Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch (Bản Dịch)

Chương 1 - Chương 1 - Xuyên Qua

Chương 1 - Xuyên Qua

Ngoại môn của Đạm Nhiên tông.

Trong một loạt các căn phòng có một gian phòng lớn được trang trí đặc biệt, lát gạch ngọc đá vàng. Từ trong căn phòng đó vang lên một giọng nói tỏ vẻ khó tin.

"Ta xuyên không rồi hay sao?”

Phương Trần nhìn gương mặt của chính mình được phản chiếu ở trong gương, sau đó hắn lại nhìn cách bài trí xa lạ ở trong phòng, mọi thứ đều làm hắn cảm thấy không thể tưởng tượng được. Kí ức của Phương Trần vẫn đang dừng lại ở khoảnh khắc bản thân hắn vừa tan làm đi về, trên đường bị một tên tài xế say rượu đụng trúng, bản thân hắn thì chết ngay tại chỗ. Hắn cũng không ngờ khi bản thân mở mắt ra thêm một lần nữa thì đã xuất hiện tại một thế giới vô cùng xa lạ. Hơn nữa kí ức trong đầu hắn nói cho hắn biết rằng thân phận của hắn tại thế giới này là một thân phận không tầm thường.

Phương Trần ở thế giới này không những có cùng tên cùng họ với hắn, mà đến dung mạo cũng giống hắn y chang. Thế nhưng thân phận thì hai người họ lại không giống nhau chút nào! Phương Trần ở thế giới này là một kẻ có tính tình hung hăn càn quấy, là một tu sĩ không có thiên phú nhưng lại thích gây chuyện thị phi. Hắn ta dựa vào gia thế của mình, suốt ngày chỉ biết dựa vào thuốc thang đan dược quý hiếm, thường sai người đi tìm kiếm những thứ bảo vật để giúp bản thân tăng tu vi. Nhưng do thiên phú quá kém cỏi nên kể cả bản thân hắn đã dùng rất nhiều đan dược đi chăng nữa, hơn 10 năm nay hắn tu luyện cũng chỉ lên được mức Luyện khí tam phẩm, mãi vẫn không thể vào được nội môn.

Trên thực tế, nếu như không phải vì gia thế hắn tốt, có khi đến ngoại môn hắn cũng không vào được, còn có thể sẽ bị đuổi ra khỏi sư môn cũng nên! Hơn nữa, do tốc độ tu luyện của hắn quá chậm chạm, thế nên hắn không chỉ thua kém các huynh đệ đồng môn cùng lứa, mà đến cả các ngoại môn đệ tử mới vào cửa hắn cũng không bằng! Sau khi Phương Trần nhận được hết các thông tin, hắn cảm thấy người huynh đệ này đúng thật là không thích hợp với con đường tu đạo một chút nào cả. Từ những kí ức mà hắn có được, hắn cảm thấy nếu mà dựa vào số bảo bối mà nguyên chủ từng kiếm ra, kể cả là cho một cọ lợn ăn thì nó cũng dư sức có thể lên đến tu vi Trúc Cơ.

Bây giờ nguyên chủ đã không để chịu nổi tốc độ tu luyện chậm chạp này nữa rồi, hắn quyết định muốn tìm một cách tu luyện khác. Hắn tìm được một cách tu luyện của ma đạo. Chỉ cần lấy tủy sống của yêu thú và tinh huyết của sư huynh đệ đồng môn hoặc của người thân luyện thành đan dược, uống vào có thể giúp người dùng nâng cao căn cốt. Nhưng do tu vi của hắn quá kém cỏi, thế nên khi hắn đi thu thập tủy sống của yêu thú đã bị con yêu thú Luyện Khí tam cấp đánh cho trọng thương, hắn chỉ còn chống đỡ được thêm vài ngày nữa là sẽ hồn bay phách tán. Phương Trần:

“....”

Đây đúng là kiểu người năng lực thì không có nhưng tham vọng lại lớn mà. Hơn nữa sau khi Phương Trần nhận được hết kí ức của nguyên chủ xong, trong lòng hắn thầm chửi thề. Hắn thật sự đang rất khủng hoảng. Bởi vì trong cơ thể của nguyên chủ trống không, không có một chút tu vi nào cả.

Tiêu rồi! Khi nguyên chủ bị yêu thú đánh trọng thương thì đồng thời tu vi trong cơ thể cũng bị đánh cho tan biến cả rồi. Bây giờ nguyên thần trong cơ thể của hắn vỡ nát, kinh mạch đứt cả, cả người không khác gì một kẻ tàn phế hết! Hơn nữa còn một tin tức xấu hơn nữa đang chờ Phương Trần. Nguyên chủ đang có hẹn một trận sinh tử đấu với một đệ tử ngoại môn khác. Sau khi Phương Trần xem xong kí ức, hắn chỉ hận không thể chết ngay luôn đi cho rồi. Người đó tên là Tiêu Thanh. Mà tư chất của Tiêu Thanh còn kém hơn cả nguyên chủ, là kẻ mà có tư chất thấp kém nhất trong số các đệ tử ngoại môn.

Nói hắn ta là một kẻ phế vật cũng không oan chút nào. Mà gia tộc của Tiêu Thanh từng là một gia tộc rất huy hoàng, nhưng cuối cùng lại bị yêu thú phá hủy đến diệt môn. Tiêu Thanh ngày xưa cũng từng được tất cả mọi người nịnh nọt săn đón, bây giờ cũng trở thành một kẻ cô đơn không ai thèm để tâm. Chính bởi vì Tiêu Thanh là một người vừa không có năng lực vừa không có chống lưng, thế nên Phương Trần mới thích lôi hắn ra bắt nạt, chỉ để kiếm lấy một chút cảm giác bản thân giỏi giang hơn người khác. Mà vào khoảng 3 ngày trước, thanh mai trúc mã của Tiêu Thanh cảm thấy bây giờ hắn ta đã không xứng với nàng ấy, nên nàng ấy đã từ hôn với Tiêu Thanh ngay trước mặt tất cả mọi người, làm cho Tiêu Thanh mất mặt, bị mọi người cười chê.

