Giang Mạn Sanh đương nhiên không từ chối. Cô đưa tay ra và Lục Kỳ Thần nắm lấy một cách tự nhiên. Bỗng nhiên, cô nhớ đến những bình luận về việc anh và Viên Chiêu Nguyệt xứng đôi trên mạng xã hội. Độ thảo luận cao đến vậy sao? Dù không tức giận nhưng giọng cô vẫn có chút gay gắt: “Sao anh không đi nhảy với Viên Chiêu Nguyệt đi?” Lục Kỳ Thần dùng sức kéo tay cô lên. Sợ mất thăng bằng, Giang Mạn Sanh ôm lấy eo anh. Và rồi, cô nghe thấy Lục Kỳ Thần gọi: “Vợ à.” … Có một giây, Giang Mạn Sanh tưởng mình nghe nhầm. Tai cô như ù đi: “Anh… anh…” Sao đột nhiên lại gọi cô như vậy?! Lục Kỳ Thần tỏ ra rất tự nhiên, anh nhìn về phía Trần Thấm: “Tôi đưa vợ tôi đi một lát.” Trần Thấm chỉ biết gật đầu như cái máy. Là người đứng gần Lục Kỳ Thần và Giang Mạn Sanh nhất, có lẽ nhiều người xung quanh đều nghe thấy câu “Bà chủ Lục”, nhưng từ “vợ à” kia, Trần Thấm nghi chỉ mình cô nghe được. … Bây giờ là tình huống gì đây? Họ thậm chí đã kết hôn rồi sao?! Vậy ra, đồng nghiệp của cô đã là vợ của người nắm quyền tập đoàn Lục thị sao? … Ngay cả trong mơ cô cũng không dám nghĩ đến chuyện lớn như vậy. Giang Mạn Sanh vẫn quan tâm đến Trần Thấm, quay đầu nói với cô: “Thấm Thấm, tớ đi trước. Lát nữa tớ sẽ giải thích với cậu.” Trần Thấm: “ưm ừm.” Cùng lúc đó — Mọi tin đồn đều sụp đổ. Không chỉ ở khu cắm trại, tất cả mọi người đều đang bàn tán. Tiếng thông báo tin nhắn liên tục vang lên xung quanh. [!!! Tôi có hoa mắt không?!! Vừa rồi Lục Tổng đến, còn gọi Giang Mạn Sanh là bà chủ Lục?!] [Không phải ảo giác đâu…] [Vậy họ là vợ chồng hợp pháp?! Trời ơi, trên đời còn có chuyện như vậy sao?!] [A a a a a a a họ thật sự xứng đôi quá! Em vốn rất thích chị Giang Mạn Sanh, em là fan ruột của chị ấy luôn] [Cốt truyện tiểu thuyết gì đây! vợ tổng giám đốc làm nhân viên bình thường bên cạnh chúng ta.] [Nhưng phải công nhận Lục Tổng đẹp trai thật! Trước còn thấy anh ấy cao sang lạnh lùng, giờ thấy gần gũi hẳn.] … Cũng có người không bàn tán trên mạng mà thì thầm: “Vậy vụ hot search về Lục tổng và Viên Chiêu Nguyệt là sao? Em đang ship họ nhiệt tình mà.” “Trời ơi khác quá! Một giây BE luôn, ngôn tình gì đây.” “BE nhanh quá nên chưa kịp chuẩn bị tinh thần… Ai hiểu được.” “Nhưng chính chủ đã ở trước mặt chúng ta rồi, hay đổi sang ship cặp này… Sao em thấy họ cũng xứng đôi quá.” Bên kia — “May là lúc làm việc với chị Giang Mạn Sanh, mình vẫn rất lịch sự.” “Không thể tin được! Ai mà nghĩ ra được?” “May là tôi chưa từng nói chuyện với cô ấy.” “Cô ấy tốt lắm. Tôi rất thích làm việc với cô ấy. Cảm giác nói chuyện một câu thôi mà đã thấy được chữa lành.” Lúc này có người vỗ vai người đàn ông sáng nay đã nói về Giang Mạn Sanh trước thang máy: “Anh cũng chưa làm việc gì với chị Giang Mạn Sanh đúng không? May là chúng ta vẫn luôn làm người tử tế, không phạm điều gì xấu.” Người đàn ông cứng đờ. Anh ta đã làm gì sao? Anh ta từng có lần… Nhìn cô bằng nửa con mắt. — Lục Kỳ Thần nắm tay Giang Mạn Sanh đến phòng trang điểm bên cạnh, không hiểu sao hôm nay Phương Cần Chúng còn mang theo chuyên gia tạo hình. Cuối cùng Lục Kỳ Thần cũng giải thích: “Chuyện của Viên Chiêu Nguyệt là do cô ta tự làm để PR cho phim.” “Nhà họ Viên và nhà anh có quan hệ tốt, Phương Cần Chúng không dám làm quá. Đến khi anh biết thì độ thảo luận đã quá cao, không thể dập