Kết Hôn Rồi Dụ Dỗ Em

Chương 51

Editor: Xu

Beta: Sue

Khương Ngâm nhìn lịch sử cuộc trò chuyện với Dương Thư, trong lúc nhất thời căn bản không biết giải thích chuyện này thế nào với Doãn Toại.

Bàn tay ấm áp của Doãn Toại nâng cằm cô lên, bốn mắt nhìn nhau, anh nhàn nhạt câu môi, chậm rãi lặp lại lời cô nhắn trên Wechat: “Một ngày ba lần? Không phân trường hợp?”

Anh nghiêm túc suy tư, hỏi cô: “Gồm những dịp nào, em liệt kê cho anh, chúng ta làm lại lần nữa?”

“…”

Khương Ngâm nhấp môi dưới, chăm chú nhìn anh, đôi mắt có chút nheo lại, muốn giải thích: “Nếu em nói đó là hiểu lầm, anh tin không?”

“Em tin không?” Doãn Toại không trả lời mà hỏi lại.

Khương Ngâm hơi giật mình, chân thành gật đầu: “Em tin a!”

“Anh không tin.”

“…”

Cũng không biết phải làm thế nào để tiếp tục nói về vấn đề này với anh, Khương Ngâm đành phải lựa chọn trốn tránh: “Em đi lấy dâu tây, anh có muốn một chút hay không?”

Thấy Doãn Toại không nói lời nào, cô cấp tốc chạy tới trước tủ lạnh, đem hộp dâu tây lấy ra, rửa sạch sẽ, những quả dâu tây to bằng nửa lòng bàn tay, lại đỏ tươi, cắn một ngụm đầy vị chua ngọt, chỉ là thời tiết này nếu ăn thì có chút hơi tê răng.

Doãn Toại đang ngồi trên xích đu mà cô vừa ngồi, di động kêu lên, anh nhấc máy.

Khương Ngâm đi qua đứng trước mặt anh, một chân khuỵu gối đặt ở trên đùi anh, cánh tay khoác lên đầu vai anh, ăn say sưa ngon lành.

Doãn Toại thuận thế ôm eo cô, nghe điện thoại di động, nói: “Để tôi hỏi em ấy.”

Anh nhìn qua: “Anh trai em hỏi có muốn đi tới chỗ của anh ấy ăn đồ nướng hay không.”

“Bây giờ sao?” Khương Ngâm mơ hồ không rõ, đem dâu tây trong miệng nuốt xuống: “Đi a, em muốn ăn hải sản, loại đắt tiền nhất, để anh em đi mua, chúng ta ăn sạch tiền anh ấy!”

Giọng nói cô rất lớn, lúc truyền vào trong điện thoại di động, người đàn ông ở đầu dây bên kia khịt mũi: “Vậy em vẫn nên đừng đến!”

Lời này Khương Ngâm không thích nghe, tiếp nhận điện thoại trong tay Doãn Toại: “Đại luật sư Khương, anh quên là anh và Dương Thư làm lành như thế nào rồi đúng không? Là em đã nói cho anh biết Dương Thư đi đâu! Nếu em không nói, không chừng bây giờ anh đang trốn ở trong góc nào đó vô cùng đáng thương mà lau nước mắt rồi. Bây giờ thì sao, bây giờ anh muốn vong ân phụ nghĩa, qua cầu rút ván? Nếu vậy, em sẽ đem một đống chuyện xấu hổ của anh nói với Dương Thư, cậu ấy chắc chắn không biết khi còn bé anh ——”

“Ngừng!” Khương Bái nói không lại cô, tựa hồ bị cô làm cho mất bình tĩnh, kiềm chế sự ghét bỏ: “Muốn ăn hải sản đúng không, được, anh mua cho em.”

Khóe môi Khương Ngâm điên cuồng vểnh lên, tiếp tục đưa yêu cầu: “Em muốn loại đắc nhất, em không thích loại rẻ tiền!”

“… Mua!”

Lúc này Khương Ngâm mới cảm thấy thoải mái, dương dương đắc ý cúp điện thoại, còn phát biểu tuyên bố chiến thắng: “Hừ, dám khiêu chiến với em, từ nhỏ đến lớn anh đã thắng lần nào chưa?”

