Kết Hôn Với Đối Thủ Của Idol

Chương 33

Máy bay hạ cánh xuống sân bay Tiêu Sơn. Lâm Thanh kéo vali theo Nguyễn Du đi ra cổng, liếc mắt một cái, liền kéo cô lại.

“Làm gì đấy, lại có tin nóng hả?” Cô vẫn dán mắt vào màn hình.

“Không, không phải tin nóng! Là fan đấy!” Lâm Thanh nhìn cô còn đang bận vote cho idol, nhanh tay nhấn tắt màn hình của cô.

Nguyễn Du lập tức ngẩng đầu lên. Quả nhiên có fan. Ở cổng đón khách, vài ba hàng thiếu nữ xếp thành hàng dài, giơ cao các băng rôn có in hình cô.

Thấy cô bước ra, đám fan phấn khích đến tột độ.

“Tiểu Du, đi đường vất vả quá, quay show cố lên nhé!”

“Phải thật vui vẻ đấy, bọn em yêu chị!”

“Nhớ ăn uống đầy đủ nha, chị gầy quá rồi!”

“Anh trợ lý, làm ơn chăm sóc tốt cho Tiểu Du nhà bọn em, vất vả rồi!”

Nguyễn Du ngây người, Lâm Thanh cũng không hiểu sao. Lúc sáng từ Bắc Kinh đi còn quá sớm, chẳng thấy fan tiễn. Bây giờ nhìn, sao lại đông vậy?!

Không có vệ sĩ cản đường, đám fan cũng không chen lấn, chỉ háo hức tiễn cô ra khỏi nhà ga.

“Các em chờ ở đây lâu chưa?” Nguyễn Du nhận lấy băng rôn từ tay fan để ký, có chút ngỡ ngàng.

“Không lâu đâu ạ, bọn em còn tưởng phải chờ cả ngày cơ.”

Cô không yên tâm: “Các em đông thế này đón chị không hay, vừa mệt vừa chật chội, lại không an toàn.”

Trong đám đông có người hét to: “Vâng, bảo bối ơi, em yêu chị!”

“...”

Trời đất ơi, chuyện gì vậy?! Lúc trước cô gọi idol là bảo bối nói yêu các anh ấy sao không thấy ngượng thế nhỉ?!

Nguyễn Du im bặt. Fan liền thấy nét bút ký tên của cô kéo dài hẳn một đoạn, vành tai cũng bắt đầu đỏ lên! Đám fan đồng loạt “oa oa” lên đầy phấn khích.

Tiểu Du đáng yêu quá đi mất!!

Xe của tổ chương trình đến đón khách mời đã chờ sẵn bên ngoài nhà ga. Chỉ vài bước nữa thôi. Nguyễn Du vừa đi vừa ký, nhận ra rằng trên băng rôn của fan hầu như toàn in meme của cô.

“Các em thích meme của chị thế à?” Nguyễn Du thắc mắc.

“Thích ạ, thích lắm luôn! Chị từng nói nếu bọn em thích chị, hy vọng sẽ thích cả con người chị. Vì thế bọn em cố ý in ra đấy!”

“Bọn em không chỉ thích vẻ đẹp của chị, mà còn thích sự hài hước của chị!”

“Không chỉ thích ảnh xinh đẹp của chị, mà còn thích những biểu cảm hài hước nữa!”

Fan của Nguyễn Du thi nhau giải thích. Nghe vậy, Nguyễn Du gật đầu, nói một tiếng "Được."

Sau đó, cô đưa lại bút, vẫy tay chào vài fan đang giơ máy ảnh chụp mình, rồi giơ ngón trỏ lên mắt, ngón cái chạm vào khóe môi, làm một biểu cảm mặt quỷ đáng yêu không đỡ nổi.

Fan: "A a a a a a——"

Hú hú hú hú! Idol của tôi không thể nào đáng yêu như thế này được!!

Bên cạnh, Lâm Thanh như sắp lên cơn đau tim.

Cô tiểu thư này ném cái gọi là "hình tượng thần tượng" vào thùng rác rồi sao?!

Trước khi lên xe, fan còn dặn dò: "Tiểu Du cố lên, nhớ chăm sóc bản thân nhé!"

"Ừ, cảm ơn các bạn, các bạn cũng vậy nha." Nguyễn Du cười vẫy tay.

