Khóe môi Lục Kỳ Thần hơi nhếch lên khi bế Giang Mạn Sanh về phòng ngủ. Anh đặt cô xuống chiếc giường ấm áp, cô tự động tìm một tư thế thoải mái rồi ngủ tiếp. Lục Kỳ Thần quay về phòng làm việc để làm thêm giờ. Giữa chừng, Giang Mạn Sanh có tỉnh dậy một lần, nhận ra mình đang nằm trên giường và cô nhận ra Lục Kỳ Thần đã bế cô về. Nhưng vì quá mệt, cô chỉ tỉnh táo được một lúc rồi lại chìm vào giấc ngủ. Cô thậm chí không biết anh về lúc mấy giờ, chỉ biết khi tỉnh dậy, cô lại đang nằm trong vòng tay ấm áp của anh. Hôm nay là thứ bảy. Khi Lục Kỳ Thần hỏi cô muốn làm gì, Giang Mạn Sanh lắc đầu và bảo hôm nay không muốn làm gì cả, chỉ muốn ở nhà xem phim. Thẩm Oản mấy hôm trước có giới thiệu cho cô bộ phim “Người Tình” của đạo diễn Jacques. Cô vẫn muốn xem nhưng chưa có cơ hội. Trong phòng nhiệt độ dễ chịu, thoải mái xen lẫn chút se lạnh. Lúc Lục Kỳ Thần đang họp online trong phòng làm việc, Giang Mạn Sanh pha cà phê mang vào cho anh. Trong lúc anh đang họp video, cô cẩn thận tránh camera đặt ly cà phê trong tầm với của anh. Lục Kỳ Thần bật chế độ im lặng, nhìn cô với giọng có chút buồn cười: “Sao em tết tóc kiểu này vậy?” Vì rảnh rỗi không có việc gì làm, Giang Mạn Sanh đã tết tóc thành mười mấy bím nhỏ với các dây buộc đủ màu. Cô mặc áo len hồng nhạt có gắn vài con thú bông hoạt hình, bên dưới là váy kẻ caro và đi dép hồng nhạt. Một vẻ ngoài cực kỳ ngọt ngào. Không trách được Lục Kỳ Thần lại hỏi như vậy. Nhưng Giang Mạn Sanh thực sự không ngờ rằng người vừa mới nói về thuật ngữ IPO giây trước có thể chuyển sang bình luận về kiểu tóc của cô ngay giây sau. Lo sợ những người trong cuộc họp để ý đến cách họ ở bên nhau, cô khẽ trừng mắt nhìn anh và thì thầm: “Đừng nói chuyện với em.” Lục Kỳ Thần mỉm cười. Có lẽ có người trong cuộc họp đã để ý, nên cuộc họp bỗng im lặng. Giang Mạn Sanh vội vàng mở cửa phòng làm việc và đi ra ngoài Xuống bếp, Giang Mạn Sanh lục lọi một hồi. Cô định làm món tôm rang muối tiêu nhưng trong nhà thiếu nguyên liệu. Đúng lúc đó Lục Kỳ Thần đi xuống. Giang Mạn Sanh hỏi: “Anh họp xong rồi ạ?” Lục Kỳ Thần “ừm” một tiếng. Thấy anh cứ nhìn bộ đồ ngọt ngào của mình, Giang Mạn Sanh từ tốn xoay một vòng trước mặt anh, những con thú bông trên áo len hồng nhạt lắc lư theo động tác: “Đẹp không anh?” “Rất đẹp.” Lục Kỳ Thần đáp. Giang Mạn Sanh nhìn anh với vẻ vui vẻ rồi mỉm cười. Khi cô thật sự xinh đẹp, cô cũng muốn anh thích. Tuy ban đầu định không ra ngoài, nhưng vì thực sự muốn làm món tôm rang muối tiêu cho Lục Kỳ Thần, cô đổi ý: “Mình đi siêu thị một chút đi anh.” Lục Kỳ Thần suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Vừa hay” Mãi đến khi tới siêu thị Giang Mạn Sanh mới hiểu “vừa hay” là vừa hay làm gì. Sau khi mua đủ nguyên liệu nấu ăn cùng các loại đồ dùng hàng ngày, Lục Kỳ Thần bất ngờ dẫn cô đến khu bán chăn ga gối đệm cao cấp. Anh đẩy xe đứng trước các bộ chăn ga đủ màu: “Em chọn mấy bộ em thích đi.” Khá bất ngờ. Nhưng cô vẫn nhớ phòng ngủ chính của họ toàn dùng chăn ga màu xám đen. Giang Mạn Sanh chưa từng nói thích hay không thích, cô chỉ im lặng chấp nhận. Nhưng Lục Kỳ Thần có vẻ rất thích những màu sắc đơn giản đó. Cô vẫn luôn nghĩ vậy. Vậy mà lúc này anh lại muốn cô chọn theo sở thích của mình. Cuối cùng sau một hồi đắn đo, Giang Mạn Sanh nghĩ dù sao trong nhà có thêm vài bộ cũng không sao. Nhớ đến việc anh có nhiều cà vạt màu xanh, cô chọn một bộ màu xanh dương. Cô cũng thích màu xanh. Một màu trong trẻo, dễ chịu. Cũng thuộc về tông màu lạnh mà Lục Kỳ Thần thích. Khi họ đẩy xe ra quầy tính tiền, bất ngờ một nhóm người xuất hiện. Nhìn trang phục có thể đoán là cấp