Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến

Chương 99

Thứ Bảy này sẽ chuyển nhà. Giang Mạn Sanh tranh thủ lúc rảnh để dọn dẹp, vứt bỏ hoặc quyên góp những đồ không cần thiết. Hôm thứ Ba, trong lúc sắp xếp kệ sách, cô tình cờ tìm thấy một cuốn nhật ký từ thời cấp ba. Giang Mạn Sanh gần như không còn nhớ gì về nội dung cuốn nhật ký này. Khi mở ra, trang đầu tiên viết: “Hôm nay học văn, thầy nhắc đến truyện ‘Chuỗi hạt’ của Maupassant. Mình thực sự ghét câu chuyện này. Không thể hiểu tại sao Mathilde phải nhận một kết cục như vậy.Mình thích Mathilde! Dù sinh ra trong gia đình nghèo khó nhưng cô ấy vẫn khao khát được thanh lịch, xinh đẹp như những tiểu thư quý tộc. Ngay cả khi phải sống cuộc sống cơ cực để trả nợ, cô ấy vẫn kiên cường. Bởi vì như Mathilde từng nói: ‘Phụ nữ không phân biệt xuất thân dòng dõi. Họ đẹp, họ thanh lịch, họ đa tình – đó mới là bản chất, là dòng máu của họ.'” Giang Mạn Sanh lật sang trang tiếp theo, thấy một tiêu đề: “‘Chuỗi hạt’ – Phiên bản sửa đổi” Đến giờ Giang Mạn Sanh vẫn nhớ rõ cách cô đã sửa đổi câu chuyện này. Trong phiên bản của Giang Mạn Sanh, Mathilde đeo chuỗi hạt xinh đẹp đến dự tiệc, kết giao được nhiều bạn bè. Còn chiếc vòng kim cương đã mất, sau khi Mathilde thành thật thú nhận và xin lỗi, bà chủ vòng đã tha thứ cho cô. Cuối cùng sao? Cuối cùng, Mathilde đã thay đổi cuộc sống của mình. Cho đến tận bây giờ, Giang Mạn Sanh vẫn nhớ cơn giận dữ của cô về câu chuyện này khi mới 17 tuổi. Giang Mạn Sanh lật sang trang kế tiếp, trang này có nhiều hình vẽ. Trái tim Giang Mạn Sanh khẽ nhói lên khi nhanh chóng nhớ ra mình đã làm gì. Lúc này là khoảng 7 giờ tối, Lục Kỳ Thần vẫn chưa về nhà. Giang Mạn Sanh đọc tiếp: Ngày 3 tháng 10 Hôm nay mình gặp lại người con trai ngày đó – người đã che ô và cho mình kẹo năm màu. Anh ấy giúp cô Dương đưa vở bài tập cho mình, còn bảo nếu mình không biết làm bài thì có thể sang lớp bên cạnh hỏi anh ấy. Mình cũng biết được anh ấy là lớp trưởng lớp chuyên Tự nhiên bên cạnh, tên là Lục Kỳ Thần. Chắc mình đã tỏ ra quá lạnh nhạt, không để lại ấn tượng tốt gì cho anh ấy. Nhưng cuối cùng anh ấy còn hỏi mình có bị cảm không. Sau đó, trên trang này tên “Lục Kỳ Thần” bị gạch đi, tô đậm và thay bằng “Mathilde”. Bởi vì cuốn vở này vốn dĩ được mở ra vì Mathilde, và Lục Kỳ Thần chỉ là một ý niệm đẹp, như thể có thể giúp cô đối mặt với những bất mãn, tiếc nuối và không cam lòng về cuộc đời Mathilde. Tiếp theo là: Ngày 10 tháng 10 Mấy ngày nay mình hiểu về Mathilde nhiều hơn. Giờ nghĩ lại, mình như luôn nghe thấy tên Mathilde, chỉ là trước đây không để ý. Ngay cả trong khối chuyên Tự nhiên, anh ấy cũng luôn đứng nhất. Vậy ra anh ấy là một nam sinh