Lục Kỳ Thần bị Tiểu Phấn Hồng dùng móng vuốt cọ cho tỉnh giấc, bởi vì lúc này trời đã nhá nhem tối. Nó muốn đánh thức anh, nhưng lại không nỡ quấy rầy cô chủ nhỏ yêu quý của nó. Lục Kỳ Thần vẫn ôm Giang Mạn Sanh nằm trên sô pha, anh không động đậy ngay, bởi vì Giang Mạn Sanh còn đang ôm chặt lấy anh, vùi đầu vào lòng anh ngủ say. Bây giờ dáng ngủ của cô không còn “ngoan ngoãn” như hồi mới cưới nữa. Trước đây, khi Lục Kỳ Thần và Giang Mạn Sanh đến nhà họ Giang, trong lúc vô tình nhắc đến chuyện này, Thẩm Oản cũng thấy lạ. Bà nói Sanh Sanh ngủ rất ngoan. Mà giờ phút này, Lục Kỳ Thần cúi đầu nhìn. Quả thật đã chẳng còn chút liên quan nào đến mấy từ như “ngoan ngoãn”, “yên tĩnh” nữa rồi. Tóc Giang Mạn Sanh bị ngủ đến rối bù. Mấy sợi còn chực chui vào miệng cô. Hình như vì ngủ quá say, nước miếng còn chảy ra một chút, dính lên chiếc áo len mềm mại màu xám của anh. Lục Kỳ Thần nhìn thấy, khẽ cười một tiếng. Anh yêu mọi dáng vẻ của Giang Mạn Sanh. Bao gồm cả việc từ “ngoan ngoãn” ban đầu biến thành như bây giờ. Dù sao thì để tóc dính vào miệng khi ngủ sẽ không thoải mái. Lục Kỳ Thần cẩn thận đưa tay định vén mấy sợi tóc kia cho Giang Mạn Sanh, nhưng anh còn chưa kịp làm gì, Giang Mạn Sanh đột nhiên giơ tay ôm anh chặt hơn. Lục Kỳ Thần cảm nhận được hơi ấm của cô, mái đầu xù lông mềm mại khẽ cọ vào ngực anh. Chắc hẳn Giang Mạn Sanh ngay cả trong mơ cũng mơ thấy anh, Lục Kỳ Thần nghe thấy Giang Mạn Sanh khẽ khàng gọi tên anh hai tiếng: “Lục Kỳ Thần. Lục Kỳ Thần.” Lục Kỳ Thần khẽ “Ừm” một tiếng. Nhưng Giang Mạn Sanh lại ôm anh ngủ thiếp đi. Lục Kỳ Thần cứ thế yên lặng nhìn Giang Mạn Sanh đang ngủ say. Hai người họ đang trong giai đoạn chuẩn bị mang thai, Giang Mạn Sanh luôn có chút lo lắng về chuyện này, Lục Kỳ Thần cũng vì thế mà để tâm hơn rất nhiều, cũng bởi vậy, hôm nay sau khi họp xong, anh còn đích thân đến một phòng thí nghiệm liên quan đến việc mang thai. Một nơi mà trước kia anh sẽ không bao giờ tự mình đến. Nhà nghiên cứu kia rất chu đáo, còn tỉ mỉ dặn dò anh phải chăm sóc vợ mình như thế nào, làm sao để giữ gìn cảm xúc của cô ấy, mới có lợi cho việc mang thai. Lục Kỳ Thần rất kiên nhẫn học hỏi, thậm chí còn nghiêm túc hơn cả khi xử lý các dự án của công ty. Anh cảm thấy cho dù không phải vì chuyện mang thai, thì việc làm sao để chăm sóc tốt mọi thứ liên quan đến Giang Mạn Sanh, làm sao để yêu Giang Mạn Sanh nhiều hơn, bản thân anh cũng rất sẵn lòng học hỏi. Ngay khi anh đang không chớp mắt nhìn Giang Mạn Sanh, suy nghĩ về những điều này. Không biết qua bao lâu, Giang Mạn Sanh có lẽ đã ngủ đủ giấc, cuối cùng cũng có dấu hiệu tỉnh lại. Giang Mạn Sanh ngủ rất ngon. Cô mơ màng có