Tim Giang Mạn Sanh đập thình thịch, cảm giác như đang run rẩy. Cô nghĩ, chắc chắn Lục Kỳ Thần không biết những lời này có ý nghĩa thế nào đối với cô. Kể từ lần đầu gặp anh, cô đã thích anh. Giang Mạn Sanh không nói tốt hay không tốt, chỉ kéo nhẹ tay Lục Kỳ Thần và nói khẽ: “Anh ôm em một cái.” Lục Kỳ Thần kiên nhẫn chiều theo ý cô: “Em muốn đi đâu?” Rõ ràng là Lục Kỳ Thần đã hiểu lầm ý cô. Cô không muốn đi đâu cả, chỉ đơn giản là muốn được Lục Kỳ Thần ôm một cái thôi. Nhưng khi hai người đứng gần nhau như vậy, cô lại nhớ đến nụ hôn bất ngờ trong đêm trước khi anh rời đi. Cùng với giấc mơ đó. Và cả những bình luận dưới bức ảnh Trần Thấm đăng. Lục Kỳ Thần thật sự rất đẹp trai. Dù năm 17-18 tuổi cô không để ý điều đó, nhưng giờ cô phải thừa nhận điều này. Hôm nay Giang Mạn Sanh mặc một chiếc áo len mềm mại, qua lớp vải, cô vươn tay nắm lấy cà vạt trên bộ vest của Lục Kỳ Thần, ngẩng đầu, hôn nhẹ lên môi anh. Chỉ là một nụ hôn rất nhẹ. Chạm nhẹ rồi vụt qua. Giang Mạn Sanh lập tức lùi lại. Nhưng ngay giây tiếp theo, ống thuốc trong tay Lục Kỳ Thần “bộp” một tiếng rơi xuống thảm. Bàn tay to của anh ôm lấy gáy cô, vòng qua eo, kéo Giang Mạn Sanh áp sát vào mặt mình, cô mở to mắt nhìn. Lục Kỳ Thần nhanh chóng hôn lại cô, trước khi Giang Mạn Sanh kịp phản ứng, anh đã đưa lưỡi vào miệng cô, quấn lấy nhau. Giống như trong giấc mơ của cô vậy. Giang Mạn Sanh: “…” Xương sống như bị điện giật, khiến cô muốn lùi lại. Nhưng tay Lục Kỳ Thần ôm chặt eo cô, Giang Mạn Sanh không còn chút không gian nào để thoát ra. Giang Mạn Sanh sắp không thở nổi, vội vàng túm lấy anh. Lúc này Lục Kỳ Thần mới buông cô ra, cho cô cơ hội thở. Giang Mạn Sanh thở hổn hển: “Muộn rồi chúng ta nên đi ngủ…” Nhưng Lục Kỳ Thần không chớp mắt nhìn cô chằm chằm, bàn tay có khớp xương rõ ràng, mạnh mẽ của anh nắm lấy cổ tay cô qua lớp áo len mềm mại, kéo cả người cô về phía mình. Tim Giang Mạn Sanh đập như trống, như có những bong bóng vỡ ra từ ánh mắt cô, tan biến trong không khí, rồi cô nghe thấy giọng Lục Kỳ Thần trầm xuống đến mức gần như mất tiếng: “Hôn lại lần nữa.” Giang Mạn Sanh chưa kịp phản ứng đã bị đẩy ngã xuống sofa. Lục Kỳ Thần theo sát áp xuống. Anh vẫn mặc nguyên bộ vest, trông rất nghiêm túc, nhưng làm những chuyện này thì lại… Mặt Giang Mạn Sanh đã đỏ ửng, sau khi Lục Kỳ Thần m*t nhẹ lưỡi cô vài cái, Giang Mạn Sanh hoàn toàn không chống đỡ nổi. Tay anh vẫn đỡ gáy cô, hai ngón tay luồn vào tóc, nâng đầu cô lên. “Đừng hôn nữa…” Giang Mạn Sanh tìm được cơ hội vội vàng đẩy anh ra: “Em còn chưa đồng ý với anh mà!” Lục Kỳ Thần dừng lại, nắm chặt tay cô, đôi mắt tối sầm: “Còn chưa đồng ý với anh?” Đúng là chưa đồng ý thật, nhưng chính cô đã hôn anh trước. Giang Mạn Sanh rụt người lại: “Bây giờ em đồng ý với anh” Trong tầm mắt, cô thấy nét mặt Lục Kỳ Thần dãn ra. Lục Kỳ Thần lại kéo cô, ôm vào lòng, kéo sát đến mặt anh, khoảng cách mà cô vất vả lắm mới né được lập tức trở về con số không. Tay anh lại đặt lên cổ cô, mắt nhìn