Kết Hôn Lâu Sẽ Hợp

Chương 27

Đỗ Dịch Hành rũ mi mắt xuống, ánh mắt nhìn chiếc áo khoác của anh có chút tối lại, trên môi nở một nụ cười nhạt: “Có thể nhìn ra được, Phó tổng đang rất căng thẳng vì tiểu Thư, đi gặp mặt bạn cũ mà còn phải đích thân anh đến đón nữa.”
 
"Chuyện này, còn tùy người." Phó Tây Từ nói.
 
"Xem ra tôi có vẻ không giống với những người khác rồi."
 
Sự lạnh lùng trong mắt Phó Tây Từ hiện rõ, nhưng anh quay đầu lại, nâng cổ áo khoác đang mở của Thư Dư lên để tản nhiệt cho cô và đóng chặt nó lại đến mức không lọt ra được một tia không khí nào, “Đỗ tiên sinh đương nhiên không giống rồi, cậu là học trưởng của tiểu Thư, sau khi tiểu Thư tốt nghiệp rồi kết hôn còn có thể qua lại thì chỉ có cậu thôi.”
 
Anh nói qua tôi nói lại giữa hai người đàn ông ý tứ thâm sâu, Thư Dư nghe một chữ cũng không hiểu, bởi vì cô căn bản không thèm để ý.
 
Mọi suy nghĩ của cô bây giờ đều đổ dồn về hành động của Phó Tây Từ, và cô không thể tin được nhìn vào bàn tay vẫn đang cố gắng cài nút cho cô của anh. Nhưng cô không thể không nghi ngờ rằng tên cẩu nam này thực sự đang cố làm cho cô nóng đến chết.
 
Thư Dư không muốn chết vì nóng, trong lòng tràn đầy khát vọng sống sót, vội vàng nắm lấy tay anh, "Giờ này mà em bảo anh đến đón em, không làm chậm trễ công việc của anh chứ?"
 
“Sao lại thế.”
 
Phó Tây Từ cho rằng Thư Dư muốn nắm tay mình, anh lật ngược tay của mình lại, mười ngón tay đan các vào nhau, vì vậy nó trở thành một động tác nắm tay, "Với anh, em là số một."
 
Lông mày và đôi mắt của anh vẫn thể hiện sự lạnh lùng, nhưng những gì anh nói không có chút gì phản cảm cả.        
 
Thư Dư: “…..”
 
Cứu mạng với, tên câu nam này bị làm sao vậy trời ơi?!
 
Động tác khoác áo của anh lên người cô đã đủ khiến cô giật mình, anh còn nắm tay, còn nói những lời yêu thương trần thế ngượng ngạo như vậy?
 
Thư Dư ngước mắt lên đối diện với ánh mắt của anh, trong con ngươi của anh nhìn thấy rõ ràng chính mình, vẻ đẹp của cô gánh cả trang phục của nam giới này, khiến cô trông cực kỳ nhỏ nhắn.
 
Nếu không phải Đỗ Dịch Hành đang đứng ở bên cạnh, cô thật muốn cười xấu xa hỏi anh: “Rốt cuộc anh có chuyện gì phấn khích mà em không biết hả?”
 
Cô không thể chịu đựng được nữa.
 
Thư Dư chớp mắt, mỉm cười và miễn cưỡng tiếp phân cảnh diễn tuồng của anh.
 
“Mình đi thôi ” Cũng không phải vì cái gì khác, chỉ là cô lo lắng ở thêm chút nữa sẽ bị nóng đến phát ban.
 
“Được.”
 

Thư Dực lại chào tạm biệt với Đỗ Dịch Hành, nói xong còn hận không thể kéo Phó Tây Từ lên xe ngay, vừa lên xe cô liền hớt ha hớt hải cởi áo khoác, thở ra một hơi dài.
 
"Bật điều hòa, cám ơn."
 
Hơi lạnh thổi qua, cô dựa vào ghế sau một hồi, để thích nghi lại
 
Thư Dư đưa áo vest trả lại cho Phó Tây Từ, lời nói thì khen nhưng trong lòng thì chán ghét: "Làm tốt lắm, nhưng lần sau đừng làm như vậy."
 
Sắc mặt Phó Tây Từ  căng thẳng, hỏi: "Em không thích?"
 
“Là chịu không nổi đấy ạ" Trong mắt Thư Dư lộ ra vẻ chán ghét nói, "Mùa hè nóng như vậy ai lại khoác áo lên cho vợ mình hả? Hiện tại em đang thật sự đang nghiêm túc hoài nghi là do anh cảm thấy quá nóng, muốn tìm người cầm áo cho anh thì có.”
 
