Kết Hôn Muộn [Bí Mật Cải Tạo Anh]

Chương 1

Không ai là không muốn thưởng thức món thịt bò thăn hầm ở nhà hàng Khắc Tước, Lục Thần Vũ cũng như vậy. Nhưng đêm nay cô đến không phải để thưởng thức một bữa ăn tối với bít-tết.

Cô với thân phận là một người phụ nữ đến cáo buộc một người đàn ông đã kết hôn chính là ba ba của đứa nhỏ trong bụng mình. Và đêm nay là ngày kỷ niệm bảy năm đám cưới của ông ta, bà vợ cũng sẽ có mặt trong bữa cơm, đến lúc đó xem ông ta sẽ chứng minh sự trong sạch, vô tội của mình với vợ thế nào?!

Ồ! đó đúng là một trò đùa dai chết người, thậm chí bọn họ còn sắp xếp một tay nhiếp ảnh trong nhà hàng, chỉ cần cô đi lên tìm người đàn ông kia thì tên nhiếp ảnh bắt đầu quay chụp, sẵn sàng ghi lại tất cả những phản ứng đáng xấu hổ của đương sự.

Cho nên, cô chỉ có thể cầu nguyện rằng mình sẽ không bị hắt nước lạnh vào mặt, dù sao thì trò đùa này không phải ai cũng đủ khả năng để mở màn.

Theo lời người ủy thác cho biết thì cô sẽ phải gặp một người đàn ông đang thất bại trong hôn nhân, ông ta khá lạnh lùng thờ ơ. Ông ta có thể không thèm nhíu mày một cái đối với diễn xuất của cô, bởi thế cô phải chuẩn bị tâm lý đối mặt với một cái xác ướp không phản ứng.

Thần Vũ không hiểu, nếu hôn nhân đã thất bại thì ông ta cần gì tổ chức một buổi lễ kỷ niệm ngày cưới cùng vợ trong một nhà hàng Tây cao cấp chứ? Hay là ông ta có ý định cứu vãn cuộc hôn nhân nhưng không biết phải làm gì?

Đối với chuyện này thì cô cố thể cho ông ta một vài ý kiến tham khảo.

Gia đình cô cũng chỉ thường thường bậc trung, cha cô là hiệu trưởng một trường đại học, mẹ là giáo viên tiểu học, phu xướng phụ tùy (cảnh gia đình thuận hòa, đầm ấm, chồng đề xướng chuyện gì thì vợ cũng đều nghe và làm theo), yêu thương chân thành, hai người sinh được ba đứa nhỏ vô cùng nghịch ngợm, cuộc sống đầy màu sắc, chưa bao giờ cô đơn hay vắng vẻ.

Vì vậy nếu có ai muốn có một cuộc hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn thì cứ hỏi cô là được.

- Xin hỏi cô có đặt trước không thưa tiểu thư? - Nhân viên phục vụ nhà hàng hỏi cô rất lịch sự.

Thần Vũ cười ngọt ngào với anh chàng phục vụ:

- Tôi cần tìm Kỉ Hằng Hi tiên sinh, tôi có hẹn với ông ấy.

Phục vụ viên kiểm tra danh sách đặt bàn xong, nhìn cô nở một nụ cười:

- Ông Kỉ đã tới, xin mời theo tôi.

Ngay sau đó cô được đưa tới một phía bàn.

Chưa có ai miêu tả về nhân vật chính của ngày hôm nay là Kỉ Hằng Hi với cô, thế nên lần đầu tiên nhìn thấy, Thần Vũ đã cảm thấy rất bất ngờ. Tất cả nằm ngoài dự liệu

Trong tưởng tượng của cô thì một người đàn ông bị tra tấn trong cuộc hôn nhân thất bại không hạnh phúc hẳn phải là già khô và đầy mệt mỏi, cộng thêm thể chất cùng tinh thần lao lực quá độ sẽ khiến đầu mang hai thứ tóc mới đúng.

Nhưng không hề như vậy.

Cô nhìn vị Kỉ tiên sinh này hoàn toàn không có những dấu hiệu kia, mái tóc đen dày bồng được chải chuốt cầu kỳ, vóc người khá cao và lực lưỡng.

Ngoài ra, anh ta có một chiếc mũi rất cao, đôi môi ấn tượng, tuy ánh mắt hơi sắc nét nhưng khuôn mặt vẫn anh tuấn đáng ngạc nhiên.

Cô cũng chỉ là một cô gái bình thường, và một cô gái bình thường rất thích những thứ gì xinh đẹp. Ngay lập tức, cô bị vẻ đẹp của người đàn ông này hấp dẫn.

Nói cũng lạ tai, sao một người đàn ông giàu có và đầy quyến rũ lại thất bại trong hôn nhân nhỉ? Anh ta đối xử thế nào với vợ mình? Có xu hướng bạo lực gia đình ư?