Doãn Toại nhận điện thoại cất vào túi, vòng tay qua eo cô nhớ lại lời vừa rồi, bỗng nhiên rất hiếu kì hỏi: “Anh em khi còn bé làm sao?”

Khương Ngâm liền giật mình, rũ mắt nhìn sang: “Anh của em khi còn bé làm nhiều chuyện lắm, anh muốn nghe cái nào?”

“Em vừa muốn nói cái nào?”

Khương Ngâm trừng mắt nhìn: “Vừa rồi em không nhớ ra chuyện gì cả, chỉ hù dọa anh ấy một chút, ai biết chính anh ấy nhớ tới chuyện nào lại sợ như thế.”

(Xu: Hảo em =))))

Doãn Toại: “…”

Khương Ngâm lấy một quả dâu cho vào miệng anh: “Cái này rất ngon, anh cũng nếm thử.”

Nói rồi chính mình lại ăn một quả, đem những quả trong hộp còn sót lại thả vào tay anh: “Em đi lên lầu thay quần áo, bây giờ chúng ta đi qua liền đi, mấy ngày rồi em chưa có gặp Dương Thư.”

Doãn Toại nhìn bóng lưng nhảy nhót của cô, nhắc nhở: “Mặc dày một chút, buổi tối lạnh.”

Khương Bái có một căn penthouse tại Chương Hoa công quán ở trung tâm thành phố, bên trên tầng cao nhất có một sân thượng nhỏ hướng ra ngoài.

Lúc Doãn Toại và Khương Ngâm tới, là Dương Thư mở cửa, nhìn thấy hai người họ liền mỉm cười vẫy tay, nhiệt tình kéo cánh tay Khương Ngâm.

Khương Bái như không có xương cốt tựa người trên ghế sô pha ở phòng khách, miễn cưỡng nhìn bên này một chút, lên tiếng chào.

Căn phòng trang trí rất giản lược, tông màu lạnh, phù hợp với phong cách thường thấy của đại luật sư Khương, nhìn không ra sự ấm áp của hơi người.

Căn phòng trải dài từ phía bắc đến phía nam, tầm nhìn vô cùng tốt, đứng tại cửa sổ phía trước ban công, trong nháy mắt có thể nhìn thấy những tòa nhà hùng vĩ và hoành tráng nhất ở Trường Hoàn.

Khương Ngâm đi lên sân thượng tản bộ một vòng, vừa xuống lầu liền hỏi: “Không phải nói ăn đồ nướng sao, sao phía trên cái gì cũng không có?”

Dương Thư nhún vai: “Vẫn còn chưa chuẩn bị.”

Khương Ngâm: “?”

Dương Thư: “Anh cậu nói, chờ các cậu tới cùng đi mua.”

Khương Ngâm không nói liếc mắt nhìn Khương Bái: “Anh, từ lúc anh nói chuyện điện thoại với ông xã em xong đến bây giờ cũng hơn một giờ đồng hồ, thời gian này bọn anh đã làm gì?”

Nói xong, cô dò xét qua lại trên mặt Khương Bái và Dương Thư.

Khương Bái nhìn lướt qua cô, ngáp một cái: “Đi ngủ, vừa mới tỉnh lại.”

Khương Ngâm bị lời nói của anh cô làm cho giật mình, giật giật cánh tay Dương Thư, nhỏ giọng nói: “Ban ngày, hai người đi ngủ a?”

Dương Thư nghẹn họng giải thích: “Buổi sáng hai chúng tớ mới về Trường Hoàn, mấy ngày trước không nghỉ ngơi tốt, cho nên chợp mắt bù.”

“Cũng chỉ là chợp mắt bù thôi sao?”

“Bằng không?” Dương Thư cười, nháy mắt ra hiệu với cô, thấp giọng trả lời một câu: “Chẳng lẽ giống như hai người, một ngày ba lần, không phân trường hợp?”

“…”

Khương Bái và Doãn Toại ở trên ghế sô pha hàn huyên vài câu, thấy sắp đến giờ, dự định đi siêu thị.

Lúc đứng dậy, Khương Bái nhìn đầu cầu thang bên kia: “Hai em nói to nói nhỏ gì đó?”

Khương Ngâm bởi vì lời Dương Thư nói mà gương mặt có chút nóng, nhìn sang: “Không cần anh quan tâm.”

“Lười quản em.” Khương Bái đi tới trước cửa đem áo khoác mặc vào, gọi Dương Thư đổi giày.