Mà lúc này Phương Trần cũng đến để cười nhạo chế diễu đối phương.Lúc này Tiêu Thanh đã cảm thấy không còn hy vọng gì với cuộc sống nữa, thế nên khi hắn nghe thấy lời chế nhạo như giọt nước tràn ly của Phương Trần thì cuối cùng hắn cũng không chịu nổi nữa, hai mắt hắn đỏ rực lên, quyết định muốn đấu một trận sinh tử với Phương Trần. Lúc đó Phương Trần cũng nhẹ nhàng đáp ứng. Thực ra Tiêu Thanh đã trúng kế của Phương Trần.

Chương 2 - Hệ Thống Được Kích Hoạt

Nguyên chủ đoán rằng lúc này Tiêu Thanh vừa bị vị hôn thê từ hôn, chắc chắn sẽ cả giận mất khôn mà đáp ứng chuyện sinh tử đấu. Đến lúc đó hắn có thể danh chính ngôn thuận mà lấy máu của Tiêu Thanh để luyện đan rồi. Mà Phương Trần của bây giờ đang chỉ biết toát mồ hôi lạnh. Mẹ nó, ai kêu ngươi đi đắc tội Tiêu Thanh vậy? Tên Phương Thanh này có gia tộc bị diệt ngay đầu truyện, lại còn bị vị hôn thê từ hôn. Đây không phải là tiêu chuẩn của nam chính hay sao? Hơn nữa trong trí nhớ của Phương Trần, Tiêu Thanh có giữ một chiếc nhẫn nhìn rất cổ xưa. Đây cũng là một điều làm Phương Trần ngày càng tuyệt vọng. Trong chiếc nhẫn này chắc chắn có gì đó mà các cao thủ tu luyện giấu ở bên trong. Mà bây giờ.... Phương Trần nuốt nuốt nước bọt, cả người run rẩy.

Chưa nhắc đến chuyện trong chiếc nhẫn có gì hay không, kể cả là không có đi chăng nữa, hiện giờ tu vi của Tiêu Thanh cũng là luyện khí nhị cấp. Tu vi như vậy mà muốn giết chết một kẻ tàn phế như hắn thì đúng là chuyện dễ như trở bàn tay. Nếu như bât giờ hắn đi tìm Tiêu Thanh cầu hòa, có lẽ đối phương không chỉ sẽ không chấp nhận, mà còn có thể đánh cho bản thân hắn bò lăn ra đất mất.

"Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào?”

Phương Trần hoang mang. Hắn ngẩng đầu nhìn xà nhà, thầm nghĩ hay là bản thân tự treo cổ chết luôn đi cho rồi? Mà đúng lúc này...

Tinh.

Một âm báo thanh thuý vang lên trong đầu hắn.

“Hệ thống đang kích hoạt....”

Phương Trần ngơ ngác, sau đó trong mắt hắn lộ ra vẻ mừng rỡ tột cùng. Hệ thống? Hệ thống đến rồi! Hắn biết ngay mà, chắc chắc hệ thống sẽ không trơ mắt nhìn hắn chết đâu. Chỉ cần có hệ thống, hắn sẽ có cơ hội lật ngược tình thế. Có hệ thống bảo vệ rồi, vậy thì kể cả đối phương có là con của thần may mắn, người được trời phù hộ đi chăng nữa thì hắn cũng không sợ bị đối phương đánh chết. Đợi trận đại chiến này qua đi, hắn sẽ dần dần làm lành với đối phương, sau đó kết nghĩa thành huynh đệ chí cốt, ôm chặt cái dù lớn này, vậy thì con đường sau này sẽ dễ dàng hơn nhiều rồi. Trong lúc Phương Trần đang suy nghĩ về một viễn cảnh tương lai đẹp đẽ thì...

“Hệ thống chính thức khởi động. Hệ thống sẽ giúp kí chủ qua đời một cách tốt đẹp, để giúp cho vận khí chi tử trưởng thành hơn.”

Âm thanh vừa dứt, nét vui mừng trên mặt Phương Trần cũng dừng theo. Sao... sao cơ?

“Hệ thống, giúp ta qua đời là như thế nào? Ý của ngươi nghĩa là ta vẫn phải chết?”

Phương Trần ngơ ngác. Hệ thống trả lời lại:

"Không sai, dù sao thì kiếp trước của kí chủ cũng là một người đã chết. Bây giờ hệ thống xuất hiện chỉ là để cho kí chủ có thể sử dụng nốt chút năng lượng cuối cùng trước khi chêtz để làm chút việc mà thôi, cũng là để giúp cho vận khí chi tử có thể trưởng thành sớm hơn. Đợi khi nào vận khí chi tử của thế giới này trưởng thành, kí chủ có thể yên tâm mà bị giết rồi. Đến lúc đó, cả thế giới này sẽ cảm động vì kí chủ đã tạo ra cống hiến to lớn giúp cho vận khí chi tử của thế giới này trưởng thành.”

Hắn đứng phắt dậy, phẫn nộ hét lên:

“Ngươi có vấn đề à?”

Hắn không thể ngờ được, hệ thống mà hắn tưởng sẽ đến để cứu mạng hắn lại muốn hắn đi vào chỗ chết tốt hơn mà thôi? Bị điên à? Ngươi là hệ thống của ai vậy? Nhưng hệ thống không hề quan tâm đến sự kháng nghị của Phương Trần mà tự mình sắp xếp:

“Kiểm tra sự tồn tại của vận khí chi tử... Kiểm tra hoàn tất! Vận khí chi tử: Tiêu Thanh. Thủa nhỏ cả nhà bị diệt, nhìn vẻ ngoài có vẻ căn cốt của hắn rất kém, nhưng đó là do bị linh hồn của Tiêu Dao tôn giả nhập thể, hấp thụ mất đi linh lực nên mới kiến hắn không thể phát huy thiên phú. Bây giờ Tiêu Dao tôn giả đã thức tỉnh. Nhờ sự giúp đỡ của Tiêu Dao tôn giả, Tiêu Thanh đã có thể luyện đến mức luyện khí tứ phẩm. Mà cũng nhờ sau trận chiến sinh tử với kí chủ mà Tiêu Thanh có thể phá đến tầng luyện khí thất phẩm, đồng thời thức tỉnh được năng lực chiến đấu siêu phàm, làm cho năng lực hắn có thể đấu ngang với luyện khí bát phẩm, lúc nguy hiểm đến sinh mạng còn có thể có sức ngang với luyện khí cửu phẩm.”