một loại ảo giác kỳ lạ, giống như hồi cấp ba học hành mệt mỏi, mở mắt ra tưởng rằng lại phải đến lớp làm bài kiểm tra, nhưng không phải, hôm nay là cuối tuần, cô còn có thể ngủ thêm một lát nữa. Hơn nữa không chỉ có vậy, cô còn đang ở trong lòng Lục Kỳ Thần. Cô mơ màng mở mắt, ngẩng đầu nhìn Lục Kỳ Thần, Lục Kỳ Thần cũng đang nhìn cô. Anh khẽ vuốt vai cô: “Bé yêu. Ngủ dậy rồi à?” Giang Mạn Sanh theo bản năng ôm anh chặt hơn một chút: “Ừm. Em ngủ ngon lắm.” Khóe miệng cô còn dính chút nước miếng, Lục Kỳ Thần liền giơ tay lấy giấy ăn, nhẹ nhàng lau cho cô. Lúc này Giang Mạn Sanh mới nhớ ra, cô còn chưa nói cho Lục Kỳ Thần biết chuyện mình mang thai. Cô rất tò mò phản ứng của Lục Kỳ Thần. Vì thế cô ôm Lục Kỳ Thần, nhích người lên một chút, đổi sang ôm cổ anh, Lục Kỳ Thần hơi nhích người, để cô ôm thoải mái hơn. Giang Mạn Sanh đầu tiên là khẽ cắn cằm anh, sau đó cô nói: “Chồng ơi. Em có chuyện muốn nói với anh.” Giang Mạn Sanh không thường xuyên gọi anh là “chồng”. Cô hình như thích gọi tên anh hơn. Vì thế Lục Kỳ Thần khẽ “Ừm” một tiếng. Sau đó anh nghe thấy giọng nói nho nhỏ, mang theo chút vui vẻ của Giang Mạn Sanh, cô nói: “Lục Kỳ Thần. Chúng ta có em bé rồi.” Tay Lục Kỳ Thần vẫn sợ Giang Mạn Sanh ngã, hơi ôm chặt cô lại. Đây rõ ràng là một câu nói vô cùng đơn giản. Nhưng Lục Kỳ Thần lại ngây người. Anh thực sự im lặng một lúc, rốt cuộc thì chỉ vài phút trước, anh còn đang suy nghĩ làm sao để yêu Giang Mạn Sanh nhiều hơn, làm sao để có em bé một cách an toàn. Lục Kỳ Thần ôm Giang Mạn Sanh, anh suýt chút nữa đã muốn ôm Giang Mạn Sanh cùng ngồi dậy khỏi sô pha, nhưng anh không động đậy, giọng nói vẫn trầm ổn dịu dàng như vậy: “Khi nào vậy?… Em tự thử à?” Trong giây phút này, Lục Kỳ Thần thực sự không nghĩ đến việc Giang Mạn Sanh đã tự mình đến bệnh viện. Anh chỉ nghĩ, Giang Mạn Sanh tự mình thử que thử thai sao? Mà anh lại không ở bên cạnh cô. Giang Mạn Sanh vô cùng dịu dàng trả lời câu hỏi của anh: “Chiều nay em cùng Xu Xu đến bệnh viện kiểm tra.” Chiều nay sao? Lục Kỳ Thần lại khựng lại một chút. Anh biết chiều nay cô đi cùng Triệu Xu, Hứa Hoài Thư ra ngoài chơi. Thậm chí giữa cuộc họp còn có một lần, anh có chút nghi ngờ, nghĩ đến việc muốn đưa Giang Mạn Sanh đi khám thai, nhưng lúc đó rốt cuộc cũng chỉ là một nghi ngờ, anh vẫn cảm thấy để cô vui vẻ trong ngày hôm nay quan trọng hơn. Lục Kỳ Thần theo bản năng ôm Giang Mạn Sanh chặt hơn, giọng anh hơi khàn đi: “Có nói được bao lâu rồi không?” Giang Mạn Sanh lại dán sát vào người anh hơn: “Một tháng.” Mặc dù có em bé cũng là điều Giang Mạn Sanh mong muốn, nhưng Lục Kỳ Thần trước đây đã nói rất nhiều lần muốn có con với cô, vì thế cô