Lúc Doãn Toại đi tới, bóp bóp vành tai ửng đỏ của Khương Ngâm, nhíu mày, ghé vào bên tai nhẹ nhàng hỏi cô: “Nói chủ đề gì mà khiến tai đỏ lên vậy?”

Khương Ngâm bình tĩnh hất tay anh ra, bình tĩnh đáp: “Em chỉ là hơi nóng!”

Đi siêu thị là Khương Bái lái xe, Dương Thư ngồi ở ghế phụ, hai người Doãn Toại và Khương Ngâm ngồi sau.

Ánh mắt Khương Ngâm đánh giá hai người phía trước, đè ép không được nội tâm hiếu kì: “Anh, anh có thể nói cho em một chút về chuyện anh và Thư Thư nhà em đến với nhau như thế nào hay không?”

Khương Bái cầm tay lái tản mạn cười: “Em có thể nói cho anh biết trước một chút đến cùng tại sao em và Doãn Toại lại kết hôn không?”

Thân hình Khương Ngâm hơi dừng lại, nhìn người đàn ông anh tuấn bên cạnh một chút, bốn mắt nhìn nhau, cô xoay đầu lại ngồi thẳng: “Không phải anh và mẹ giới thiệu hai chúng em xem mắt sao? Sau khi xem mắt về tự nhiên cứ vậy mà kết hôn, cần em kể cho anh cái gì nữa?”

“Anh càng nghĩ càng thấy chuyện này không đúng, hai người cũng chỉ gặp mặt hai lần, tại sao xem mắt xong đột nhiên liền kết hôn được? Hay là, trong này có chuyện gì đó mà anh không biết?”

Lời nói này của Khương Bái khiến cho Khương Ngâm có chút chột dạ, vô thức nhìn về phía Dương Thư đang ngồi kế bên tài xế, sợ cô ấy đã không cẩn thận nói ra gì đó trước mặt Khương Bái.

Dương Thư chú ý ánh mắt Khương Ngâm nhìn tới, nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu chính mình chưa nói qua.

Khương Ngâm nhẹ nhàng thở ra.

Điều này có nghĩa là anh trai cô không biết rằng ban đầu cô và Doãn Toại là kết hôn hợp đồng.

Về chuyện đã từng theo đuổi Doãn Toại, Dương Thư căn bản không biết, anh cô thì càng không có khả năng biết.

Trầm mặc một lát, Khương Ngâm bình tĩnh mở miệng: “Những gì mà anh biết về hai chúng em là tất cả rồi, người xưa có câu nhất kiến chung tình, là duyên trời định.”

Nói xong quay đầu tìm Doãn Toại chứng thực: “Đúng không ông xã?”

“Ừm.” Doãn Toại tựa lưng tại chỗ, chân dài tự nhiên vắt chéo, tản mạn trả lời, bắt được ngón tay của cô đặt ở trên gối, nhẹ nhàng vuốt ve thưởng thức.

Hai người này ân ân ái ái, Khương Bái ghét bỏ xì mũi: “Hai ngươi còn có thể sến hơn một chút được không? Đến duyên trời định cũng có thể nói được, thật là buồn nôn. Có nghe qua một câu hay không, trên đời này tất cả trường hợp vừa gặp đã yêu, đều là thấy sắc nảy lòng tham.”

“Em chính là thấy sắc nảy lòng tham, thế nào? Ai bảo ông xã em đẹp trai! Dù sao cũng đẹp trai hơn anh! Mười người như anh cũng không đuổi kịp!”

“Cái gì?” Khương Bái nhẹ nhướng mày: “Em nói như vậy là đang chất vấn mắt nhìn người của bạn thân em?”

Khương Ngâm nghe xong có chút dừng lại, cảm thấy bây giờ mình nói như vậy trước mặt Dương Thư hình như quả thực không đúng lắm.

Cô đang nghĩ ngợi nên chữa cháy như nào, Dương Thư rất hiểu ý tiếp lời: “Không có, Khương Khương nói rất đúng, ánh mắt của em quả thực không tính là quá tốt.”

“A, trong giới luật sư anh chính là người đảm nhận giá trị nhan sắc, đến nay vẫn là nam thần siêu việt của khoa luật đại học C, có biết bao nhiêu người ngưỡng mộ không?” Anh chậm rãi đánh tay lái, không che giấu được đắc ý trong lời nói: “Nếu những người kia mà xếp hàng, đoán chừng phải vây quanh đại học C tầm vài vòng.”