Tới khách sạn do chương trình sắp xếp, Lâm Thanh vừa vào liền mở nhóm chat của fan Nguyễn Du, phát hiện biểu cảm mới của Nguyễn Du ở sân bay đã nhanh chóng được chia sẻ khắp nơi. Fan của cô quá giỏi tạo meme, không lâu sau, chủ đề “Nguyễn Du - Biểu cảm sống động” đã leo lên hot search.

Bên dưới hot search toàn là bình luận "Hahaha".

Cô ấy thực sự rất có tài thu hút fan.

Lâm Thanh chụp màn hình vài bài viết từ các blogger giải trí khen ngợi Nguyễn Du, gửi cho cô xem. Cô lướt qua, thấy toàn những lời như: "Trước ống kính, cô ấy luôn hài hước, dễ thương, chẳng có chút kiêu căng nào, nhìn là thấy đáng yêu ngay."

Nghĩ đến sự thay đổi nhanh chóng, Lâm Thanh cảm thán: “Ai mà nghĩ được tuần trước chị còn bị toàn mạng chửi, bị ghét bởi hàng triệu người, tuần này đã hoàn toàn khác rồi.”

Nguyễn Du an ủi: "Cứ thoải mái đi, biết đâu sau này lại bị hàng triệu người ghét nữa thì sao?"

“Đừng dọa em! Nếu chuyện lần trước lặp lại, em chắc chắn mất mạng vì chị đấy!” Lâm Thanh thốt lên.

Trên mạng, dư âm của buổi phỏng vấn trực tiếp vẫn chưa lắng xuống. Lướt tin tức một lúc, Nguyễn Du thấy được chuyện sáng nay Đoàn Hân bị bóc phốt dùng từ ngữ xúc phạm người da đen.

Chuyện này, phản ứng từ nước ngoài còn gay gắt hơn.

Trong giới thời trang, có thể cá tính, nhưng phân biệt chủng tộc là cấm kỵ tuyệt đối. Dù bạn tài năng đến đâu, chỉ cần bị phát hiện lỗi lầm, hầu như chắc chắn sự nghiệp sẽ sụp đổ.

Không ngoài dự đoán, sự nghiệp thời trang của Đoàn Hân đang đến hồi kết.

An Trác Tây gọi điện đến, nhắc qua một chút, nói rằng vụ kiện của Đoàn Hân vẫn cần xử lý, đến lúc đó Nguyễn Du không cần ra tòa, có thể ủy quyền cho người khác.

Nguyễn Du đồng ý. An Trác Tây lại bảo: “À đúng rồi, vừa nhận cho em một bộ phim mới, vai nữ phụ trong phim cổ trang, đợi em về xem kịch bản nhé.”

“Được ạ.”

Nghỉ ngơi nửa ngày ở khách sạn, buổi tối, các khách mời tập thứ hai của chương trình “Hý Du Kí” lần lượt đến nơi.

Nguyễn Du đến để làm quen mọi người. Tống Diệc Nhiên và Hằng Hằng thì cô đã thân quen, còn lại hai người: Phan Tư Ảnh - idol nhóm nhạc nữ xuất thân từ chương trình tuyển chọn, và Vương Hựu - diễn viên hài độc thoại.

Vương Hựu cao gầy, nói chuyện vui tính, trông rất dễ gần. Phan Tư Ảnh tuy nhỏ hơn Nguyễn Du một tuổi nhưng lại toát ra phong thái đàn chị, với mái tóc dài xám xanh và nước hoa đầy khí chất.

Gặp nhau, mọi người chỉ chào hỏi xã giao, ngầm hiểu không ai nhắc đến vụ việc ồn ào trên mạng về Nguyễn Du dạo gần đây.

Chỉ có Hằng Hằng rón rén lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Chị ơi, em nghe nói chị bị bắt nạt đúng không?”

Nguyễn Du cũng nhỏ giọng đáp: “Em suốt ngày không làm bài tập, chỉ lướt mạng thôi à?”

“Không đâu, gia sư nói làm bài xong rồi em có thể chơi điện thoại một lát.”

“Chuyện qua rồi.” Hằng Hằng dang tay ôm cô một cái, vỗ vỗ lưng, ra vẻ rất an ủi.

Ôi trời, cậu nhóc dễ thương quá đi mất! Nguyễn Du cười híp mắt, nhét một viên kẹo vào miệng cậu: “Biết rồi nha.”

Trước khi đi ngủ, cuối cùng tổ chương trình cũng mang kịch bản tới.

[Quy trình]: 5:00 sáng, khách mời trang điểm.

