả người tê liệt ngã vào lòng anh. Cô biết đây là kỹ thuật Chung Soái muốn yêu, đầu tiên anh khiến cho cô mất đi khả năng chống cự, sau đó sẽ đem cô ăn sạch sẽ, nhưng hôm nay cô không còn chút tinh lực nào đáp ứng nhu cầu của anh, vì vậy cong người tránh né sự trêu đùa của anh, giọng nói mềm mỏng, "Ông xã, tối nay không làm có được hay không?"

"Tại sao?" Anh khàn giọng hỏi, miệng trả lời nhưng động tác cũng không dừng lại, ngược lại còn được voi đòi tiên ngậm vành tai cô liếm nhẹ.

Tiếu Tử Hàm khẽ run rẩy, nghiêng đầu, hơi thở yếu ớt kháng cự lại, "Không có biện pháp an toàn!"

Chung Soái ngây người trong giây lát, sau đó lại tiếp tục hôn lên cổ cô, vừa cắn vừa nói, "Vừa rồi không phải em đã đồng ý sinh cho Chung gia một đứa cháu trai sao?"

Cháu trai? Bọn họ muốn có cháu trai ngay sao? Đầu óc Tiếu Tử Hàm giống như bị đổ đầy bạc hà, trong nháy mắt tỉnh táo lại. Cô bắt lấy bàn tay đang trượt vào trong áo ngủ, "Chung Soái, chờ một chút!"

"Bà xã, đợi không nổi!" Anh dùng lực nắm ngực cô, ngón tay chai sạn vuốt ve nhũ hoa dựng đứng đỏ hồng .

Như có dòng điện xẹt qua kích thích khiến Tiếu Tử Hàm thiếu chút nữa mất kiểm soát, phát ra tiếng rên rỉ, nhưng nghĩ còn có việc cần nói nên cuối cùng lý trí đã chiến thắng tình cảm, cô gấp đến mức hét ầm lên, "Chung Soái, bây giờ em chưa muốn có con!"

Âm thanh tuyên bố thu được hiệu quả rất tốt, đã phóng lao thì phải theo lao, Chung Soái dừng lại động tác , bất mãn hỏi: "Em vừa nói cái gì?"

Tiếu Tử Hàm nhìn anh cau mày, lấy hết dũng khí nói, "Em cảm thấy hiện tại có con là quá sớm!"

"Tại sao?" Chung Soái lạnh lùng hỏi, đôi mắt tỏa ra sự lạnh lẽo, cố ý đè thấp sự tức giận trong giọng nói.

"Thứ nhất bây giờ anh còn chưa chuyển nghề, em không muốn con lớn lên mà không có cha bên cạnh. Thứ hai hiện tại em không có ý kiến gì khi ở lại thành phố C, nhưng dù là ở đâu thì vẫn phải ổn định công việc trước, em không muốn vừa đến đơn vị mới đã mang bụng bầu. Hơn nữa, em nghe người ta nói trước khi sinh con tốt nhất phải kiểm tra sức khỏe, còn phải bổ sung rất nhiều thứ."

Chung Soái trầm tư suy nghĩ, cảm thấy cô nói rất hợp tình hợp lý, chuyện sinh con phải bàn bạc kỹ hơn, đầu tiên phải giải quyết việc không cho cô quay lại thành phố C, mặc dù đã cắt đứt quan hệ, nhưng cha mẹ Tiếu không biết còn gây loạn gì nữa? Còn thành phố X? Nhập ngũ là chọn lựa không tồi, anh có thể cùng cô ở chung một chỗ, vừa có thể. . . . . . Ha ha. Theo tin tức nội bộ, có khả năng sang năm anh được triệu hồi về Bắc Kinh, đến lúc đó lại đem cô chuyển chỗ . Dựa vào quan hệ Chung gia, điều động công việc cũng không phải vấn đề khó khăn, chủ yếu là anh không muốn cô mới vừa thích ứng được công việc lại phải chuyển chỗ mới. Nghĩ tới nghĩ lui, Chung Soái cảm thấy trực tiếp chuyển cô về Bắc Kinh là quyết định tốt nhất.

Anh vừa định nói ra suy nghĩ của mình, không ngờ Tiếu Tử Hàm mở miệng nói trước, "Chung Soái, nếu không chuyển em về Bắc Kinh đi, như vậy anh mỗi lần trở về, vừa có thể gặp em, lại có thể gặp người trong nhà. Em thấy bà nội cũng nhớ anh."