Khương Ngâm khinh thường bĩu môi: “Anh cứ xạo tiếp đi.”

Khương Bái: “Không tin? Vậy em hỏi ông xã em đi, xem có phải chuyện anh nói đều là thật hay không.”

Khương Ngâm ngẩng đầu nhìn Doãn Toại, người đàn ông lười biếng tựa lưng, nhấc lên mí mắt nhìn Khương Ngâm, chậm chạp phun ra ba chữ: “Anh không biết.”

Hai giây sau, Khương Ngâm và Dương Thư ăn ý cười ra tiếng.

Khương Bái: “…”

Trong siêu thị đông đúc, Doãn Toại với Khương Bái đẩy xe đẩy, Khương Ngâm và Dương Thư thỏa thích đem đồ vật thả vào bên trong.

Khương Bái nhìn đồ vật trong xe có chút cạn lời: “Không phải ăn đồ nướng sao, hai người các em thả một đống đồ ăn vặt là sao? Còn muốn ăn đồ nướng hay không?”

Khương Ngâm và Dương Thư nhìn nhau, Khương Ngâm nói: “Cái nguyên liệu nấu nướng kia, hai người các anh đi chọn đi.”

Cô nói xong đem đồ ăn vặt thả vào xe đẩy của Khương Bái rồi lấy luôn xe đẩy, “Chúng ta tách nhau ra mua, lát nữa những đồ ăn vặt này anh nhớ thanh toán.”

Khương Ngâm và Dương Thư đi tới trước khu hoa quả, tùy ý nói chuyện phiếm.

Khương Ngâm cảm khái nói: “Mẹ tớ thấy được anh tớ đăng ảnh trong vòng bạn bè, hôm nay lúc tớ và ông xã tớ đang đi trên đường, bà ấy còn rất kích động gọi điện thoại cho tớ, nói rằng mong chờ từ lâu đã biến thành hiện thực, cậu và anh tớ thế mà thật sự đến với nhau. Có một cô con dâu tương lai là cậu, mẹ tớ đã sớm vô cùng hài lòng, một lòng muốn tác hợp cậu và anh tớ, lúc ấy tớ còn sợ biến khéo thành vụng sẽ làm cậu xấu hổ, nên đã tận lực ngăn cản.”

Dương Thư vuốt ve trái cam trên tay, cười cười với Khương Ngâm: “Thật ra ý định của dì, tớ cũng đã biết từ lâu, lúc ấy một mực giấu diếm các cậu chính tớ cũng rất áy náy, tất cả đều là do tớ.”

“Dù sao cũng đã qua, còn truy cứu cái này làm gì?” Khương Ngâm kéo cánh tay của cô ấy lại, than thở: “Cậu có thể cùng anh tớ ở bên nhau, tớ rất mừng cho cậu, sau này ở tại Trường Hoàn, chúng ta thật sự là người một nhà rồi. Anh tớ không khéo ăn nói, nhưng thật ra anh ấy rất tốt bụng, quan trọng là đối với cậu cũng rất để ý. Cậu vừa rời khỏi Trường Hoàn mấy ngày, tớ cảm thấy cả người anh tớ như mất hồn, tớ lớn thế này cũng chưa từng thấy anh ấy trở nên tiêu cực như vậy.”

Dương Thư hoảng hốt một chút, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm, anh của cậu quả thực vẫn luôn rất tốt.”

“Đúng rồi.” Dương Thư nhớ tới gì đó, có chút thật sự không dám tin nhẹ giọng hỏi cô: “Những ngày nghỉ, cậu thật sự cùng ông xã cậu mỗi ngày dính một chỗ với nhau sao? Tớ vốn tưởng rằng người như cậu có lòng tham nhưng không có cái gan để tham, ông xã cậu lại ngây thơ như vậy, tưởng chừng hai cậu căn bản không làm nên chuyện, không nghĩ tới tiến triển còn rất nhanh? Cậu chủ động hay là anh ấy chủ động?”

Nói đến việc này, Khương Ngâm ngượng ngùng gãi đầu một cái: “Ngày nghỉ tớ không ra khỏi cửa, nhưng thật ra là bởi vì không cẩn thận làm chân bị thương.”