- Có việc gì sao?

Giọng nói lạnh như băng kéo Thần Vũ đang chìm đắm trong đống suy nghĩ trở về với thực tại. Cô cảm nhận thấy một không gian êm dịu dưới ánh nến vàng nhạt, một người đàn ông và một người phụ nữ đang ngồi, cái cách mà bọn họ sử dụng dao và nĩa khá chuẩn, chiếc lưng ngồi khá thẳng, một thứ không khí khách sáo đang chảy giữa hai người họ.

Ồ! Một cặp vợ chồng đáng thương, trong một bữa ăn ý nghĩa thế này thì giữa vợ chồng với nhau không nên chỉ chăm chăm vào việc ăn uống, cần phải tìm kiếm đề tài trên trời dưới đất mà tán gẫu đôi ba câu mới ổn chứ! Có vẻ như cuộc hôn nhân của họ thực sự có vấn đề.

- Kỉ tiên sinh, vị tiểu thư này muốn gặp ngài! - Phục vụ viên cung ính nói xong rồi lui đi.

Mặt Kỉ Hằng Hi không hề thay đổi, nâng đôi mắt đen láy có điểm không hài lòng nhìn lên.

Trong nháy mắt, vẻ không hài lòng biến mất, vẻ mặt của anh ta thay đổi khá nhanh.

Thần Vũ nhìn cũng chấn động theo, hai chữ “kinh ngạc” viết trên khuôn mặt cương nghị của anh ta. Sau đó anh ta cứ như bị ma nhập, bất động nhìn cô, ánh mắt ấy giống như đang nhìn thứ gì đó kỳ quái, sâu sắc, phức tạp nhưng cũng tràn ngập... cảm tình.

Cảm tình?

Kỳ lạ, cô biết anh ta sao? Vì sao một anh chàng đẹp trai lại dùng ánh mắt đầy cảm tình để nhìn cô chứ? Điều này không đúng, có lẽ? Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau mà, chúa ơi!

Vì anh ta nhìn khá lâu nên cô đành phải nhẹ giọng gọi:

- Hằng Hi... anh làm sao vậy? Vì sao lại dùng ánh mắt đó nhìn em?

Việc này nằm ngoài kịch bản của cô song đã thành công khiến cho anh ta không còn nhìn cô với ánh mắt cổ quái kia nữa. Tuy nhiên anh ta vẫn dừng mắt trên gương mặt cô, phải hồi lâu sau hàng mày đen nhăn chặt mới chịu nhả ra.

- Cô là ai? - Vất vả lắm Kỉ Hằng Hi mới phun ra được ba chữ này.

Cô đương nhiên không phải Lạc Thụ Tâm, đương nhiên không phải.

Thần Vũ lấy lại tinh thần thật nhanh.

Tốt lắm, bắt đầu thôi, đúng là câu nói mà cô mong chờ, muốn có thù lao bỏ túi thì dĩ nhiên phải cố gắng diễn xuất cho tốt thôi.

Cô lập tức tạo ấn tượng với đôi mắt đỏ au:

- Em là ai ư?”- Cô đau đớn nhìn đối phương, cứ như thật vậy, cô thực sự rất ngưỡng mộ diễn xuất của mình. - “Hằng Hi, sao anh có thể tàn nhẫn như vậy? Đứa bé trong bụng em vô tội mà!”

Đứa nhỏ đúng là một quả bom đầy uy lực.

Cô thấy Kỉ phu nhân lập tức thả dao nĩa xuống, kinh ngạc nhìn tình nhân của chồng mình rồi lại nhìn tới chồng, như là không tin vào điều hoang đường mà tai mình vừa nghe được, không tin vào việc người phụ nữ đứng trước mặt mình chính là tình nhân của chồng.

Thần Vũ đột nhiên phát hiện Kỉ phu nhân hơi lớn tuổi... Ách, đúng là hơi già, thậm chí còn khá nhiều tuổi.

Mặc dù cô ấy trông rất tuy quần áo tao nhã thanh lịch, trang điểm nhẹ nhàng, đồ trang sức cũng rất tinh tế, khuyên tai kim cương phối hợp cùng vòng cổ ngọc trai khá sang trọng nhưng vẫn không thể che mờ dấu vết thời gian trên gương mặt. Xem ra cô ấy lớn hơn Kỉ tiên sinh chừng hai mươi tuổi ấy chứ?!

Cô không thể không tò mò, có khi nào là tình yêu chị em? Ngay từ đầu đã lãng mạn mãnh liệt như lửa cháy hay sao?

Cô tin rằng trước đó họ đã thề non hẹn biển, chịu đựng tình trạng này nhưng hiện giờ lại ngồi đối diện dùng cơm với nhau khách sáo như người xa lạ.

Ai, chẳng lẽ hôn nhân đúng là nấm mồ của tình yêu?

