Kết Hôn Nhanh Chóng

Chương 445

Không sai, ở trong mắt Hoa Ngọc Thành, cô ta thật sự chính là bệnh thần kinh không cần bàn cãi.

Anh thậm chí hoài nghi đầu óc của cô ta có vấn đề, mới có chứng ngộ yêu, cho rằng ai cũng yêu mình.

Yêu cô ta sao?

Trừ Cao Thanh Thu ra, trong sinh mạng của anh chưa từng xuất hiện người phụ nữ khác!

Hoa Ngọc Thành đứng lên, nhìn Dương Nhạc Linh một cái, như cô ta mong muốn nói: "Nếu cô thích Chấn Đông như vậy, để khi về tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu ấy, giúp cô khuyên cậu ta vài câu. Cậu ta có nghe không thì tôi không biết. Dù sao trên đời này, không phải tất cả mọi người ai cũng có thể giống như cô Dương đây...”

Lúc nói lời nói này, giọng nói của Hoa Ngọc Thành vẫn rất bình tĩnh.

Nhưng mà Dương Nhạc Linh, đã sớm hóa đá tại chỗ.

Ngày đó,trước khi đi, Thẩm Niệm Niệm nói với cô ta tin tức Hoa Ngọc Thành có thể đứng lên là giả.

Nhưng hiện tại cô ta lại thấy Hoa Ngọc Thành đứng lên rồi.

Hoa Ngọc Thành lại có thể đứng lên rồi!

Hoa Ngọc Thành ngữ khí bình tĩnh, coi như Dương Nhạc Linh quá đáng như vậy, anh cũng không nổi giận.

Nhưng mà, lúc mà anh đứng lên, Dương Nhạc Linh liền cảm giác trên mặt mình bị một cái tát đau điếng.

Anh thậm chí không cần dùng bất kỳ lời phản bác nào, liền có thể làm cho cô ta xấu hổ đến chết.

Hoa Ngọc Thành ở trong quân đội nhiều năm, chỉ cần đứng trước mặt người khác thôi đã làm người đối diện cảm thấy mình nhỏ bé, tự ti trước anh.

Lúc trước anh ở trong mắt Dương Nhạc Linh, là vị thần cao cao tại thượng, không ai bì nổi.

Lúc trước cô ta là vị hôn thê của Hoa Ngọc Thành thôi đã lấy làm kiêu ngạo lắm rồi.

Dương Nhạc Linh hôm nay tới đây, chính là muốn cảnh cáo Hoa Ngọc Thành, đừng ở sau lưng phá rối quan hệ của cô tavà Chấn Đông.

Vậy mà giờ phút này, nghe được anh nói, anh sẽ gọi điện thoại cho Chấn Đông, thậm chí còn giúp cô ta khuyên Chấn Đông, nhưng cô ta một chút cảm giác vui vẻ cũng không có.

Cô ta sửng sốt một hồi, còn muốn nói điều gì, chưa kịp mở miệng, đã thấy Hoa Ngọc Thành ôm bả vai của Cao Thanh Thu đi ra ngoài.

Lý Sơn đứng ở một bên, nhìn lấy một màn này, có một loại cảm giác hả hê không nói thành lời.

Hoa Ngọc Thành để lại xe lăn ở chỗ này, Lý Sơn đi tới, phụ trách đem xe lăn đi, trước khi đi còn nhìn Dương Nhạc Linh một cái, không nhịn được cười khẽ một tiếng.

Lâu như vậy rồi, Lý Sơn mới có cảm giác vui vẻ giống như giờ phút này, nhìn thấy Dương Nhạc Linh như thế, trong lòng lại thoải mái vô cùng.

Quả thực là cảm giác niềm vui tràn trề.

Dương Nhạc Linh hiện tại cảm giác mặt mình bị đánh đến tê liệt cơ mặt rồi.

Trong thang máy chỉ có Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành.

Cao Thanh Thu đứng ở một bên, len lén đánh giá Hoa Ngọc Thành.

Anh ăn mặc âu phục màu đen, so với lúc ngồi trên xe lăn, càng dụ hoặc mê người hơn.

Anh rất an tĩnh, biểu tình trên mặt cũng rất ung dung, phảng phất như thể người mới vừa bị Dương Nhạc Linh xỉ vả không phải là anh vậy.

Anh vốn là người đàn ông trầm ổn như vậy, sẽ không đôi co với ai bao giờ.

Bởi vì anh biết không có cái gì, so với dùng sự thực nói chuyện có sức thuyết phục hơn.

Dưới cửa nhà hàng, tài xế đã mở cửa xe, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành đứng ở bên cạnh Cao Thanh Thu, thiếu chút nữa cho là mình nhìn lầm rồi, bình thường Hoa Ngọc Thành đều là ngồi xe lăn đi lại, lên xuống xe đều cần người hỗ trợ.

Làm sao chỉ qua thời gian một bữa cơm, Hoa Tổng lại đứng lên rồi hả?

Gặp ma giữa ban ngày rồi!

-

Dương Nhạc Linh vẫn còn ngồi mất hồn ở chỗ đó, bọn họ đều đã đi rồi, nhưng cô ta còn chưa đi.

Nhớ tới bộ dáng nói chuyện mới vừa rồi của Hoa Ngọc Thành, ánh mắt và ngữ khí của anh bình tĩnh như vậy, làm cho cô ta trong nháy mắt cảm giác bản thân mình... Mất hết mặt mũi rồi.

Cô ta làm sao lường được anh đã hồi phục?

Sớm biết như vậy, ban đầu cô ta...

Nhất là nhớ tới lúc mình vừa trở về, ở trước mặt Hoa Ngọc Thành nói những lời cao ngạo kia, cô ta hận bản thân mình tới tím cả ruột gan.
Bình Luận (0)
Comment