“Chuyện gì xảy ra?” Dương Thư nhìn cô bây giờ đã đi lại bình thường: “Bị thương chỗ nào, có nghiêm trọng không?”

“Chỉ là một chút vết thương nhỏ, bây giờ đã không sao.” Về phần nguyên nhân, Khương Ngâm nhìn xung quanh một chút, ngại bàn luận về những chủ đề này ở chỗ đông người, xua tay: “Việc này sau này tớ sẽ nói cho cậu sau.”

Lúc Dương Thư và Khương Ngâm ra tính tiền không thấy hai người kia đâu.

Sau khi Khương Ngâm gọi điện thoại cho Doãn  để thúc giục, cô và Dương Thư đợi ở cửa ra vào của khu nghỉ ngơi, thuận tiện mỗi người mở ra một gói đồ ăn vặt.

Một bên khác, Khương Bái và Doãn Toại cũng mua đủ rồi, lúc hai người xếp hàng chờ tính tiền, Doãn Toại nhìn thấy Khương Bái đang nhìn vào cái kệ bên cạnh quầy, cầm lấy một hộp đồ vật, lật trước lật sau xem một hồi, rồi thuận tay cầm hộp bên cạnh kia lên.

Anh chỉ vào cái hộp kia, quay đầu đi hỏi Doãn Toại: “Cái này là loại mới ra a, trước đây chưa từng thấy qua, nghe nói là siêu mỏng, dù mỏng đến đâu thì không phải vẫn cách một lớp sao?”

Doãn Toại không biết vì sao anh ấy có thể tự nhiên chọn chọn lựa lựa đồ vật này như thế, sau đó còn thảo luận với anh.

Khương Bái còn đang nghiêm túc so sánh, hỏi anh: “Cậu cảm thấy dùng cái này có tốt không?”

Ánh mắt Doãn Toại dời về nơi khác, thuận miệng đáp: “Không biết.”

“Cậu cũng chưa dùng qua? Vậy bình thường cậu dùng loại nào?”

“…”

Thấy Doãn Toại không nói lời nào, Khương Bái phỏng đoán hỏi: “Cậu chưa bao giờ dùng qua? Không thể nào, hai người như vậy là chuẩn bị muốn có con?”

Không đợi anh trả lời, Khương Bái lại nói: “Tôi cảm thấy hai người vừa mới kết hôn, đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, không nên sốt ruột muốn có con như thế, nếu chưa có kế hoạch, tốt nhất vẫn nên làm tốt biện pháp an toàn, bằng không ngay khi có con, thế giới hai người coi như triệt để chấm dứt.”

Nói xong, anh tỏ vẻ buồn bã với Doãn Toại, cầm đồ vật trên tay ném vào trong xe đẩy.

Người phía trước rời đi, Khương Bái lấy đồ vật trong xe đẩy mang lên tính tiền.

Doãn Toại hướng mắt về phía sau nhìn, lúc này trùng hợp không có người xếp hàng.

Anh nhìn chằm chằm đồ vật vừa rồi Khương Bái cầm lên trên kệ hàng, đốt ngón tay để ở bên người có chút động đậy, đưa tay về phía kệ hàng.

Trùng hợp đằng sau có người tới, đầu ngón tay anh chuyển sang cầm hộp kẹo.

Khương Bái nghiêng đầu nhìn qua: “Cậu vẫn thích ăn cái này?”

“Bà xã tôi thích.” Thần sắc Doãn Toại lạnh nhạt nói, ném hộp kẹo cho anh tính tiền.

Khương Bái a cười một tiếng, tản mạn thở dài: “Không nghĩ tới nha đầu này gả cho cậu thế mà lại gả đúng, vẫn giống như lúc ở nhà, vẫn được nuông chiều như tổ tông như cũ, rất có phúc khí.”

Lúc hai người đẩy xe đẩy rời đi, Doãn Toại quay đầu lại nhìn bên trên kệ hàng một chút, như có chút suy nghĩ.

Khương Ngâm và Dương Thư nhìn thấy hai người bọn họ đi tới.

Liếc nhìn hộp kẹo kia, Khương Ngâm cầm lên: “A, kẹo này hình như em có ăn qua, ai mua vậy?”

Khương Bái liếc cô một cái, âm dương quái khí nói: “Ông xã em đặc biệt mua cho em, nghe nói em thích?”

