Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến

Chương 83

Sáng hôm sau, Giang Mạn Sanh không rõ liệu mình có phải là người tỉnh dậy trước không. Lục Kỳ Thần vẫn đang nằm bên cạnh, mắt nhắm nghiền, vòng tay ôm cô sát vào lồng ngực anh. Nhiệt độ trong phòng dễ chịu đến mức Giang Mạn Sanh chỉ muốn nằm ỳ trong vòng tay Lục Kỳ Thần cả ngày không nhúc nhích. Nhưng hôm nay cô còn phải đến Thanh Hưng. Cô muốn xem giờ giấc. Tối qua trong lúc nồng nhiệt, chiếc đồng hồ của cô và đồng hồ của anh đã bị Lục Kỳ Thần tháo ra, vứt ở mép giường. Sợ đánh thức anh, Giang Mạn Sanh không dám cử động, chỉ thò tay với lấy đồng hồ. Khi Lục Kỳ Thần xích lại gần hơn, cô liền nhìn thẳng vào đồng hồ của anh để xem giờ. Vẫn còn chút thời gian. Thế là Giang Mạn Sanh lại nằm xuống. Dù không ngủ được nữa nhưng cô cứ thế ngước nhìn Lục Kỳ Thần. Cô ngạc nhiên phát hiện ra, ngay cả khi ngủ Lục Kỳ Thần vẫn luôn nhíu mày, nhưng hôm nay có vẻ đã dãn ra đôi chút, dù vẫn còn hơi cau lại. Cô đoán, có lẽ trước khi mẹ qua đời, mối quan hệ giữa họ đã có phần hòa hoãn. Chắc anh rất mong mẹ anh được thanh thản, và sẽ càng tốt hơn nếu mẹ anh có thể có một cuộc sống tự do, thẳng thắn hơn. Giá như… mẹ anh đừng hận anh thì tốt biết mấy. Nhưng cuộc đời đâu phải lúc nào cũng như ý người. Nghĩ đến đây, Giang Mạn Sanh cẩn thận bò dậy, nghiêng người hôn nhẹ lên đôi mày của anh. Có lẽ do khoảng cách quá gần, cô bất ngờ nhận ra đám râu xanh lấm tấm trên cằm Lục Kỳ Thần. Tò mò, cô còn đưa tay chạm nhẹ vào. Cảm giác hơi lạ, nhưng lại thú vị một cách kỳ lạ. Môi Lục Kỳ Thần ở rất gần, cô nhớ về sự dịu dàng, ân cần của anh tối qua, cảm giác hạnh phúc và thỏa mãn chưa từng có. Giang Mạn Sanh nghĩ đến đại dương xanh thẳm ở vương quốc kia, giờ này chắc đã chuyển sang màu hồng nhạt, len lỏi vào tim cô từng chút một. Thế là cô khẽ khàng cúi xuống, đặt lên môi anh một nụ hôn. Giang Mạn Sanh không ngờ rằng khi ngẩng đầu lên, cô sẽ chạm phải đôi mắt đã mở của Lục Kỳ Thần. Trong mắt anh còn vương chút buồn ngủ, nhưng đôi tay đã ôm chặt lấy cô. Giọng nói buổi sáng của anh mang chút khàn khàn: “Bé yêu?” Giang Mạn Sanh theo phản xạ “ừm” một tiếng. Sao vừa chạm vào người anh là anh đã tỉnh ngay. Việc đầu tiên Lục Kỳ Thần làm là ôm lấy cô, tiếp đến là vuốt nhẹ lưng cô, giống như những gì anh đã làm vô số lần tối qua: “Em có khó chịu ở đâu không?” Giang Mạn Sanh lắc đầu: “Không có.” Nói xong, cô định thoát khỏi vòng tay Lục Kỳ Thần, nhưng khi vừa ngồi dậy, một cơn đau đột ngột từ đùi khiến cô khẽ rên lên. Lục Kỳ Thần lập tức bật dậy, bế ngang cô vào phòng tắm, cúi đầu thì thầm bên tai: “Anh xin lỗi. Lần đầu tiên còn vụng về. Lần sau anh sẽ làm tốt hơn.” “Lần sau” quả thật là một cụm từ khiến người ta không khỏi suy nghĩ. Hơn nữa Giang Mạn Sanh cảm thấy… có lẽ, đã rất tốt rồi, không cần phải hiếu học đến thế đâu. Lúc này hai người đều mặc đồ ngủ màu kem mà Lục Kỳ Thần đã lấy cho cô sau khi tắm tối qua. Là màu sắc đơn giản và dịu dàng nhất. Giang Mạn Sanh được anh ôm trong lòng, theo bản năng vòng tay ôm lấy eo anh. Sáng nay, không chỉ tắm rửa, ngay cả đánh răng, rửa mặt đều do Lục Kỳ Thần làm giúp cô. Có lẽ vì hai người đã vô cùng thân mật, những hành động này của Lục Kỳ Thần dường như càng thêm tự nhiên. Dù việc cô chấp nhận những điều này có vẻ không tự nhiên bằng anh. Khi Lục Kỳ Thần đang giúp cô thoa kem dưỡng da, cô chợt nhớ đến việc tối qua anh gọi cô là “bé yêu” rất nhiều lần, thế nên lúc này cô cũng kéo anh lại gần: “Cảm ơn bé yêu.” Cô nhớ đến việc mình vừa chạm vào đám râu xanh của anh: “Em có thể cạo râu cho anh được không?” Khi Giang Mạn Sanh đề nghị như vậy, Lục Kỳ Thần nghĩ đến hai điều. Thứ nhất, việc Giang Mạn Sanh cạo râu cho