Thực ra trong nhà vốn chẳng có ai khác, dù Lục Kỳ Thần không khóa cửa cũng chẳng sao, nhưng hành động đó của anh lại khiến Giang Mạn Sanh càng thêm hồi hộp. Hơi thở của Lục Kỳ Thần còn vương chút mùi rượu. Có lẽ vì cô vừa nói sắp đi công tác hai ngày, nên nụ hôn của anh lúc này mang theo chút gấp gáp, bá đạo. Cô gần như bị ném xuống giường, Lục Kỳ Thần theo sát áp người xuống, bàn tay to nâng lấy gáy cô. Theo bản năng, Giang Mạn Sanh vòng tay ôm lấy vai anh, có phần vội vã. Lục Kỳ Thần cũng ôm chặt lấy cô. Và thế là họ rơi vào tình thế ngượng ngùng. b* ng*c m*m m** của Giang Mạn Sanh áp sát vào lồng ngực anh, cô thậm chí còn cảm nhận được sự căng thẳng. Theo phản xạ muốn tránh, nhưng khi ngửa người lên thì đầu “bốp” một cái đập vào cằm anh. “Lục Kỳ Thần, em… em có làm anh đau không?” – Giang Mạn Sanh luống cuống hỏi. Cú va chạm nhẹ đó chẳng thấm vào đâu với Lục Kỳ Thần. Nhưng rõ ràng anh đã nới lỏng vòng tay ôm cô. “Em…” – Giọng Lục Kỳ Thần trầm xuống, ánh mắt đong đầy tình ý. “Dạ?” – Giang Mạn Sanh khẽ đáp. “Đêm nay… chúng ta thử nhé?” – Lục Kỳ Thần hỏi. Dù chưa từng yêu ai, nhưng ở tuổi của cô, cô hiểu rõ ý nghĩa câu nói đó. Giang Mạn Sanh vẫn ôm chặt vai anh, ánh mắt chỉ còn mỗi hình bóng Lục Kỳ Thần: “Em… hơi sợ.” “Đừng sợ.” – Giọng Lục Kỳ Thần dịu dàng đến không ngờ. Theo bản năng, Giang Mạn Sanh lại ôm chặt anh hơn, giọng nhẹ như gió thoảng: “… Em đi tắm trước nhé.” Trong phòng ngủ chỉ bật một ngọn đèn đặt dưới sàn, ánh sáng mong manh hắt lên một bên giường. Nhiệt độ trong phòng vốn rất dễ chịu, vậy mà Giang Mạn Sanh lại thấy cơ thể nóng ran. Sau khi tắm xong, Lục Kỳ Thần thay một bộ đồ ngủ trắng đơn giản. Người anh vẫn còn hơi lạnh, Giang Mạn Sanh vô thức dựa sát vào người anh, đôi tay ôm chặt lấy eo anh. Vững chãi. Đúng là điều cô vẫn luôn thích bấy nhiêu năm qua. Lục Kỳ Thần rất kiên nhẫn, từng nút một cởi chiếc áo ngủ của cô. Mỗi lần một nút được tháo ra, Giang Mạn Sanh lại theo bản năng rùng mình. Khuôn mặt càng lúc càng ửng hồng, đỏ rực như ánh hoàng hôn. Một tay Lục Kỳ Thần vẫn nhẹ nhàng v**t v* eo cô, rất dễ chịu, nhưng cũng khiến cô thêm phần ngượng ngùng và hồi hộp. Khi nút cuối cùng được tháo ra, áo ngủ của cô tuột xuống khuỷu tay, chỉ còn lại chiếc áo lót mỏng màu trắng. Giang Mạn Sanh chưa bao giờ thấy mình cứng đờ như thế, giọng cô run run, vì quá khẩn trương mà ôm anh càng chặt hơn. Động tác ấy của cô khiến b* ng*c áp sát hoàn toàn vào lồng ngực Lục Kỳ Thần. Có lẽ anh cũng cảm nhận được sự căng thẳng của cô. Lúc này, Lục Kỳ Thần không gọi cô là “em” nữa, anh ôm Giang Mạn Sanh trọn vẹn vào lòng. Gọi khẽ: “Bé yêu.” Giang Mạn Sanh vùi mặt vào ngực anh: “… Ừm?” Sau đó, tay anh không còn động tác gì nữa, chỉ cúi đầu tìm môi cô, nhẹ nhàng hôn. Mơn man một lúc, những nụ hôn dịu dàng rơi xuống hàng mi, trán, má, mũi và cổ cô. Cuối cùng, Lục Kỳ Thần lại tìm về đôi môi cô, rất nhẹ nhàng ngậm lấy, m*t nhẹ, như thể đang an ủi. Đợi đến khi cảm nhận được Giang Mạn Sanh đã bớt căng thẳng, Lục Kỳ Thần mới chạm đến chiếc áo lót của cô. Lần này anh đã có kinh nghiệm, gần như không tốn chút sức lực nào đã tháo được móc. Giang Mạn Sanh chỉ cảm thấy phần ngực chợt lỏng ra, giây tiếp theo dây áo tuột theo cánh tay, rơi xuống. Nửa thân trên cô tr*n tr**, lúc này cơ thể Lục Kỳ Thần cũng nóng như cô, cô chỉ dám nhẹ nhàng