Kết Hôn Với Vợ Cũ

Chương 47


Năm năm sau.
"Tiểu Thu, em định đem hết cả căn phòng đi luôn sao?" Trần Tiểu Vương khó chịu.
"Nhưng mà em không muốn bỏ lại cái gì cả thì phải làm sao bây giờ?" Trần Tiểu Thu mắt đỏ hoe ngước nhìn Trần Tiểu Vương.
Hôm nay cả nhà cô bé sẽ dọn đến thành phố khác, không còn ở lại nơi này nữa.

Khi biết tin này cô bé rất buồn thậm chí không muốn đi chút nào, bởi vì ở đây cô bé đã quen rồi.

Còn có bạn của cô bé cũng ở nơi này, nếu đi rồi sau này không biết có còn gặp lại nhau nữa không?
Trần Tiểu Vương thở dài nhìn em gái song sinh của mình, là anh em song sinh với nhau nhưng ngoại trừ ngoại hình trông giống nhau một chút thì tính cách hai anh em khác xa nhau.

Cậu làm gì có tính keo kiệt tiết kiệm đến quá mức như thế.

Đã bảo biết bao nhiêu lần cứ chọn cái gì quan trọng nhất, ý nghĩa và cần thiết nhất thì mang theo còn những cái khác cứ bỏ lại hết đi.

Đến nhà mới ba mẹ kiểu gì cũng mua mới cho cả thôi.

Vậy mà con bé cứ khăn khăn không chịu, nhất định phải đem theo hết làm cậu bé đau cả đầu.
Cậu có thể chắc chắn cái tính cách này của em gái cậu được di truyền từ mẹ của cậu là chắc.

Mỗi lần cả nhà đi dã ngoại hay đi du lịch ở đâu, mẹ cũng đem theo gần như muốn mang cả ngôi nhà đi theo.

Mẹ bảo đến đó giá rất đắt, ở nhà có tại sao không mang theo.

Ba cậu bé chỉ biết mỉm cười, mặc dù trước đó có từng khuyên mẹ cậu nên bỏ lại đến đó sẽ mua sau nhưng mẹ vẫn không chịu.


Những tưởng ba sẽ có cách làm cho mẹ chịu nghe theo nào ngờ ba cậu bé lại chẳng nói gì.

Cứ như kiểu mẹ nói sao thì nghe vậy, không nói thêm nữa lời.

Cậu bé thật sự cũng hết cách với ba.

Ba cậu bé thật sự rất cưng chiều mẹ.

Mẹ cậu bé bảo ba cậu bé đi hướng nam ba cậu bé tuyệt đối sẽ không dám đi hướng ngược lại.
"Hai con đã xong cả chưa? Ba giúp hai đứa mang hành lý xuống nhé." Trần Vũ mở cửa bước vào phòng nhỏ nhẹ lên tiếng.
"Ba ơi, Tiểu Thu không chịu bỏ lại cái gì cả, cái gì em ấy cũng muốn mang đi.

Vali không kéo lại được nữa rồi này." Trần Tiểu Vương lên tiếng trước.
Trần Vũ dở khóc dở cười nhìn cái vali màu hồng trước mặt, quả thật như lời con trai anh nói, vali chất thật sự rất nhiều đồ, đậy lại không được huống gì là kéo lại.

Anh thật sự không ngờ gen của Đường Tiểu Yên lại tốt như vậy, di truyền hết vào con gái không khác chút nào.

Anh bước đến trước mặt cô bé, kéo cô bé vào lòng khẽ an ủi:
"Ngoan nào đừng khóc, ba tính thế này nhé.

Con cứ chọn như anh trai nói, còn những thứ đem không hết, ba sẽ nhờ cậu gửi đến cho chúng ta sao, con chịu không?"
Trần Tiểu Thu suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý.

Cô bé lại ngồi xuống đắn đo suy nghĩ bỏ bớt đồ bên trong vali ra.
Trần Tiểu Vương bên kia âm thầm dựng ngón tay cái cho ba mình.

Lần nào cũng vậy, khi em gái cậu cương quyết cái gì, chỉ cần ba cậu ra tay là cô bé sẽ đồng ý từ bỏ ngay.

Nghĩ cũng lạ, mẹ và em gái tính tình như nhau nhưng mẹ sẽ không đồng ý chiều em gái, vậy nên em gái cũng ít khi nghe lời của mẹ như ba cậu.
Sau khi hành lý đã đâu vào đó và đã được đem hết xuống xe.

Cả nhà Đường Tiểu Yên đi xuống sau.