[Quy tắc livestream]: Chương trình thực tế có kịch bản. Năm khách mời nhập vai nhân vật trong câu chuyện, hoàn thành nhiệm vụ được tổ chương trình giao trong thời gian quy định.

[Nội dung livestream]: Không phá nhân vật, hoàn thành nhiệm vụ, tự do phát huy.

[Lưu ý]: Thời gian phát trực tiếp dự kiến 12 tiếng, không được yêu cầu hỗ trợ từ bất kỳ ai.

Lâm Thanh: "Hay thật, lần này còn sơ lược hơn lần trước."

"Thời gian mở livestream trên mạng là 10 giờ sáng đúng không?" Nguyễn Du tính toán, "Livestream 12 tiếng, tức là phát đến 10 giờ tối mai, chúng ta quay ở đâu nhỉ?"

“Phải đó,” Lâm Thanh ngơ ngác, “Không biết luôn.”

Lần trước tổ chương trình sắp xếp khách sạn bên ngoài phim trường, hiển nhiên quay ở trong phim trường. Nhưng lần này khách sạn nằm giữa trung tâm thành phố, xung quanh làm gì có nơi nào giống phim trường?

Anh chạy đi hỏi đạo diễn, tổng đạo diễn bí hiểm vuốt ria mép: “Ở đâu cũng quay được.”

Sáng sớm hôm sau, tổ trang điểm đến gõ cửa phòng Nguyễn Du, hóa trang ngay tại khách sạn.

Cô được đội tóc giả, nửa tóc buộc thành búi bướm, nửa thả xuống, nhà tạo hình lấy cho cô bộ váy xanh lụa mỏng nhẹ, nhìn thế nào cũng thấy quen mắt.

Địa điểm quay là trên sân thượng khách sạn.

Nguyễn Du vừa lên đã đụng mặt Tống Diệc Nhiên. Anh ta mặc đồ nữ, một người đàn ông cao to mặc váy trắng dài, mạng che mặt trắng như tuyết, lóa đến mức cô muốn mù mắt.

Nguyễn Du nghi ngờ: “…Nương tử?”

Tống Diệc Nhiên đáp: “...A ha?”

Cảm ơn, hát luôn thành tiếng.

Nguyễn Du: “Tôi nói anh là Bạch Nương Tử! Bạch Tố Trinh!”

[Xiaosi]

“Ối giời, Bạch Xà Truyện? Cô là Tiểu Thanh?!” Tống Diệc Nhiên mới phản ứng.

Đúng thật là Bạch Xà Truyện!

Không lâu sau, Vương Hựu xuất hiện, một thân áo vải vàng, choàng cà sa đỏ. Được, một Pháp Hải tu hành nhưng vẫn để tóc. Ba người đang tán gẫu, Phan Tư Ảnh cũng đến. Cô ấy mặc giống hệt Vương Hựu, nhưng tóc vẫn xám xanh, thôi, lại thêm một Pháp Hải sát thủ thẩm mỹ.

Tống Diệc Nhiên: “Không đúng, sao lại có hai Pháp Hải?”

Nguyễn Du: “Hằng Hằng đâu?”

Không ai biết. Đạo diễn hình như cũng chẳng vội tìm.

Nhân viên xung quanh đều cười, tổng đạo diễn Vương Lộ cầm loa hét lớn: “Chuẩn bị nhé, còn mười phút nữa quay!”

Sáng thứ Bảy lúc 10 giờ, khán giả của chương trình "Hý Du Kí" đã tụ tập trong phòng livestream từ rất sớm. Chưa kịp bắt đầu, số người xem trực tuyến đã leo lên con số kỷ lục và vẫn tiếp tục tăng.

Nửa tháng trước, tập đầu tiên của "Hý Du Kí" được livestream đồng thời trên ba nền tảng video lớn. Tập đầu tiên ngay lập tức bùng nổ, số lượng người xem đạt đỉnh, vượt xa các chương trình thực tế khác. Đoàn đạo diễn vừa mừng vừa lo, lo rằng tập đầu tiên chỉ là hiệu ứng giả nhờ các yếu tố khách quan, nên quyết tâm làm tập thứ hai với độ kịch tính cao hơn.

Và quả thật, lần này kịch tính hơi quá rồi.

Ánh sáng, máy quay vào vị trí, phát sóng trực tiếp bắt đầu. Sau khi hoàn thành phần giới thiệu khách mời, tổng đạo diễn Vương Lộ công bố luật chơi: "Tập này, để tiết kiệm chi phí, chúng tôi không thuê bất kỳ diễn viên quần chúng nào. Hay nói đúng hơn, toàn bộ người dân thành phố Hàng Châu sẽ là diễn viên quần chúng!"