hỏi: “Lục Kỳ Thần. Chúng ta có em bé rồi. Anh có vui không?” Lục Kỳ Thần lại gật đầu. Anh đương nhiên là vui rồi, anh rất mong có con với Giang Mạn Sanh. Mà Giang Mạn Sanh lại nghĩ, sao Lục Kỳ Thần lại ôm cô chặt thế nhỉ? Nhưng Giang Mạn Sanh quyết định cứ chiều anh trước đã. Giang Mạn Sanh lại có rất nhiều yêu cầu: “Vậy em nói với anh mấy chuyện nhé.” Lục Kỳ Thần khẽ “Ừm”. Giang Mạn Sanh nói rất nhiều, trong đó có một điều là: “Nếu chúng ta có em bé rồi. Vậy thì anh phải yêu em thật nhiều, phải nhiều như em dành cho anh vậy. Anh không được yêu em ít hơn bây giờ đâu đấy.” Cô muốn anh san sẻ bớt tình yêu từ công việc cho hai người họ. Lục Kỳ Thần nghiêm túc đồng ý. Anh ôm chặt eo Giang Mạn Sanh nói: “Bé yêu. Anh sẽ yêu cả hai mẹ con.” Tình yêu vĩnh viễn chỉ có tăng lên chứ không bao giờ giảm đi. Đã có em bé, đương nhiên cũng muốn báo cho người nhà để họ cùng chung vui. Cho nên chuyện họ có em bé gần như là đồng thời báo cho bà nội Lục và Thẩm Oản, sau khi nói chuyện điện thoại xong với họ, hai người lại ở trên sô pha phòng khách thêm một lúc nữa. Trong lúc này, Lục Kỳ Thần tranh thủ thời gian bắt đầu tìm hiểu những điều cần chú ý khi mang thai, thay vì chuẩn bị mang thai như trước. Nhưng dù sao anh cũng chưa từng trải qua, hai người họ đều phải từ từ thích nghi. Sau đó trời cũng đã muộn, hai người liền chuẩn bị về phòng ngủ. Hôm nay cô chạy đi chơi cả ngày, tắm rửa gội đầu xong, trong phòng tắm “loảng xoảng” thu dọn một hồi lâu, cuối cùng cô tắm lâu quá, tắm đến mức không còn sức lực. Lục Kỳ Thần liền cầm máy sấy đến, vừa sấy tóc cho cô, vừa dưỡng da cho cô. Cô rất nhanh lại trở nên thoải mái, trên người thoang thoảng đủ loại hương thơm. Tuy nói có em bé rồi, hai người đều đã biết nên làm gì. Nhưng kỳ thật hai người vẫn còn chưa quen. Đợi cô thu dọn xong, hai người trở lại giường. Lục Kỳ Thần theo thói quen giống như mọi ngày, giơ tay ôm cô vào lòng, định ôm một lúc rồi ngủ. Lục Kỳ Thần tuy rằng đã nạp không ít kiến thức về việc sinh con, nhưng kinh nghiệm thực tế lại không có nhiều. Bất quá bây giờ cũng mới chỉ một tháng, hẳn là không có vấn đề gì. Nhưng Giang Mạn Sanh ghé vào người Lục Kỳ Thần, ôm eo anh nũng nịu: “Hai chúng ta có phải đợi thêm một thời gian nữa là không thể ôm như thế này nữa không? Có phải sẽ đè vào em bé không?” Lục Kỳ Thần suy nghĩ một chút, anh hình như đã quen mỗi ngày trước khi ngủ đều phải ôm Giang Mạn Sanh một lúc. Chỉ cần nghĩ đến việc sau này không được ôm, thật sự là không quen. Nhưng Lục Kỳ Thần đồng thời còn đang suy nghĩ một vấn đề khác, anh vừa ôm eo Giang Mạn Sanh, vừa nhìn đôi mắt đẹp của cô: “Bé yêu. Vậy bây giờ anh còn có thể hôn em không?”