Phương Trần:

“???”

Phương Trần trợn tròn mắt. Đây là chuyện gì vậy? Nhân vật chính này có phải là người hay không? Chỉ sau trận đấu sinh tử nửa tháng mà Tiêu Thanh có thể tu luyện từ luyện khí tam phẩm lên luyện khí thất phẩm, lại còn có được năng lực chiến đấu siêu cấp, hơn nữa trong lúc nguy cấp còn có thể có năng lực ngang với luyện khí cửu phẩm? Đây rõ ràng là ăn gian mà? Thiên lý ở đâu? Công bằng ở đâu? Không có ai quản việc này hay sao? Lúc này trong lòng Phương Trần đã không còn chút hy vọng nào cả, hai mắt hắn trống rỗng. Hắn rất muốn khóc. Làm gì có người nào xuyên không mà số khổ như hắn chứ?

Chương 3 - Tốt Thí

Tiêu Thanh mạnh lên thì liên quan gì đến hắn, tại sao hắn phải đem mạng mình làm đệm lót cơ chứ? Hắn vừa mới tới đây không được bao lâu cả mà. Đúng lúc này, hệ thống tiếp tục nói:

“Để giúp cho kí chủ có thể giúp đỡ vận khí chi tử dễ dàng trưởng thành hơn, nắm giữ tu vi, lĩnh ngộ chiêu thức, khắc phục mọi khó khăn để có thể danh tiếng chấn động trong ngoài Đạm Nhiên môn... Hệ thống sẽ giúp cho kí chủ có tu vi luyện khí cửu phẩm, để giúp kí chủ có thể tạo được áp lực đủ lớn trong trận chiến sinh tử, để có thể ép Tiêu Thanh đến cực hạn, sau đó kí chủ sẽ bị Tiêu Thanh giết chết trước mặt tất cả mọi người. Bắt đầu nâng cấp tu vi!”

Khi thanh âm của hệ thống vừa dứt, Phương Trần sửng sốt.

Cái gì?

Một giây sau, hắn đột nhiên phát hiện ra kinh mạch, đan điền đã vỡ vụn của mình đang khép lại như một kỳ tích.

Ngay sau đó, một luồng linh lực thuần khiết mà nồng đậm bỗng nhiên tuôn trào ra khắp toàn thân…

Oanh!!

Sau khi Phương Trần kết thúc tu vi quán đỉnh, hắn chỉ cảm thấy một cảm giác trước nay chưa từng có, đó là viên mãn mà lại cường đại chật ních bản thân mình.

Giờ khắc này, Phương Trần sợ ngây người.

Hắn không ngờ hệ thống vì giúp hắn có thể tạo thành áp lực sinh tử cho Tiêu Thanh mà cưỡng ép nâng tu vi của hắn tới Luyện khí Cửu phẩm.

Lúc này, tu vi quán đỉnh đã xong, hệ thống lại tiếp tục nói:

“Kí chủ có một thân tu vi Luyện khí Cửu phẩm, nhưng lại không có công pháp và thuật pháp, không cách nào tạo được áp lực sinh tử cho Tiêu Thanh.”

“Hệ thống vì Tiêu Thanh mà xem xét ban cho kí chủ công pháp, thuật pháp thích hợp.”

“Hệ thống đang kiểm tra công pháp mạnh nhất của Tiêu Thanh trong trận đấu sinh tử: Vạn Sát Tâm Pháp, sẽ tự động tu luyện cho kí chủ.”

Vạn Sát Tâm Pháp,

“Hệ thống đang kiểm tra thuật pháp mạnh nhất của Tiêu Thanh trong trận đấu sinh tử: Cương Khí Quyền , sẽ tự động tu luyện cho kí chủ.”

Cương Khí Quyền

“...”

Sau vài tiếng nhắc nhở liên tục của hệ thống, Phương Trần khiếp sợ phát hiện rằng, trong đầu mình đã xuất hiện những công pháp và thuật pháp còn chưa thấy qua lần nào, nhưng bây giờ lại vô cùng quen thuộc…

Sau một lúc, thanh âm của hệ thống lại vang lên:

“Quán đỉnh kết thúc, mời kí chủ trong quá trình chiến đấu cùng Thiên mệnh chi tử, xuất thủ toàn lực, để Thiên mệnh chi tử có thể thông qua việc thi triển chiêu thức giống nhau với kí chủ, đạt được lĩnh ngộ!”

Giờ phút này, Phương Trần cảm thấy một cỗ linh lực vô cùng thuần túy giống như sông lớn cuồn cuộn chảy trong cơ thể. Mỗi một chiêu thức công pháp hiện lên vô cùng rõ ràng trong đầu, cứ như hắn tự nghiêm túc nghiên cứu mấy chục năm, giờ đã dễ như trở bàn tay, cảm giác cường đại tràn ngập lồng ngực hắn!

Trong lúc nhất thời, hắn chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, bỗng nhiên cảm giác hệ thống này cũng không có ác như vậy…

Hệ thống thực sự đã cho hắn quá nhiều!

Thế nhưng khi Phương Trần cảm thấy bản thân cường đại như một thiên tài tuyệt đỉnh thì tốc độ tu luyện vẫn vô tình đánh nát ảo tưởng của hắn…

Hắn quyết định thử tu luyện một chút…

Nếu nói linh lực trong cơ thể tiêu hao nhanh như sông như biển, thì bây giờ linh lực mà hắn có thể hấp thu từ ngoại giới lại chỉ là từng giọt, từng giọt, từng giọt…

Sau đó thì một chút cũng không hấp thu được!

