Kết Hôn Nhanh Chóng

Chương 916

Anh cũng không quá quan tâm những chuyện này.

Nhưng bởi vì là Cao Thanh Thu nói, cho nên anh thích nghe thanh âm của cô, nghe cô ở trong ngực nói với anh.

Cao Thanh Thu hỏi: “ anh cảm thấy bọn họ có chia tay thật không?”

“Không biết.” Hoa Ngọc Thành ôm chặt cô: “Chuyện của người khác anh không biết, anh chỉ biết, anh với em vĩnh viễn sẽ không chia tay!.”

Anh không quản được người khác, chỉ có thể quan tâm bản thân mình.

Cao Thanh Thu nghe Hoa Ngọc Thành nói vậy, nở nụ cười, ở trên mặt anh hôn bẹp một cái, “ sao ông chú của em lại tốt thế không biết.”

Cô cảm thấy anh chính là người chồng tốt nhất tốt nhất trên đời này.

Cô cảm thấy anh chính là người chồng tốt nhất tốt nhất trên đời này.

Hoa Ngọc Thành nhíu mày, đối với kiểu xưng hô này biểu thị không hài lòng, “ Gọi ông xã ”

“Ông xã.” Cao Thanh Thu nói, “ em yêu anh quá đi mất.”

Hoa Ngọc Thành nói: “Ngày mai cùng anh đến bệnh viện.”

“ Sao thế?” Cao Thanh Thu hỏi: “Đi bệnh viện làm cái gì?”

“ông nội Tả Dục bị bệnh, đang nằm trong bệnh viện, anh muốn đi thăm một chút.”

Cao Thanh Thu gật đầu, “Được.”

Cao Thanh Thu gật đầu, “Được.”

Hoa Ngọc Thành hôn một cái lên trán của cô, “Ngủ đi.”

Cao Thanh Thu nằm chết dí ở vị trí của mình, kéo theo chăn.

Hoa Ngọc Thành chui vào trong chăn, ôm cô vào trong ngực như ôm lấy cái gối, cảm giác cô mềm nhũn, nho nhỏ, “ em nói xem, em nhỏ như thế, sau này sinh Bảo Bảo có phải rất khổ cực không?”

Từ khi cô mang thai, mỗi ngày anh đều đang chăm chú vào chuyện sinh con, nghĩ đến Thanh Thu của anh phải bị khổ, hiện tại đã bắt đầu đau lòng.

Cao Thanh Thu nói: “Ai biết được!”

Cao Thanh Thu nhìn lấy Hoa Ngọc Thành, “Nếu như lúc em sinh con xảy ra vấn đề gì, bác sĩ bảo anh chọn giữa em và con, anh sẽ trả lời thế nào?”

“…” Hoa Ngọc Thành nhìn lấy Cao Thanh Thu, dừng một chút, đưa ngón tay ra búng trán cô một cái, “Nghĩ gì vậy? Tên bác sĩ ngu ngốc nào lại đi hỏi như vậy?”

“Trong TV nói.”

“Nghĩ nhiều quá rồi đấy. Trên thực tế làm sao có thể xảy ra chuyện này? Tên Bác sĩ đó muốn mất việc sao?” Hoa Ngọc Thành ôm cô, “ mà có xảy ra chuyện gì đi nữa thì em vẫn quan trọng nhất.”

Nếu thật sự có một ngày như vậy, vợ của anh đang trong ranh giới sinh tử, anh còn muốn con làm cái rắm gì?

Hoa Ngọc Thành quả thật không chịu nổi những ý nghĩ cổ quái này của Cao Thanh Thu.

Nhưng mà, Cao Thanh Thu nghe xong câu trả lời của anh vẫn cười khúc khích, dường như đáp án này làm cho cô rất hài lòng.

Ngày hôm sau, Hoa Ngọc Thành cùng Cao Thanh Thu đi đến bệnh viện thăm ông nội Tả Dục.

Bọn họ vừa mới đến phòng bệnh, liền thấy Tả Dục đang nói chuyện với mẹ mình, bình thường Tả Dục không trở về nhà, cũng chỉ có lần này ông nội cậu ta nằm viện, cậu ta mới xuất hiện.

Mẹ Tả Dục nói: “ con nhìn lại con xem, cô gái nào không được mà nhất định phải đâm đầu vào con bé kia? Rốt cuộc con bé đó có chỗ nào để cho con mê mẩn như vậy?”

Tả Dục cau mày, “ cô ấy rất tốt.”

“Đúng, nó tốt, nhưng mà nó thích con sao? Đối với nó mà nói, nó chỉ coi mày thành cái vỏ xe phòng hờ, thật không biết sao mẹ lại có đứa con trai ngu ngốc như con.”

Không nói gia thế của Lâm Vi, chỉ bằng việc Lâm Vi lúc trước từng qua lại với Đinh Cẩn thì bà ấy đã không đồng ý cho hai người ở bên nhau.

Không gả được vào Cố gia liền muốn tới câu dẫn con trai mình?

Thật buồn cười.

Cao Thanh Thu khoác tay Hoa Ngọc Thành, nhìn anh một cái, mặc dù cách cánh cửa, nhưng vẫn có thể cảm giác được thái độ mẹ Tả Dục rất cứng rắn.

Trong lời nói nghe ra được mẹ Tả Dục rất ghét Lâm Vi.

Hoa Ngọc Thành gõ cửa một cái, mẹ Tả Dục thấy là Hoa Ngọc Thành, mới ngừng lại, sắc mặt lập tức thay đổi “Hoa tổng.”

“Tôi tới thăm chú Tả ” Hoa Ngọc Thành nói.

Mẹ Tả Dục chào hỏi anh vào trong.

Cao Thanh Thu nhìn Tả Dục một cái, nghĩ đến cậu ta bị kẹp ở giữa Lâm Vi và mẹ như vậy kẹp, cảm thấy thương cảm cho cậu ta.

Bình Luận (0)
Comment