Kết Hôn Lâu Sẽ Hợp

Chương 47

Rõ ràng là anh hoàn toàn không nhận ra điều đó.
 
Thư Dư chỉ có thể tiếp tục gửi cho anh một thông điệp rõ ràng hơn cái ban nãy: 【Em hy vọng một lát nữa lời nói và hành động của anh sẽ nhất trí. 】
 
Phó Tây Từ: 【Trước giờ hành động và lời nói của anh luôn nhất trí mà. 】
 
Thư Dư, xong rồi, hưởng dương tuổi 18.
 
Cô còn muốn nói rõ ràng hơn chút nữa, nhưng cô giáo Lý đã nắm lấy tay cô và chỉ cho cô đến trường đại học mà bà đang giảng dạy, vì vậy cô không thể tiếp tục nhìn điện thoại, tắt màn hình rồi bỏ vào túi xách. Trong lòng cô thầm nghĩ thôi vậy, mặc cho trời cao an bày đi.
 
Hai mươi phút sau, xe chạy đến nhà hàng.
 
Thư Dư vốn cho rằng Phó Tây Từ đến rồi sẽ đi thẳng vào phòng ăn rồi ngồi chờ, vì vậy cô không chú ý đến bóng người đang đến gần, cho đến khi có người đi qua, đứng bên cạnh cô và trầm giọng nói: "Cô có lẽ là cô giáo Lý mà tiểu Thư thường xuyên nhắc đến phải không ạ, em là chồng của tiểu Thư, Phó Tây Từ.”
 
Cô giáo Lý đẩy cặp kính gọng dày, mở mắt ra, bối rối nhìn Thư Dư, xác nhận với cô.
 
Thư Dư cũng sửng sốt một giây, mới gật đầu nói: "Dạ phải đó cô, đây là chồng của em."
 
Người chồng đáng giận của em.
 
Không thể phủ nhận rằng khi Phó Tây Từxuất hiện trước mắt cô trong bộ vest nghiêm chỉnh, đã tạo ra hiệu ứng khá đáng kinh ngạc, nhưng về làn da, cô không hề tỏ ra xấu hổ, những gì cô nói là sự thật.
 
Cô giáo Lý mỉm cười, đưa tay bắt tay anh: "Xin chào, Phó tiên sinh, vừa rồi ở nhà cô, tiểu Thư cứ hết mực khen em cả buổi chiều. Cô còn nghĩ có thể là tình nhân trong mắt hóa tây thi, nhưng không ngờ rằng mọi thứ đều là sự thật."
 
Nụ cười của Thư Dư dường như đông cứng lại, cô cảm thấy cô giáo nói như vậy ít nhiều gì cũng có hơi sớm rồi.
 
Nghe vậy, Phó Tây Từ nhìn cô, giơ tay kéo cô vào lòng, "Tiểu Thư tính tình tốt, có chút khoa trương."
 
Thư Dư ngước nhìn anh và tiếp tục mỉm cười.
 
Anh biết là tốt rồi đấy.
 
 “Vào trong hẳn nói.” Thư Dư nói,
 

Cô đi vào trước cùng cô giáo Lý, Phó Tây Từ và Đỗ Dịch Hành đi theo phía sau, ánh mắt hướng về nhau, trong mắt đối phương không có chút thiện ý nào.
 
Đỗ Dịch Hành cười nhạt, thanh âm không lớn, vừa đủ để hai người nghe thấy, "Phó tiên sinh có lòng, xa xôi như vậy cũng đuổi theo đến.”
 
 “Không thể so với tâm ý của Đỗ tiên sinh.” Cảm xúc hiện lên trên đôi mày và ánh mắt của Phó Tây Từ rất nhạt, anh nhấc chân bước vào.
 
Đỗ Dịch Hành tụt lại phía sau, vẫn duy trì nụ cười, nhưng nụ cười càng ngày càng yếu ớt, cuối cùng không nhìn thấy gì nữa cả.
 
“Nhà hàng này rất khó đặt, làm khó em quá rồi.” Cô giáo Lý nhìn Phó Tây Từ.
 