Giờ thì hay rồi, thiên phú lại không hề thay đổi, tốc độ cực chậm có thể coi là hạng hiếm có trong Đạm Nhiên tông!

“Hiện tại có thể khẳng định Tiêu Thanh cũng đã khôi phục tư chất tu luyện, nếu ta thân là kẻ địch của hắn thì ta cũng nên có tư chất như hắn mới đúng…”

Phương Trần lầm bầm nói.

Hệ thống trả lời:

“Cho dù ký chủ có tư chất cường đại, cũng sẽ không tăng thêm áp lực sinh tử cho Tiêu Thanh, vì vậy không cần tăng lên! Cho nên ký chủ không cần lo lắng nhiều như vậy, xin chuyên tâm chuẩn bị tốt cho trận quyết đấu, giúp Thiên mệnh chi tử đạt được lợi ích lớn nhất rồi chết đi!”

“Phi!”

Nghe hệ thống nói xong, Phương Trần liền đảo mắt phỉ nhổ hệ thống, hảo cảm giành cho hệ thống liền tan thành mây khói.

Làm nhiều như vậy cũng chỉ để trong trận đấu sinh tử Tiêu Thanh giết mình.

“Không được, dựa theo hệ thống chó má đó tính toán, ta cho dù có tu vi thâm hậu, đến lúc đó vẫn không thể nào địch lại Tiêu Thanh, ta vẫn nên chạy trốn thì hơn.”

Phương Trần cẩn thận ngẫm nghĩ, nếu lại tiếp tục ở lại Đạm Nhiên Tông, đợi đến lúc diễn ra trận đấu sinh tử, dựa theo tính toán chuẩn xác của hệ thống, cho dù lúc này mình đã là Luyện khí Cửu phẩm, thì Tiêu Thanh cũng nhất định trải qua một phen chiến đấu hăng hái đẫm máu mà giết chết mình.

Mà lúc này, xem như mình nỗ lực tăng cao tu vi thì cũng không làm nên chuyện gì…

Ai bảo tốc độ tu luyện của mình cơ bản bằng không?

Về phần tu luyện những chiêu thức lợi hại khác?

Điều đó càng là vô nghĩa!

Cùng Thiên mệnh chi tử so chiêu thức, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!

Người ta vỗ tay kêu la thế nào cũng được, ngược lại là mình thì chết chắc!

Chương 4 - Quay Về

Ngẫm nghĩ kĩ lại, bây giờ con đường duy nhất để sống là chạy!

Sau đó, Phương Trần không chút do dự đứng dậy, thu dọn đồ đạc rời đi.

Nhưng nửa ngày sau, Phương Trần sầm mặt, đẩy cửa trở về, trong miệng nghiến răng nghiến lợi:

“Vì cái gì nhất định phải tham gia trận đấu sinh tử?”

Mới vừa rồi ở sơn môn, đệ tử phụ trách xuất nhập môn lại không ngăn cản hắn.

Nhưng bởi vì Phương Trần cùng Tiêu Thanh ở viện thi đấu ngoại môn đã kí khế ước sinh tử, cho nên nửa tháng sau nhất định phải về.

Nếu như không trở về, sẽ có trưởng lão trong môn tự mình xuất phát, kiểm tra rồi truy bắt về.

Đến lúc đó, không những phải tham gia chiến đấu, nếu thắng mà không chết thì cũng phải tiếp nhận trừng phạt.

Dù sao trước khi kí khế ước sinh tử, người của viện thi đấu đã sớm nghiêm khắc cảnh cáo, chiến đấu sinh tử không phải trò đùa, nhất định phải nghiêm túc!

Nếu như ngươi muốn ký thì ký, muốn chạy thì chạy, cứ thế mãi, ai còn có thể coi trọng khế ước sinh tử của viện thi đấu?

Trừ khi hai bên đồng ý giải trừ, hơn nữa phải trả phí xé khế ước, phí dừng thi đấu, phí vật lực…nếu không bất luận kẻ nào cũng đừng hi vọng có thể trốn tránh!

“Nói thẳng ra là ta không chết thì không được?”

Phương Trần thì thào, sắc mặt biến ảo không ngớt.

Đúng lúc này, trong đầu Phương Trần bỗng nhiên chấn động, ý thức được một điểm.

Đúng rồi, hắn không phải là không có đường nào để đi!

Không phải đã nói rõ rồi sao?

Khế ước sinh tử, chỉ cần hai người là có thể giải trừ.

Nếu như hiện tại hắn có thể làm cho Tiêu Thanh đồng ý giải trừ khế ước sinh tử thì sao?

Nửa tháng sau, Tiêu Thanh có thể đánh thắng mình. Nhưng bây giờ, Tiêu Thanh vừa mới được Tôn giả Tôn Dao trợ giúp, khẳng định thực lực sẽ chưa tiến nhanh như thế! Nếu mình đi qua đánh hắn một trận…

À không đúng! Không nên như vậy mà nên thế này.

Cùng đối phương thân thiện giao lưu một phen, chẳng phải có thể lập tức biến chiến tranh thành tơ lụa, thuận lý thành chương giải trừ khế ước sinh tử sao?

Nghĩ đến đây, Phương Trần đột nhiên đứng dậy đi ra cửa.

Đạm Nhiên Tông.

Ngoại môn.

Căn nhà nhỏ dưới chân núi.

Ngoại môn rất lớn, có rất nhiều đệ tử, tất cả đều cư trú tại vô số ngọn núi.

Nhưng cho dù là ngọn núi nào, dưới chân núi vẫn là nhóm đệ tử kém cỏi nhất.

Phương Trần dựa vào gia thế, mới có thể ở sườn núi.

Nhưng Tiêu Thanh là một thiếu gia bị phế, chỉ có thể ở dưới chân núi.

Lúc này, Tiêu Thanh đang ngồi xếp bằng trên giường trong căn phòng nhỏ, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.

