Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến

Chương 91

“Lục Kỳ Thần, anh còn cần bao lâu nữa mới xử lý xong công việc?” Giang Mạn Sanh hỏi. Lục Kỳ Thần dừng lại một chút, để cô nói hết câu rồi mới trả lời: “Anh sẽ cố gắng nhanh nhất có thể, chắc sáng mai sẽ xong.” Giang Mạn Sanh gật đầu. Sau đó Lục Kỳ Thần nói nốt phần còn lại. “Giang Mạn Sanh, đây không phải lỗi của em.” “Đợi anh về rồi mình nói chuyện tiếp nhé?” Bên phía Lục Kỳ Thần có vẻ rất bận rộn, cô nghe thấy tiếng ồn ào của đám đông vọng lại. Giang Mạn Sanh lại im lặng gật đầu, hôm nay trông cô yên lặng như một đứa trẻ vừa mắc lỗi. Cuối cùng, Lục Kỳ Thần định nói gì đó nhưng lại thôi. Sau khi cúp máy, Giang Mạn Sanh lại tiếp tục chăm chỉ làm việc. Cô đoán rằng, dưới sự sắp đặt của Lục Kỳ Thần, Phương Cần Chúng đã giải quyết triệt để vụ việc của Vương tổng. Cuộc sống của cô dường như bỗng chốc trở nên bình lặng đến lạ thường. Khi vụ việc của Vương tổng đã tạm thời kết thúc, Giang Mạn Sanh bắt đầu tham gia vào các công việc khác mà Đỗ Gia Âm đang phụ trách. Cô nhận thấy Đỗ Gia Âm có phản ứng khá bình thản với chuyện này. Kết quả cuối cùng của cuộc nói chuyện, mặc dù quá trình có đôi chút sóng gió, nhưng cũng coi như đã khép lại vụ việc của Vương tổng. Giang Mạn Sanh suy nghĩ một lúc, rồi cũng dần bình tĩnh trở lại. Vì sự việc xảy ra ở Thanh Hưng nên khó tránh khỏi việc Giang Nam Sơn và Thẩm Oản biết được. Vì thế Giang Mạn Sanh lại được gọi về nhà họ Giang. Thật ra cũng không có gì để phê bình. Chỉ là giúp Giang Mạn Sanh hiểu rõ ngọn ngành sự việc. Sau bữa cơm, Thẩm Oản ngồi xuống sofa xem PPT, rồi gọi Giang Mạn Sanh lại. Thế là Giang Mạn Sanh được chứng kiến hậu quả giữa Vương tổng và nhà họ Phương. Đó là một nhóm chat của giới thượng lưu chuyên bàn tán chuyện thiên hạ. Có người tổng hợp tất cả thông báo hủy hợp tác với nhà họ Phương trong ngày hôm nay, trong đó nhiều nhất là từ tập đoàn Lục thị. Wu Wu Wei: “Có ai biết chuyện gì xảy ra với nhà họ Phương không? Sao hôm nay tất cả đều hủy hợp tác với họ vậy? Đặc biệt là tập đoàn Lục thị…” A Thuận: “Làm quá đáng rồi. Còn có cả Vương tổng của Thanh Hưng nữa, trước đây từng tiếp xúc với ông ta, người này rất khó chịu. Có vẻ như sau khi tập đoàn Lục thị lên tiếng, vị Vương tổng này đừng mong chen chân vào giới thượng lưu nữa.” Có Được Có Mất: “Ồ vậy là vì sao nhỉ?” Đêm: “Không phải trước đây cậu ấm nhà họ Triệu hay ai đó nói Lục Kỳ Thần kết hôn sao? Còn vì một nữ nhân mà nổi giận đánh người nữa.” Yum: “Trời ơi thật hay giả vậy, vợ Lục Tổng là ai thế?” Thật Ra Tôi Là Tam Hoa: “Không biết. Chỉ biết chuyện kết hôn chắc chắn là thật. Trước đây Weibo của tập đoàn Lục thị đã đăng rồi mà?” Thiếu Niên Sơ Ngộ: “Nghe nói Vương tổng không phải ở Thanh Hưng sao? Thanh Hưng không phải của nhà họ Giang sao? Chẳng lẽ là người nhà họ Giang?” WAX: “Sao có thể…” Trương Cơ Trí: “Cái này thật sự không có khả năng. Chênh lệch quá lớn.” … Thẩm Oản càng xem càng thú vị, đây đúng là ăn dưa đến tận nhà mình, mà bà còn biết rõ sự thật. Giang Mạn Sanh ngồi xem cùng Thẩm Oản một lúc. Hai ngày trước cô mua cho Thẩm Oản một chiếc máy massage, vừa hay hôm nay lấy về cho bà thử, hiệu quả cũng không tệ. Cô để bà nằm thoải mái tiếp tục theo dõi drama. Đến khoảng 7 giờ, Giang Mạn Sanh về nhà. Gần khu Thanh Lan có một khu biệt thự nhỏ, một số nhà trồng một vòng