Vấn đề này cô không hiểu nổi, cô còn rất trẻ tuổi. Trong suy nghĩ của cô thì tình yêu là một điều vô cùng tốt đẹp, lúc nào cũng có người thân yêu bên cạnh để chia sẻ mọi điều trong cuộc sống.

- Tốt nhất cô hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc cô là ai? - Đôi mắt sắc bén của Kỉ Hằng Hi chăm chăm nhìn cô. Ánh mắt đó như muốn nói với Thần Vũ rằng anh ta đang nghiên cứu cô, không, phải nói là anh ta đã nghiên cứu, tìm hiểu cô rôì.

- A, Hằng Hi, em đã tới đây rồi mà anh còn muốn phủ nhận mối quan hệ giữa chúng ta sao?- Thần Vũ vẻ mặt đáng thương nhìn anh, nước mắt ngay lập tức ực đầy quanh hốc mắt.

Chiêu này cô thực hành không dưới mười lần trước gương, chỉ cần nhớ tới Tiểu Bác Mỹ - người yêu đã mất của cô thì hốc mắt lập tức phiếm hồng, việc này không phải là khó.

- Quan hệ của chúng ta? Hay cho cái câu quan hệ của chúng ta - Kỉ Hằng Hi đứng lên, đôi mắt đen sâu không thấy đáy trừng nhìn Thần Vũ không chớp nháy, đột nhiên tay anh vươn tới nắm chặt cằm cô.

- Vậy cô nói cho tôi biết, quan hệ giữa chúng ta là cái gì?

Thần Vũ bị dọa bởi hành động bạo lực của anh. Người đàn ông này cao ít nhất 1m85, như cô nghĩ đúng là anh ta có khuynh hướng bạo lực và đó chính là nguyên nhân khiến cho cuộc hôn nhân bị đe dọa, phải không nhỉ?

Cô vươn đầu lưỡi liếm ướt đôi môi mình, kiên trì đối diện với anh.

- Tất nhiên chúng ta đang... tất nhiên là quan hệ người tình. Em là người phụ nữ của anh, một người tình bí mật.

- Thì ra cô là người phụ nữ của tôi! - hừ lạnh một tiếng, thình lình áp sáp mặt vào mặt cô.

Hơi thở nóng hổi đầy nam tính không hề báo động thổi tới mặt khiến trong não Thần Vũ chợt vang lên tiếng báo động khẩn.

Đừng nói là anh ta sẽ hôn cô chứ?

Không! Cô muốn giữ nụ hôn đầu tiên dành cho chồng tương lai của mình, đừng nói là cái gì cũng có thể hy sinh chứ, cô không có vĩ đại như thế đâu!

- Cô đang sợ cái gì? Không phải cô là người phụ nữ của tôi sao? - Anh lạnh giọng hỏi, ánh mắt vẫn chuyên chú chiếu vào mắt cô.

Thần Vũ cảm thấy da đầu mình run lên từng trận. Người đàn ông này không dễ đối phó, trường hợp lúc này hoàn toàn không giống với những gì mà cô nghĩ. Cô phải nhanh chóng kết thúc nhiệm vụ mới được!

- Kỉ Hằng Hi! Tôi dĩ nhiên là người phụ nữ của anh! - Cô nhìn người đàn ông đẹp trai mặt lạnh trước mắt mình, tay nắm lại thành quyền, dõn dạc tuyên bố. - “Anh đúng là tàn nhẫn, anh có thể không chấp nhận tôi, tôi không trách anh, nhưng anh không thể không thừa nhận con của chúng ta được.”

- Con? - Tầm mắt của anh rơi xuống vùng bụng phẳng lì của cô rồi lại hừ một tiếng. - “Thì ra còn có một đứa con, quan hệ của chúng ta đúng là rất sâu sắc”.

“Hằng Hi, xin anh... xin anh đừng nói những lời này, đứa nhỏ nghe được sẽ rất khổ sở, buồn tủi.” - Thần Vũ kích động hít hít mũi, ánh mắt trộm quan sát thái độ của Kỉ phu nhân sau đó lớn tiếng nói:

“Tôi đang ở trước mặt vợ của anh, anh không thể nói bất cứ điều gì nhưng con chúng ta vô tội, anh thực sự nhẫn tâm không cần tới nó sao?”

“Vợ?” - Hàng mày đen nhăn lại.

Thần Vũ bắt đầu khóc nức nở:

“... Tôi cầu xin anh đừng chối từ, tốt hơn là nhân cơ hội này nói rõ ràng với vợ anh. Tôi không yêu cầu danh phận, chỉ cần anh có thể thừa nhận đứa bé này là được. Anh không cần tôi cũng không sao, tôi chỉ xin anh hãy nhập tên đứa nhỏ này vào hộ tịch nhà anh, đừng biến nó thành một đứa con ngoài giá thú... tôi cầu xin anh...”