“Ta đã tu luyện đến Luyện khí Tứ phẩm.”

Cảm nhận được cơ thể tràn đầy sức lực, Tiêu Thanh vui sướng vô cùng.

Hắn không nghĩ tới, Tôn giả Tiêu Dao lại đưa cho hắn công pháp cường đại đến thế!

Tu luyện chỉ mới vài ngày, tu vi đã cấp tốc đột phá!

Tuy nhiên, Tiêu Thanh cũng từng oán giận Tôn giả Tiêu Dao, nếu như không phải đối phương hấp thụ linh lực của hắn thì làm sao hắn có thể lưu lạc tới hoàn cảnh bị người ta ức hiếp như bây giờ?

Tuy nhiên, hôm nay hắn đã nhận ra một điều.

Chỉ khi hoạn nạn, mới gặp chân tâm.

Lúc trước mặc dù thiên phú của hắn kém cỏi nhưng bởi vì gia thế, cho nên bất luận là bằng hữu hay vị hôn thê, đều thân thiện đối đãi với hắn.

Nhưng hiện tại gia thế không còn, hắn mới biết được, người nào đối xử tốt với mình, người nào đối xử không tốt!

Giờ phút này có thể nhìn thấu lòng người, dù sao cũng tốt hơn là tiếp tục bị lừa gạt, tránh cho tương lai gặp phải kẻ phản bội.

Hơn nữa, hiện tại căn cốt của hắn đã khôi phục, đã có khả năng một lần nữa bước lên con đường chinh chiến.

Bước đầu tiên của hành trình này chính là phải giết Phương Trần, khiến cho đạo tâm trở nên tươi sáng.

“Phương Trần, ta muốn dùng máu của ngươi, để tế cho toàn bộ tông môn biết, xem thường ta phải trả cái giá như thế nào?”

Tiêu Thanh nắm chặt nắm đấm, trong mắt hiện lên lửa giận.

Đúng lúc đó! Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

“Cộc cộc cộc!”

Nghe tiếng, Tiêu Thanh nhất thời ngẩng đầu lên hỏi.

“Ai?”

Hắn nhíu mày, nghĩ thầm ai sẽ tới tìm hắn?

Cho tới nay, người ngoài đều biết hắn là phế vật, sớm đã lạnh nhạt với hắn, căn bản sẽ không có người tới tìm hắn.

Nhưng khi Tiêu Thanh nghe được người ngoài cửa đáp lại, nhất thời sắc mặt trở nên vô cùng khó coi…

Thanh âm của Phương Trần vang lên.

“Là ta!”

"Phương Trần?! Ngươi tới đây làm gì?"

Nghe vậy, Tiêu Thanh nghiêm nghị nói. Trong ánh mắt của nàng là giận dữ đến tột cùng.

"Ta tới gặp ngươi một chút."

Phương Trần thản nhiên nói.

"Cút cho ta, nơi đây không chào đón ngươi!"

Tiêu Thanh quát lên.

"Dù ngươi không chào đón ta, ngươi cũng phải cho ta tiến vào."

Nhưng Phương Trần lạnh nhạt nói. Ngay sau đó, Tiêu Thanh còn chưa kịp phản ứng, cửa gỗ của phòng nhỏ đã bị đẩy ra.

Ánh nắng bị một bóng người che khuất, một bóng đen lớn chiếu xuống.

Chương 5 - Hy Vọng Ngươi Mau Giết Ta

Tiêu Thanh nhìn Phương Trần, sắc mặt nàng tái xanh, nàng cười lạnh nói:

"Ngươi muốn làm gì?"

Lúc này nàng là Luyện Khí tầng bốn, cho nên nàng cũng không sợ Phương Trần!

"Làm gì sao...Đương nhiên là nhìn xem ngươi tu luyện được như thế nào."

Giờ phút này vẻ mặt Phương Trần rất bình tĩnh, nhưng đáy lòng lại là không ngừng động viên mình cố lên:

'Đừng hoảng hốt, đừng hoảng hốt!'

Hiện giờ tên con cưng của khí vận này còn không đánh lại ngươi...

"Ha ha, ngươi là sợ hãi ta tu luyện quá nhanh, sẽ sớm giết ngươi sao?"

Tiêu Thanh châm chọc.

Bình thường, vì tốc độ tu luyện là nỗi đau dai dẳng trong lòng Phương Trần, cho nên mỗi khi Tiêu Thanh dùng chuyện này để mỉa mai hắn, hắn đều sẽ tức giận đến nổ phổi.

Nhưng lần này, chuyện Tiêu Thanh tuyệt đối không thể ngờ được đã xảy ra. Phương Trần vậy mà bình tĩnh như mặt hồ, không có tí dấu hiệu tức giận nào, hắn chỉ lẳng lặng ngắm nhìn nàng.

Mà có chuyện còn khiến cho Tiêu Thanh cảm thấy kinh ngạc hơn, đó là tựa hồ...nàng Trần thấy được vẻ bi thương và thất vọng từ trong mắt Theo Phương...

Ngay sau đó, Phương Trần mở miệng nói:

"Thật ra ta hy vọng ngươi có thể mau chóng giết ta."

"Cái gì?"

Tiêu Thanh hoảng hốt, tên phế vật này chẳng lẽ điên rồi sao?

Vào lúc này.

Chuyện khiến cho Tiêu Thanh không thể nào nghĩ tới đã xảy ra.

Phương Trần nhìn nàng, khẽ gật đầu:

"Luyện Khí tứ phẩm, coi như không tệ."

"Ngươi cuối cùng thể hiện ra tư chất và thực lực mà ngươi nên có!"

Lời này vừa nói ra, khuôn mặt của Tiêu Thanh lộ vẻ hoảng sợ. Nàng thất thanh nói:

"Ngươi, ngươi sao ngươi có thể nhìn thấu được tu vi của ta?"

Nàng thực sự rất kinh ngạc.