Nguyễn Du: ???

"Chắc các bạn cũng nhân ra rồi, câu chuyện của tập thứ hai lấy cảm hứng từ Bạc Xà Truyện, với chủ đề lần này là - "Thành tiên"

Vương Lộ lật tấm bảng phía sau mình. Quả nhiên, nhân vật của Nguyễn Du là Tiểu Thanh, Tống Diệc Nhiên là Bạch Tố Trinh, còn có hai Pháp Hải, một do Phan Tư Ảnh đóng, một là Vương Hựu. Còn Hàng Hàng, người từ sáng đến giờ chưa thấy mặt, đóng Hứa Tiên.

Vương Lộ: "Tôi sẽ nói qua bối cảnh câu chuyện của tập này. Theo như cốt truyện, Pháp Hải lừa Hứa Tiên lên Kim Sơn Tự, Bạch Tố Trinh và Tiểu Thanh lập tức đến đó để cứu Hứa Tiên. Nhưng sau khi Bạch Nương Tử làm trận 'Thủy Mạn Kim Sơn', sóng to mưa lớn đã cuốn trôi mọi người trên núi Kim Sơn bất tỉnh."

"Khi tỉnh lại, Bạch Tố Trinh, Tiểu Thanh và Pháp Hải phát hiện mình đã xuyên không đến thời hiện đại, nhưng không thấy Hứa Tiên đâu."

Khách mời:...........

Tống Diệc Nhiên: Đạo diễn, một cơn sóng có thể đánh bay người từ cổ đại tới hiện đại, nhà vật ly học có đồng ý không?"

Vương Lộ: "Cậu không có trí tưởng tượng à? Nhìn xem Nguyễn Du tiếp nhận câu chuyện nhanh thế cơ mà"

Nguyễn Du giữ vẻ mặt tự nhiên, gật đầu tán thành: "Sát thực tế, hợp lý, cốt truyện hay!" 

... Ai chẳng từng là một người tội nghiệp bị xuyên không đến nơi xa lạ T.T

Vương Lộ bắt đầu công bố nhiệm vụ: "Nhóm Bạch Tố Trinh xuyên không đến thành phố Hàng Châu hiện đại, lần này phải hoàn thành hai nhiệm vụ. Thứ nhất, tìm Hứa Tiên, từ khóa là 'Lôi Phong Tháp'. Thứ hai, giúp Bạch Tố Trinh thu thập đủ tám giọt nước mắt đại diện cho tám cảm xúc "sinh, lão, bệnh, tử, ái, hận, ly, biệt". Thu thập đủ mới giúp cô ấy thành tiên."

"Chỉ khi hoàn thành cả hai nhiệm vụ, bốn người mới có thể xuyên không trở lại, xem như thông qua thử thách. Ngoài ra, mọi người phải tuân thủ thiết lập nhân vật gốc. Ai làm 'vỡ' vai diễn sẽ bị trừng phạt."

"Hình phạt là: Nhai khô lá trà Long Tỉnh trong mười phút."

Một khoảng lặng, tất cả đều im lặng.

Vương Lộ: "À mà, chắc ai cũng xem Bạch Xà Truyện rồi chứ?"

Thôi, đừng nhắc nữa!

Tôi thà chưa xem cái này!

Phan Tư Ảnh: "Đạo diễn, tại sao cả tôi và Vương Hựu đều là Pháp Hải vậy?"

Vương Lộ: "Có hai Pháp Hải: một là thân thể của Pháp Hảo, một là tâm ma của Pháp Hải."

Không nói thêm chi tiết.

Phan Tư Ảnh và Vương Hựu còn đang ngơ ngác thì Nguyễn Du đã tiếp lời: "Vừa nãy anh ấy nói chỉ có bốn người xuyên không trở về mới được tính là thông qua thử thách. Bốn người đó là Bạch Tố Trinh, Tiểu Thanh, Hứa Tiên và Pháp Hải. Vì vậy, tâm ma và thân thể của Pháp Hải chắc chắn phải loại một. Khả năng cao hai người sẽ nhận nhiệm vụ phụ, kiểu như trừ khử tâm ma chẳng hạn."

Tổ đạo diễn: ...

Nguyễn Du này là bug à? Sao đoán trúng hết thế?!!