Khương Ngâm quả thực thích ăn kẹo, nhưng hình như chưa có nói với Doãn Toại việc này.

Nhưng điều này không ngăn cản cô show ân ái trước mặt Khương Bái: “Ông xã em quả nhiên vẫn thương em, so với anh tốt hơn nhiều.”

Nói xong còn lắc lắc hộp kẹo trên tay, nghe tiếng lách cách bên trong, mặt mày hớn hở.

Dương Thư nhìn hai người ngọt ngọt ngào ngào bên kia, vươn tay về Khương Bái: “Khương tiên sinh, vậy anh có đặc biệt mua cho em món gì hay không? Em thích ăn gì?”

Khương Bái bắt được tay Dương Thư, ngón trỏ hơi cong, cào vào lòng bàn tay của cô ấy, nhíu mày: “Anh lấy món bên cạnh hộp kẹo, em chắc chắn thích.”

Khương Ngâm vừa rồi ở siêu thị không chú ý vị trí bánh kẹo, tò mò nhìn Khương Bái một chút, lại quay đầu hỏi Doãn Toại: “Ông xã, bên cạnh bánh kẹo là gì vậy? Vì sao anh không lấy? Có phải thứ em thích không?”

Khương Bái tùy tiện nói, cũng không chút ngại ngùng, Doãn Toại không nói giật giật khóe miệng, tiếp nhận hộp kẹo trên tay Khương Ngâm mở ra, lấy một cái bỏ vào miệng cô: “Anh không có chú ý.”

Mua rất nhiều đồ, mấy người đem nguyên liệu nấu ăn và đồ ăn vặt từ xe đẩy bên trong xách ra, đầy hai túi lớn, Khương Bái và Doãn Toại một người xách một túi.

Lúc đi đến nhà để xe, Khương Ngâm một bên cầm hộp kẹo một bên khoác cánh tay Doãn Toại: “Tuế Tuế, anh xách cái kia có nặng không, có muốn em xách giúp anh hay không?”

“Không cần.”

Khương Ngâm cảm khái nói: “Thật ra bây giờ cái gì cũng có thể mua trên mạng, được giao trực tiếp đến cửa, chúng ta không cần thiết phải vất vả đi mua như thế này.”

Thần sắc Doãn Toại hơi ngừng lại, suy tư lại hỏi một câu: “Đều có thể mua sao?”

“Có thể a, bình thường anh không mua hàng online sao?” Khương Ngâm có chút kinh ngạc với phản ứng của Doãn Toại, thế nhưng nghĩ lại cũng đúng, người như anh quần áo đều là đặt trước để làm, ba bữa cơm đều có người chuyên môn phụ trách, đi công tác có thư ký sắp xếp hết thảy, mọi việc đều không cần chính mình quan tâm, bình thường tất cả thời gian đều dùng để kiếm tiền, không biết cái này một chút cũng không kỳ quái.”

Khương Ngâm cũng hoài nghi, một ông chủ lớn như anh trên điện thoại di động chắc không có ứng dụng mua sắm online.

Nhưng mà không sao, anh biết kiếm tiền là được rồi, chuyện dùng tiền này giao cho cô là OK.

Cô rất biết tiêu tiền.

Doãn Toại vẫn còn đang suy tư lời nói của Khương Ngâm về mua sắm online, trầm ngâm một lát: “Mua hàng trên mạng, sẽ không tiết lộ thông tin riêng tư chứ?”

“Không đâu a, bây giờ phương diện này bảo mật rất tốt.” Khương Ngâm đáp, thấy anh hiếu kì giống như một đứa bé, Khương Ngâm ngẩng đầu: “Tuế Tuế, anh muốn mua gì sao?”

“Không có, anh chỉ tùy tiện hỏi một chút.”

Khương Ngâm cũng không nghĩ nhiều, lại ăn viên kẹo khác, suy nghĩ nói: “Tuế Tuế, em từng nói với anh, em thích loại kẹo này sao? Hình như không có đi. Vì sao anh đột nhiên mua cái này?”

Doãn Toại liếc một chút kẹo trong tay cô, cảnh tượng vừa rồi hiện lên trong đầu, thản nhiên trả lời: Không phải em muốn show ân ái trước mặt anh em sao, anh phối hợp với em một chút.”
Bình Luận (0)
Comment