Vì để tránh cho Phương Trần biết tu vi của nàng đã tăng lên, sau đó sợ chiến, muốn sớm hủy đi đánh cược chiến đấu sinh tử, nàng đã đổi một pháp môn có thể ẩn giấu tu vi từ Tiêu Dao tôn giả.

Pháp môn này cao có thể khiến cho người cao hơn nàng ba cái cảnh giới nhỏ không cách nào nhìn thấu.

Nhưng mà sao Phương Trần có thể liếc mắt môt cái là nhìn thấu?!

Không phải hắn mới là Luyện Khí tầng ba sao?

"Chuyện này có gì đáng kinh ngạc chứ?"

Vẻ mặt Phương Trần không biến đổi, nhưng nội tâm lại mừng thầm:

'Xem ra Tiêu Thanh đã bị mình hù dọa.'

"Ta có thể nhìn thấu ngươi là vì tu vi của ta vốn là vượt xa sự tưởng tượng của ngươi, ngươi thật sự cho rằng ta phế vật giống như ngươi sao?"

"Cái gì?"

Tiêu Thanh sững sờ, nàng bị lời này làm cho choáng váng rồi.

Trước đó coi như tu vi của nàng không bằng Phương Trần, nhưng cũng thường thường có thể đánh với Phương Trần có tới có lui.

Loại người này không phải phế vật còn có thể là gì?

Thấy Tiêu Thanh không tin, Phương Trần hời hợt nói: "Vậy ngươi xem thử đi!"

Vừa dứt lời, trong thân thể của hắn đột nhiên phát ra một cổ khí tức cường đại.

Oanh!!!

Luyện Khí tầng chín!

Khí thế ngút trời, gió to bao phủ, toàn bộ phòng nhỏ đều đang rung động không ngừng!

Giờ phút này, sắc mặt Tiêu Thanh đã trắng bệch, nàng sợ hãi muốn chết, khó có thể tin tưởng con mắt của mình.

Chuyện này sao có thể chứ?!

Nhưng mà cỗ áp lực to lớn khắp mọi nơi này, khí thế hung ác điên cuồng vô cùng giống như mãnh thú kia, phối hợp thêm bộ dáng lạnh nhạt bá đạo tự nhiên của Phương Trần, đều đang nói rõ sự mạnh mẽ của hắn...

Hắn thật sự là Luyện Khí tầng chín!

Mà Phương Trần bên ngoài bình tĩnh, trong nội tâm lại thầm gật đầu, ngay sau đó hắn lập tức thu hồi khí thế của mình, sợ khiến cho đứa con của khí vận bị dọa điên.

Khi khí thế tiêu tán không còn, bờ môi của Tiêu Thanh đã trắng bệch, mặt lộ vẻ hoảng sợ.

"Ngươi...Tu vi của ngươi, sao lại mạnh mẽ như thế?"

Hiện giờ Tiêu Thanh đã không còn chút tự tin nào.

Nàng nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới, chênh lệch giữa mình và Phương Trần vậy mà lại lớn như vậy!

Giờ phút này, lòng nàng như tro tàn.

Trận đấu sinh tử này còn đánh như thế nào?

Tiêu Thanh cười thảm một tiếng: "Có phải ngươi muốn đến giết ta sớm hay không?"

Ai ngờ, Phương Trần tựa hồ là bị chọc giận quá mà cười lên: "Giết ngươi? Nếu ta muốn giết ngươi thì trước đó không phải ngươi đã sớm chết một vạn lần rồi?"

Tiêu Thanh lập tức sững sờ.

Phương Trần nói đúng!

Nếu hắn thật sự là Luyện Khí tầng chín, trước đó chỉ cần một bàn tay là có thể đánh chết mình.

"Vậy vì sao ngươi lại tới đây?"

Tiêu Thanh không hiểu.

Lúc này, Phương Trần đột nhiên gầm thét: "Vì ngươi thực sự khiến ta quá thất vọng rồi Tiêu Thanh!"

"Ngươi quả thực lãng phí tất cả tâm huyết của ta."

Tiêu Thanh sững sờ, ngẩng đầu nhìn Phương Trần, mặt mũi nàng tràn đầy ngạc nhiên.

Lãng phí tâm huyết của hắn?

Là có ý gì?

"Ta nói cho ngươi, từ lúc vừa bắt đầu, ta đã tận lực che giấu tu vi tiếp cận ngươi, lại làm nhục ngươi!"

"Vì, ta muốn cho ngươi cảm thấy xấu hổ, muốn cho ngươi tỉnh lại một lần nữa."

Phương Trần nghiêm nghị quát:

"Nhưng mà ngươi thì sao?"

"Trước đó ta nhiều lần làm nhục ngươi, vậy mà ngươi đều thờ ơ?"

Lời này vừa nói ra, Tiêu Thanh bỗng nhiên ngây người.

Chương 6 - Không Phải Ta Sợ Hãi

Mà vẻ mặt Phương Trần như là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hắn xúc động phẫn nộ nói: "Thế nào? Bình cảnh tu luyện nho nhỏ đã có thể ngăn cản ngươi rồi sao?"

"Cha mẹ chết đi, ngươi không nghĩ tới ra sức tu luyện để có ngày báo được thù, lại nghĩ đến tự cam đọa lạc, cam chịu ư?"

"Ngươi khiến ta quá đau lòng!"

"Ngươi nhất định bắt ta nhìn ngươi bằng đôi mắt tràn đầy thất vọng sao?"

Từng chữ đều là đau lòng!

Trong con mắt thâm thúy của Phương Trần đã tràn đầy ưu thương, tràn đầy đến mức không thể nào tiêu tan...

Giờ phút này, Tiêu Thanh thật sự rung động, toàn thân nàng cứng ngắc, ánh mắt ngưng trệ, chỉ cảm thấy thế giới đều đã sụp đổ.

Tử địch tồi tệ làm nhục mình lại là vì khích lệ mình sao? !

Nếu như đổi lại Phương Trần trước kia nói loại lời này, nàng tuyệt đối không tin.

Thậm chí nàng còn có thể cảm thấy Phương Trần là sợ hãi mình tăng lên tới Luyện Khí tầng bốn, nên mới cố ý thêu dệt lời hoang đường.