“Cái này của anh gọi là….gọi là gì?”
 
Từ gì thích hợp, cô nhất thời không nghĩ ra.
 
Tài xế phía trước thăm dò hỏi: "Tìm người thế tội?”
 
Thư Dư gật đầu, "Đúng vậy, tìm người thế tội! Cảm ơn nhé, chỉ là ở chỗ này cảm thấy rất khó chịu."
 
 “Phu nhân, khách sáo quá rồi.” Người lái xe trong lời nói có chút vui vẻ.
 
Phó Tây Từ: "..."
 
Có thể song kiếm hợp bích với tài xế đúng là anh không ngờ đến.
 
Thư Dư vẫn nhìn anh với ý tứ “chắc chắn là có âm mưu”, anh nhìn biểu cảm của cô, không khỏi mỉm cười, sau đó cố kiềm lại, đoán chừng cô nhìn thấy sẽ nói luyên thuyên thêm: “Nhìn đi! nhưng em đã có bằng chứng này.”
 
Anh nghiêng đầu, giơ tay xoa xoa phần chính giữa lông mày, cười rất nhạt.
 
Xe đã đi được nửa đường về nhà, Phó Tây Từ vẫn giữ nguyên động tác nghiêng đầu.
 
Sau khi Thư Dư nói với Dụ Y rằng Đỗ Dịch Hành bây giờ trông rất khác thời đại học xong, cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một cái ót.
 
Có lẽ hôm nay Phó Tây Từ rất có thiện cảm với cô, cô đoán Phó Tây Từ đã bàn được một dự án cực kì quan trọng nên mới có tâm trạng vui vẻ như vậy, cô đột nhiên nảy lên ý tưởng muốn trêu chọc anh.
 
Thư Dư dựa qua, đưa ngón tay mình ra.
 
“Phó tổng.” Cô gọi anh.
 

Phó Tây Từ ừm một tiếng, vô thức quay đầu lại, khuôn mặt anh bị tay cô vươn ra rồi chọc vào, tạo thành một cái lúm đồng tiền nhân tạo.
 
Anh giống như thể bị điểm huyệt, cứ ngồi im ở đó.
 
Bị lừa một cách dễ dàng như vậy sao!
 
Lúm đồng tiền nhân tạo này thật sự quá không phù hợp với khuôn mặt lạnh lùng như vậy, Thư Dư cố nén cười, đắc ý với trò đùa thành công của mình, nhướng mày, "Ồ, mặt anh cũng rất mềm mại nha."
 
Cả tảng đá u ám lạnh cứng, khuôn mặt sao có thể mềm mại như vậy.
 
Thư Dư còn muốn chọc, lại cảm thấy mình có hơi được nước lấn tới, thế là cô rút tay lại, nhịn không được bật cười ra tiếng.
 
Phó Tây Từ: "..."
 
Không cần nghĩ, giờ phút này trên trán của anh hẳn là đang vạch một đường đen xì.
 
Ngày hôm sau sau khi biết Thư Dư đi gặp Đỗ Dịch Hành, chính Phó Tây Từ đã đi đến đón cô, Dụ Y gửi hơn chục tin nhắn yêu cầu ai đó ra ngoài.
 
Hôm đó là cuối tuần và cô không cần phải đi làm, vì vậy cô cũng vui vẻ đồng ý.
 
Hai người họ mỗi người nằm một bên để kỹ thuật viên đắp mặt nạ lạnh lên mặt.
 
Thấy Dụ Y không hề từ bỏ, cứ hỏi thăm tình hình hôm đó, dáng vẻ bực bội của Thư Dư đã không còn có thể rõ ràng hơn nữa "Không phải tớ đã nói toàn bộ với cậu rồi sao? Còn có gì để hỏi nữa chứ?”
 
"Đỗ Dịch Hành thay đổi là chuyện bình thường, khuôn mặt của anh cũng không thay đổi gì nhiều lắm, chỉ là cho người ta có cảm giác thay đổi thôi."
 
Dụ Y lúc này càng muốn trợn tròn mắt, lại bị lớp mặt nạ cản trở, làm cho mắt cũng không thể mở ra, "Ai hỏi cậu cái này, tớ đang hỏi phản ứng của Phó tổng nhà cậu đấy, bọn họ không có đánh nhau chứ?"
 
"Tại sao họ lại phải đánh nhau?"
 