hoa đủ màu sắc bên ngoài. Hôm nay đi ngang qua, Giang Mạn Sanh thấy một người lớn tuổi đang đứng một bên, hơi cau mày. Theo hướng nhìn của bà, trong vườn hoa có một cậu bé khoảng 7-8 tuổi đang ngồi xổm. Cậu bé đang rất nghiêm túc hái hoa, còn đặc biệt cẩn thận, sợ vô tình dẫm phải bất kỳ bông hoa nào. Khi Giang Mạn Sanh đi qua, ánh mắt chạm phải ánh mắt của bà ấy. Có lẽ nhận thấy Giang Mạn Sanh cũng đang nhìn cậu bé, bà có vẻ ấm ức nói: “Tôi rất muốn nói với cậu bé rằng đây là những bông hoa tôi vất vả chăm sóc để chúng xinh đẹp thế này, có thể đừng hái không? Nhưng cậu bé cẩn thận như vậy, trông giống như muốn hái hoa đi tặng ai đó với vẻ mặt rất hạnh phúc.” Giang Mạn Sanh mỉm cười, bởi vì cậu bé thật sự rất cẩn thận, chỉ nắm chặt trong tay một bó nhỏ hoa trắng vàng xen kẽ. Bà ấy không có ý định ngăn cản cậu bé, thấy Giang Mạn Sanh có vẻ hứng thú muốn xem tiếp, còn nói với cô: “Vườn hoa hơi cao, nếu cô muốn xem thì nhớ nhắc nhở cậu bé cẩn thận đừng ngã.” Giang Mạn Sanh gật đầu. Lúc này mặt trời chưa lặn hẳn, chân trời vẫn còn vương những dải mây hồng tím. Không gian có chút chuyển sắc dần dần. Giang Mạn Sanh đứng bên cạnh nhìn một lúc, khi cậu bé hái đầy tay một bó nhỏ và định nhảy xuống khỏi vườn hoa, cô vội chạy tới định đỡ cậu bé. Nhưng lúc này Giang Mạn Sanh mới hiểu thế nào là “Lời tiên đoán như thần”. Bởi vì tay cô chưa kịp chạm tới, cậu bé đã ngã nhào xuống đất. Vườn hoa này nói cao thì cũng cao, té chắc chắn sẽ đau. Nhưng nói thấp thì cũng không thấp lắm, vì sẽ không bị thương thật. Giang Mạn Sanh vội chạy tới đỡ cậu bé dậy, còn kiểm tra khắp người cậu, may mắn là không bị thương chỗ nào. Nhưng có lẽ cậu bé vẫn đau vì ngã, đã òa khóc to. Tuy nhiên những bông hoa vẫn được nắm chặt trong tay, không rơi một cánh. Giang Mạn Sanh nhìn bó hoa được nắm chặt trong tay cậu bé, dịu dàng hỏi: “Ngã đau chỗ nào rồi?” Lục Kỳ Thần không ngờ chưa về đến Thanh Lan đã thấy Giang Mạn Sanh, cô đang ngồi xổm bên đường với một cậu bé, hai người cúi đầu nhìn gì đó. Chuyến này anh mang theo hai thư ký, còn đang xách đồ đi theo phía sau. Lục Kỳ Thần cứ thế nhìn Giang Mạn Sanh, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Bé yêu.” Khi nghe thấy tiếng “Bé yêu” quen thuộc ấy, Giang Mạn Sanh còn tưởng mình nghe nhầm. Nhưng cô vẫn hơi nghiêng đầu, và thấy Lục Kỳ Thần đáng đứng không xa Có lẽ vì sự xuất hiện của Lục Kỳ Thần quá đột ngột. Cô gần như kêu lên một tiếng “A” nhỏ, rồi lập tức chạy về phía anh. Lục Kỳ Thần mỉm cười, trực tiếp bế cô lên. Giang Mạn Sanh ôm cổ anh, hai chân được Lục Kỳ Thần nâng đỡ: “Không phải ngày mai mới về sao?” Giọng Lục Kỳ Thần ôn hòa: “Xử lý xong công việc sớm.” Lúc này, Giang Mạn Sanh mới để ý thấy phía sau anh còn có hai thư ký. Không phải kiểu như Phương Cần Chúng, suốt ngày chăm sóc hai người họ. Một người Giang Mạn Sanh đã gặp, một người thậm chí còn là gương mặt mới. Người mới rõ ràng bị sốc khi nghe Lục Kỳ Thần gọi “Bé yêu”, cộng thêm việc Giang Mạn Sanh tiến lên và Lục Kỳ Thần tự nhiên bế cô lên, khiến anh ta trợn tròn mắt. Giang Mạn Sanh hoàn hồn, mới bắt đầu ngượng ngùng, định xuống khỏi người anh: “Anh đợi chút, để em xuống đã. Các thư ký của anh vẫn còn ở đây…” Lục Kỳ Thần không những không buông cô ra mà còn ôm chặt hơn, giọng trầm xuống: “Không sao đâu.” “Họ đều biết , anh luôn nhớ em.”

Bình Luận (0)
Comment