Nhưng bây giờ...

Luyện Khí tầng chín như Phương Trần cần lo lắng tu vi của mình tăng lên, nếu thật sự muốn làm khó mình, như vậy chỉ cần một cái tát là đập chết mình rồi!

Cần gì nói nhiều lời như vậy?

Cần gì thêu dệt lời hoang đường?

Nhưng trong một khoảnh khắc, Tiêu Thanh cũng cảm thấy có hơi kỳ quái...

Bản thân mình rất cam chịu sao?

Rõ ràng mỗi ngày mình đều tu luyện, chỉ là không có tiến bộ mà thôi...

Nhưng Tiêu Thanh lập tức nghĩ ra!

Có lẽ trong mắt của Phương Trần, tu vi của mình không tiến bộ chút nào cũng là do không tu luyện!

Sau đó, Tiêu Thanh run giọng nói: "Nhưng mà hiện giờ vì sao ngươi lại nói cho ta biết?"

"Ta thấy ngươi lúc trước muốn ước định chiến đấu sinh tử với ta, tu vi còn tăng trưởng một ít, ta vui vẻ cùng cực, vốn dĩ ta cho rằng ngươi đã khôi phục đấu chí và huyết tính, cho nên định ghé thăm ngươi một chút!"

Phương Trần đau lòng nhức óc nói: "Ai biết ta mới chỉ triển lộ tu vi một chút, ngươi vậy mà đã khiếp đảm?"

"Thế nào? Chẳng lẽ chỉ là Luyện Khí tầng chín đã có thể khiến ngươi cảm thấy sợ hãi sao?"

"Vậy thì sao ngươi có thể xứng với kỳ vọng của ta đây?"

"Ngươi làm sao xứng đáng với cha mẹ, vơi tông tộc của ngươi đây!"

Tiêu Thanh ngây ra như phỗng như bị sét đánh.

Thì ra, vì mình khiếp sợ nên hắn mới tức giận như vậy sao?

"Không,...Phương sư huynh, không phải ta sợ hãi."

Tiêu Thanh há to miệng, giọng nói khô khốc vừa xấu hổ vừa day dứt, vô lực cãi lại một câu.

Giờ phút này, nàng chỉ cảm thấy khổ sở cùng cực, trong lòng như lửa ở đốt, xấu hổ không chịu nổi...

Sao ta có thể phụ sự kỳ vọng của Phương sư huynh chứ!

Vừa rồi sao ta có thể sợ hãi chứ?

Ta thật đáng chết mà!!!

“Ngươi không phải là sợ hãi, vậy thì tốt, ngươi chứng minh cho ta xem!”

“Bộ này là bí pháp ta trao đổi từ môn phái, tên là ý chí Vô song, chỉ có tu sĩ có lòng dũng cảm cùng tinh thần chiến đấu mới có thể tu luyện, nếu có thể tu luyện thành công, điều đó chứng tỏ ngươi thực sự còn tâm cầu đạo.”

Phương Trần vung ra một cái ngọc trơn. Tiêu Thanh theo bản năng bắt lấy nó, sau đó kinh ngạc đến tái nhợt:

“Phương, Phương sư huynh, ta không thể lấy được!”

“Tại sao không thể lấy!”

Phương Trần quát nói:

“Chẳng lẽ ngươi đến cả dũng khí chứng minh bản thân cũng không có?”

“Không, không phải!”

Tiêu Thanh vội vàng nói:

“Nhưng ta biết, bộ bí pháp này ngươi phải tiêu hao rất nhiều công sức!”

“Vừa rồi ta còn thấy sợ sệt, đã hổ thẹn với sư huynh rồi, làm sao có mặt mũi nhận lễ vật của sư huynh đây?!”

Theo hắn được biết, bí pháp này không những có thể khiến thân thể cứng rắn như sắt, còn có năng lực tăng sức chiến đấu, vô cùng lợi hại, giá trị đắt đỏ. Vô công bất thụ hưởng, Tiêu Thanh vốn cảm thấy rằng hắn nên xấu hổ đến chết, làm sao còn mặt mũi để nhận một lễ vật như vậy?

Phương Trần:

“Ha ha, thấp kém, ta chỉ là đóng góp nhỏ mà thôi, ngươi cho rằng ta là người để ý đến tiền sao?”

“Nếu sư đệ của ta có thể trở nên mạnh hơn vì điều này,vậy thì ta không quan tâm!”

Giờ phút này, khóe miệng Phương Trần hơi hơi cong lên, nở nụ cười khinh thường, lộ ra một chút chế giễu đối với các quy tắc thế tục, cùng đôi mắt sâu thẳm, thể hiện bản thân không hẹp hòi, chỉ có sự quan tâm đến hậu bối...Như núi cao biển rộng, vừa dày vừa rộng lớn!

Cũng ngay lúc đó, Tiêu Phong như bị sét đánh, nước mắt không báo trước chảy xuống, chỉ cảm thấy có một nỗi chua sót khó tả và cảm xúc tràn ngập trong lòng ngực. Phương sư huynh , trước tiên hắn không ngần ngại hành động như một công tử, và bây giờ lại đưa ra công pháp trân quý...Tất cả những điều này, đều là vì để hắn một lần nữa tỏa sáng ý chí chiến đấu a!!! . Nếu đối phương như thế, thì hắn sau đó làm sao có thể tiếp tục từ chối? Một giây tiếp theo, Tiêu Thanh khẽ cong hai chân, quỳ xuống và dùng hết sức hét lên:

“Phương sư huynh, trước kia là ta đã phụ sự kỳ vọng của ngươi.”

“Bắt đầu từ bây giờ, ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy dù gặp khó khăn gì đi chăng nữa ta sẽ tuyệt đối không bỏ cuộc, ta nhất định sẽ trở thành tu sĩ mạnh nhất thế gian.”

Chương 7 - Kỹ Năng Liên Quan Tới Bí Pháp

“Tiêu Thanh ta, chắc chắn sẽ tiến về phía trước có chết cũng không hối tiếc!!!”