"Cuộc quyết đấu giữa những người đàn ông, là battle đó, nói đi nói lại thì Đỗ Dich Hành cũng là người đàn ông duy nhất mà cậu từng rung động.  Là ông xã của cậu thì anh ấy nên cảm nhận được mùi nguy hiểm."
 
Đầu óc Dụ Y tràn ngập trận chiến giữa nam chính và nam phụ, mỗi lần cô đọc truyện tranh và nhìn thấy những cảnh như vậy, cô không khỏi hét lên, trong lòng tràn ngập niềm vui sướng khi được làm người ngoài cuộc.
 
 “Đánh đi, đánh đi.” Cô hận mình không thể vẫy lá cờ nhỏ cổ vũ cho cuộc chiến giữa hai người đàn ông.
 
Thư Dư: "Đầu tiên, sự rung động đối với Đỗ Dịch Hành càng là bởi vì không khí hôm đó, đối với con người anh ấy không có quá nhiều điểm liên quan. Anh ấy đối với tớ cũng không quá quan trọng."
 

"Thứ hai, có thể là cậu đã hiểu lầm mối quan hệ tình cảm vợ chồng giữa tớ và Phó tây Từ, quan hệ của chúng tớ còn chưa sâu sắc đến mức anh ấy sẽ vì tớ mà đánh nhau đâu.”
 
Đó hoàn toàn không phải là phong cách của Phó Tây Từ.
 
Dụ Y không tin, "Thế tại sao anh ấy còn đến đón cậu?”
 
“Thì tâm trạng tốt.” Thư Dư dừng một chút, “Làm sao mà cậu đột nhiên thích nói nhảm như vậy?”
 
Dụ Y cười khan: "Nói thật, tớ là fan cp của cậu, cậu cho tớ một chút tự tin để tớ có thể hò hét cả đời. Được chèo thuyền cp của cậu đến bến bờ HE đi.”
 
Thư Dư: "...?"
 
Cô bình tĩnh hỏi kỹ thuật viên: "Ở đây của các chị có thể phục hồi bộ não được không?"
 
Kỹ thuật viên cười, "Ở đây của chúng em không làm được ạ.”
 
"Ồ, thế cũng không sao cả, tiền đề của khôi phục chính là phải có thứ này."
 
Dụ Y: "..."
 
Khi kết thúc quá trình chăm sóc bổ sung cho da, Thư Dư nhận được một cuộc gọi từ Phó Minh Song.
 
Cô vừa nghe, bên kia đã có một giọng nói lo lắng vang lên: "Tiểu Thư, em qua đây được không, bánh trôi nhỏ sốt cao quá, chị phải đưa thằng bé đến bệnh viện."
 
Nghe vậy, Thư Dư lập tức đứng dậy, hỏi: "Anh rể đâu?"
 
"Anh ấy đi công tác, hôm qua chị nghĩ là không có việc gì, không cần dùng xe làm gì nên đã cho tài xế nghỉ, không ngờ bánh trôi nhỏ lại đột nhiên sốt cao."
 
Phó Minh Song sống trong một biệt thự ở lưng chừng núi, ở vùng ngoại ô, với sự riêng tư nghiêm ngặt, cả khu nhà chỉ có dưới 20 hộ gia đình và khoảng cách giữa các hộ gia đình là khoảng mười phút đi bộ, mà gọi taxi lại càng không thể.
 
Cô ấy không biết lái xe, mà tài xế được nghỉ lại không thể đến, vì vậy cô ấy phải vội vàng nhờ Thư Dư giúp đỡ.
 
"Được, em qua ngay đây."
 
Sau khi cúp điện thoại, Thư Dư giải thích tình hình với Dụ Y và rời đi trước.
 
Gọi điện thoại cho cô lúc này quả thực là lựa chọn hợp lý nhất, dù sao cả nhà đều là những người nghiện công việc, cuối tuần cũng chủ yếu ở công ty, chỉ có cô mới có thể cân bằng giữa công việc và cuộc sống, có thể là được coi là một người nhàn rỗi.
 
Trên đường đi, Thư Dư liên tục dặn tài xế lái xe nhanh hơn, hận không thể trong nháy mắt sẽ đến nơi.
 
Hai mươi phút sau, cuối cùng xe cũng đến.
 
Phó Minh Song bế bánh trôi nhỏ ra, dì giúp việc đã mang cho họ một chiếc túi, đặt vào đó tất cả những thứ cần thiết để đi bệnh viện.
 
