Theo kế hoạch ban đầu, Lục Kỳ Thần dự định chiều mùng 2 tháng 5 mới về. Vậy mà sáng nay anh đã bất ngờ xuất hiện. Giang Mạn Sanh vẫn còn đang nằm trên giường. Hôm qua cô hơi khó chịu nên ngủ muộn. Nguyên nhân có lẽ là do tối qua cô uống quá nhiều mì nước lúc bụng đói. Chuyện này đã từng xảy ra một lần trước đây, nhưng cô vẫn không rút kinh nghiệm, tối qua lại tiếp tục ăn. Đến tận sáng sớm, sau khi nôn xong, Giang Mạn Sanh mới thực sự hối hận. Cô thề sẽ không bao giờ uống mì nước nữa. Có lẽ vì chuyện này mà sáng nay khi thấy Lục Kỳ Thần bất ngờ về sớm, cô đặc biệt nũng nịu và bám người. 9 giờ sáng, sau khi chuẩn bị xong bữa sáng, Lục Kỳ Thần quay lại phòng ngủ, ghé sát tai Giang Mạn Sanh thì thầm: “Em ngủ đủ chưa? Dậy ăn sáng được không?” Giang Mạn Sanh vòng tay ôm cổ anh khoảng năm phút mới rầu rĩ đáp: “Vậy anh mặc đồ giúp em nhé.” Lục Kỳ Thần khẽ “ừm” một tiếng. Thật ra không chỉ mặc đồ, ngay cả rửa mặt, chải tóc, dưỡng da anh đều có thể giúp cô. Vì đã phạm sai lầm, thật ra chuyện nôn tối qua Giang Mạn Sanh không nói cho Lục Kỳ Thần biết. Sáng nay cũng vậy. Giang Mạn Sanh ăn được một lúc đã lại thấy buồn nôn. Lúc này Lục Kỳ Thần vừa nhận điện thoại nên đã về phòng làm việc. Giang Mạn Sanh vội chạy vào toilet nôn. Lục Kỳ Thần nói chuyện điện thoại xong, thấy cô không còn ngồi ở bàn ăn nữa liền đến gõ cửa toilet. Thực ra Giang Mạn Sanh không nôn được gì, nhưng khi anh đẩy cửa vào, cô vẫn đang cúi người trên bồn rửa mặt. Lục Kỳ Thần liếc nhìn, lông mày lập tức nhíu lại đầy lo lắng: “Em sao vậy?” Vào giây phút ấy, cả hai đều không hề nghi ngờ gì về chuyện Giang Mạn Sanh nôn, chỉ nghĩ đến một khả năng. Bởi vì thời gian trôi qua quá nhanh, cách đây một tháng khi Giang Mạn Sanh đau bụng kinh cũng chính Lục Kỳ Thần tự tay chăm sóc, anh nhớ rất rõ nên không nghĩ đến chuyện gì khác. Giang Mạn Sanh cũng vậy, nên lúc này cô thành thật thú nhận: “Tối qua em uống nhiều mì nước quá khi bụng đói.” Lục Kỳ Thần đã có động thái: “Vậy chúng ta đi bệnh viện kiểm tra nhé.” Giang Mạn Sanh vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu, không cần đâu. Em từng bị thế này rồi, em cảm thấy sắp khỏe rồi. Em cũng chẳng còn gì để nôn nữa.” Đây là lần đầu tiên Lục Kỳ Thần thấy Giang Mạn Sanh như vậy, hơn nữa cô có vẻ rất hiểu rõ cơ thể mình, nên anh không nói gì thêm, chỉ nấu cho cô một bát cháo kê để dưỡng dạ dày. Sau khi nhìn Giang Mạn Sanh uống được một ít, lúc này đã gần 10 giờ rưỡi. Hôm nay Giang Mạn Sanh đã hẹn với Triệu Xu và Hứa Khoan Thái cùng ăn trưa rồi đi chơi buổi chiều. May mắn là sau khi uống cháo kê cô không sao nữa, Lục Kỳ Thần cũng yên tâm, Giang Mạn Sanh lại vào phòng quần áo bắt đầu chọn đồ. Khi cô đang ở trong phòng quần áo, Lục Kỳ Thần ghé vào nói rằng anh có việc đột xuất phải đến công ty một chuyến. Giang Mạn Sanh gật