Khi Giang Mạn Sanh mới 17-18 tuổi, như bao cô gái bình thường khác, cô đã từng có một giấc mơ màu trắng. Tại sao lại gọi là màu trắng ư? Chuyện bắt đầu từ một tiết thể dục. Hôm đó Giang Mạn Sanh đang đến kỳ nên xin nghỉ một tiết. Bạn cùng bàn có vài câu hỏi muốn nhờ cô giải đáp nên cũng theo về lớp cùng. Khi hai cô gái về đến lớp, cách chỗ họ hai dãy bàn có mấy nam sinh không biết là xin nghỉ hay trốn tiết, đang chen chúc nhau xem gì đó trên điện thoại. Giang Mạn Sanh chẳng để tâm, chỉ yên lặng ngồi vào chỗ làm bài. Khoảng mười phút sau, vài nam sinh mặc đồng phục bóng rổ cũng vào lớp, rồi cả đám xúm lại một chỗ. Sau tiếng “Ê trong lớp còn con gái kìa, thôi thôi… Cắm tai nghe vào đi”, không hiểu sao chiếc điện thoại bị chen ra ngoài, dây tai nghe “phựt” một tiếng đứt ra, rơi xuống dưới chân Giang Mạn Sanh và bạn cùng bàn. Những âm thanh ái muội lập tức vang vào tai Giang Mạn Sanh. Cô khẽ cúi đầu, thấy hai thân thể trắng ngần quấn quýt lấy nhau, cùng với những biểu cảm đắm đuối, kìm nén trên gương mặt nam nữ. Giang Mạn Sanh sững người một giây, chiếc điện thoại ngay dưới chân, cô vươn tay định chạm vào nhưng trong thoáng chốc không biết nên nhặt hay không nên nhặt. Giang Mạn Sanh nghiêng đầu liếc nhìn mấy nam sinh kia. May thay một trong số họ phản ứng nhanh nhặt lấy điện thoại, tắt video đi, cả đám tỏ vẻ ngượng nghịu: “Xin lỗi nhé, vô ý làm đứt tai nghe. Các cậu… học tiếp đi. Cố lên!” Giang Mạn Sanh chỉ “ừ” nhẹ một tiếng. Bạn cùng bàn ghé tai thì thầm: “Con trai cấp ba toàn thế này đấy…” Giang Mạn Sanh khựng lại, không muốn bàn về chủ đề này: “Bài nào cậu chưa hiểu? Đưa đây xem nào.” Một sự cố nhỏ như vậy, nhưng lại để lại trong Giang Mạn Sanh những dư âm đen tối cứ lan dần trong tâm trí như mực loang. Chỉ cần nghĩ đến những hình ảnh đó, cô lại cảm thấy như có những vệt đen lan tỏa khắp cơ thể, rồi buồn nôn, muốn nôn mửa. Triệu chứng này kéo dài cho đến tối hôm đó, khi cô đi học về ký túc xá, tình cờ gặp Lục Kỳ Thần mặc đồng phục ở góc cầu thang. Giang Mạn Sanh vừa bước xuống cầu thang, bạn cùng bàn phía sau gọi với: “Sanh à, quên cầm bình nước nóng kìa.” Giang Mạn Sanh vội quay đầu: “Ừ nhỉ.” Nhưng cô không đứng vững, suýt ngã. Ngay lập tức có người đưa tay đỡ lấy. Giang Mạn Sanh quay lại, chạm phải ánh mắt của Lục Kỳ Thần. Anh nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cô. Hôm đó Lục Kỳ Thần mặc đồng phục mùa hè màu trắng, tay áo xắn lên để lộ một đoạn cánh tay rắn chắc. Anh cúi đầu nhìn cô, giọng lạnh nhưng lịch sự: “Coi chừng. Đừng ngã.” Giang Mạn Sanh có lẽ đỏ mặt, vội rút tay về: “Ừ. Cảm ơn.” Rồi Lục Kỳ Thần lên lầu. Đêm đó, Giang Mạn Sanh nằm mơ thấy một Lục Kỳ Thần không mảnh vải che thân. Đủ để một thiếu nữ khi tỉnh giấc e thẹn vì giấc mơ đầy ** *n ấy, nhưng điều đầu tiên Giang Mạn Sanh nhận ra là, cùng với giấc mơ đó, cùng với hình ảnh Lục Kỳ Thần trong bộ đồng phục trắng, những vệt đen như mực loang trong người cô đã tan biến, như một cơn cảm vặt của tuổi dậy thì vậy. Khi