chằm chằm vào môi cô. Lông mi Giang Mạn Sanh run rẩy, cô cuối cùng cũng hiểu ra. Làm sao cô có thể nghĩ được? Hóa ra khi yêu đương Lục Kỳ Thần lại là như thế này. Vì vậy cô vội vàng đẩy ngực anh, lại mở miệng: “Nhưng anh không được hôn em nữa!” “Em còn chưa từng yêu đương, anh phải để em từ từ!” Rõ ràng là câu từ chối, nhưng Lục Kỳ Thần lại như bị những lời này lấy lòng, anh nhìn Giang Mạn Sanh hỏi: “Từ từ như thế nào?” Giang Mạn Sanh vẫn né tránh anh: “Chúng ta ngủ trước đã! Em sẽ nói cho anh biết.” May mắn là Lục Kỳ Thần không làm gì thêm nữa, buông tha cho cô. Giang Mạn Sanh tắm gội trong phòng tắm gần một tiếng đồng hồ, cô chưa bao giờ tắm lâu như vậy, lâu đến mức Lục Kỳ Thần có vẻ hơi lo lắng, đến gõ cửa kính phòng tắm. Giang Mạn Sanh thò đầu còn đầy bọt ra khỏi phòng tắm: “Sao vậy?” Lúc này Lục Kỳ Thần cũng đã thay đồ ở nhà, anh nhìn cái đầu đột nhiên thò ra của cô, giọng vẫn rất dịu dàng: “Chưa tắm xong à?” Giang Mạn Sanh trả lời nhẹ nhàng: “Chưa. Em nhanh thôi.” Cô chỉ đơn thuần là bị hành động mạnh mẽ của Lục Kỳ Thần dọa đến, muốn bình tĩnh lại một chút. Lục Kỳ Thần còn chưa tắm, Giang Mạn Sanh cũng không muốn để anh đợi lâu. Hơn nữa đã khuya thật rồi, nên đi ngủ thôi. Khoảng năm phút sau, Giang Mạn Sanh ra khỏi phòng tắm. Lục Kỳ Thần không có trong phòng, Giang Mạn Sanh đoán, chắc anh lại đi tăng ca rồi. Dù sao Tập đoàn Triệu thị cũng là chuyện lớn cần phải lo. Giang Mạn Sanh theo bản năng thở phào nhẹ nhõm. Thực ra rõ ràng không có gì khác với bình thường cả, đặc biệt là Lục Kỳ Thần, anh trông vẫn y như mọi khi. Nghiêm túc pha chút quan tâm. Nhưng Giang Mạn Sanh cứ cảm thấy chỗ nào cũng không thoải mái. Cô cố gắng lấy lại tinh thần, thoa kem dưỡng toàn thân, sấy khô tóc xong mới leo lên giường, thầm nghĩ, may quá, không cần đợi Lục Kỳ Thần về. Cửa phòng ngủ liền vang lên tiếng cách. Lục Kỳ Thần bước vào. Giang Mạn Sanh ngơ ngác nhìn vào mắt Lục Kỳ Thần. Lục Kỳ Thần bưng một bát canh không biết là gì, đi đến bên cô đưa cho cô. Giọng Lục Kỳ Thần ôn hòa: “Canh lê táo đỏ.” “Sợ em hôm nay bị dọa, hỏi dì Trần, bảo có tác dụng giảm áp lực.” Giang Mạn Sanh ngẩn người một chút. Cô cứ tưởng anh đi tăng ca. Hóa ra là đi nấu canh cho cô. Làm sao bây giờ? Cô lại muốn ôm anh rồi. “… Cảm ơn anh.” Giang Mạn Sanh ngoan ngoãn đưa tay nhận lấy, uống một ngụm thấy hơi nóng, chậm lại một chút. Lục Kỳ Thần đứng đó chậm rãi đợi cô. Nhưng anh nhìn chằm chằm khiến cô áp lực thật sự quá lớn. Đợi cô uống xong, Lục Kỳ Thần lại xuống lầu đem bát đi, một lúc lâu mới trở lại. Giang Mạn Sanh đã buồn ngủ mơ màng. Nhưng vẫn biết anh đã về. Rất nhanh, bên giường hơi lún xuống, Giang Mạn Sanh nín thở, giây tiếp theo tay Lục Kỳ Thần vươn ra ôm lấy eo cô, Giang Mạn Sanh chưa kịp phản ứng, cả người đã bị ôm vào lòng anh. Giọng Giang Mạn Sanh rất nhỏ: “Làm gì vậy.” Tay Lục Kỳ Thần vẫn đặt trên eo cô: “Em nghĩ ra chưa, từ từ như thế nào?” “Chưa.” Lục Kỳ Thần: “Vậy hôm nay cứ ngủ như này đã.” Giang Mạn Sanh: “…”