đầu, và chẳng mấy chốc anh đã đi. Đang chọn đồ trong phòng quần áo, Giang Mạn Sanh gọi điện cho Triệu Xu kể lại chuyện này. Triệu Xu rất tự nhiên hỏi: “Nhưng mà Sanh Sanh này, hai người không phải đang có kế hoạch có em bé sao?” Lúc này Giang Mạn Sanh mới nghiêm túc tính toán, và nhận ra đã hơn một tháng kể từ kỳ kinh nguyệt trước của mình. Giang Mạn Sanh biết dạo gần đây Lục Kỳ Thần có một khoản đầu tư rất quan trọng, hơn nữa chuyện này cũng chưa chắc chắn. Vì thế chiều nay, ba người đi ăn trưa trước, nhưng sau bữa ăn, thay vì đi chơi ở nơi khác, họ đến thẳng bệnh viện. Lúc đang bàn chuyện đầu tư ở công ty, Lục Kỳ Thần chợt cảm thấy có điều gì đó không ổn. Lúc này anh cũng nghiêm túc tính toán và nhận ra đã hơn một tháng kể từ lần cuối Giang Mạn Sanh đau bụng kinh. Trong thời gian qua, Lục Kỳ Thần đã nghiên cứu không ít về chuyện mang thai, anh cũng biết có phụ nữ sẽ bị ốm nghén từ tháng đầu tiên. Anh trước hết nhờ Phương Cần Chúng hẹn lịch khám thai, rồi nhắn tin cho Giang Mạn Sanh: “Em đang ở ngoài phải không?” Giang Mạn Sanh trả lời rất nhanh, còn gửi cho anh một tấm ảnh nhà hàng. Không vội vàng xác nhận ngay, Lục Kỳ Thần muốn để Giang Mạn Sanh tận hưởng một buổi chiều vui vẻ. Vì thế anh lại nhắn thêm một tin: “Khi chơi xong nhắn anh nhé, anh đến đón em.” Giang Mạn Sanh liên tục “Vâng.” Ở một nơi khác, ba cô gái hôm nay ăn mặc đặc biệt thiếu nữ, cả ba hẹn nhau mặc màu hồng nhạt. Giang Mạn Sanh mặc một chiếc áo len mỏng màu hồng nhạt, bên dưới là váy dài dáng cao bồi. Cô còn cài một chiếc kẹp tóc hồng nhạt, trông vô cùng tươi trẻ xinh đẹp. Khi ba người cùng đi đến bệnh viện, giống như quay về những ngày còn học cấp ba, khi họ cùng nhau đi trong sân trường. Và lúc đó, trong số họ, Giang Mạn Sanh luôn lén nhìn một chàng trai từ xa. — Quy trình khám thai diễn ra rất nhanh, nữ bác sĩ sản khoa khám cho họ rất dịu dàng, luôn gọi Giang Mạn Sanh là “Cô bé”. “Cô bé à, chái đã mang thai được một tháng rồi.” “Nhưng cháu không phải thể chất hay bị ốm nghén, việc nôn mửa đúng là do ăn quá nhiều tối qua, lần sau không được thế nữa nhé.” Giang Mạn Sanh “Dạ” một tiếng, nhẹ nhàng xoa xoa bụng mình. Cô vẫn chưa thể tin được mình thật sự đã mang thai, nên hỏi: “Vậy cháu có thể biết là bé trai hay bé gái không ạ?” Bác sĩ lắc đầu. Nhưng Giang Mạn Sanh thấy không sao cả, dù là trai hay gái, cô đều sẽ yêu thương bé thật nhiều, cô biết Lục Kỳ Thần cũng sẽ như vậy. Ra khỏi bệnh viện, Giang Mạn Sanh vẫn còn lẩm bẩm: “Sao bác sĩ cứ gọi tớ là cô bévậy? Chỉ có Lục Kỳ Thần nhà tớ mới gọi tớ như thế.” Thế là Giang Mạn Sanh được nghe Triệu Xu và Hứa Khoan Thái cùng nhau gọi cô là “Cô bé” nhiều lần. Giang Mạn Sanh: Thôi được rồi. Lục Kỳ Thần đã đồng bộ với cô về lịch trình của anh, lúc này anh đã về nhà. Anh còn nhắn tin cho cô, bảo khi chơi xong gọi điện cho