Editor: Xu
Beta: Sue
Khương Bái trước khi ăn cơm đột nhiên rời nhà, chỉ còn lại bốn người Khương Ngâm, ba mẹ và Doãn Toại.
Ngồi ăn cơm cùng bàn với Doãn Toại, Khương Ngâm có chút không quen, toàn bộ quá trình đều cúi đầu không nói chuyện, tự mình ăn.
Sau khi Khương Bẩm Hoài ngồi xuống liền bộc phát bực tức: “Tiểu tử kia sao lại như vậy, chuẩn bị ăn cơm lại đột nhiên chạy đâu không thấy, có chuyện gì quan trọng à?”
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Lương Văn múc cho Doãn Toại một chén canh, Doãn Toại thụ sủng nhược kinh nhận lấy: “Cám ơn giáo sư Lương, con tự mình làm là được rồi.”
“Đừng khách khí, cứ coi đây như nhà mình.” Lương Văn cười đáp, mới không nhanh không chậm tiếp lời Khương Bẩm Hoài: “Nó thì có thể có chuyện gì, tôi ở phòng bếp nói nó hai câu, bảo nó đối với chuyện tình cảm để tâm một chút, đoán chừng không thích nghe. Nó có đức hạnh gì ông còn không biết sao, nhắc đến việc này liền nói có một đống công việc phải bận rộn.”
Khương Ngâm kẹp miếng sủi cảo bỏ vào trong chén: “Anh con còn chưa tới ba mươi đâu, mẹ gấp làm gì?”
“Hiện tại không gấp, chậm thêm mấy năm nữa những cô gái tốt đều bị người khác lấy.”
Lương Văn cảm thấy nói với Khương Ngâm không thông, cũng lười nói tiếp, lại cười ha ha gắp thức ăn cho Doãn Toại: “Nếm thử sủi cảo cô làm đi, nhân bắp ngô cùng tôm đã bóc vỏ, Khương Ngâm và Khương Bái đều thích ăn.”
“Cảm ơn giáo sư, con vừa ăn một cái, rất ngon.”
“Đúng không, nếu con thích thì về sau thường xuyên đến.”
Còn thường xuyên đến?
Đừng có đến.
Khương Ngâm giật cả mình, ở trong lòng oán thầm.
Lương Văn còn tha thiết cùng Doãn Toại nói chuyện phiếm: “Con đã tốt nghiệp hơn bốn năm, tuổi tác cũng không kém bao nhiêu so với Khương Bái, người trong nhà không có thúc giục kết hôn?”
Thần sắc Doãn Toại ngừng lại, ngẩng đầu cười cười: “Ông nội của con có lải nhải qua vài câu, chỉ là công việc quá bận, nên không đoái hoài tới.”
Quảng cáo
REPORT THIS AD
“Công việc mặc dù quan trọng, nhưng hôn nhân đại sự cũng rất trọng yếu, làm trưởng bối cũng muốn quan tâm đến các con.” Lương Văn dừng một lát, lại như lơ đãng mở miệng: “Bất quá với điều kiện này của con, mặc dù tạm thời không có ý định kết hôn, bạn gái chắc là có rồi nhỉ?”
“Vẫn chưa có.”
“Khó trách ông nội con sốt ruột, con xem Khương Bái cũng như con vậy, cô và giáo sư Khương của con đều sầu chết rồi.”
Khương Bẩm Hoài nghe xong lập tức phủi sạch quan hệ: “Bà cũng đừng đẩy cho tôi, tôi không có thấy phát sầu, chỉ có bà sốt ruột thôi.”
“Các người không gấp gáp, chỉ có một mình tôi vội thôi được chưa?” Lương Văn không nói nổi liếc ông một cái, lại dùng khuỷu tay đụng đụng Khương Ngâm đang vùi đầu ăn bên cạnh, bồn chồn nói: “Từ lúc nào con ăn cơm lại an tĩnh như vậy, hôm nay câm hả?”
Khương Ngâm bị ép ngẩng đầu, ánh mắt chân thành lại vô tội nhìn về phía Lương Văn: “Con đói.”
