“Lương mấy năm nay của tôi đấy, không phải em đang cần sao?”
Tôi nhất thời chẳng biết nên nói gì. Tôi vừa rồi còn chưa mở miệng đòi mà, anh làm sao biết được tôi đang nghĩ gì?
“Bộ dạng em tham tiền của tôi hiện lên hết trên mặt rồi còn gì.”
Dù bị nhìn thấu có hơi ngượng, nhưng tôi cũng không khách sáo mà nhận lấy thẻ.
“Mật khẩu là gì?”
Giang Ký Bạch lại liếc tôi một cái, như thể rất muốn giật lại cái thẻ.
“Ngày đi đăng ký kết hôn.”
Tôi khựng lại. Chẳng phải mới hai hôm trước sao? Lẽ nào anh còn đi đổi lại mật khẩu riêng cho dịp này?
Không nhìn ra anh là người như vậy.
Ăn sáng xong, tôi đem bát đũa bỏ vào máy rửa chén, coi như xong nhiệm vụ.
Việc rửa bát dĩ nhiên không đến lượt tôi động tay.
Giang Ký Bạch đang ngồi xem kịch bản ở ghế sofa.
Tôi làm việc mệt mỏi, tùy tiện cầm lên xem thử vài trang, vừa nhìn tên phim đã giật mình.
“Giang Ký Bạch, cho dù bố mẹ không ủng hộ anh theo nghề, cũng không cần nhận phim kiểu này chứ? Không được thì cứ tỏ ra nhún nhường một chút đi.”
Anh giật lại kịch bản trong tay tôi.
“Đây là kịch bản tôi từ chối rồi, ai như em, cái gì cũng tò mò.”
Liên quan gì đến tôi chứ, tôi đâu có trong giới, cũng chẳng phải cái gì cũng xem.
“Rốt cuộc bao giờ anh vào đoàn? Thật sự nhìn anh thấy ngứa mắt.”
Giang Ký Bạch khoanh tay, liếc xéo tôi.
“Em tưởng tôi đi rồi là có thể dọn về nhà sao? Em không biết bên nhà em hiện giờ chắc chắn có người của bố em canh sẵn à? Chỉ cần em dọn về, ông ấy sẽ lập tức tới tận nơi, tóm em về.”