Vương Lộ: "Do vai diễn lần này khó hơn, chúng tôi sẽ phát một tấm 'Thẻ miễn tội' cho phép miễn một lần bị phạt vì thoát vai. Tuy nhiên, ai nhận được thẻ sẽ do khán giả bình chọn."

Lúc này, khung bỏ phiếu hiện lên ở phía dưới màn hình livestream.

Bình luận trực tuyến đã náo loạn:

【Hahahahaha lần này thật sự quay ngoài phố luôn à? Bạn tôi còn ngây thơ chờ ngoài Hoành Điếm kìa!】

【Tác giả Bạch Xà Truyện đâu? Mau ra đánh chương trình đi.】

【Mua vé máy bay đến Hàng Châu bây giờ còn kịp không?】

【Nguyễn Du có mang theo bình xịt "thần thánh show thực tế" đúng không??? Thông minh quá trời.】

【Tống Diệc Nhiên mặc nữ trang làm tôi cười xỉu.】

【Tiểu Du mặc đồ cổ trang đẹp tuyệt vời, mau nhận phim cổ trang đi bé yêu!】

【Một phiếu của bạn, một phiếu của tôi, để Nguyễn Du không phải nhai trà!!】

Kết quả bình chọn được công bố, Nguyễn Du giành 31% phiếu, đứng đầu, chỉ nhỉnh hơn Phan Tư Ảnh một chút.

Vương Lộ: "Bình chọn kết thúc, thẻ miễn tội thuộc về Nguyễn Du. Xuống lầu rồi, nhiệm vụ chính thức bắt đầu, chúc mọi người vượt qua thử thách."

Trong thang máy, Vương Hựu căng thẳng: "Cái này là cái gì vậy? Đến giờ tôi vẫn chưa hiểu quy tắc chương trình."

Phan Tư Ảnh: "Hai nhiệm vụ nghe đã khó. Chúng ta chỉ có 12 tiếng, hay chia nhóm ra hành động?"

Nguyễn Du: "Được. Hai người chắc chắn phải làm nhiệm vụ phụ, đi chung nhé. Tôi và Tống Diệc Nhiên một nhóm, vậy sẽ tiện hơn."

Tống Diệc Nhiên: "Vậy ta chia nhóm. Tôi với Nguyễn Du đi tìm tám giọt nước mắt, hai người đi tìm Hứa Tiên."

Vương Hựu: "Được, được, nhưng tôi vẫn không rõ giữ vai thế nào mới đạt."

Nguyễn Du: "À, cái đó hả? Lát nữa ra khỏi thang máy tôi sẽ giải thích."

Cửa thang máy mở. Máy quay theo sát, trong khung hình, Nguyễn Du hít sâu một hơi, ánh mắt đột nhiên biến đổi, đầy cảm xúc nhìn Tống Diệc Nhiên:

"Tỷ tỷ!"

Tống Diệc Nhiên: "Muội muội!"

Nguyễn Du: "Bạch Nương Tử!"

Tống Diệc Nhiên: "Thanh Nhi!"

Nguyễn Du lập tức đáp: "Nhanh lên, đi thôi"

Tống Diệc Nhiên: "......ồ"

Vương Hựu: ......

Tổ đạo diễn: ......

Là vì sân khấu trong thang máy quá nhỏ, không đủ cho hai người các bạn diễn phải không?

Sau khi ra khỏi khách sạn, bốn người chia làm hai nhóm, cảnh quay của chương trình livestream cũng chuyển qua lại giữa hai tuyến hành động song song.

Trang phục của Nguyễn Du và Tống Diệc Nhiên thực sự rất nổi bật, lại còn có quay phim theo sau. Ra ngoài phố, xung quanh người đi đường đều rút điện thoại ra chụp ảnh và các fan nhận ra họ.

Xung quanh rất ồn ào, fan nữ của Tống Diệc Nhiên thật sự nhiều, họ chạy theo gọi “Diệc Nhiên, chồng ơi” nhưng vì Tống Diệc Nhiên mặc đồ nữ, bộ trang phục thần tiên, hình ảnh nam thần cổ trang hoàn toàn bị phá hỏng.

Nguyễn Du đứng bên cạnh nhịn cười đến muốn chết, cô ấy suy nghĩ lại tình huống.

Chương trình yêu cầu họ phải thu thập tám loại nước mắt của cảm xúc, từ sinh lão bệnh tử đến yêu hận ly biệt, nghĩa là bây giờ họ phải tìm một nơi dễ làm người ta khóc, vậy thì hiểu đúng chưa nhỉ?

