Giang Mạn Sanh vừa nhận được tin nhắn khi xe đang lên đường chính. Cô chưa vội mở điện thoại xem ngay. Lúc này, những tiếng sấm vang lên giòn giã, ngoài cửa sổ bắt đầu rơi từng giọt mưa nhỏ. Mưa đổ xuống càng lúc càng nặng hạt, như muốn gột rửa cả thế giới này thật sạch đến tận cùng. Tiếng mưa rơi lộp bộp. Giang Mạn Sanh điều chỉnh lại tay lái một chút. Cô chợt nhớ ra mình rất thích trời mưa. Đặc biệt là những đêm mưa, được nằm trong chăn ấm không làm gì cả, chỉ im lặng ngủ say. Nhưng cô hơi sợ sấm sét. Cứ có sấm là ngủ không yên, dù có ngủ được cũng dễ gặp ác mộng. Không biết Lục Kỳ Thần thế nào nhỉ? Hình như cô vẫn chưa biết anh có thích mưa hay không. Lúc này cô lại nhớ tới lời cảnh báo của Triệu Xu về chuyện đừng có não yêu. Giang Mạn Sanh thấy mình đâu có yếu đuối đến thế. Nhưng khi nhìn chiếc nhẫn bạc nhỏ trên ngón áp út, cô biết lời khuyên của Triệu Xu là đúng Vừa hay phía trước có đèn đỏ, xe dừng lại, Giang Mạn Sanh có thời gian kiểm tra tin nhắn vừa nhận. Và rồi cô thấy tin nhắn Lục Kỳ Thần gửi đến. Lu: “Ừm. Anh cũng không tháo ra đâu.” Như có làn gió nhẹ thổi qua khe lòng. Đột nhiên cô cảm thấy hai chữ “Lu” đơn giản này có ma lực an ủi tâm hồn cô lạ kỳ. Thực ra khi làm việc ở Duệ Bạch, sợ người khác vô tình thấy tên Lục Kỳ Thần, cô vẫn chưa đặt tên ghi chú cho anh. Giờ đây cô chợt quyết định phải đặt một cái tên ghi chú cho Lục Kỳ Thần. Nhưng không phải trực tiếp ghi tên anh. Đến công ty từ thiện của nhà họ Giang, Giang Mạn Sanh đợi ở quầy lễ tân, Đỗ Gia Âm vẫn chưa xuống. Công ty này tên là Thanh Hưng, vừa độc lập vừa trực thuộc tập đoàn nhà họ Giang. Nhân viên không nhiều, chỉ khoảng bốn năm chục người. Gần đây họ chủ yếu làm dự án cho trẻ em vùng núi. Công ích chỉ là một trong những mục tiêu, đương nhiên công ty cũng đảm nhận việc nâng cao hình ảnh cho các doanh nghiệp khác của nhà họ Giang. Lúc này, Giang Mạn Sanh vừa sửa xong tên ghi chú cho Lục Kỳ Thần thì Đỗ Gia Âm cũng xuống. Dù hai người đã gặp nhau một lần trước đó, nhưng lần này gặp lại Giang Mạn Sanh vẫn hơi giật mình trước mái tóc dài gần chạm mắt cá chân của Đỗ Gia Âm. Đỗ Gia Âm không có tóc mái, chỉ buộc đuôi ngựa cao, là kiểu người thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng. Lục Kỳ Thần từng nhận xét về cô ấy: “Nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng hành sự sắc bén mà vẫn ẩn chứa sự dịu dàng.” Hai người họ hiện giờ vẫn rất khách sáo, Đỗ Gia Âm gọi cô là cô Giang, còn cô gọi Đỗ Gia Âm là cô Đỗ. Đỗ Gia Âm quẹt thẻ, ấn thang máy, dẫn Giang Mạn Sanh lên tầng trên. Thực ra hai người họ vốn định đi thẳng đến ngôi làng mà công ty đang nghiên cứu, nhưng Đỗ Gia Âm không có xe, nên Giang Mạn Sanh đề nghị ghé qua công ty đón cô ấy. Đỗ Gia Âm không từ chối. Đã đến thì tiện thể làm quen với mọi người trong công ty luôn. Văn phòng Thanh Hưng theo kiểu cấu trúc bán mở, khi Đỗ Gia Âm vào trong liền giới thiệu Giang Mạn Sanh với mọi người. Sau khi giới thiệu xong những người này, lại lần lượt giới thiệu vài vị quản lý cấp cao cùng cấp với Đỗ Gia Âm, cuối cùng còn nhắc đến một vị Vương tổng, nói là tốt nghiệp Đại học Columbia. Tuy hiện giờ ông ấy không có mặt ở công ty, đang ở trường quay, nhưng chắc chắn sẽ có cơ hội gặp. Lục Kỳ Thần cũng tốt nghiệp Đại học Columbia, vì sự trùng hợp này mà Giang Mạn Sanh vô thức có chút kính nể vị Vương tổng kia. Giới thiệu xong, Đỗ Gia Âm tìm cho Giang Mạn Sanh một văn phòng, rồi hai người cùng đi đến vùng núi. Còn về cái tên ghi chú Giang Mạn Sanh đặt cho Lục Kỳ Thần. Là Mathilde. Sáng nay Lục Kỳ Thần xử lý công việc ở tập đoàn Lục thị, chiều có một