Kết Hôn Mà Thôi

Chương 47

- ---

Ban đầu cô còn tưởng rằng Dung Kỳ vẫn bận bịu đi công tác ở nơi khác như trước kia.

Nhưng ngay khi gặp được anh trong hội trường này, đáy lòng cô xuất hiện một cảm giác không nói nên lời.

Cô nhanh chóng phát hiện tâm trạng của mình không ổn.

Có lẽ thời gian gần đây tiếp xúc khá thường xuyên với Dung Kỳ nên cô đã tự đặt mình ở vị trí người quen hoặc là thân thiết với anh hơn.

Rốt cuộc hai người chỉ là bạn cùng trường thời cấp ba nhiều năm không gặp, mới gặp lại gần đây mà thôi.

Nếu nói có gì đó khác thì có lẽ là hôm ấy đầu óc cô nóng lên nói muốn thành đối tượng xem mắt của anh.

Thực tế thì người ta cũng chẳng có nghĩa vụ phải đáp lại cô.

Dù sao người trăm phương nghìn kế muốn tiếp cận là cô.

Cũng may người chủ trì đã bắt đầu nói chuyện, hội nghị chính thức bắt đầu.

Trình Ly lấy cuốn sổ và cây viết được đội nghị phát ghi lại những điều quan trọng.

Người có thể đứng diễn thuyết ở đây đều là người có kinh nghiệm lâu năm trong giới điều khiển tự động.

Nhất là người diễn thuyết đầu tiên đang nói chủ đề cuộc đổ bộ của ngành thương mại kỹ thuật và xu hướng trong ngành điều khiển tự động.

Đối với những công ty được tài trợ bởi các công ty có nguồn vốn mạnh, giai đoạn nghiên cứu phát triển ban đầu chính là đốt tiền.

Nhưng đối với mới như Phiếm Hải mà nói, cuộc đổ bộ thương mại chính là vấn đề bọn họ cần suy xét.

Vì thế Trình Ly cặm cụi viết viết vẽ vẽ vào quyển sổ.

Bất chợt điện thoại đang đặt trên đùi cô rung lên.

Cô mở điện thoại lên, khi thấy tin WeChat mình nhận được, nhất thời sửng sốt.

Dung Kỳ: [Không nghiêm túc nghe diễn thuyết à?]

Trình Ly ngẩng đầu nhìn lên trên sân khấu.

Bấy giờ tầm mắt của Dung Kỳ cũng nhìn về phía này.

Rõ ràng hai người cách xa như thế nhưng tầm mắt vẫn chạm nhau.

Cách hơi xa nên Trình Ly chỉ loáng thoáng thấy được khóe miệng anh khẽ nhếch lên.

Không biết tại sao khi nhìn thấy tin nhắn WeChat này, thứ cảm xúc không tên trong đáy lòng của Trình Ly lại lập tức tan biến.

Cô suy nghĩ một chút, trả lời: [Tôi đang nghiêm túc ghi chú lại đây.]

Dung Kỳ không trả lời ngay.

Ngón tay Trình Ly đặt lên trên màn hình, suy nghĩ một lúc lâu rồi vẫn quyết định nhắn tiếp.

Trình Ly: [Khi nào cậu rảnh, tôi trả áo lại cho cậu. Trước đó có hỏi rồi nhưng cậu không đáp.]

Một giây sau.

Dung Kỳ: [Trước đó cậu có gửi tin WeChat cho tôi?]

Trình Ly chỉ vừa nhìn chằm chằm WeChat, điện thoại lại rung lên.

Dung Kỳ: [Tôi có hai cái điện thoại, trước đó đăng nhập WeChat trong một cái điện thoại khác, hôm qua cái đó có vấn đề.]

Trình Ly biết một khi sử dụng WeChat đăng nhập qua điện thoại khác thì lịch sử trò chuyện trước đó sẽ biến mất.

Nhìn hai tin nhắn này, đột nhiên Trình Ly có cảm giác.

Cậu ta đang giải thích với mình đấy à?
Bình Luận (0)
Comment