“Tỷ, chúng ta đến xem thử bệnh viện gần đây được không?” Cô hỏi.

Đúng rồi, bệnh viện!

Tống Diệc Nhiên: "Ở đây có vào được bệnh viện không?"

Một fan nữ bên cạnh: "Bệnh viện không cho vào, nhưng cửa trái tim tôi lúc nào cũng mở cho bạn!"

Thật sự, ai có thể nhịn cười được chứ?!

Cười mà không làm mất hình tượng, Nguyễn Du cười mà không thể nói được gì, cô ấy đã phải kiềm chế cười suốt hai phút rồi mới lấy lại được bình tĩnh.

"Chúng ta sẽ không vào, tìm một bệnh viện gần đây, xem có công... không, là khuôn viện của bệnh viện, trước tiên đi xem thử đã."

“Muội muốn gì thì làm đi.” Tống Diệc Nhiên bị cô cười đến ngẩn người.

Nguyễn Du không có điện thoại, lại không quen xung quanh, đành phải hỏi một người qua đường: "Anh bạn, biết bệnh viện nào ở gần đây không?"

“Chị là Nguyễn Du phải không?!" Cậu trai này lần đầu tiên ở gần một ngôi sao, vừa căng thẳng vừa muốn cười ngớ ngẩn.

"…Nguyễn Du là ai?" Nguyễn Du giả bộ điếc, "Tôi và sư tỷ vô tình đến thế giới này, muốn tìm một bệnh viện, anh biết ở đâu không?"

Cậu trai: "Em biết chị, chị ngoài đời đẹp hơn trong ảnh nhiều."

"…"

Nguyễn Du: "À, tôi và Sư tỷ…"

Chưa kịp nói xong, từ trong đám đông có tiếng hét: "Cách xa con gái tôi ra! Đừng làm nó sợ!"

Hóa ra còn có fan của Nguyễn Du!?

Không chỉ một người đâu.

Lại có một cô gái hét lên: "Aaa Tiểu Du, tôi yêu bạn!"

Nguyễn Du không nghe thấy gì, không nghe thấy gì: "Tiểu Du là ai?"

Cá con hét to: "Tiểu Du là con gái bảo bối của chúng tôi! Mật ong ngọt ngào của chúng tôi!"

Tống Diệc Nhiên: "Ha ha ha ha!"

Nguyễn Du: "…"

Chết tiệt, chương trình này thật ác! Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao họ lại phát thẻ miễn trừ đó ngay từ đầu!!

Màn hình tràn ngập bình luận cười ha ha, khán giả đang xem livestream cười đến mức ngớ người.

【Tôi nằm xem chương trình mà cười đến mức điện thoại rơi vào mặt và tạo ra chữ "Ha".】

【Ha ha ha ha, cuối tuần này tôi chỉ dựa vào chương trình này để luyện cơ bụng!】

【Cuối cùng tôi cũng tìm được cách xem chương trình đúng đắn, bình luận ở tập trước quá dữ dội, tôi không xem nổi.】

【Đùa giỡn thế này à? Sao lại buồn cười đến vậy!】

【Biểu cảm của những người qua đường ở hiện trường  chính là tôi luôn.】

Cố nhịn, cố nhịn.

Sau khi hỏi được đường đến bệnh viện, Nguyễn Du và Tống Diệc Nhiên vượt qua đám đông vây quanh, mặc kệ fan bên cạnh tỏ tình, cứ giả bộ không quen biết, đeo tóc giả của Bạch Tố Trinh và Tiểu Thanh, ai cũng chẳng để ý.

Đi gần một giờ, cuối cùng họ đến được một bệnh viện gần trung tâm thành phố, hai người quay lại, hướng thẳng đến khuôn viên của bệnh viện.

Vào những nơi cần yên tĩnh như vậy, đội bảo vệ đi theo đã phát huy tác dụng, giúp ngăn cách họ với đám đông người hiếu kỳ.

Nguyễn Du và Tống Diệc Nhiên đã đi quanh khuôn viên một vòng, mới nhận ra mình nghĩ sai rồi.

Trong khuôn viên của bệnh viện có không ít bệnh nhân và người nhà đang đợi khám hoặc nghỉ ngơi, nhưng họ không để lộ cảm xúc công khai, huống chi là khóc.

Cũng không thể đến hỏi: "Bạn có chuyện buồn không? Hãy nói cho tôi nghe thử."