Nhanh lên nào, cô sẽ chờ tới lúc Kỉ phu nhân ra mặt sau đó sẽ nhìn xem Kỉ Hằng Hi sẽ giải thích thế nào với vợ mình. Tới lúc đó thì cô có thể thành công và rút lui khỏi hiện trường rồi.

“Vị tiểu thư này...” - “Kỉ phu nhân” bỗng nhiên vỗ nhẹ vào cánh tay nhỏ bé của Thần Vũ, nhẹ nhàng hỏi. - “Có phải cô đã hiểu lầm rồi hay không? Tôi không phải là phu nhân của chủ tịch”.

Thần Vũ ngây ngẩn cả người, nàng thấy trên mặt vị “Kỉ phu nhân” này trừ bọ sự quan tâm thì không có bất cứ phản ứng nào khác, tuyệt đối không giống một người vợ bị đả kích khi biết chồng mình đi ngoại tình.

Thần Vũ hồ đồ cả người.

Có chuyện gì thế này? Cô ấy không phải là Kỉ phu nhân? Vậy cô ấy là ai?

Cô lại nhìn vị “Kỉ phu nhân”, bối rối hỏi:

“Cô không phải Kỉ phu nhân? Hai người không phải vợ chồng?”

“Kỉ phu nhân” mỉm cười lắc đầu:

“Tôi không phải!” - Nụ cười của cô ấy càng thêm sâu sắc - “Cô thấy tôi và chủ tịch Kỉ giống vợ chồng không? Nếu vậy thì đây đúng là một lời tâng bốc tôi rồi. Ồ, đối với một bà già mà nói thì đấy chính là lời khen rất tuyệt!”

Thần Vũ hoàn toàn không thể lý giải nổi tình huống trước mắt.

Người ủy thác rõ ràng đã nói, đêm nay người mà cô phải đối mặt chính là Kỉ Hằng Hi và vợ của anh ta. A...

“Vậy hôm nay cũng không phải là ngày kỷ niệm bảy năm đám cưới của hai người?” - Thần Vũ rõ ràng đã có câu trả lời nhưng vẫn không thể tin được mọi chuyện.

“Đương nhiên không phải.” - Bà Lâm bật cười nhìn Thần Vũ - “Nếu chúng tôi không phải vợ chồng thì làm gì có kỷ niệm ngày cưới? Chúng tôi chỉ đang bàn chuyện làm ăn thôi. Tôi là khách hàng của chủ tịch Kỉ.

“Một khách hàng vô cùng quan trọng” - Kỉ Hằng Hi giữ nguyên vẻ mặt, bỏ thêm một câu.

“Chuyện làm ăn?” - Thần Vũ thực sự hoang mang, bối rối. Rõ ràng là cô tới để đùa giỡn người ta, kết quả lại tự đùa giỡn chính mình.

“Ai phái cô tới?” - Kỉ Hằng Hi lạnh mặt nhìn cô, gầm giọng hỏi - “Là Ung Tuấn Triển? Hách Liên Kỳ hay Hạ Duẫn Hạo?”

“Hách Liên Kỳ” - Thần Vũ thành thật trả lời, đó chính là tên khách hàng ủy thác

Kỉ Hằng Hi lại hừ nhẹ một tiếng, trên đời này anh ghét nhất mấy chuyện này.

“Cô quen Hách Liên Kỳ ở đâu?”

“Trong một đám cưới.” - lúc này Thần Vũ đã biến thành một học sinh ngoan ngoãn trả lời thành thật tất cả những câu hỏi được đặt ra.

Chính cô muốn được trở thành một khách hàng được ngồi ăn tối cùng với anh ta, không biết đó có phải là một câu trả lời ổn không?

“Sao cô lại đồng ý yêu cầu của anh ta? Người bình thường sẽ không làm loại chuyện này” - anh không hiểu lắm, cho dù Hách Liên Kỳ có tìm thấy một cô gái giống với Lạc Thụ Tâm thì cô gái này cũng không nên đồng ý phối hợp cùng hắn mới đúng.

“Đúng vậy, người bình thường sẽ không làm nhưng tôi không phải người bình thường. Hách Liên Kỳ tiên sinh thuê chúng tôi với thù lao rất cao...”

Nhìn tới hàng lông mày cao chót vót của Kỉ Hằng Hi, Thần Vũ cẩn thận cắn môi.

“Có thể ngài không hiểu lắm, bây giờ có những công ty dịch vụ giúp người khác giải quyết các khó khăn gọi là “Dịch vụ trọn gói bao gồm tất cả mọi thứ”. Công ty của chúng tôi chính là một công ty như vậy, chúng tôi giúp các anh giải quyết mọi yêu cầu miễn là có chi phí hợp lý.”

Số chi phí mà Hách Liên Kỳ chi trả đủ để bọn họ đóng tiền thuê nhà trong nửa năm trời, đó là một khách hàng khá hào phóng, bọn họ đương nhiên sẽ cố gắng hoàn thành công việc.

