Kết Hôn Nhanh Chóng

Chương 503

Tâm cơ thật là đủ sâu rồi.

"Em không sao chứ?" Thay quần áo xong đi ra, Cao Thanh Thu nhìn thấy Đinh Cẩn ở cửa chờ cô.

Hắn hiển nhiên là nghe được tin tức nên mới chạy tới.

Đối mặt sự quan tâm của hắn, Cao Thanh Thu lãnh đạm nói: "Không sao.”

Đinh Cẩn nhìn Cao Thanh Thu, khuyên nhủ, "Em không đấu lại cô ta đâu, buông tay đi.”

"Buông tay?" Cao Thanh Thu nhìn về phía hắn, ánh mắt thêm mấy phần lạnh lùng.

Cô ghét nhất nghe người khác dùng hai chữ này tới khuyên cô.

Lúc trước mẹ không cho cô đi học, Vũ Minh Hân cũng nói, buông tay đi, nghe mẹ cậu, nhanh chóng lấy chồng đi.

Ở trong từ điển của cô, cho tới bây giờ không hề có 2 từ "Buông tay" hai chữ này viết như thế nào cô không biết.

Cô nói với Đinh Cẩn: "Nếu tới giúp Dương Nhạc Linh, thì cách tôi xa một chút.”

"Cao Thanh Thu." Đinh Cẩn nhìn cô,đau lòng nói, " chẳng lẽ sau này em không muốn yên ổn ở đây nữa sao? Đã như vậy, em chỉ còn cách rời xa cậu tôi!”

"Rời xa?" Cao Thanh Thu khinh thường,cười nói: "Tại sao tôi phải rời xa anh ấy?”

Cô không làm sai bất cứ chuyện gì, tại sao phải rời đi?

"Nếu em rời xa cậu, Dương Nhạc Linh liền sẽ không nhằm vào mợ nữa, mục đích của cô ta chẳng qua chỉ muốn quay lại bên cạnh cậu. Mặc dù Cậu không thích cô ta, nhưng mà, nếu như mợ cứ nhất quyết ở bên cạnh cậu, cô ta sẽ coi em là mục tiêu công kích, cảm thấy em là trở ngại cản đường cô ta. Quay về bên cạnh tôi, có được không? Sau này tôi sẽ bảo vệ em.”

Đinh Cẩn thừa nhận mình có tư tâm, hắn hy vọng Cao Thanh Thu có thể biết khó mà lui, hy vọng cô có thể mượn cơ hội lần này, cùng Hoa Ngọc Thành vạch rõ ranh giới.

"Bảo vệ?" Cao Thanh Thu nói: "Hay là thôi đi! Cho tới bây giờ tôi chỉ tin tưởng bản thân mình, trừ bản thân ra, tôi không tin tưởng bất luận kẻ nào.”

Huống chi là Đinh Cẩn.

Coi như hắn đã từng là mối tình đầu của cô, cô cũng chưa từng có cảm giác được hắn bảo vệ.

Sau này lại càng không trông mong vào hắn!

Tại sao mà ngay cả khi đã là vợ của Hoa Ngọc Thành, cô cũng chưa từng ngừng cố gắng?

Chính vì cô biết rõ rằng, nếu cứ mãi dựa vào người khác, thì chẳng bao giờ bản thân có thể mạnh mẽ lên được, càng không nói đến việc kháng cự lại cái xã hội đen trắng lẫn lộn này.

Đinh Cẩn nhìn thấy Cao Thanh Thu như vậy, có chút thất vọng "Chẳng lẽ trong mắt em, tôi không có một chút địa vị như vậy sao?”

Hắn vốn cho là, trong nội tâm của cô ít nhất có mấy phần vị trí của mình.

Cao Thanh Thu lạnh nhạt nhìn hắn một cái, "Đây không phải chuyện mà cậu đã sớm biết rồi sao?”

Làm gì mà còn tỏ ra như bị đả kích lớn lắm?

Thật là buồn cười.

Cao Thanh Thu không nói chuyện với Đinh Cẩn nữa, trực tiếp đi ra ngoài.

Kết quả, Dương Nhạc Linh đã tới rồi. Nhìn thấy Cao Thanh Thu đã đổi quần áo, vẫn giả nhân giả nghĩa, "Thanh Thu, em không sao chứ?”

Đinh Cẩn nhìn thấy Dương Nhạc Linh, đi tới, phòng bị mà nhìn cô ta, "cô tới làm gì?”

"Vũ Trung." Dương Nhạc Linh ôn nhu nói, "cô tới quan tâm Thanh Thu thế nào thôi mà, em cũng ở đây à!”

"Quan tâm?" Đinh Cẩn trong lòng rất rõ ràng người phụ nữ này là mặt hàng gì, "Cô đừng giả mù sa mưa được không? Đừng cho là bọn họ không biết bộ mặt thật của cô thì cô muốn làm gì có thì làm.”

"Bộ mặt thật?" Dương Nhạc Linh có chút kinh ngạc nhìn lấy hắn, "Em đang nói cái gì vậy?”

Cao Thanh Thu cắt đứt đối thoại của hai người, trực tiếp hỏi: "Chuyện gì?”

Họ Dương đặc biệt tới tìm cô, nhất định là có lời muốn nói.

Dương Nhạc Linh khoan hồng độ lượng nói: "Chuyện Ngày đó em tạt nước cô, cô không giận em.”
Bình Luận (0)
Comment