Điều này thật là bất lịch sự và chắc chắn sẽ bị đánh đấy!

Cả hai không thu hoạch được gì, bụng Tống Diệc Nhiên cũng kêu lên.

Tống Diệc Nhiên: "Tiểu Thanh, tỷ đói rồi, giờ tỷ có thể đói đến mức khóc được, thế này có tính là nước mắt không?"

Nguyễn Du khẳng định: "Tính. Là nước mắt của kẻ thất bại."

Tống Diệc Nhiên: "…"

"Chúng ta thử tìm chỗ khác, đến khu tiễn biệt chẳng hạn, được không?"

Tống Diệc Nhiên hiểu ý: "Sân bay."

Được thôi, nhưng sân bay cách trung tâm thành phố xa kinh khủng, anh định đề nghị đi ăn trưa trước thì đột nhiên có một quả thị lăn đến chân họ.

Nguyễn Du nhặt lên, ngẩng đầu nhìn, không xa lắm, một ông lão đang cầm một túi quả thị, cả túi bị đổ, ông đang cúi lưng, chậm chạp nhặt từng quả lên.

Cô và Tống Diệc Nhiên nhìn nhau, đồng thuận giúp ông nhặt quả.

"Quả thị đây, ông." Nguyễn Du nhặt vài quả, bước lại đưa cho ông.

"Cảm ơn cô, cô gái." Tay ông lão đưa ra trước, run run sờ vào tay Nguyễn Du, nhận ba quả, để lại một quả cho cô, "Cô ăn một quả đi cô gái."

Ông lão ngẩng đầu cười, Nguyễn Du ngẩn người.

… Ông lão này, hình như không thể nhìn thấy?

Cô mới nhận ra tay kia của ông lão đang cầm gậy dẫn đường cho người mù, vừa nhặt vài quả thị đã mệt thở dốc.

Nguyễn Du: "Ông… muốn ngồi một chút không? Để con giúp ông ra ghế ngồi nghỉ một lát nhé?"

Hai người giúp ông ngồi xuống một chiếc ghế dài không xa, ông lão mỉm cười hiền từ: "Hôm nay công viên đông người quá, nhộn nhịp quá."

Có thể không nhộn nhịp sao?

Ở xa, đội bảo vệ đang ngăn không cho đám đông tụ lại.

"Ông đến bệnh viện đối diện khám bệnh à?" Tống Diệc Nhiên hỏi, "Có người thân đi cùng không?"

Ông lão lại cười: "Tôi không khám bệnh, nhưng vợ tôi ở trong bệnh viện. Hai người là một cặp đôi à?"

Nguyễn Du: "Không, không, chúng con là tỷ muội, tỷ muội."

Cô và Tống Diệc Nhiên nói chuyện với ông lão vài câu, rồi chuẩn bị rời đi: “Vậy chúng cháu đi trước, quả thị này ông giữ lại nhé, ông và bà đều có thể ăn.”

“Ăn không hết đâu.” Ông lão cười than thở, “Bà ấy sáng nay đi rồi, giờ ông ngồi đây một lúc, rồi về nhà.”

Nguyễn Du khựng lại.

Đi rồi? Là đi theo nghĩa cô đang nghĩ đó sao??

Tống Diệc Nhiên liếc nhìn Nguyễn Du thêm một lần nữa, nhìn biểu cảm của hai người, cả hai đều khó xử.

Có câu chuyện ở đây. Nhưng lại là chuyện buồn của người ta.

Tổ chương trình này thật sự đang làm khó bọn họ sao? Muốn gom nước mắt, còn muốn phân loại nước mắt, nhưng thế này chẳng phải đang đào bới vào nỗi đau của người khác sao?

Do dự một lát, cuối cùng Nguyễn Du quay sang nhìn người quay phim: “Đạo diễn, thẻ miễn trừ của tôi bây giờ có thể dùng không?”

Lặng im mười mấy giây, chiếc vòng tay mà tổ chương trình lắp đặt trước đó vang lên: “Thẻ miễn trừ có hiệu lực. Khách mời chỉ có một lần cơ hội thoát vai, thời gian miễn trừ là 15 phút”

Nguyễn Du nói: “Ông ơi, thật ra bọn cháu đang quay một chương trình truyền hình thực tế, bây giờ xung quanh có rất nhiều người, tất cả đều đang theo dõi bọn cháu quay chương trình. Làm phiền ông, thật ngại quá.”

Ông lão hơi sững sờ: “Quay chương trình truyền hình thực tế?”