Thư Dư đã gọi điện trước cho bệnh viện để đảm bảo rằng ngay khi xe của cô đến nơi là sẽ được tiếp nhận điều trị ngay lập tức.
 

Bánh trôi nhỏ sốt đến mức hôn mê, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng một cách dị thường, môi cũng đỏ khô rát đến chảy máu, cho dù là được bế ở trong ngực Phó Minh Song nhưng cậu bé cũng ngủ rất trằn trọc, thoạt nhìn rất nghiêm trọng.
 
Phó Minh Songrất tự trách mình, hai mắt đỏ hoe, rõ ràng là đã khóc: "Đều là lỗi của chị, đã không chăm sóc tốt cho thằng bé, nếu sớm phát hiện, nhất định sẽ không nghiêm trọng như vậy."
 
Thư Dư vỗ vai cô: “Chị cũng đừng tự trách mình, trẻ con bị bệnh vừa nhanh vừa gấp gáp, có đôi khi căn bản không kịp chuẩn bị.”
 
"Đáng lẽ chị không nên cho tài xế của mình nghỉ làm. Nếu chị không cho nghỉ, bánh trôi nhỏ sớm có thể nhập viện." Phó Minh Song che mặt, lòng bàn tay đẫm nước mắt, cô nhìn con mình bị bệnh mà bản thân lại chẳng thể làm gì, điều này đã phá vỡ lớp phòng bị mạnh mẽ của cô.
 
Cô rơi vào sự tự trách bản thân vô hạn.
 
Thư Dư không có cách nào an ủi, liền sờ lên cái trán nóng hổi của bánh trôi nhỏ, rồi bảo tài xế lái xe nhanh lên.
 
“Bị kẹt xe ạ.”
 
Tài xế cũng là lực bất tòng tâm, nhưng bây giờ là ngày lễ lượng xe giao thông trên đường không hề ít, kẹt xe cũng là chuyện bình thường.
 
“Như này còn phải kẹt trong bao lâu nữa?” Thư Dư vừa nói xong, mấy chiếc xe đang chạy phía trước, một chiếc xe không kịp phanh, đâm thẳng vào phía sau, tài xế bị đâm sau lập tức xuống xe, lớn tiếng nói.
 
Tài xế còn đang định ước lượng thời gian, vừa nhìn đã thấy cuộc cãi cọ, ồn ào nói qua nói lại như thế này nhất định sẽ gọi cảnh sát giao thông. Nếu mà gặp ngay người không chịu nói đạo lý thì thật không biết sẽ kéo dài đến bao lâu.
 
Dù cho có được xử lý nhanh nhưng với tình trạng tắc đường và hệ thống đèn đỏ liên tiếp như thế này, “Có khi phải mất nửa tiếng mới đến được bệnh viện”.
 
Phó Minh Song nghe vậy càng thêm lo lắng, không thể tin nhìn sang Thư Dư, "Làm sao bây giờ? Nếu như cứ tiếp tục sốt cao như thế này, chị thật sự rất sợ sẽ để lại di chứng về sau.”
 
  Cơn co giật này đã là một điềm báo.
 
Bây giờ cô không thể làm gì, cô chỉ có thể dựa vào đứa em nhỏ hơn mình rất nhiều tuổi này.
 
Thư Dư nói cô không vội là nói dối, cô ước gì chiếc xe có thể bay, nhưng điều đó dù sao cũng không thực tế, bây giờ người trong xe đang gấp gáp, cô chỉ có thể ép mình bình tĩnh lại và nghĩ ra một cách.
 
“Tít tít tít tít….”
 
Ngoài xe, tiếng còi inh ỏi vang lên, trong tình trạng tắc đường như thế này, sẽ luôn có một hai ông chủ thiếu kiên nhẫn, không thể chờ đợi mà bấm còi inh ỏi.
 
Thư Dư quay đầu nhìn cửa sổ xe.
 
Một chiếc điện chạy ngang qua chiếc xe ô tô, không bị cản trở trên con đường tắc nghẽn và lưu loát đi qua.
 
Trong hoàn cảnh hiện tại, không còn cách nào khác.
 
Thư Dư đẩy cửa xuống xe trước, quay đầu nhìn lại, đợi một hồi, rốt cuộc nhìn thấy một chiếc xe điện chậm rãi đi tới, cô đợi có người lái qua, lập tức gọi anh dừng xe lại.
 
Cô giải thích tình hình trong xe, đồng thời trực tiếp đưa ra giá gấp mấy lần giá xe điện, thuyết phục thành công chủ xe nhường xe điện cho mình.

 


Bình Luận (0)
Comment