quản lý, họ tiến đến chào Lục Kỳ Thần, gọi anh là “Lục tổng”. Lục Kỳ Thần bình thản đáp: “Tôi chỉ đi mua sắm với vợ thôi, không cần theo chúng tôi đâu.” Sau vài câu trao đổi, mọi người lần lượt rời đi, chỉ còn một người nói thêm: “Vâng, nếu Lục tổng cần gì cứ phân công cho tôi ạ.” Lục Kỳ Thần khẽ “ừ”. “Họ quen anh à?” Giang Mạn Sanh hỏi. “Siêu thị này thuộc tập đoàn Lục Thị.” Giang Mạn Sanh khẽ “à” một tiếng ngạc nhiên. Điều này cô thực sự không biết, nhưng giờ thì đã rõ. Khó trách một nhóm người đột nhiên xuất hiện như vậy. Nếu không phải vì Giang Mạn Sanh thích đi siêu thị, có lẽ Lục Kỳ Thần cũng không muốn xuất hiện ở những nơi như thế này. Nhưng trong lúc họ chỉ chú ý đến đám quản lý và việc mua sắm, cả hai đều không để ý rằng cách đó không xa, một cô gái vừa chụp ảnh vừa thì thầm: “Trời ơi, họ xứng đôi quá đi!” Mua sắm xong, hai người về thẳng nhà. Hôm nay Giang Mạn Sanh thật sự không muốn ra ngoài nữa, chỉ muốn ở nhà làm gì cũng được. Cô loay hoay trong bếp một hồi để làm món tôm rang muối tiêu. Giang Mạn Sanh muốn vừa ăn vừa xem phim, Lục Kỳ Thần liền giúp cô cài đặt thiết bị trong phòng khách. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, cả hai ngồi xuống sofa. Màn cửa đã kéo kín, phòng khách tối om không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ màn hình. Trước khi xem phim này, cả Giang Mạn Sanh và Lục Kỳ Thần đều không biết đây là một bộ phim tình cảm có nhiều cảnh hot được ghi vào list phim điện ảnh có cảnh nóng bỏng. Trong lúc chờ cô ôm thêm khăn lại và vài món đồ lặt vặt khác ra, Lục Kỳ Thần về phòng làm việc lấy điện thoại đang sạc. Giang Mạn Sanh đã ngồi yên vị, lướt điện thoại đợi anh. Ban đầu mọi thứ vẫn rất bình thường. Cho đến khi Giang Mạn Sanh lướt thấy một bài đăng về Lục Kỳ Thần trên Weibo. Là ảnh của họ lúc đi siêu thị hôm nay, có lẽ bị ai đó nhận ra và chụp lại. Bài đăng có nội dung như sau: @hương_lê_quả_táo:【Hôm nay đi siêu thị tình cờ gặp sếp tổng của Lục Thị và vợ anh ấy. Đẹp đôi quá! 】 Chủ bài đã rất cẩn thận che mặt Giang Mạn Sanh, còn bổ sung trong phần bình luận: 【Mọi người đừng nhắn tin riêng xin ảnh nha! tôi không gửi đâu. Chỉ là gặp được nên muốn chia sẻ cảm xúc thôi.】 Nhưng phần bình luận đã vô cùng sôi nổi. Chủ yếu là vì bầu không khí trong những bức ảnh. Lúc họ đi siêu thị, Lục Kỳ Thần mặc đồ thể thao đen thoải mái, tuy không nghiêm túc như khi anh mặc vest thường ngày, nhưng khi đứng cạnh bộ đồ ngọt ngào của cô, tạo nên sự tương phản rõ rệt. Hơn nữa, áo len của cô khá ngắn. Trong một tấm ảnh, khoảnh khắc được chụp lại là lúc tay Lục Kỳ Thần đang vòng quanh eo cô. Họ đã quá quen với những cử chỉ thân mật như vậy nên không thấy có gì không phù hợp. Nhưng phần bình luận thì —— 【Ai hiểu được cảm giác tình tứ như muốn tràn ra khỏi màn hình không!】 【Tay Lục tổng to vậy sao? Hay là eo bà chủ quá nhỏ nhắn】 【Sao thế này? Lần trước khiêu vũ cũng vậy, lần này đi siêu thị cũng thế, Lục tổng lúc nào cũng phải lén v**t v* vợ sao?】 【A a a a a a bầu không khí này… Có thể đổi tag rated 18+ không!!!】 【Họ đúng là có… Dù sao cũng là cặp vợ chồng chính thức được tập đoàn Lục Thị công nhận mà!】 【A a a a nghĩ đến việc họ chắc chắn đã… trời ơi】 …… Giang Mạn Sanh lặng lẽ đọc các bình luận. Mọi người bình luận… quá trắng trợn. Một bên, Lục Kỳ Thần đã lấy xong điện thoại đi xuống. Giang Mạn Sanh luống cuống định úp màn hình điện thoại xuống, nhưng tay run nên làm rơi xuống thảm. Lục Kỳ Thần đã đến gần, anh không hiểu sao cô xem điện thoại mà mặt lại đỏ bừng lên như vậy. Anh tự nhiên ngồi xuống cạnh cô, cúi người nhặt điện thoại lên giúp: “Em đang xem gì vậy?”