“Cho nên các người biết tới Hách Liên Kỳ qua một đám cưới, trong đó cũng có cả cô?” - Kỉ Hằng Hi nhìn chằm chằm cô, thái độ không cho phép ô từ chối cho ý kiến.

“Đúng vậy” - Thần Vũ gật đầu, nghĩ rằng anh ta muốn nghe thêm nên hứng thú kể - “Chúng tôi phụ trách việc xông lên hôn má chú rể, mọi người đều thét chói tai, hiện trường lúc đó rất náo loạn và buồn cười.”

Nghe vậy, Kỉ Hằng Hi bước thêm một bước lên:

“Sau khi hôn lễ kết thúc, Hách Liên Kỳ giữ cô lại, bộ dáng đối với cô rất hứng thú, hơn nữa còn chỉ định cô tới chỉnh tôi?”

Thần Vũ thở hắt ra, mỉm cười đáp lại anh:

“L anh nói đều đúng”

Hôm đó Hách Liên Kỳ đúng là đã ngăn cô lại, cả hai đều kinh ngạc nhìn nhau, anh ta cứ nhìn chăm chăm vào cô sau đó nói với cô là tới văn phòng để bàn chuyện làm ăn. Đó là một người sòng phẳng, trả tiền thù lao cũng rất phóng khoáng.

Anh ta nói muốn kích thích một người bạn đang lâm vào không khí trầm lặng của cuộc hôn nhân đổ vỡ và cô đã đồng ý. Có rất nhiều cuộc hôn nhân trong cảnh “gần đất xa trời” cần tới sự kích thích, nếu làm được điều đó thì tỷ lệ ly hôn của Đài Loan sẽ không cao như vậy.

Nhưng cô không ngờ mình lại bị anh ta đùa giỡn thế này.

Vì sao anh ta lại làm như vậy? Cô nhất định sẽ tìm anh ta và hỏi cho rõ ràng mới được.

“Mọi chuyện đã được rõ ràng, cô có thể đi rồi” - Kỉ Hằng Hi ngồi xuống, không thèm liếc nhìn cô một cái.

Đĩa bít-tết đã nguội lạnh, anh gọi phục vụ tới đổi một món bít-tết mới cho mình và bà Lâm sau đó rót thêm hai ly rượu vang đỏ.

Thần Vũ nhín nhún vai, nơi này hình như không còn cần tới sự hiện diện của cô nữa. Cô nên đi tìm Hách Liên Kỳ nói chuyện và nghe một lời giải thích thỏa đáng từ anh ta.

“Quấy rầy hai vị rồi, chúc hai người có một bữa tối ngon miệng!”

Xin lỗi lịch sự một câu, Thần Vũ thức thời rời đi.

Tuy nhiên, không phải sự tưởng tượng, cô có thể cảm nhận được phía sau có một ánh mắt vẫn dõi theo mình.

Anh chàng đẹp trai lạnh lùng kia đang nhìn cô sao?

Nếu anh ta còn nhìn cô thì dám chắc là nghĩ muốn bóp chết cô vì sự nhầm lẫn của cô đã quấy phá bữa ăn tối ngon lành giữa anh ta và khách hàng đó!

Thần Vũ trở về căn hộ thuê nho nhỏ, tắm rửa sạch sẽ, pha cho mình một ly cà phê đặc, uống được hơn nửa ly thì bắt đầu đứng lên nấu mì Ý.

Cô rất thích mì Ý, nhanh gọn, ăn ngon, có thể dùng với nhiều loại tương sốt, đồng thời có vị lạ của một món ngoại quốc. Nếu nói tới món ăn nước ngoài nào thì đây chính là món mà cô thích nhất.

Cứ cách một khoảng thời gian thì cô lại tự mình sơn lại tường, mỗi một tháng nhất định sẽ đổi một tấm rèm cửa và kh trải bàn; mỗi tuần sẽ đổi chăn màn, gối đệm ga để duy trì sự mới mẻ trong phòng. Cô là một người thích sự thay đổi và rất sợ sự tĩnh lặng, bất biến.

Khoảng thời gian này cô bố trí căn hộ thành phong cách Hy Lạp, vào mùa hè thì màu xanh và trắng sẽ tạo cho người ta cảm giác thoải mái như đang ở trong một kỳ nghỉ thú vị.

Khung cửa sổ màu trắng, tấm ga màu xanh sáng, khăn trải bàn màu xanh đậm, ga gối đổi sang màu trắng; trên tường treo thêm mấy bức tranh về giáo đường; trong bình hoa được cắm vài bông hoa hướng dương to vàng rượm.