Đường Tiểu Yên đến nói lời chào tạm biệt với những người hàng xóm xung quanh, dù sao cô cũng ở đây được năm năm rồi.
"Anh à! Sau này anh còn nhớ Tiểu Thu nữa không?" Trần Tiểu Thu nắm tay một cậu bé khóc lóc lên tiếng.
"Tiểu Thu đừng khóc, lớn lên anh sẽ đến tìm Tiểu Thu." Cậu bé xoa đầu Tiểu Thu an ủi, mặc dù cậu cũng đang rất buồn.
"Nói ai chẳng nói được, em gái à! Lời con trai em đừng có tin, hứa và làm khác xa nhau." Trần Tiểu Vương khoanh tay đứng một bên châm chọc nói.
Đường Tiểu Yên đứng bên cạnh cũng nghe thấy không khỏi nhíu mày nhìn con trai.

Cô đã từng cảm thấy cực kỳ lo lắng khi ngoại hình của Trần Tiểu Vương càng lớn lại càng giống Ngụy Lăng Thiên, thậm chí tính cách cũng có gì đó rất giống anh ta.

Nhìn đi, mới năm tuổi đầu mà cậu bé đã biết nói châm chọc người ta như thế.


Không phải gen di truyền thì là gì.

Cô cũng không trách được dù sao anh ta cũng đã hùng vốn với cô sinh ra hai đứa nhỏ, giống anh ta về tính cách và ngoại hình cũng là lẽ đương nhiên.

Cô chỉ có một hy vọng duy nhất, thằng bé sẽ không giống anh ta về khoảng sai lệch giới tính là được.

Hy vọng với sự dạy dỗ của Trần Vũ, cậu bé sẽ ngày càng giống anh hơn.
Nhắc đến Trần Vũ, cô cảm thấy mình những năm qua rất may mắn vì đã có anh bên cạnh, cô đã từng thử suy nghĩ nếu như không có anh ba mẹ con cô sẽ sống khổ sở như thế nào, nhất là lời ra tiếng vào của hàng xóm và thiên hạ.

Trước đó cô đã từng mạnh miệng khẳng định mình có thể tự mình chăm sóc và nuôi lớn hai con khỉ biết mình mang thai.

Nhưng đến khi thật sự sinh hai đứa nhỏ ra, cô mới biết nếu cô một mình chăm sóc tất cả cho hai đứa sẽ khó khăn thế nào.
Cô cảm thấy mình là cô gái may mắn nhất trên thế giới, khi có người đàn ông đồng ý hy sinh và yêu thương cô cũng như hai con của cô nhiều như vậy.

Cô cứ nghĩ anh sẽ có gì đó dè dặt trong chuyện con ruột và con riêng của cô.

Nhưng không phải là cô đã lo quá xa.

Anh không những yêu thương hai đứa nhỏ như con ruột của anh, thậm chí còn cực kỳ cưng chiều chúng.

Hai đứa nhỏ cũng rất yêu thương và thích quấn lấy anh.

Nhất là con gái của cô.

Chuyện gì nó cũng nghe lời anh ấy.

Có một lần cô nói thế nào nó cũng kiên quyết không chịu đi tiêm ngừa, cho dù cô có đánh có mắng thế nhưng khi Trần Vũ đến nói mấy câu thì con bé lại lập tức vui vẻ đồng ý.

Nếu không phải cô thật sự biết ai là cha ruột của con mình, cô cũng nghĩ anh là ba ruột của hai đứa.
"Tiểu Vương, cậu không phải con trai sao?" Tiêu Kiệt trừng mắt với Trần Tiểu Vương sau đó quay lại mỉm cười với Trần Tiểu Thu "Anh hứa với em, khi lớn lên anh sẽ đến tìm em.


Anh cũng sẽ thường xuyên gọi điện thoại đến cho em.

Em chịu không?"
"Dạ được ạ.

Anh nhớ nhé, anh không được thích bạn nào khác đâu nhé.

Anh nhớ phải luôn thích em đấy." Trần Tiểu Thu hít hít mũi.
"Hai đứa chào tạm biệt anh và cô chú đi, chúng ta đi thôi." Đường Tiểu Yên lên tiếng nhắc nhở.
Trần Tiểu Thu khóc nức nở ôm lấy Tiêu Kiệt, sau đó vương vấn mà đi hai ba bước lại quay đầu nhìn lại.

Trần Tiểu Vương khẽ lắc đầu thở dài bước nhanh đến kéo lấy tay cô bé lôi đi.
Đường Tiểu Yên cũng không kìm được nước mắt khi chia tay hàng xóm thân thiết.

Khi lên xe mắt cô vẫn còn đỏ hoe.

Trần Vũ thấy thế khẽ ôm cô vào lòng lên tiếng an ủi.
"Khụ..

khụ..

ba mẹ, con nghĩ trước mặt trẻ con ba mẹ nên tiết chế lại, tránh dạy hư tâm hồn trẻ thơ." Trần Tiểu Vương khẽ ho khan..

Bình Luận (0)
Comment