anh, anh sẽ đến đón. Nhưng Giang Mạn Sanh biết từ hôm qua Lục Kỳ Thần dường như không ngủ được bao nhiêu, hôm nay về nhà lại còn chăm sóc cô, nên cô muốn để anh nghỉ ngơi một lát. Vì thế sau khi chia tay Triệu Xu và Hứa Khoan Thái, Giang Mạn Sanh tự mình về thẳng nhà. Biệt thự Ngự Hâm lúc này đặc biệt yên tĩnh. Khi cô mở cửa bước vào phòng khách, Lục Kỳ Thần đang nằm nghỉ trên sofa, điện thoại để bên cạnh với âm lượng mở to, có lẽ đang chờ Giang Mạn Sanh gọi điện. Giang Mạn Sanh lại gần nhìn. Lục Kỳ Thần nhắm mắt yên bình, đã ngủ. Hôm nay Lục Kỳ Thần mặc áo len màu xám, màu sắc anh thích nhất, cũng là màu cô thích nhất khi anh mặc. Thật ra Giang Mạn Sanh cũng thích nhất cảm giác khi anh mặc áo len màu xám. Mềm mại, dịu dàng, mang theo một chút nghiêm túc. Còn cô hôm nay mặc màu hồng nhạt mà mình yêu thích nhất. Ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu ấm áp lên người họ, và lên mặt Lục Kỳ Thần, có lẽ hơi chói mắt anh. Dù đang ngủ say, Lục Kỳ Thần vẫn theo bản năng hơi nhíu mày. Giang Mạn Sanh vội chạy đến kéo rèm cửa lại một chút. Cô vừa kéo rèm, lại làm Lục Kỳ Thần tỉnh giấc. Lục Kỳ Thần mở mắt vì tiếng động nhỏ ấy, thấy Giang Mạn Sanh, anh hơi ngỡ ngàng: “Sao đã về rồi? Không gọi điện cho anh?” Giang Mạn Sanh đến bên cạnh anh, theo bản năng Lục Kỳ Thần ôm lấy eo cô, Giang Mạn Sanh nép vào người anh: “Anh ngủ rồi à?” Lục Kỳ Thần khẽ “ừm” một tiếng. Giang Mạn Sanh lại hỏi: “Em hơi mệt. Anh còn buồn ngủ không?” Thật ra Lục Kỳ Thần không mệt lắm, nhưng anh ôm Giang Mạn Sanh chặt hơn, để cô nằm thoải mái hơn trên người mình: “Vậy anh ôm em ngủ thêm một lát nhé?” Giang Mạn Sanh khẽ “ừm” một tiếng. Cả hai thật sự đều ngủ thiếp đi. Giang Mạn Sanh dường như đã mơ một giấc mơ. Trong giấc mơ ấy, cô như trở về ngày gặp lại Lục Kỳ Thần, ngày cô cứu một chú mèo con bị bệnh. Sao cô có thể hạnh phúc đến thế nhỉ? Rõ ràng bác sĩ đã nói với cô rằng chú mèo con ấy sức khỏe không tốt lắm, nhưng Tiểu Phấn Hồng vẫn luôn khỏe mạnh, chưa từng bị bệnh lần nào. Cho đến bây giờ, nó vẫn vui vẻ nhảy nhót trong cuộc sống của cô. Cô còn mơ thấy mình đứng trong sân trường cấp ba, Lục Kỳ Thần lặng lẽ đi qua bên cạnh. Cô vừa cảm thấy một chút buồn, Lục Kỳ Thần đang ngủ say theo bản năng đã duỗi tay ôm lấy cô. Giang Mạn Sanh lại trở về hiện tại của tuổi 26, nằm trong vòng tay Lục Kỳ Thần. Ánh nắng chiếu xuống chiếc sofa, Giang Mạn Sanh ôm eo Lục Kỳ Thần, chân cô gác trên mu bàn chân anh. Hôm nay ánh nắng thật đẹp, ngay cả Tiểu Phấn Hồng cũng vui vẻ như thế. Như sợ làm phiền giấc ngủ của đôi nam nữ chủ nhân trên sofa, nó đặc biệt nhẹ nhàng nhảy nhót, đuổi bắt trong phòng. Cứ để giấc mơ này kết thúc thật đẹp Đợi giấc mơ này kết thúc, đợi cả hai cùng tỉnh giấc, Giang Mạn Sanh sẽ nói với Lục Kỳ Thần. Lục Kỳ Thần à. Chúng ta có em bé rồi. Như vậy ——