“… Ăn ăn ăn, con tiếp tục ăn!” Lương Văn gắp thức ăn cho cô, thì thầm trong miệng: “Không tim không phổi, đến tiếng người đều không nói.”
Sau bữa cơm chiều liền cắt bánh ngọt, mọi người cũng không ăn được mấy miếng.
Khương Ngâm và Lương Văn đem đĩa dọn vào phòng bếp, lúc rửa xong đi ra thì thấy Khương Bẩm Hoài cùng Doãn Toại ngồi trên ghế sô pha nói chuyện phiếm.
Khương Ngâm không muốn bị Doãn Toại đưa về nội thành, suy nghĩ làm sao để không cùng anh rời đi, bên kia lại nghe được Khương Bẩm Hoài nói muốn tìm Doãn Toại đánh cờ.
Khương Ngâm lần này vui như điên: “Ba mẹ, con trở về còn có mấy bức ảnh phải sửa một chút, liền đi trước, hôm nào trở lại thăm hai người.”
Lương Văn lau tay từ phòng bếp ra: “Anh con không biết chạy đi đâu rồi, con lại không lái xe đến, làm sao tự mình về nội thành?”
“Thời gian còn sớm, con đón xe là được.”
Khương Ngâm vừa nói đã đến cửa vội vàng đổi giày, không cho ba mẹ có thời gian để nói: “Yên tâm đi, về đến nhà con sẽ gọi điện thoại cho hai người.”
Cho đến khi từ trong đơn nguyên ra, Khương Ngâm mới phát giác được cả người thở ra một hơi.
Ở cùng Doãn Toại lâu như vậy, cô có chút hít thở không thông!
Trước mặt cửa nam đại học C, đường phố náo nhiệt, gọi xe cũng dễ dàng hơn so với nơi khác. Từ khuôn viên của nhà ra, Khương Ngâm băng qua sân trường tĩnh mịch, đi về cửa phía nam.
Nghĩ đến lúc tan việc Dương Thư đau bụng vô cùng kịch liệt, Khương Ngâm có chút không yên tâm, gọi điện thoại Wechat cho cô ấy.
Dương Thư vừa tỉnh lại không bao lâu, nghe được tiếng chuông, sờ điện thoại trên tủ đầu giường, đặt ở bên tai, bên kia truyền đến giọng Khương Ngâm ân cần hỏi thăm: “Cậu thế nào rồi, có tốt lên được chút nào chưa?”
Âm thanh Dương Thư còn mang theo phần nhập nhèm, ủ rũ: “Hiện tại tốt hơn nhiều.”
“Cậu vừa tỉnh ngủ? Ăn cơm không, tớ đi mua cho cậu chút đồ nhé?”
“Không cần phiền phức như thế, lát nữa đặt thức ăn ngoài là được, hiện tại vẫn chưa đói.”
“Được, vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt, nhớ uống nước đường đỏ.”
Cúp điện thoại, Dương Thư cảm thấy khát nước, mang dép lê từ phòng ngủ ra ngoài.
Vừa mở cửa phòng liền phát hiện phòng khách có động tĩnh.
Thân hình Dương Thư hơi dừng lại, chậm rãi đi qua.
Trước lan can ban công có một thân ảnh quen thuộc, toàn thân mặc trang phục màu đen, cánh tay khoác lên trên lan can, một tay khác giơ di động gọi điện.
Cách âm giữa phòng khách và phòng ngủ rất tốt, nhưng có lẽ là vì sợ đánh thức người ngủ bên trong, giọng nói của anh so với bình thường nhỏ hơn rất nhiều.
Một lát sau, anh gác máy, xoay người lại.
Bắt gặp Dương Thư đứng ở đằng, thần sắc anh hơi sững sờ, bước chân dài đi tới: “Đỡ hơn chút nào không?”
Dương Thư tỉnh táo lại: “Hôm nay không phải sinh nhật ba anh sao, tại sao anh lại chạy tới chỗ này?”
Khương Bái không nói chuyện, đi vào phòng bếp đem bình giữ ấm lấy ra, thả trên tay cô.
Dương Thư ngồi xuống trên ghế sô pha, áo ngủ theo động tác của cô nghiêng qua một bên trượt xuống, lộ ra da thịt đầu vai trắng nõn, bên trên rơi xuống một vài sợi tóc rũ rượi.