mình sẽ như thế nào. Thứ hai, không biết Giang Mạn Sanh đã từng cạo râu cho người đàn ông nào khác chưa? Vì thế Lục Kỳ Thần hỏi: “Em biết cạo không?” Nhưng Giang Mạn Sanh lắc đầu: “Anh dạy em được không?” Chỉ một câu đơn giản như vậy, Giang Mạn Sanh không hiểu sao Lục Kỳ Thần đột nhiên trở nên rất vui vẻ. Suốt quá trình, Lục Kỳ Thần đều nắm tay chỉ dạy cô từng động tác. Sau khi cạo râu xong, Giang Mạn Sanh còn lau mặt cho anh lần nữa. Lau xong, Giang Mạn Sanh thấy Lục Kỳ Thần thật đẹp trai, lại nghiêng người hôn anh một cái. Cô chỉ định đặt một nụ hôn thật nhẹ, thật nhanh. Nhưng Lục Kỳ Thần đột nhiên kéo cổ cô lại, không thể dứt ra. Giữa những nụ hôn, anh lại bế cô ngồi lên đùi mình, gọi tên cô: “Sao em lại tốt thế này. Sao lại… đẹp thế này chứ.” Tư thế này khiến Giang Mạn Sanh nhớ về tối qua, vô thức nhớ đến ánh mắt tràn đầy d*c v*ng của Lục Kỳ Thần. Cô vội đẩy anh ra: “… Lục Kỳ Thần. Muộn mất rồi.” May mắn là Lục Kỳ Thần lập tức buông cô ra. Giang Mạn Sanh đứng vững trên sàn, đi vào phòng thay đồ để thay quần áo, trang điểm, còn Lục Kỳ Thần thì xuống lầu. Trước khi xuống lầu, Giang Mạn Sanh về phòng lấy điện thoại, bất ngờ phát hiện hai chiếc đồng hồ vẫn còn vứt trên đầu giường. Cô đeo đồng hồ của mình vào cổ tay, rồi bỏ đồng hồ của Lục Kỳ Thần vào túi mình, rồi mới xuống lầu. Trên bàn ăn đã bày sẵn bữa sáng, Lục Kỳ Thần cũng đã thay một bộ vest. Thời gian Giang Mạn Sanh trang điểm, thay đồ không lâu, chắc không đủ để Lục Kỳ Thần mua bữa sáng rồi thay vest. Có lẽ là Phương Cần Chúng mang tới. Giang Mạn Sanh ngồi xuống hỏi: “Trợ lý Phương đã đến rồi ạ?” Lục Kỳ Thần khẽ “ừm” một tiếng, đặt bữa sáng trước mặt cô. Giang Mạn Sanh: “Anh ấy đâu ạ?” Lục Kỳ Thần: “Anh bảo cậu ấy đến công ty trước.” Giang Mạn Sanh cũng bày một bộ đồ ăn sang chỗ anh định ngồi: “Ừ? Anh ấy không đưa anh đi à?” Lục Kỳ Thần ngồi xuống, Giang Mạn Sanh rất tự nhiên lấy chiếc đồng hồ từ trong túi ra đeo cho anh. Lục Kỳ Thần để mặc cô làm vậy: “Anh bảo cậu ấy đi chuẩn bị cuộc họp. Anh đưa em đi trước.” Thực ra Giang Mạn Sanh định hỏi “Sao đột nhiên lại đưa em đi?” Nhưng cô nghĩ một chút là hiểu ngay nguyên nhân. Giang Mạn Sanh nói nhỏ: “Không cần đưa em đâu.” Chỉ là lái xe thôi mà, có vẻ không đến mức ấy. Khi cô cúi đầu đeo đồng hồ cho anh, một sợi tóc dài vướng vào chiếc nhẫn trên ngón tay anh. Lục Kỳ Thần cúi đầu xoắn nó lại, cài sau tai cô. Giang Mạn Sanh bất chợt nhớ lại, tối qua, lúc đầu chiếc nhẫn chạm vào người cô có hơi lạnh, nhưng sau đó lại trở nên rất nóng. Thôi được… để anh đưa đi vậy. Hôm nay cô mặc một bộ vest nâu trung dài, khi sắp ra cửa, Lục Kỳ Thần cúi người chỉnh lại cổ áo cho cô. Giang Mạn Sanh chợt ngửi thấy mùi gỗ thoang thoảng trên người anh, mới nhớ ra khi xuống lầu mình quên xịt nước hoa. May là cô có thói quen để nước hoa mini trong túi. Mùi nước hoa của Lục Kỳ Thần rất khác với của cô, nên theo bản năng, Giang Mạn Sanh đứng ra xa một chút, xịt một vòng lên người mình. Đến Thanh Hưng, Lục Kỳ Thần cùng cô xuống xe. Giang Mạn Sanh vốn định đi thẳng, nhưng xung quanh không ngừng có ánh mắt của những cô gái xinh đẹp dõi theo Lục Kỳ Thần. Cô chợt nhớ ra điều gì đó, quay lại bên cạnh Lục Kỳ Thần, ôm anh thật lâu. Còn cố tình cọ vào người anh. Lục Kỳ Thần xoa đầu cô, hỏi: “Sao thế em?” Giang Mạn Sanh không nói gì. Ban đầu Lục Kỳ Thần không hiểu Giang Mạn Sanh đang làm gì, đến khi về tới tập đoàn Lục thị, trước khi cuộc họp bắt đầu, Phương Cần Chúng đột nhiên mỉm cười dịu dàng. Khi ở cùng Phương Cần Chúng, Lục Kỳ Thần không có thái độ quá nghiêm khắc, anh ôn hòa hỏi tại sao anh ấy lại cười. Phương Cần Chúng đáp: “Hôm nay trên người Lục tổng hình như có mùi nước hoa mới.”

Bình Luận (0)
Comment