“Cô khách sáo quá rồi ạ. Kể từ khi tụi em kết hôn, cô là giáo viên duy nhất mà tiểu Thư nhớ. Nếu em phớt lờ chuyện tiếp đãi cô, tiểu Thư chắc chắn sẽ gấp hơn nữa.” Phó Tây Từ nói.
 
 “Thấy em đối xử tốt với Tiểu Thư như vậy, thân làm giáo viên như cô, cảm thấy rất vui.”
 
 "..."
 
Ngày thường, Phó Tây Từ rất kiệm lời, quý chữ như vàng, nhưng hiện tại tật xấu này đã hoàn toàn thay đổi, từng câu từng chữ đều có thể khiến cô giáo Lý cảm thấy rất vui vẻ, thẳng thắn nói rằng trước đó Thư Dư khen anh vẫn có hơi khiêm tốn quá rồi.
 
Thư Dư không thể không nhìn anh bằng một con mắt khác.
 
Dù sao anh cũng là người kinh doanh, bản lĩnh nhìn thấy người nói tiếng người, nhìn thấy quỷ nói tiếng quỷ vẫn luôn có. Chỉ là trước đây anh lại lạnh lùng lãnh đạm với mọi người.
 
Tại sao hôm nay thể hiện tốt như vậy? Bộ anh có cái nhìn thiện cảm với ngành nghề giáo viên hay gì vậy?
 
Ánh mắt nhìn chằm chằm anh của Thư Dư bị phát hiện, ngay lúc cô vừa bình tĩnh định nhìn đi chỗ khác, anh lại gắp cho mình một miếng cá rô: “Ăn nhiều một chút, trông em gầy chưa kìa.”
 
Cô giáo Lý ở bên gật đầu mỉm cười, như thể hai người là một cặp đôi hoàn hảo.
 
"...?"
 
Cô nghiêm túc nghi ngờ rằng anh bị quỷ nhập rồi.
 
Sau bữa ăn, hai người đàn ông lần lượt đi vào nhà vệ sinh.
 
Đỗ Dịch Hành nhìn cách thể hiện của hai người cả bữa cơm, chẳng những không cảm thấy hứng thú, ngược lại còn cảm thấy có chút buồn cười.
 

Không phải anh không biết về mối quan hệ liên hôn giữa Thư Dư và Phó Tây Từ, giống như những người khác trong giới, chỉ là liên hôn mà thôi, trước khi kết hôn cũng chẳng có tình cảm gì. Một năm sau khi kết hôn, Phó Tây Từ liên tục đi công tác, kết hôn xong cũng chẳng thể nào bồi dưỡng tình cảm gì cả.
 
Mãi cho đến khi anh trở về Trung Quốc, tần suất các chuyến công tác của Phó Tây Từmới được cải thiện.
 
Từ góc độ của đàn ông mà nói, đó chỉ là tâm lí chiếm hữu của đàn ông, chính là dù cho bản thân không thích, nhưng mặc định đó là của mình, sẽ không cho phép người khác nhúng tay vào.
 
Đỗ Dịch Hành chậm rãi rửa tay, "Phó tổng, diễn kịch quá mức, nhìn rõ là giả thì sẽ không còn đẹp mắt nữa.”
 
Phó Tây Từ đi vào trước anh, rửa tay nhanh hơn, lấy khăn giấy ra lau vết nước trên tay, mí mắt rũ xuống, ánh mắt hờ hững: “Tôi không có hứng thú diễn kịch cho người khác xem."
 
"Thế thì cũng hiếm thấy nhỉ. Đôi khi đó có thể chỉ là trong nhà chưa rõ, ngoài ngõ đã tường, diễn kịch quá rồi lại coi thành thật mất.” Đỗ Dịch Hành đối mắt với anh trong gương.
 
Phó Tây Từ cũng vậy, nhìn vào mắt anh ấy trong gương.
 
Hai người tính tình hoàn toàn khác nhau, một người lạnh lùng, một người ôn nhu, tạo thành một sự tương phản mạnh mẽ.
 
“Có một chuyện mà anh chắc chắn chưa từng nghe tiểu Thư nói,” Đỗ Dịch Hành chậm rãi nói, “Có lẽ anh đã xem những bức ảnh tôi chụp cho cô ấy hồi đại học?”
 