“Đúng rồi, là một chương trình tivi, tổ đạo diễn đặc biệt biến thái! Ép bọn cháu tìm các câu chuyện nhỏ, còn phải tìm đủ tám câu chuyện ‘sinh lão bệnh tử ái hận biệt ly’, thật là biến thái.”

Tổ đạo diễn: ……

Nguyễn Du và Tống Diệc Nhiên giải thích vài câu, cuối cùng ông lão cũng hiểu ra.

Ông cười: “Ông hiểu rồi, các cháu muốn nghe chuyện của ông và bà chứ gì.”

Tống Diệc Nhiên: “Nếu ông muốn kể, bọn cháu sẽ nghe.”

“Không phải chuyện gì mới mẻ cả.” Ông lão cầm túi nhựa màu đen, lấy ra một quả thị, loay hoay nhét vào tay Nguyễn Du, nhẹ nhàng nói: “Các cháu muốn nghe, vậy ông kể cho. Ăn một trái đi, ngọt lắm.”

Từ xa có tiếng người huyên náo, nhưng ông lão lại tĩnh lặng, ánh nắng trưa rọi lên đôi tay nhăn nheo của ông, như phủ một lớp hoàng kim mỏng của thời gian.

Ông lão tên Đổng Tân, người vợ ông cưới là mối hôn ước từ thuở nhỏ.

Đổng Tân từng là giáo viên, nhà chẳng có mấy đồng, vợ ông lại là người có điều kiện, khi lấy ông, không biết bao nhiêu người tiếc nuối nói với bà là không xứng. Hai người đã sống một thời gian dài kham khổ, tiết kiệm từng đồng. Tính bà không phải là tốt lắm, thường xuyên nổi giận với ông, ai ai cũng nói bà ghét bỏ ông, sớm muộn gì cũng bỏ đi với người khác.

Ban đầu chính Đổng Tân cũng nghĩ vậy, cho đến một hôm ông tan trường sớm, mới phát hiện bà đang lén giặt đồ thuê cho người ta để phụ thêm chi tiêu gia đình.

“Lúc đó ông nghĩ, ông nhất định phải nuôi được bà ấy, không dạy học nữa, tôi ra ngoài làm thuê, kiếm được nhiều hơn trước.” Ông lão chậm rãi nói, “Làm những việc đó tuy vất vả hơn, nhưng cuộc sống cũng dần tốt hơn. Sau này, khi bà ấy mang thai, thèm ăn quả thị, khó tìm lắm, tôi đi khắp nơi mới mang về được một túi nhỏ. Bà ấy vui lắm.”

Ông lão thở dài: “Tiếc là về sau già rồi, đột nhiên một ngày đôi mắt không còn nhìn thấy nữa, bà ấy vẫn luôn chăm sóc ông.”

“Ông hay nói, ông muốn c.h.ế.t sau bà ấy, để sau này khi bà ấy không còn đi được, ăn không nổi nữa, thì đến lượt ông chăm sóc bà ấy.”

Câu chuyện của ông lão không dài, kể xong, ông không khóc, nhưng một tiếng nấc vang lên. Tống Diệc Nhiên nhìn sang bên cạnh, thấy Nguyễn Du đang khóc.

Chết tiệt, tổ chương trình này thật không còn nhân tính!!!

Nguyễn Du cảm thấy từ khi biết mình bị bệnh tim, cô đã rất nhạy cảm với những chuyện như thế này. Không chút hình tượng nào, cô dùng tay áo lau nước mắt, cố gắng bình ổn cảm xúc, sau đó lại nói chuyện với ông lão vài câu.

Khi hai người rời khỏi công viên, thiết bị nhắc nhở lại vang lên: [Nhắc nhở: Đã thu thập được một giọt nước mắt cảm xúc “tử”, còn bảy loại cảm xúc nữa cần thu thập.]

Nguyễn Du: “Không đúng, là ba giọt.”

Tổ đạo diễn: ???

Nguyễn Du cẩn thận liệt kê: “Tôi khóc thay ông lão, lúc ông cảm thán khi về già, tôi khóc thay ông, lúc ông nói bà bị bệnh, tôi khóc thay ông, và lúc bà ra đi, tôi cũng khóc. ‘Lão’, ‘bệnh’, ‘tử’, tổng cộng ba lần.”

Rõ ràng, có lý, khiến người ta không thể phản bác.

Tổ đạo diễn: Cô ấy là tinh linh nước mắt chuyển thế sao???

Bình Luận (0)
Comment