Hì hì, cô thường cảm thấy bản thân rất có hoa tay, năng khiếu về trang trí nội thất, rất thích hợp để làm một người kinh doanh. Cô có thể trang trí mỗi một căn phòng khiến cho người ta bước vào mà không nỡ rời đi, hơn nữa mỗi một người tiếp xúc lại cảm thấy những điều thú vị, mới mẻ khác nhau.

Cô có một giấc mơ, một giấc mơ đầy tham vọng đó là xây dựng một nhà hàng lớn!

Ồ, không phải cô nói rồi để đó đâu, chờ tới khi dồn đủ tiền thì cô sẽ bắt tay vào triển khai kế hoạch.

Đầu tiên phải mua một khu đất vì cô muốn kinh doanh lâu dài.

Sau đó phải có bản thiết kế công trình, vì cô muốn có được một nhàn hàng theo của riêng mình; dĩ nhiên là phải phù hợp với tất cả những ý tưởng của cô. Mà những ý tưởng đó đều trong đầu, tự mình vẽ dĩ nhiên là tốt nhất rồi.

Tiếp đó cô phải thiết kế sách dạy công thức nấu ăn. Hiện nay mỗi khách sạn, nhà hàng đều đề cao: thứ nhất là khu vui chơi, thứ hai là đồ ăn; trong một chuyến du lịch thì món ăn ngon, hấp dẫn rất quan trọng.

Cô dự định sẽ đưa món mì Ý thành món chính, kết hợp với các loại sốt cùng thực vật khác. Tuy cô không biết làm món tráng miệng như cô có thể học, cô rất thích học hỏi những cái mới, có thể thường xuyên vận động đầu óc, tránh tình trạng mòn gỉ...

Ring ring!

Tiếng chuông cửa đánh gãy đoạn ảo tưởng của cô, nhất định là cái tên A Chung kia tới lấy chìa khóa rồi.

Phụ trách công ty “Dịch vụ trọn gói bao gồm tất cả mọi thứ” cùng với cô còn có một cậu em họ tên là A Chung và cô bạn gái sống bên cạnh. Hai bạn trẻ thường gửi chìa khóa bên nhà cô, dường như cứ cách hai ba ngày lại tới lấy một lần.

“Đến đây!” - Thần Vũ tắt gas.

Nhất định A Chung sẽ hỏi chuyện hôm nay, cô phải trả lời thế nào đây? Cô không liên lạc được với Hách Liên Kỳ, anh ta không nhận điện thoại và cũng không thèm nhắn tin trả lời cho cô.

“A Chung, nhất định cậu sẽ không tin nổi đâu, hôm nay tôi thật khốn đốn, đúng là xấu hổ muốn chết...”

Cô vừa mở cửa thì kinh ngạc há hốc miệng. Ngoài cửa không phải là A Chung mà là tên Kỉ Hằng Hi ba tiếng trước cô vừa mới gặp. Tim Thần Vũ thoáng cái đông lạnh.

Chết chắc rồi, nhất định là vì cô làm hỏng việc làm ăn nên anh ta chạy tới đây tính sổ với cô đây mà!

“A... nếu không ngại thì... tôi muốn đóng cửa lại.”

Cô thật sự hy vọng Hách Liên Kỳ gọi lại cho mình ngay lập tức và hét lên vì sao lại khhiến cô phải chọc vào người đàn ông băng đá lạnh lùng như ôn thần này chứ.

“Tôi để ý” - Kỉ Hằng Hi nhìn cô, khóe miệng cong cong lên.

Thần Vũ cảm thấy bất lực:

“Tôi cũng nghĩ vậy” - Cô không thể giả chết được, đành phải mở cửa ra. - “Mời vào!”

Cô đã chuẩn bị tâm lý thật tốt để nghe anh ta đưa ra những đề xuất bồi thường gấp đôi rồi.

“Tôi ngửi thấy mùi cà phê” - Kỉ Hằng Hi đảo mắt nhìn chung quanh, sau đó quan sát một chiếc ly màu trắng đặt trên bàn ăn cơm, phía giữa bàn là một lọ hoa hướng dương vàng rực hoàn toàn tương phản với chiếc khăn bàn màu xanh lam.

Căn phòng rất nhỏ nhưng trang trí rất có phong cách, cảm giác như đang đi nghỉ mát trên một hòn đảo nhỏ ở Hy Lạp; thoạt nhìn không có những đồ vật có giá trị lớn nhưng lại làm cho người ta thoải mái. Không khí trong phòng rất giống với con người của cô...

Tầm mắt anh lại trở về trên người cô.

Đôi mắt trong veo, cái nhìn tinh nghịch, cách nói chuyện ngây thơ thẳng thắn, cô rất giống Thụ Tâm. Một sự khao khát, mong muốn nào đó tận sâu trong linh hồn đã thúc đẩy anh tới nơi này nhưng rồi nó buộc anh nhìn ra vấn đề, hai người phụ nữ này không phải là một.