Chung Soái vui mừng, hôn nhẹ lên má cô, "Bà xã, hai chúng ta tâm linh tương thông nha!"

Tiếu Tử Hàm giả bộ chán ghét quệt nhẹ nơi anh vừa hôn, ghét bỏ nói, "Bẩn quá, hôn đến nỗi mặt người ta đều là nước miếng!"

Chung Soái vừa nghe, đùa cợt ấn đầu của cô, cố ý lại hôn lại liếm mặt cô, thoa nước miếng thật lên mặt cô.

Tiếu Tử Hàm tức giận đâm vào lồng ngực của anh, giận trách"Ghét thật, anh là chó sao?"

Chung Soái bắt được tay của cô, ý vị sâu xa nói, “Bà xã, trí nhớ tốt em không tốt gì cả? Em quên anh đã nói gì sao, đừng tùy tiện đâm anh!"

Cô lập tức nhớ tới lần trước hậu quả sau khi đâm anh, mặt xấu hổ ửng hồng, vội thu tay lại, bị anh bắt được, cau mày, "Được rồi, em sai rồi, anh mau ngủ đi!"

Nhìn cô gái nhỏ nhanh chóng chui vào trong chăn, Chung Soái sờ sờ Chung tiểu đệ nhà anh vận sức chờ phát động, tức giận nói, "mày cũng cho tao ngủ đi chứ!"

Hai ngày ngủ không ngon giấc, Tiếu Tử Hàm cả đêm không mơ mộng ngủ tới hừng sáng. Nhìn Chung Soái đang ngủ say bên cạnh, cô giương nhẹ khóe miệng, nhẹ nhàng xuống giường rửa mặt, rón rén đi xuống lầu.

Trong phòng khách yên lặng, chỉ có tiếng độ ng trong phòng bếp phát ra . Cô men theo tiếng động đi tới, nhìn thấy dì Mai đang bận rộn chuẩn bị đồ ăn sáng.

Thấy cô Dì Mai bất ngờ, "Thiếu phu nhân, sao lại dậy sớm vậy?"

"Dì Mai, dì gọi con tiểu Hàm thôi." Thiếu phu nhân nghe thật khó chịu.

Dì Mai lắng nghe, thân thiết mỉm cười, "Có đói bụng không? Nếu không con ăn một chút trước nhé?"

"Không cần đâu ạ, lát nữa con ăn cùng mọi người." Cô đứng ở cửa, kinh ngạc nhìn thấy trên bàn có mấy cái đĩa lớn chứa đủ loại thức ăn.

Nhận ra nghi vấn của cô, Dì Mai cười giải thích, "Ông cụ là người Sơn Đông, buổi sáng có thói quen ăn bánh rán, Chung lão phân bao tử không tốt, muốn ăn cháo, mẹ Chung Soái muốn uống sữa tươi cùng bánh mì. Hai cha con Chung Soái dễ tính nhất, làm gì ăn đó!"

Tiếu Tử Hàm hiểu ra gật đầu, thật đúng là gia đình giàu có, làm bữa ăn sáng cũng có nhiều quy củ như vậy!

"Đúng rồi, hôm qua quên hỏi con, con thích ăn cái gì." Dì Mai vừa nói chuyện vừa nhanh tay đổ dầu vào chảo nóng.

"Con không sao, dì làm cái gì, con ăn cái đó!" Tiếu Tử Hàm vừa trả lời, vừa đưa cho Dì Mai chén hành lá cắt nhỏ.

Nhìn Tiếu Tử Hàm giúp đỡ ,Dì Mai dịu dàng cười, chợt vỗ đầu"chết rồi, quên xắt sợi khoai tây, Chung lão gia ngày hôm qua nói muốn ăn đậu ti cuốn bánh."

"Dì Mai, để con làm." Tiếu Tử Hàm nhìn thấy dì Mai vội vàng quấn bánh, tự động đến giúp đỡ.

"Không cần đâu, sao có thể để cho con nấu cơm."

"Không sao ạ, dù sao con cũng nhàn rỗi cũng không có chuyện gì làm!" Tiếu Tử Hàm nói xong liền lấy khoai tây từ trong giỏ ra , gọt sạch vỏ ngoài, rửa sạch sẽ, sau đó vén tay áo lên xắt khoai tay, dao xắt xuống nhanh như chớp, tư thế thuần thục nhìn một cái cũng biết phải luyện bao nhiêu lâu mới có được.

Nghiêng đầu nhìn Tiếu Tử Hàm tỉ mỉ rửa khoai tây, Dì Mai cười hài lòng , xem ra vợ Chung Soái thật là tốt! Ít nhất nhóc đẹp trai cũng có cơm ăn.

So sánh với Giang Vận Hồng lạnh lùng, kiêu ngạo, từ đáy lòng bà thích Tiếu Tử Hàm hơn, trang nhã, giản dị. Vì vậy trong lúc nấu cơm, Dì Mai nói cho Tiếu Tử Hàm biết những món Chung Soái thích ăn, "Tiểu Soái thích ăn nhất sủi cảo. Nhưng nó kén ăn lắm, nếu gói vỏ không kĩ nó sẽ không ăn. . . . . ."

"Vậy anh ấy không thích ăn cái gì?" Tiếu Tử Hàm khuấy cháo trong nồi hỏi.

"Cá và khổ qua."

"Cá cũng không ăn?" Thảm thật, hai thứ này cô đều rất thích.

"Khi còn bé vẫn ăn những thứ đó, nhưng không hiểu sao lớn lên lại không ăn nữa ! Dù cá gì, ướp gia vị gì, cũng đều không đụng đũa." Dì Mai bất đắc dĩ nói.

Tiếu Tử Hàm hiểu rồi gật đầu, nhớ thật kĩ những thứ anh yêu thích, cảm giác cô cùng anh lại hiểu nhau hơn một chút.

7:50 sáng, Chung lão phu nhân cùng Chung lão gia đi xuống lầu. Lão phu nhân thấy Tiếu Tử Hàm đứng ở trước bàn ăn, lo âu hỏi, "Sao sớm như vậy đã thức dậy? Có phải con không quen ngủ giường lạ?"

Tiếu Tử Hàm lắc đầu, chỉ nói do đồng hồ sinh học, cô thói quen dậy sớm.

Dì Mai từ trong phòng bếp bưng bữa sáng ra , nhìn Chung lão gia ngồi xem báo chí trước bàn ăn, cười tủm tỉm nói, "Chú Chung, chú phải nếm thử bánh rán này, nhân khoai tây ben trong là do Tiểu Hàm xào đó!"

Chung lão gia nhìn Tiếu Tử Hàm đang bày bát đũa, "Ăn không ngon ta cũng không nể nang gì đâu!"

Chung phu nhân múc thêm một chén cháo nữa cho ông, vỗ nhẹ tay của ông, "Cháu dâu nấu cơm cho ông, ông còn dám ghét bỏ." Nói xong nghiêng nhìn Tiếu Tử Hàm nói, "Chung Soái còn chưa dậy sao? Thằng nhóc này, mỗi lần về nhà liền ngủ nướng, thật không biết nó trong bộ đội sống thế nào? Đi, kêu nó dậy! Không dậy liền kéo chăn nó ra."

Tiếu Tử Hàm mỉm cười tuân lệnh, lau tay rồi đi lên lầu, đi tới lầu hai đụng phải cha mẹ chồng chồng, cô lễ phép chào hỏi, bố chồng cười trả lời, nhưng mẹ chồng chỉ là hạ mí mắt, coi như là có nghe thấy.

Cô thầm than thở, cải thiện quan hệ mẹ hồng con dâu là quá trình rất khó khăn, xem ra làm HR như cô vẫn phải không ngừng tích lũy kinh nghiệm trong thực tế .

Tiếu Tử Hàm đẩy cửa vào phòng, Chung Soái quả nhiên chưa tỉnh dậy, cô cười xấu xa, cuộn tay áo lên, nghiêng người nằm trên giường, tay nhỏ bé trượt vào chăn, sau đó. . . . . . dán lên thân thể ấm áp, "Con heo lười, rời giường mau!

Chung Soái gặp thân nhiệt lạnh băng của cô vội co rụt lại, giật mình liền mở mắt ra, cau chặt chân mày nhìn cô vợ phá đám.

Thấy bộ dạng anh, Tiếu Tử Hàm biết là nghịch ngợm quá đáng, vội rút tay về, ai ngờ lại bị anh giữ chặt, giận dữ hỏi, "Sao tay lại lạnh như vậy?"

Không phải đâu? Hàn Băng Thần Chưởng Ăn luôn cô đi cũng không tức giận? Chung Soái quả nhiên là đàn ông làm bằng sắt, quân sĩ Cộng Hòa thật là tốt!

Thấy cô cười ngây ngốc, Chung Soái kéo nhẹ tay cô, khiến cho cô ngã vào trong lòng ngực anh, sau đó kéo chăn đắp cho cô,

"Mau vào đây ủ ấm!"

Thân thể ấm áp khiến Tiếu Tử Hàm thiếu chút nữa quên nhiệm vụ, thật may là cô còn miễn cưỡng kiên định. Chiến sĩ chủ nghĩa, liếc thấy người nào đó ngụy trang sưởi ấm không có ý tốt.

Cô bắt lấy bàn tay đang vuốt ve của ai đó, cáu giận nói, "Đừng náo loạn, mau dậy đi ăn sáng!"

Chỉ là, người nào đó còn dai hơn kẹo dẻo, tay trái bị bắt được lập tức đổi thành tay phải, thậm chí còn cố tình mà dùng vật kiên cố ở bụng dưới gắng gượng mè nheo cô, miệng lẩm bẩm, "Bà xã. . . . . . Nó cứng rắn!"

Tiếu Tử Hàm bị câu này làm nghẹn không nói ra lời, khuôn mặt nhỏ nhắn mắc cỡ giống như tôm luộc chín. Cô bắt được bàn tay đang luồn vào trong nội y,

"Tất cả mọi người ở dưới lầu chờ chúng ta ăn cơm đấy.Anh không dậy nổi thì thôi, em đi xuống lầu trước!"

"Vậy em sờ sờ nó có được hay không? Sờ xong anh đi xuống ngay." Anh kéo tay cô xuống bụng dưới.

Tiếu Tử Hàm liếc nhìn anh xem thường, trên mặt viết rất rõ ràng, lừa gạt quỷ đi. Cùng Chung Soái bên nhau tới nay, cô đã sớm hiểu Chung Soái bình thường nhất nói luôn giữ lời, nhưng ở thời điểm nào đó, tuyệt đối không thể tin, nếu cô tin lời anh, thì chắc chắn không chỉ là sờ một cái thôi đâu.

Chung Soái thấy cô lạnh lùng, bắt đầu dụ dỗ, "Bà xã, nó đau chết!"

Tiếu Tử Hàm bị sự làm nũng của anh chọc cười, nhưng nhất quyết không cùng anh dây dưa, vì vậy giả bộ tức giận nói, "Chung Soái!Anh muốn cho mọi người thấy em không có giáo dục sao, để cho bao nhiêu trưởng bối chờ em ăn cơm, để cho bọn họ thấy em chịu không nổi, phải cùng anh triền miên sao?"

Nhìn cô nghiêm mặt, Chung Soái cũng không dám gây nữa, đành phải buông cô ra, nhưng trong lòng cũng rất uất ức, giọng nói bất mãn oán trách, "Anh chỉ muốn cùng em thân thiết, phải dùng tới những lý do nghiêm trọng vậy sao?"

Tiếu Tử Hàm nhìn anh sắc mặt u ám mặt lấy quần áo đi vào phòng tắm, không khỏi cười thầm, người đàn ông này thật đúng là trẻ con!

Để đền bù cho tinh thần Chung Soái bị tổn thương, Tiếu Tử Hàm ngoan ngoãn đứng ở phòng ngủ chờ anh tắm xong, thấy anh vừa ra ngoài, liền cười nhào tới, ôm cổ hắn in lại một nụ hôn, "Ông xã, một lát nữa chúng ta đi siêu thị có được hay không?

Chung Soái nhìn vợ mình cười thoải mái, hoài nghi, cô gái nhỏ này là người Tứ Xuyên chăng, kỹ thuật thay đổi sắc mặt đúng là hạng nhấ! Một giây trước còn ngại cùng anh triền miên, chỉ trong chớp mắt liền biểu diễn một màn ôm ấp yêu thương? Chỉ là, không có cách nào khác, vì anh thích nhất là biểu hiện cô lúc này?

Hắn tức giận véo nhẹ mũi cô, "Thiếu cái gì nói Dì Mai đi mua thôi."

Tiếu Tử Hàm lắc đầu một cái, thần bí nói, "Cái này không thể để cho Dì Mai mua!"

"Thứ gì không thể để Dì Mai mua?" Chung Soái tò mò hỏi, tiếp theo phản ứng kịp, ôm chặt thân thể của cô, cười mờ ám, "Chắc chắn không thể để Dì Mai mua, bà xã này, lần này thử loại có hình xoắn ốc có không được?"

Đổ mồ hôi! Lại có loại hình thù như vậy sao? Lần trước có loại hai tầng nóng lạnh thiếu chút nữa làm cho cô chết rồi. Cô không muốn lại bị giày vò.

Cô mắc cỡ bóp nhẹ bờ vai của anh, cáu giận nói, "Không được!"
Bình Luận (0)
Comment