"Tôi nhớ rõ ngày hôm đó thời tiết rất tốt, ánh sáng tốt, phong cảnh cũng tốt, trạng thái của cô ấy cũng rất tốt. Tôi đã chụp được rất nhiều bức ảnh đẹp, ai ngờ giữa chừng trời lại đổ mưa."
 
"Chúng tôi không mang theo ô nên chỉ biết chạy đến căn nhà đổ nát trước mặt để trú mưa. Một cành vàng lá ngọc như cô ấy làm sao mà có thể trải qua cảm giác nhếch nhác như vậy được chứ. Tôi chỉ có thể cởi áo choàng lên đầu đê che cho cô ấy. Tôi mãi mãi sẽ không quên được dáng vẻ cô ấy nghiêng đầu nhìn tôi mỉm cười.”
 
Anh ấy nhắm mắt lại, làm ra vẻ đang hồi tưởng lại.
 
Có người nói, khi còn trong thời thanh xuân đừng nên gặp được người quá tuyệt vời, bởi đó là điều may mắn nhất và cũng là điều đáng tiếc nhất.
 
Đỗ Dịch Hành đã chuẩn bị sẵn trong lòng, nhưng cú đấm cứ chần chừ mãi.
 
Anh mở mắt ra, bắt gặp một đôi mắt đen lạnh lùng, mặc dù anh nói nhiều như vậy, Phó Tây Từ vẫn giữ vẻ mặt không thay đổi, giống như anh chỉ là đang nghe câu chuyện của người khác.
 
Phó Tây Từ hạ mi mắt nhìn hắn, "Cậu cho rằng tôi sẽ động thủ sao?”
 
Đánh xong rồi, lại đi ra giả vờ thảm hại, coi anh là tên ngốc hả.
 

Nếu anh thực sự muốn làm điều đó, anh cũng sẽ không chọn ngày hôm nay.
 
Nó lạnh lùng và giễu cợt, như thể đang hỏi: "Cậu xứng để tôi động thủ sao?”
 
Đúng vậy, suy cho cùng thì anh cũng là một thương nhân cầu lợi, sao có thể bất cẩn như vậy, chỉ vì vài câu nói mà bị khiêu khích đến mất lý trí.
 
Đỗ Dịch Hành cười gật đầu, ngẩng đầu li3m li3m môi dưới, đôi mắt qua lớp kính lạnh lẽo không còn thấy chút dịu dàng nào nữa, anh hỏi: “Anh có biết trong mắt của tiểu Thư, câu chuyện này là gì không?”
 
"Anh có biết cô ấy yêu thầm tôi không? Nếu lúc đó tôi đồng ý, anh cảm thấy còn có chuyện của anh nữa sao?”
 
Giọng nói vừa dứt, và cả hai bên đều im lặng một lúc.
 
Đỗ Dịch Hành nhìn anh với tư thế của người chiến thắng, ý định và mong muốn nhìn thấy một chút tức giận, ghen tị hay oán hận trên khuôn mặt anh, nhưng Phó Tây Từ vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, không có chút dao động nào trong mắt anh.
 
Anh ném chiếc khăn giấy nhàu nát vào thùng rác, khi anh bước ra ngoài, giọng nói bình tĩnh vang lên, "Vậy thì sao?"
 
"Bây giờ người nằm bên cạnh tiểu Thư là tôi."
 
Bầu trời đã hoàn toàn tối hẳn.
 
Thư Dư và cô giáo Lý đợi ở lối vào của nhà hàng trong vài phút, và khi thấy Phó Tây Từ, họ nói: "Sao anh mò dữ vậy, không phải đàn ông các anh đều rất nhanh sao?"
 
 “Xin lỗi.” Phó Tây Từ.
 
Đỗ Dịch Hành đi ở phía sau, cũng xin lỗi nói: "Là do anh chậm chạp, ép Phó tiên sinh nói chuyện phiếm vài câu."
 
“Hai người nói cái gì vậy?” Thư Dư theo bản năng hỏi.
 
 “Nói về chuyện thời còn học đại học, yên tâm, anh không có vạch trần lịch sử đen của em.” Trên mặt Đỗ Dịch Hành nở nụ cười ôn hòa đi tới, ra dáng một đàn anh.
 
Thư Dư nhíu mày, "Em làm gì có lịch sử đen nào?”
 