“Anh có muốn một ly không?” - Nếu anh ta đã đề cập tới thì Thần Vũ cũng chỉ có lễ mà hỏi lại, anh ta nhất định sẽ không muốn uống đâu.

“Được, một ly không đường không sữa nhé!”

“Ồ! Được, có ngay đây!”- Thần Vũ buồn cười, dùng giọng điệu hài hước trả lời anh, chỉ kém không túm gấu váy cúi đầu với anh mà thôi.

Cô đi vào phòng bếp, vốn tưởng anh sẽ ngồi yên ở phòng khách chờ, ai dè anh cũng đi theo.

“Cô ở một mình sao?” - Anh đánh giá phòng bếp gọn gàng sạch sẽ. Có một ô cửa thoáng, phía sau có ban công, tuy nhỏ hẹp nhưng vẫn hoàn toàn đủ tiêu chuẩn của một căn hộ.

“Vâng, tôi tuy là thiếu nữ sống một mình nhưng bên trong có lắp đặt hệ thống camera siêu góc rộng hoạt động 24/24 giờ. Dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra thì nó sẽ tự động chụp ghi lại, còn có thể phóng lớn gương mặt của thủ phạm, hiển thị tên tuổi, địa chỉ và số điện thoại nữa.”

Kỉ Hằng Hi nở một nụ cười hiếm thấy:

“Tôi sẽ không tất công cô đâu!”

Thần Vũ nhìn anh có điểm mơ màng, thì ra anh cũng biết cười, mà cười rộ lên lại đẹp tới như vậy.

Cảm thấy bản thân có chút thất thố, cô hắng giọng, nói:

“Tôi thì sợ tôi sẽ không đứng đắn mà tấn công anh ấy chứ. Nếu xảy ra chuyện đó thì anh có thể dùng hệ thống máy ảnh góc siêu rộng kia để làm bằng chứng buộc tội tôi.”

Lần thứ hai Kỉ Hằng Hi nở nụ cười:

“Cô không hỏi vì sao tôi lại biết cô sống ở đây à?”

Thần Vũ đổ cà phê và cốc.

“Rõ ràng là Hách Liên Kỳ tiên sinh không tiếp điện thoại của tôi dĩ nhiên là bận tiếp điện thoại của anh rồi. Ít nhất tôi đã gọi một trăm cuộc rồi”.

“Cô muốn tìm hắn để tính sổ?” - Kỉ Hằng Hi liếc nhìn cô một cái. - “Trước khi bàn chuyện thì nên làm rõ ràng trước, đợi tới tận lúc này chứng thực thì cũng vô ích.”

Khuôn mặt cười của Thần Vũ đầy bất đắc dĩ, khó lắm mới nặn ra được một nụ cười ngọt:

“Đúng vậy, là sơ suất của chúng tôi, nhất định là tôihiến anh thất lễ trước mặt khách hàng của mình rồi? Hy vọng anh có thể cho tôi một cơ hội xin lỗi”.

Kỉ Hằng Hi hất hàm:

“Tôi sẽ xem xét lời xin lỗi của cô nhưng không nhất định sẽ nhận”.

Nụ cười của Thần Vũ nhất thời cứng đờ bên môi, cô đưa cốc cà phê cho anh rồi cẩn thận nói:

“Đương nhiên là anh không dễ dàng tha lỗi cho tôi rồi, đổi lại là tôi thì cũng sẽ nổi giận. Nhưng ngẫm lại thì tôi cũng biến thành nạn nhân rồi. Đối phương đều giao dịch với những kách hàng quan trọng, đại nhân sẽ không bao giờ chấp nhặt tiểu nhân, cũng nên tha thứ...”

Anh căn bản không nghe thấy lời cầu tình của cô, tiếp nhận cốc cà phê, nhấp một ngụm:

“Cái này không tồi!”

Thần Vũ làm vẻ mặt lấy lòng, nhìn anh:

“Tôi còn nhiều lắm! Có thể đóng gói đưa cho anh mang về một ít.”

“Không cần, cà phê đúng là không tồi, nhưng còn chưa ngon tuyệt, cà phê ở văn phòng tôi còn ngon hơn nhiều!” - Nói xong, anh vẫn giữ nguyên nét mặt rời khỏi phòng bếp.

Thần Vũ làm mặt quỷ sau lưng anh.

Đúng là thật khó để nắm bắt và lấy lòng một người đàn ông! Làm sao người đàn ông này lại có thể duy trì một cuộc hôn nhân trong vòng bảy năm nhỉ. Đáng nhẽ không có người mẹ nào chịu gả con gái cho anh ta mới đúng.

Tuy nhiên cô vẫn phải lên tinh thần để đối phó với anh ta; cái tên Hách Liên Kỳ kia cố tình tránh mặt thì tất cả trách nhiệm chỉ có thể đổ hết lên đầu cô thôi.