xuống được.” “Em cũng nghe Tần Dật Tấn nói rồi, Viên Chiêu Nguyệt từ nhỏ đã thích lợi dụng anh để thu hút sự chú ý hoặc đạt được điều cô ta muốn. Lúc đó vì quan hệ hai nhà, anh không để tâm cũng lười so đo với cô ta.” “Nhưng lần này anh không muốn chiều cô ta nữa.” Giang Mạn Sanh hơi nghi hoặc: “Sao… không chiều cô ta?” Lục Kỳ Thần: “Nhảy với anh một điệu.” Hiện giờ Lục Kỳ Thần gần như đã trở thành đề tài bàn tán của mọi người. Cô không hiểu sao lúc này anh lại bắt cô nhảy với anh. Có phải vì muốn giúp cô có danh phận trước mặt nhân viên công ty không? Giang Mạn Sanh: “Nhảy thì được. Nhưng công ty biết là đủ rồi, đừng để nhiều người biết chuyện chúng ta kết hôn.” Lục Kỳ Thần ừ một tiếng. Anh vừa nói xong, Phương Cần Chúng và chuyên gia tạo hình cũng đã chuẩn bị xong. Giang Mạn Sanh: “Em tự chuẩn bị váy.” Lục Kỳ Thần: “Mặc cái khác.” “… Được.” Cô không có ý kiến gì. Giang Mạn Sanh thấp giọng: “Viên Chiêu Nguyệt cũng giỏi tận dụng tài nguyên thật. Chỉ là hơi thiếu tôn trọng người khác.” Lục Kỳ Thần cũng nhận ra cô không thực sự giận, mỉm cười. Giang Mạn Sanh: “Anh cười gì?” Lục Kỳ Thần: “Cười em đánh giá người khác khá khách quan.” Dù ban đầu thấy hơi quá lố khi chuẩn bị trang phục thế này, nhưng vì thực sự quá đẹp nên cuối cùng chọn một chiếc váy dạ hội màu đỏ son, điểm xuyết đen. Rồi làm tóc trang điểm thật lộng lẫy. Giang Mạn Sanh một mình đi thay váy, kiểu cúp ngực đuôi cá này thật sự tôn dáng cô. Khi thay xong, Lục Kỳ Thần đang đợi bên ngoài, thấy cô trong bộ dạng này, ánh mắt anh sâu lắng. Giang Mạn Sanh: “Tiếc là em không biết anh chuẩn bị váy khác, em có một chiếc vòng cổ cảm giác rất hợp với bộ váy này.” Cô vừa nói xong, đã thấy Lục Kỳ Thần mở một chiếc hộp. Bên trong là một chiếc vòng cổ kim cương. Giang Mạn Sanh chỉ kịp nói một câu thật đẹp, Lục Kỳ Thần đã đưa tay đeo cho cô. Cô ngồi xuống. Lục Kỳ Thần nói: “Rất đẹp.” Giang Mạn Sanh: “Vòng cổ à?” Lục Kỳ Thần: “Em hôm nay rất đẹp.” … Giang Mạn Sanh vừa ngồi xuống, bỗng cảm thấy hơi chóng mặt, không đứng dậy nổi: “Lục Kỳ Thần. Em thấy em hơi hạ huyết áp. Anh lấy giúp em viên kẹo trong túi được không?” Lục Kỳ Thần lấy, đưa cho cô. Nhưng vừa cho vào miệng, cô liền nhăn mày, viên kẹo lê này cô mới mua, hôm nay là lần đầu ăn. Giang Mạn Sanh nhai vài cái, đã đỡ hơn chút: “Vị lạ lắm. Hơi khó ăn. Lần sau em không mua nữa.” “Trong túi còn kẹo khác không?” Lục Kỳ Thần hỏi. Giang Mạn Sanh cũng không định làm gì, chỉ là khó ăn một chút: “Có. Nhưng em ăn một viên là đủ rồi.” Nhưng Lục Kỳ Thần vẫn đưa tay lấy thêm vài viên kẹo từ túi cô: “Thích ăn viên nào?” Giang Mạn Sanh hơi hoang mang, vẫn thành thật đáp: “Viên màu xanh lá.” Lục Kỳ Thần chọn viên màu xanh lá. Rồi quay lại bên cô, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên. Trong miệng Giang Mạn Sanh vẫn còn viên kẹo. “Sao vậy?” Cô chớp đôi mắt long lanh nhìn anh. Bầu không khí trở nên mê người. Có làn gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, khiến tim Giang Mạn Sanh cũng lạnh theo. Lục Kỳ Thần nghiêng người, che chắn cho cô. Rồi, anh hơi cúi đầu, chạm môi cô. Môi chạm môi, tim Giang Mạn Sanh đập thình thịch. Giây tiếp theo, Lục Kỳ Thần khẽ cạy môi răng cô, cướp lấy viên kẹo lê từ đầu lưỡi cô. Giang Mạn Sanh trợn mắt, hoảng hốt nắm tay anh: “Lục Kỳ Thần…”