 “Vâng vâng vâng, em không có, em là một công chúa xinh đẹp từ nhỏ đến lớn.” Đỗ Dịch Hành vội vàng thay đổi lời nói.
 
Thư Dư không biết có phải mình nghĩ nhiều hay không, nhưng cô luôn cảm thấy giọng điệu của Đỗ Dịch Hành nghe có vẻ không thoải mái, giống như cô thật sự nhớ lại chuyện xưa với anh, đang định ngẩng đầu lên nhìn Phó Tây Từ, anh lại đột nhiên đi lên phía trước, bảo cô giáo Lý đi lên xe trước.
 
Cô nhìn bóng lưng anh, cảm thấy như có điều gì không ổn.
 
Thư Dư không thể không hỏi Đỗ Dịch Hành: "Anh nói cái gì với anh ấy vậy?"
 
“Anh thật sự không nói gì cả, sao vậy, bây giờ em kết hôn rồi, chẳng lẽ một hai muốn giữ khoảng cách với học trưởng của em sao?” Đỗ Dịch Hành nửa đùa nửa thật hỏi.
 

Không phải anh chỉ nói mấy câu như vậy lần một, lần hai, điều này khiến cô cảm thấy khó chịu.
 
Sắc mặt Thư Dư trở nên cực kì nghiêm túc, "Nếu học trưởng biết em đã kết hôn, biết rằng giữ khoảng cách thích hợp là đúng. Em nhất định tin rằng anh cũng không muốn vợ tương lai của mình cứ tùy tiện qua lại quá gần đàn anh trong trường đại học."
 
“Tùy tiện?” Nụ cười trên mặt của Đỗ Dịch Hành đã biến mất.
 
“Chỉ là tùy tiện nói thooi, tiền bối không cần quá để ý.” Thư Dư nói xong cũng đi theo.
 
Đỗ Dịch Hành đứng lại tại chỗ, khuôn mặt dịu dàng thường ngày bây giờ lại trở nên khó coi.
 
Trong xe, ngoại trừ cô giáo Lý và Thư Dư còn đang nói chuyện, hai người còn lại đều cực kỳ im lặng, chỉ khi cần thiết mới trả lời.
 
Họ đưa cô giáo Lý về nhà trước, sau đó quay trở lại khách sạn.
 
Khi đưa Đỗ Dịch Hành đến nơi, anh ấy chào hỏi rồi rời đi trước.
 
Thư Dư liếc nhìn Phó Tây Từ, tự hỏi là do ánh đèn trước khách sạn hơi mờ, hay là vì sắc mặt anh tối đinhìn không rõ, anh mím môi, nghiêm nghị đóng vai tượng thạch cao. 
 
Cô muốn chủ động lên tiếng, nhưng lại không biết nên nói gì.
 
Bởi vì quá bận tâm, nhất thời không nhìn đường phía trước, chân cô loạng choạng, cô bị trẹo chân trên mặt đất bằng phẳng một cách vô cùng xấu hổ.
 
"Ah."
 
Thư Dư theo bản năng kêu lên một tiếng, mắt cá chân trái thật sự bị vẹo qua, chỉ có thể ngồi xổm xuống.
 
Diễn viên tượng thạch cao cuối cùng cũng nhận ra trên đời này ngoài anh còn có người khác, anh quỳ xuống hỏi: “Sao vậy?”
 
Thư Dư buồn bực nhìn anh, tức giận nói: "Đều là lỗi của anh!"
 
“Anh làm sao?”
 
Bây giờ chân cô đang đau, cũng không thể lý luận được nên trực tiếp vu oan: “Mắc gì anh phải đi nhanh như vậy, anh có biết em đuổi theo anh rất cực không?”
 
Phó Tây Từ nhìn đôi chân của cô, vẻ mặt anh thả lỏng, anh đặt tay lên mắt cá chân của cô và xoa nhẹ.
 
Nhưng cái nhìn đó đối với cô mà nói là đặc biệt xúc phạm, như thể muốn nói: “Xin lỗi, anh quên mất sự thật rằng chân em rất ngắn.”
 
“Anh bế em.” Anh nghiêng người, và mùi cây linh sam thoang thoảng bay theo.

 


Bình Luận (0)
Comment