xuất sắc như vậy sao? Có vẻ cả lớp đều biết đến anh ấy. Cách họ nói về anh ấy cũng giống như lần đầu anh ấy xuất hiện trong thế giới của mình. Hôm nay xuống văn phòng giáo viên, mình còn tình cờ gặp anh ấy. À, hôm nay mình còn nghe nói Thẩm Đề ở lớp bên hình như là bạn gái anh ấy. Ngày 20 tháng 10 Hóa ra Thẩm Đề không phải bạn gái anh ấy. Với lại hôm nay trong giờ Toán,mình làm khá tốt bài tập cuối. Nhưng khi thầy Toán trả bài, thầy chia sẻ cách giải của “Mathilde lớp bên” cho cả lớp. Mình phát hiện suýt nữa mình cũng dùng cách giải này. Ngày 10 tháng 11 Hôm nay, bạn ngồi cùng bàn với Mathilde ở lớp bên bị ốm, có người sang lớp mình mượn thuốc cảm. Mình vừa hay có, nên đã đưa cho họ. Dạo này nhiệt độ xuống thấp. Bị ốm sao?… Giang Mạn Sanh định lật tiếp, nhưng Lục Kỳ Thần gọi điện đến. Giang Mạn Sanh khép cuốn nhật ký lại, nhận điện: “Em xuống đi. Nhớ mặc thêm áo khi xuống nhé.” Giang Mạn Sanh “vâng vâng” vài tiếng. Hôm nay hai người phải dự tiệc đầy tháng của con một người họ hàng bên nhà Lục Kỳ Thần. Thực ra Giang Mạn Sanh đã chuẩn bị xong, có thể ra cửa bất cứ lúc nào. Cô nhét cuốn nhật ký vào thùng giấy rồi xuống lầu. Cô đã mua quà cho bé – một bộ đồ sơ sinh và một chiếc vòng bạc đậu phộng mạ vàng. Giang Mạn Sanh không có kinh nghiệm nên mua đồ khá đơn giản. Sau khi mua xong hỏi ý kiến Lục Kỳ Thần, cuối cùng anh nhờ Phương Cần Chúng bổ sung thêm món quà có giá trị, tính luôn tặng chung. Tiệc đầy tháng được tổ chức ở một nhà hàng, không mời nhiều người, chỉ có những người thân thiết trong họ. Sau khi trao quà, Giang Mạn Sanh nhanh chóng được gặp em bé. Cô phát hiện bé thích nhất là bộ quần áo cô mua. Hơn nữa, có vẻ bé cũng đặc biệt thích cô. Cứ muốn chui vào lòng cô. Lục Kỳ Thần đứng bên cạnh nói chuyện với người khác. Em bé cứ muốn chui vào lòng cô, mẹ bé cũng muốn để cô bế thử. Giang Mạn Sanh không có kinh nghiệm bế trẻ, ban đầu sợ làm bé không thoải mái, nhưng sau khi được mẹ bé chỉ dẫn, cô đã thử. Vừa học được cách bế, ôm ổn định xong, mẹ bé liền buông tay để cô bế… Về đến nhà khoảng 9 giờ tối. Giang Mạn Sanh còn kéo Lục Kỳ Thần cùng ngâm chân. Sau đó, hai người ngồi trên sofa trò chuyện, Giang Mạn Sanh lại nhớ đến cảnh em bé khóc khi nhìn thấy Lục Kỳ Thần hôm nay. Cô cảm thấy dù có ảnh hưởng đến Lục Kỳ Thần hay không thì cũng cần an ủi anh một chút: “Hôm nay có lẽ bé khóc vì anh mặc toàn đồ đen, lại là người lạ thôi.” Chuyện này tự nó không gây ảnh hưởng gì đến Lục Kỳ Thần, nhưng trong khoảnh khắc ấy, trong đầu anh lướt qua rất nhiều hình ảnh – cậu bé ngày đó, và nụ cười hạnh phúc của Giang Mạn Sanh khi bế em bé hôm nay. Lục Kỳ Thần xoa nhẹ eo cô: “Chúng mình sinh em bé nhé?

Bình Luận (0)
Comment