cô còn là cô gái mười mấy tuổi, dù chưa hiểu hết nhưng vẫn theo bản năng ngây thơ khao khát tình yêu, có gì sai đâu? Còn bây giờ, Giang Mạn Sanh đã trưởng thành hơn, hiểu biết nhiều hơn, dù vẫn chưa hết ngây thơ nhưng có lẽ cô cũng khao khát những điều mà Lục Kỳ Thần mang lại. Vì thế lúc này — Dù nghe Lục Kỳ Thần nói câu “Anh muốn em” khiến cơ thể Giang Mạn Sanh căng cứng, người cũng rõ ràng căng thẳng, nhưng cô vẫn nhìn thẳng vào đôi mắt đầy d*c v*ng hỗn loạn chưa từng thấy của anh, khẽ gật đầu. Rồi, cô tiếp tục v**t v* cổ anh hỏi: “Sao thế?” Lúc này, Lục Kỳ Thần cũng đã bình tĩnh lại, anh nhẹ nhàng, từng chút một hôn lên môi Giang Mạn Sanh, thậm chí còn hơi mạnh bạo ôm lấy eo cô, kéo cô áp sát vào người: “Em có biết Chu Thần Bang không?” Hôm nay Lục Kỳ Thần mặc áo sơ mi đen, quần tây đen, dáng người cao ráo, cử chỉ toát lên khí chất thành thục. Còn Giang Mạn Sanh mặc váy dài lụa xanh ôm body, tóc xoăn buông xõa, chỉ cài một kẹp tóc bạc nhỏ phía sau, dịu dàng xinh đẹp. Cô bị Lục Kỳ Thần bế ngồi lên quầy bếp, hoàn toàn nằm gọn trong vòng tay anh, tay anh đặt trên eo cô, ánh đèn trên đầu hắt xuống đồng hồ, tạo thành một vệt sáng nhạt. Anh cúi đầu nhìn Giang Mạn Sanh, hôn Giang Mạn Sanh. Giang Mạn Sanh ngẩng đầu, rất nghiêm túc nhìn anh, nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn. Hôm nay họ mặc hai màu sắc đối lập rõ rệt. Nhưng lúc này, tư thế này như một bức tranh sơn dầu về tình yêu nồng đậm sâu sắc. Nhưng… Chu Thần Bang? Nếu Lục Kỳ Thần không nhắc đến cái tên này, ấn tượng của Giang Mạn Sanh về người đó chỉ còn lại chút ít, cô phải cố gắng lắm mới theo kịp học bá. Giang Mạn Sanh khẽ “ừm” một tiếng: “Anh ta là bạn học cấp ba của em.” Lục Kỳ Thần hơi dùng sức bóp eo cô: “Hồi cấp ba em thích anh ta?” Giang Mạn Sanh lắc đầu: “Không có. Em không thích.” Lông mày Lục Kỳ Thần hơi dãn ra, giọng trầm pha chút lạnh: “Anh ta thích em “ Và có lẽ bây giờ vẫn thế. Nhưng những lời này Lục Kỳ Thần không nói ra. Chu Thần Bang thích cô ư? Giang Mạn Sanh nhìn hoang mang: “Không có đâu.” “Em có nghe chuyện tin đồn về tụi em từ các đàn em khóa dưới. Là giả đấy.” Lục Kỳ Thần khẽ hừ lạnh, nhớ lại ánh mắt Chu Thần Bang khi nhắc đến Giang Mạn Sanh, rõ ràng là ánh mắt của một người đàn ông đang yêu, khẽ nói: “Sao ngốc thế.” Giọng anh quá nhỏ, Giang Mạn Sanh không nghe thấy, mà anh cũng không có ý định cho cô nghe. Nhưng đầu óc cô vẫn đang nghĩ “Chắc Lục Kỳ Thần uống nhiều rượu quá”, “Anh đừng hiểu lầm, em chưa từng thích anh ta. Anh đi tắm trước nhé? Em nấu canh giải rượu cho anh.” Lục Kỳ Thần đỡ cô xuống, Giang Mạn Sanh vẫn không hiểu: “Anh gặp Chu Thần Bang à? Em còn không biết bây giờ anh ta làm gì nữa.” Lục Kỳ Thần đáp ngay: “Em tốt nhất đừng biết.” Lúc này Giang Mạn Sanh cũng đã hiểu ra, từ lúc vào nhà Lục Kỳ Thần cứ ôm cô hôn cô, nói muốn cô: “Lục Kỳ Thần. Anh lại ghen phải không?” Lục Kỳ Thần lại ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán, cuối cùng chỉ khẽ đáp bất lực: “Đúng vậy.”