Thần Vũ vội vàng đi ra phòng khách tì thấy Kỉ Hằng Hi đã kéo chiếc ghế dài ra và ngồi xuống.

Cốc cà phê đáng thương của cô trên bàn cơm đã sớm lạnh ngắt.

Cô ngồi xuống đối diện với anh, chấp nhận số phận uống cốc cà phê lạnh ngắt lại nghĩ tới món mì Ý đang nằm trong nồi mà sốt ruột... Haizz, tiếc quá...!

“Nhà ở kiêm văn phòng không thấy bất tiện sao?” - Kỉ Hằng Hi nhìn cô không hề chớp mắt một cái - “Hơn nữa cô còn là một người phụ nữ, khi nãy thậm chí còn chưa xác nhận danh tính của tôi mà đã mở cửa.

Thần Vũ rất muốn nói với anh ta rằng, phụ nữ cũng là người, cũng biết tự bảo vệ mình. Vì cô nghĩ anh là A Chung nên mới chạy ra mở cửa chứ bộ, vả lại trong tay cô cũng có sẵn hộp phun khói chống sói rồi.

Có điều bây giờ anh là to nhất, cho dù anh có nói Obama là tổng thống của Đài Loan thì cô cũng sẽ nói đúng.

Cô lặng lẽ cầm điện thoại lên nhắn tin cho cái tên ủy thác không có đạo đức Hách Liên Kỳ. Bạn của anh là là Kỉ Hằng Hi tiên sinh đang ở nơi này, anh ta tức giận tới mức muốn giết người rồi, anh làm ơn mau mau nhận điện thoại đi!

“Chi phí các cô tính toán thế nào?” - Đột nhiên anh nhìn cô hỏi.

Thần Vũ nhìn anh đầy phòng bị:

“Cái này... rất khó nói. Còn phải xem mức độ khó khăn của nhiệm vụ.” - Anh ta không nghĩ là muốn cô đem phần thù lao của lần “chỉnh tai quái” này chia cho mình một nửa chứ?

Anh ta tưởng bọn họ kiếm tiền dễ lắm hả? Kỳ thực bọn cô cũng hứng một bụng đầy chua xót đó...

“Nếu muốn cô mặc áo cưới thì sao?” - Giọng nói của anh so với khi nãy dịu đi một chút, ngữ khí thong thả, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt cô dù chỉ một khắc.

“Anh nói cái gì?” - Thần Vũ trừng mắt nhìn anh, không hiểu lắm.

“Nghe không hiểu sao?” - Kỉ Hằng Hi nhíu mày, than thở nói lại - “Tôi hy vọng ngay tại đây cô mặc một bộ áo cưới cho tôi nhìn.”

Thần Vũ kinh ngạc nhìn anh:

“Chúa ơi, không thể nào...”

Tuy anh không giống người xấu nhưng có lẽ là một tên biến thái, nếu không thì sao lại có thể đưa ra một yêu cầu kỳ quái vậy chứ?

“Tôi đã mang áo cưới tới, đang để bên ngoài.” - Kỉ Hằng Hi nhìn cô.

Thần Vũ đứng bật lên, cô hoàn toàn không thể đồng ý được.

“Không, chuyện này rất lạ, có tính là nhiệm vụ hả?”

Cô có cảm giác bị quấy rối tình dục.

“Tôi cũng có thể trả cho cô mức thù lao cao hơn của Hách Liên Kỳ. Cô không n đi ra ngoài, chỉ cần mặc ở trong này cho tôi xem. Tôi cam đoan không có ý đồ gì khác với cô.”

Thần Vũ vẫn kiên quyết lắc đầu:

“Không thể!” - nhưng... cô lại muốn biết động cơ của anh - “Trừ khi anh nói cho tôi biết nguyên nhân vì sao anh lại muốn tôi mặc áo cưới, có lẽ tôi sẽ xem xét”.

“Cô không cần biết” - Anh cau mày khó chịu.

Thần Vũ cũng không mấy hứng thú, người đàn ông này đúng là mưa nắng thất thường. Nghĩ rồi cô đi tới mở cửa chính, không khách khí hạ lệnh trục khách:

“Vậy anh có thể đi rồi.”

Sắc mặt anh trầm xuống:

“Cô thật sự không đồng ý?”

Thấy hàng mày của anh hơi xoắn lại, cô nở một nụ cười ngọt ngào đáp trả:

“Không – đồng – ý! Chuyện biến thái như vậy thì anh tìm người khác phục vụ cho anh đi!”

Đừng có nghĩ có tiền là có thể mua được tất cả, tự trọng và nhân phẩm của cô đây là vô giá, cần gì phải vì tiền mà mặc váy cưới cho anh nhìn. Cô không thèm mặc!

Khuôn mặt bảnh bao của Kỉ Hằng Hi xanh mét lại, khó chịu nhìn Thần Vũ chằm chằm rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment