Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến

Chương 46

Có lẽ do tâm lý tác động, Giang Mạn Sanh thực sự cảm thấy cơn đau dịu đi nhiều. Khoảng cách giữa hai người quá gần, hơi thở của Lục Kỳ Thần phả vào cổ cô. Theo bản năng, cô vươn tay nắm lấy vạt áo trước ngực anh. Từ trên cao nhìn xuống, Lục Kỳ Thần khẽ cười, giọng trầm thấp vang lên: “Em không phải muốn từ từ sao?” Giang Mạn Sanh: “…” Sau khi uống xong chén canh gà đen, hai người nằm trên giường, Lục Kỳ Thần còn kiên nhẫn xoa bụng cho cô một lúc lâu. Chẳng mấy chốc cô đã thiếp đi, không biết anh đã xoa cho đến tận khi nào. Sáng hôm sau tỉnh dậy, Giang Mạn Sanh chưa bao giờ cảm thấy đầu óc tỉnh táo và tâm trạng sảng khoái đến thế. Lục Kỳ Thần đã không còn trong phòng ngủ. Hôm nay là thứ bảy. Ngày mai phải chuyển về Thanh Lan rồi. Hôm nay cần phải thu dọn đồ đạc một chút. Đang lúc Giang Mạn Sanh đắn đo không biết nên mặc gì thì Lục Kỳ Thần bước vào. Hôm nay anh mặc một chiếc áo len mỏng màu xám, phối cùng quần dài đen. Trông rất thanh nhã, toát lên vẻ dịu dàng của người đàn ông ở nhà, làm dịu đi phần nghiêm khắc vốn có trên người anh. Lục Kỳ Thần dừng lại bên cạnh cô: “Em còn thấy khó chịu không?” Giang Mạn Sanh lắc đầu: “Cảm ơn anh đã chăm sóc em.” Lục Kỳ Thần chỉ mỉm cười. Vài giây sau anh hỏi tiếp: “Tần Dật Tấn và Quý Mạn rủ chúng ta đi đánh golf, em có muốn đi không?” Giang Mạn Sanh: “Anh đánh golf giỏi lắm sao?” Thực ra cô không giỏi đánh golf cho lắm. Nhưng cô thực sự rất muốn xem Lục Kỳ Thần đánh golf. Lục Kỳ Thần “ừm” một tiếng: “Cũng tạm được.” Vì thế Giang Mạn Sanh vẫn thẳng thắn như mọi khi: “Em muốn đi.” Lục Kỳ Thần gật đầu: “Đi thay đồ đi.” Cuối cùng Giang Mạn Sanh cũng chọn được một chiếc áo len cổ rộng màu xám, phối với quần jean ống cao bồi, khiến khí chất của cô càng thêm mềm mại dịu dàng. Xuống lầu, Lục Kỳ Thần chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra, hỏi cô: “Sao hôm nay em mặc màu xám? Hiếm khi thấy em mặc màu này.” Giang Mạn Sanh: “Vì anh thích.” Và Giang Mạn Sanh muốn Lục Kỳ Thần luôn luôn thích cô. Đôi mắt Lục Kỳ Thần ánh lên nụ cười nhẹ: “Em mặc gì anh cũng thích cả.” Giang Mạn Sanh: “Ngày hôm nay, Em muốn làm cho anh vui hơn.” Lục Kỳ Thần xoa xoa đầu cô: “Ừm. Cảm ơn em” Đến sân golf, sau khi thay trang phục xong, Lục Kỳ Thần không vội đánh trước. Mà anh cầm gậy golf đưa cho Giang Mạn Sanh. Khi cầm gậy golf trong tay, Giang Mạn Sanh mới nhận ra rằng cô không chỉ không giỏi, mà những gì học được trước đây giờ cũng đã quên sạch. Lúc này Lục Kỳ Thần đã thay bộ đồ golf màu đen, đội thêm chiếc mũ trắng. Anh hơi cúi người đứng trước mặt cô. Giang Mạn Sanh cũng phải khâm phục chính mình: “Em hình như không nhớ gì hết.” Lục Kỳ Thần rất kiên nhẫn, chỉ nói “Không sao cả”, rồi dùng hai tay nắm lấy cánh tay cô, đặt gậy golf vào tay cô, từ từ chỉ dạy cô tư thế chuẩn bị. May mắn là Giang Mạn Sanh cũng có chút căn bản. Lục Kỳ Thần chỉ dạy vài cái, cô đã có thể tự mình đánh được. Lục Kỳ Thần rất tự nhiên khen ngợi: “Thông minh thật.” Giang Mạn Sanh có chút vui vẻ: “Không cần quan tâm em. Bây giờ em tự chơi được, anh đi đánh đi.” Lục Kỳ Thần cũng đợi đến khi chắc chắn cô không có vấn đề gì lớn, mới đi sang bên kia. Giang Mạn Sanh đánh một lúc lâu, đến khi đã hơi mệt mới chợt nhớ ra rằng thực ra cô rất muốn xem Lục Kỳ Thần chơi golf. Cô hơi ngẩn người. Quay đầu tìm một lúc mới thấy được Lục Kỳ Thần. Khi thực sự nhìn thấy Lục Kỳ Thần đánh golf, cô mới nhận ra kỹ thuật vừa rồi của mình chỉ như trò chơi trẻ con. Nhưng… đánh không tốt thì sao chứ? Cô chỉ là chưa học nhiều, cần thêm chút thời gian và kiên nhẫn mà thôi. Khi Giang Mạn Sanh đi đến, Lục Kỳ Thần đang hơi cúi đầu, từ tốn lau chùi gậy golf. Rõ ràng chỉ là một động tác bình thường, nhưng khi anh làm lại toát lên khí chất thanh cao đặc biệt. Ánh nắng phản chiếu trên gậy golf, hắt vào vành mũ của Lục Kỳ Thần. Lục Kỳ Thần không chút dao động, giơ tay vung gậy, đánh bóng. Một tiếng “bốp” vang lên. Quả bóng golf màu trắng vẽ một đường cong uyển chuyển trên không trung rồi rơi chính xác vào lỗ. Xung quanh vang lên những tràng vỗ tay tán thưởng kỹ thuật của anh, rõ ràng có người nhận ra Lục Kỳ Thần, liên tục gọi “Lục tổng” “Lục tổng” khen ngợi. Giang Mạn Sanh cũng hòa theo vỗ vài cái. Lúc này, Lục Kỳ Thần cũng để ý thấy cô, đi đến bên cạnh: “Em chơi mệt rồi à?” Giang Mạn Sanh gật đầu: “Em hơi đói.” Đã đến giờ trưa. Người nhặt bóng rất tinh ý tiến đến, đón lấy gậy golf từ tay Lục Kỳ Thần. Lục Kỳ Thần chỉ nhìn Giang Mạn Sanh: “Anh đưa em đi ăn.” — Họ ăn trưa tại nhà hàng của câu lạc bộ golf gần đó. Nhà hàng đã được Tần Dật Tấn đặt trước, có kiểu bố trí mở. Món ăn cũng do Tần Dật Tấn gọi sẵn, sau khi Lục Kỳ Thần ngồi xuống lại gọi thêm một hai món theo sở thích của Giang Mạn Sanh. Cuối cùng bên phía Giang Mạn Sanh bày ra mấy món cô thích: Tôm hùm hầm nấm đen kiểu Pháp với xôi, thịt bò cao nguyên xào dầu trà xanh chín vừa 18 giây, thịt heo tuyết băng nướng caramel ăn kèm trứng cá muối và cá hun khói quế hoa. Lục Kỳ Thần ngồi bên cạnh, gắp thịt tôm hùm cho cô. Tần Dật Tấn đột nhiên hỏi Lục Kỳ Thần: “Vừa nãy tôi gặp Viên Chiêu Nguyệt. Cô ta không phải đang ở Mỹ sao? Về nước khi nào vậy?” Lục Kỳ Thần trông có vẻ không gợn sóng: “Không rõ” Tần Dật Tấn nhíu mày: “Hai chị em nhà họ Viên đúng là không đùa được, năm đó làm hỏng danh tiếng của cậu. Quá đáng thật.” “Năm đó tôi nói cậu thích Viên Chiêu Nguyệt chỉ đơn giản là đùa thôi, ai cũng nhìn ra mà. Nhưng cô Viên ấy lại cố tình chấp nhận, cứ khăng khăng cho đó là sự thật.” “Còn có cô em gái bệnh công chúa kia nữa, đi đâu cũng tuyên truyền, tôi còn tưởng nếu cậu không ở bên Viên Chiêu Nguyệt là phạm pháp đấy.” Lục Kỳ Thần: “Cậu đùa hay đấy.” Tần Dật Tấn: “…” “Gặp hai chị em họ tôi sẽ nói rõ.” Qua mấy câu nói đó, Giang Mạn Sanh cũng nghe ra đây là người từng thích Lục Kỳ Thần, liền trực tiếp hỏi anh: “Viên Chiêu Nguyệt là ai vậy?” Lục Kỳ Thần dịu dàng đáp: “Là người trong bức ảnh đó.” Chính là cô gái mà trước đây cô đã hiểu lầm là người Lục Kỳ Thần thích hồi cấp ba. Tần Dật Tấn: “Trước đây thì mặc kệ họ. Nhưng bây giờ nếu hai chị em họ vẫn còn như vậy, không thể không can thiệp được.” Lục Kỳ Thần liếc nhìn Giang Mạn Sanh, cuối cùng nói: “Ừm.”

Bình Luận (0)
Comment