Khương Bái tự nhiên giúp cô nâng lên: “Trong nồi có nấu cháo, đói thì nói, tôi múc ra cho em.”
Miệng Dương Thư rất khô, mở nắp bình giữ ấm muốn uống, lúc này nếm được hương vị đường đỏ bên trong, cô kinh ngạc ngước mắt: “Làm sao anh biết tôi…”
Nói một nửa, âm thanh của Dương Thư dần dần tiêu tan.
Cũng đúng, việc này từ trước đến nay anh luôn nhớ rõ hơn cả cô.
Không nghĩ tới luật sư Khương luôn luôn không để tâm bất cứ việc gì, còn có một mặt quan tâm tỉ mỉ như thế, quá hiếm có!
Khương Ngâm không nghĩ tới giờ này, sinh viên gọi xe còn rất nhiều.
Cô ở cửa nam đại học C đợi mười phút, xe được gọi đến đều bị sinh viên ngăn lại.
Khương Ngâm rơi vào đường cùng, chuẩn bị gọi điện thoại cho Khương Bái, hỏi anh ở đâu, vừa cầm điện thoại di động lên, một chiếc xe dừng ở trước mặt cô.
Chiếc siêu xe Lamborghini xịn xò chạy đến, lập tức khiến cho người đợi xe xung quanh chú ý tới.
Trùng hợp đây chính là chiếc Khương Ngâm nhìn thấy ở đơn nguyên dưới lầu, chủ nhân là ai bây giờ đã dễ dàng đoán được.
Khương Ngâm vốn định giả bộ như không nhìn thấy, lúc này cửa sổ hạ xuống.
Trong màn đêm, đôi mắt Doãn Toại sâu không thấy đáy, thanh âm lại như hơi lạnh của bóng đêm không hiện lên cảm xúc: “Anh trai em nói muốn tôi đưa em về.”
Lúc Khương Ngâm ngẩng đầu nhìn sang, anh vô lại hất cằm về phía dưới, ra hiệu cô lên xe.
Lúc này gọi điện thoại cho Khương Bái, đoán chừng cũng sẽ là kết quả này.
Quên đi.
Khương Ngâm lấy dũng khí mở cửa ngồi vào, chuẩn bị thừa cơ hội này cùng Doãn Toại hòa hoãn quan hệ một chút, hóa giải từng ân oán một.
Đeo dây an toàn vào, Khương Ngâm báo địa chỉ tiểu khu, cũng rất chân thành nói lời cảm ơn với anh.
Trên đường về nội thành, hai người đều không nói chuyện.
Khương Ngâm mấy lần muốn nói chút gì đấy, nhưng lại không tìm được lí do gì để mở miệng.
Cuối cùng sứt sẹo gợi ra đề tài: “Ba tôi không phải muốn tìm anh đánh cờ à, sao hai người lại kết thúc nhanh như vậy, xem ra kỳ nghệ của anh rất tốt!”
Doãn Toại liếc mắt nhìn cô một cái: “Về nội thành có chút việc, không có chơi cờ.”
Khương Ngâm: “…”
Sau hai phút yên tĩnh, Khương Ngâm không ngừng cố gắng: “Thì ra anh cùng anh trai tôi có quen biết, lần trước tại quán bar, áo khoác anh mang là của anh tôi, tôi nói tôi đã nhận lầm người, lúc đó anh còn không tin tôi.”
Doãn Toại: “Tôi lúc đó có nói không tin sao? Em chính là ——”
Anh dừng lại giây lát, không chút hoang mang phun ra bốn chữ: “Có tật giật mình.”
Khương Ngâm: “…”
Ông trời ơi, trò chuyện kiểu như này khó khăn quá.
Cuối cùng Khương Ngâm quyết định từ bỏ.
Ngay lúc cô dự định một đường không nói chuyện đến phút chót, Doãn Toại lại chủ động mở miệng, nhắc về chuyện xưa: “Em có phải còn thiếu tôi chút gì đó không?”
“!”
Khương Ngâm lập tức cảnh giác, ngồi thẳng người lên mấy phần, lực chú ý đều tập trung mà ứng phó chuyện sắp tới.