cuộc gặp gỡ xã giao. Đối tác là Từ tổng, người đóng vai trò quan trọng nhất trong kế hoạch hợp tác sắp tới của Lục Kỳ Thần. Những người này gần đây tiếp xúc với Lục Kỳ Thần không ít, và đều kính nể anh. Để xây dựng mối quan hệ tốt với Lục Kỳ Thần, họ nghe nói gần đây anh tự tay chọn nhiều trang sức và đồ hiệu cao cấp cho phái nữ, nên tìm mọi cách lấy lòng phía bên họ. Có một chiếc váy dài lụa màu xanh lục, nghe đâu Lục Kỳ Thần còn đặc biệt nhờ người sắp xếp nhà thiết kế làm phiên bản diễn sinh. Thế là họ nảy ra ý tưởng từ chuyện này. Trong giới mấy đại gia, không ai hiểu rõ về cách chơi của những người này hơn Từ tổng. Khi Lục Kỳ Thần và Phương Cần Chúng đẩy cửa phòng VIP, cả hai cùng lúc chú ý đến hai cô gái đang ngồi bên trong mặc váy dài lụa màu xanh lục. Lục Kỳ Thần sững người vì chiếc váy hai cô mặc gần như giống hệt chiếc váy Giang Mạn Sanh đã mặc tối hôm qua. Trong hai cô gái, một người hơi giống Giang Mạn Sanh, người còn lại hoàn toàn khác biệt về phong cách, nhưng cũng đang mặc chiếc váy lụa xanh lục đó. Còn Phương Cần Chúng sững người vì chiếc váy lụa xanh lục này là do anh ta phụ trách, lại còn được Lục Kỳ Thần đặc biệt quan tâm, nên không thể không có ấn tượng. Vì thế cả hai người đều đứng khựng lại ở cửa một lúc. Bên kia Từ tổng đã bắt đầu đón tiếp, hai cô gái mặc váy lụa xanh lục cung kính đứng dậy. Từ tổng cố ý dẫn Lục Kỳ Thần về phía đó, còn giới thiệu với hai cô: “Mau rót rượu cho Lục tổng đi.” Vị trí giữa các cô gái và mấy vị sếp tổng đã được để sẵn cho Lục Kỳ Thần. Khi anh ngồi xuống, một cô gái bưng rượu lại, nhưng anh không nhận: “Cảm ơn, không cần.” Mùi nước hoa nồng nặc thoang thoảng quanh Lục Kỳ Thần. Khi giao tiếp với phụ nữ khác, việc ngửi thấy mùi nước hoa là không thể tránh khỏi, nhưng gần đây anh quen nhất vẫn là các loại nước hoa Giang Mạn Sanh hay dùng. Mà mùi này hoàn toàn trái ngược với phong cách nước hoa của Giang Mạn Sanh, có phần nồng nặc khó chịu. Từ tổng còn bổ sung thêm: “Lục tổng, nghe nói mấy ngày trước ngài mua một chiếc váy lụa màu xanh lục. Xem có phải rất giống không?” Lục Kỳ Thần không buồn nghiêng đầu nhìn. Anh chỉ liếc nhẹ về phía Phương Cần Chúng, và Phương Cần Chúng lập tức hiểu ý, tiến đến bên cạnh hai cô gái: “Hai vị, xin lỗi, phiền hai vị đổi chỗ ngồi.” Hai cô gái lúng túng nhìn về phía Từ tổng, ông ta cũng không nói gì thêm, chỉ ra hiệu cho họ đứng dậy sang một bên. Một giờ sau, khi đã bàn xong chuyện hợp tác, Lục Kỳ Thần không có ý định ở lại thêm. Anh khoác áo vest lên tay, dẫn Phương Cần Chúng ra ngoài. Lúc này hai cô gái lại được ra hiệu đi theo, một trong hai người lên tiếng: “Lục tổng, để em cầm áo khoác giúp anh được không?” Lúc này Lục Kỳ Thần mới buộc phải quay đầu nhìn. Quả thật hai chiếc váy này rất giống với chiếc anh mua cho Giang Mạn Sanh. Điểm khác biệt là chúng hơi lộ liễu. Trong thương trường khó tránh khỏi những chuyện như thế này, Lục Kỳ Thần cũng không có tâm trí để can thiệp vào từng việc. Nếu là thời điểm trước đây, có lẽ Lục Kỳ Thần sẽ mặc kệ, bỏ đi thẳng. Nhưng hai cô gái trước mặt này còn đậm chất học sinh, Lục Kỳ Thần nghĩ đến thái độ của Giang Mạn Sanh đối với các cô gái trẻ: “Các cô là sinh viên?” Có lẽ hai cô không ngờ Lục Kỳ Thần sẽ hỏi câu này, hơi ngớ ra rồi gật đầu. Lục Kỳ Thần quay sang nhìn Từ tổng: “Từ tổng, tìm hai cô gái vừa không đẹp bằng vợ tôi, tính cách cũng không tốt bằng vợ tôi đến trước mặt tôi, là muốn thúc đẩy hợp tác của chúng ta?” Từ tổng cười hì hì: “Chỉ là muốn tìm niềm vui cho anh thôi mà.” Giọng Lục Kỳ Thần trầm xuống: “Những chuyện như thế này, đừng để tôi thấy lần nữa.”