vòng tay qua người anh, không dám áp sát. Cô như tiên nữ vô tình rơi vào hang thỏ, bắt đầu chứng kiến những điều kỳ diệu chưa từng thấy ở xứ sở thần tiên. Giang Mạn Sanh cảm giác mình đang du ngoạn trong cõi mộng. Chỉ là cô đang chứng kiến một cách thể hiện tình yêu khác. Bàn tay to của Lục Kỳ Thần từ từ di chuyển lên, đến trước ngực cô. Giang Mạn Sanh ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt Lục Kỳ Thần. Trong đôi mắt anh là h*m m**n sâu thẳm mà cô chưa từng thấy. Không thể che giấu. Chỉ nhìn mình cô. Và trái tim Giang Mạn Sanh đang đập điên cuồng, cô vẫn đang lạc trong miền tiên cảnh của nàng tiên, như thể hóa thành một quả đào chín mọng. Không thể thoát ra. Lại trở về trong vòng tay Lục Kỳ Thần. Ban đầu chỉ là những v**t v* dịu dàng, nhẹ nhàng uyển chuyển đến nao lòng, khẽ khàng lướt qua tâm hồn cô. Rồi sau đó, hoàn toàn vương vấn thêm sức nặng của d*c v*ng. Giang Mạn Sanh cắn môi. Ngay cả hơi thở cũng trở nên thật nhẹ. Linh hồn theo bàn tay anh bay bổng, cô ôm chặt lấy Lục Kỳ Thần, cố gắng dồn tất cả sức nặng lên người anh. Lục Kỳ Thần hiểu ý cô, cuối cùng cũng rời tay khỏi ngực cô, ôm lấy eo và bế cô lên, đặt lên người anh. Mặt Giang Mạn Sanh vẫn đỏ bừng, cô nhẹ nhàng ôm lấy anh. Lại một lần nữa đạt được cảm giác an toàn tuyệt đối cùng niềm thỏa mãn và tình yêu nhỏ bé trong tim. Lục Kỳ Thần lại dịu dàng hôn cô thật lâu. Tưởng đã kết thúc, nhưng chưa. Môi răng và lưỡi Lục Kỳ Thần. Áp xuống. Cô như được hôn bằng một cách khác, bằng cách cắn, m*t, ngậm lấy môi cô. Một tay Giang Mạn Sanh ôm lấy anh, tay kia luồn vào mái tóc ngắn của anh. Cô muốn khóc vì nhận được tình yêu dịu dàng đến thế. Đến cuối cùng, cô không thể thốt nên lời, toàn thân mềm nhũn, hoàn toàn bám vào người Lục Kỳ Thần. Lục Kỳ Thần lại tìm về ánh mắt cô, cẩn thận hôn cô. Cô cũng đáp lại những nụ hôn nhỏ nhẹ, rất ngượng ngùng, còn khẽ cắn môi anh với chút bướng bỉnh. Lục Kỳ Thần để mặc cô cắn. Giọng Giang Mạn Sanh trở nên hơi khàn, th* d*c, cuối cùng cũng thốt lên được một câu: “… Thôi không thử nữa.” Lục Kỳ Thần hiểu cảm xúc của Giang Mạn Sanh, quả nhiên không tiếp tục nữa, mặc lại áo ngủ cho cô, rồi từng nút một, cài lại những nút mà chính tay anh đã tháo. Nhưng khi Giang Mạn Sanh định trượt xuống khỏi người anh, Lục Kỳ Thần lại không cho. Giang Mạn Sanh nghẹn lời: “Lục Kỳ Thần, anh thật là…” Câu nói dừng lại giữa chừng Cô nghèo từ vựng, hoàn toàn không thể tìm ra từ nào để diễn tả cậu thiếu niên mà cô đã thích từ tuổi teen, giờ đây là tình yêu của đời cô, lại bá đạo đến thế. Cô chỉ còn cách vòng tay qua cổ anh, vùi mặt vào ngực anh, khẽ cọ cọ thật nhẹ. Lục Kỳ Thần để mặc cô làm nũng. Nhiệt độ cơ thể cả hai dần hạ xuống, không còn nóng bỏng như trước. Lúc này đã là cuối thu. Cái nóng rực của mùa hè đã rút đi, cùng với nó là màu xanh lá, những lon soda lạnh, và tất cả những gì thuộc về mùa hè. Giờ đến mùa thu cũng vậy. Gió thu mát mẻ, thỉnh thoảng có mưa rơi, khiến người ta thấy thoải mái dễ chịu. Giờ phút này rõ ràng không có gió, cũng chẳng có mưa. Nhưng cảm xúc của Giang Mạn Sanh lúc này lại giống hệt như khi đó, cũng khiến cô thấy vui vẻ, thoải mái đến lạ. Vì thế cô áp mặt vào cổ Lục Kỳ Thần, khẽ thổi hơi ấm lên da anh: “Lục Kỳ Thần.” Giọng Lục Kỳ Thần vẫn dịu dàng đến an lòng: “Ừm?” “Em rất thích mùa thu.” Giang Mạn Sanh khẽ thì thầm.