Quả nhiên, điều nên đến cuối cùng vẫn sẽ đến.
Doãn Toại này tâm trả thù cũng quá mạnh đi, nhưng mà nếu người đó là cô, cô cũng sẽ không chịu bỏ qua nếu không có sự giải thích rõ ràng.
Thế nhưng đã là chuyện bao nhiêu năm trước, có cần phải tính toán chi li như thế không?
Lại nói hôn một chút thì có cái gì không được, chưa nói đến đó cũng là nụ hôn đầu của cô đấy, cô là con gái so với anh không phải ăn thiệt thòi hơn à?
Vừa lúc có đèn đỏ, Doãn Toại dừng lại, nghiêng đầu nhìn kỹ mặt cô chốc lát: “Không có gì để giải thích sao?”
Khương Ngâm nhìn thẳng anh một chút, cất lên nụ cười thuần lương, vô hại, sau đó, nhìn trái phải mà nói với anh: “Tôi nhớ anh và anh trai tôi là bạn học đúng không, quan hệ có phải còn rất tốt? Anh là bạn của anh trai tôi, bốn bỏ lên năm cũng coi như là anh trai của tôi.”
Doãn Toại hạ mi, đốt ngón tay gõ trên tay lái mấy lần, đèn xanh sáng lên, anh khởi động xe đi tiếp.
Một tiếng hô ngọt ngào chết người thình lình truyền đến bên tai: “Doãn ca ca?”
“…”
“Toại ca ca?”
“…”
“Doãn Toại ca ca?”
“…”
Nhân lúc thời gian kẹt xe, Doãn Toại rốt cục quay đầu liếc nhìn cô một cái, bình tĩnh mở miệng: “Có lời cứ nói.”
Khương Ngâm tiếp tục cười cười cùng anh nói tiếp: “ ‘Một ngày vi sư chung thân vi phụ’* câu nói này anh từng nghe qua đi, ba tôi giống như ba ruột anh, mẹ tôi cũng giống như mẹ ruột anh, anh còn cùng anh trai tôi quan hệ tốt như vậy, giống như anh em ruột thịt, vậy nên quan hệ tôi và anh, hẳn là sẽ không tồn tại việc thiếu nợ đi?”
*Một ngày vi sư chung thân vi phụ: Một ngày cũng là thầy, suốt đời mới là cha.Một đống suy luận được nói ra, chính Khương Ngâm cũng đều cảm thấy tin tưởng và thuyết phục, dần dần trở nên đúng tình hợp lý, lúc nhìn ánh mắt chằm chằm của Doãn Toại cũng không né nữa.
“Nghe ý tứ này của em——” Doãn Toại lặp đi lặp lại suy nghĩ của cô, trong nháy mắt tựa hồ lĩnh ngộ được trọng điểm gì đó, lông mày nhíu lại, biểu tình hơi giật mình: “Sao lại nghe có chút giống như đang cầu hôn?”
Khương Ngâm: “…”
Lỗ tai nào của anh nghe được?
“Tôi không có!”
“Được thôi ——”
“Tôi thật sự không có, anh đừng cố ý xuyên tạc!” Khương Ngâm gấp gáp.
Khóe môi Doãn Toại khẽ nhấc, nhẹ nhàng thở hắt ra, ngữ điệu mang theo vài phần lười biếng: “Nghe em phân tích có lý có cứ như thế, chuyện lần trước tôi nhặt được điện thoại di động của em, liền không tìm em đòi trả ơn nữa, em không còn nợ tôi cái gì cả.”
“Hả?”
Khương Ngâm ngoài ý muốn nhìn một bên mặt rõ ràng, lưu loát của anh, có chút không tỉnh táo lại được.
Nghĩ nửa ngày, thì ra anh nói “Thiếu anh” là chuyện nhặt điện thoại này a.
Cô còn tưởng rằng là….
“Thế nào?” Bàn tay thon dài, trắng trẻo của Doãn Toại tùy ý cầm tay lái tiếp tục lái xe, trầm tư chốc lát, có chút hoang mang mở miệng: “Hay là em cho rằng, tôi đang nói việc khác?”
Khương Ngâm 囧.