Nhìn Tiêu Thanh quỳ xuống Phương Trần chậm rãi gật đầu, hùng hồn nói:

“Được, vậy ngươi cầm lấy đi luyện tập trước đi, có gì không hiểu nhớ đến hỏi sư phụ…Khụ, nhớ đến hỏi các trưởng lão trong truyền công các.”

“Vâng ! Đa tạ sư huynh!”

Tiêu Thanh vô cùng cảm động, sau đó được Phương Trần đỡ dậy. Nhìn thấy bộ dạng này của Tiểu Thanh, Phương Trần rất hài lòng. Nguyên chủ cả đời làm đủ chuyện ác, nhưng ít ra cũng để lại chút ấn tượng!

Trong chiếc nhẫn trữ vật, có rất nhiều công pháp mà hắn đã thu thập để cải thiện căn nguyên của mình, và ý chí Vô Song cũng là một trong số đó. Phương Trần nhìn các công pháp, cảm thấy rằng dù hắn luyện cũng không luyện được, thêm nữa là hắn cũng không biết một vài từ, vì vậy hắn quyết định trực tiếp đưa nó cho Tiểu Thanh! Trước tiên thuyết phục bằng lời nói, sau đó đưa món quà công pháp, hắn không tin rằng Tiêu Thanh sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn! Nếu không được hắn sẽ dùng thực lực thuyết phục đối phương! Tuy nhiên, chiêu này quá nguy hiểm, nó có khả năng hack vận khí dẫn đến chết,chẳng khác nào tự tay giết mình! Hiện tại huynh đệ tôn trọng lẫn nhau, Phương Trần cảm thấy như vậy là đủ rồi!

Sau đó, Phương Trần nhìn tâm trạng của Tiêu Thanh dần ổn định, quyết định gọi đối phương đến đấu viện để kết thúc cuộc đấu sinh tử. Nhưng vào lúc này:

Đinh…

Âm thanh của hệ thống đột nhiên vang lên:

“Hiện tại đã phát hiện, Tiêu Thanh trong cuộc chiến sinh tử sẽ bổ sung một bí pháp mới: Ý Chí Vô Song, ký chủ sẽ tự động luyện tập.”

“Yêu cầu ký chủ vận dụng phương pháp này với toàn bộ sức mạnh của mình trong trận chiến, để có thể hiểu thêm về bí pháp này!”

Theo sau đó, đột nhiên có một dòng nước ấm chảy qua tứ chi của Phương Trần, đồng thời, trong đầu của hắn hiện rất nhiều kỹ năng liên quan đến bí pháp Ý Chí Vô Song, đột nhiên hắn có mười năm kinh nghiệm trong việc sử dụng bí pháp này. Ý Chí Vô Song không thăng cấp tu vi rõ ràng khi tu luyện, nhưng Phương Trần có thể cảm giác rõ ràng được, nếu như nguyện ý kích phát phương pháp này có thể nâng cao tu luyện của hắn ngay lập tức! Giờ khắc này, Phương Trần chấn đông!

Tình huống này là sao?

Tại sao chính mình vận dụng công pháp, hệ thống cũng ngay lập tức giúp mình hiểu ra?

Nói như vậy thì...chỉ cần hắn đưa công pháp cho Tiêu Thanh, hệ thống để hắn dạy Tiêu Thanh, cho nên sẽ lập tức luyện cho hắn?

Nghĩ đến đây, Phương Trần sửng sốt một lúc, sau đó hơi thở trở nên gấp gáp.

Vậy thì……đây không phải là thể BUG sao?

Nếu như tiếp tục cho Tiêu Thanh công pháp, thì không phải là tiếp tục cho, tiếp tục mạnh???

So với tự mình cố gắng, không bằng nâng đỡ người khác?

Hắn dựa vào!

Vậy thì cho thôi a!

Sau đó, cách hắn nhìn Tiêu Thanh đột nhiên thay đổi...Tiêu Thanh vẫn đang cảm động, nhưng ánh mắt và hơi thở gấp gáp của Phương Trần khiến hắn giật mình, vô ý thức hỏi:

“Sư huynh, làm sao vậy?”

Nhưng Phương Trần không trả lời, mà hắn đột nhiên từ trong nhẫn lấy ra một đống ngọc trơn ra…

“Sư huynh, không cần nữa, không cần nữa, chỉ cần 5 chiếc là đủ rồi, nhiều hơn nữa cũng không thể ăn a….”

Tiêu Thanh cười khổ đẩy đống ngọc đó về chỗ của Phương Trần. Mặc dù, bây giờ điểm cống hiến của hắn cực thấp nhưng hắn có nhiều ngọc trơn như vậy cũng đáng để hâm mộ, nhưng hắn biết, con người phải biết thỏa mãn, không được tham lam. Sư huynh đối tốt với hắn, nhưng những cái này sư huynh đều phải trả giá đắt.

Lấy năm miếng ngọc trơn đã là quá nhiều rồi! Nếu như hắn lại lấy thêm, lại đi xin sư huynh, thì chính là mình không tử tế! Vì sư huynh, nếu lại muốn những miếng ngọc trơn này, thì hắn đành phải nhẫn nhịn!

“Thật sự không cần nữa sao? Chiến Đao và thuật Phong Vân này cũng rất phù hợp vói ngươi…”

Phương Trần tận lực giới thiệu cho hắn. Tiêu Thanh kìm nén khát vọng trong lòng, nghĩ thầm vì để không liên lụy đến sư huynh, hắn phải chụi đựng, nói:

“Ta không dùng đao, cũng không biết phong ấn, sư huynh thu lại đi!”

“Không sao, ta không để ý đâu, ngươi có thể học!”

Tiêu Thanh kiên định lắc đầu. Cuối cùng, Phương Trần cung không thể làm gì khác hơn là cất ngọc trơn đi. Mặc dù hắn ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra một chút bất đắc dĩ...

Sau khi Tiêu Thanh bị chế nhạo một thời gian dài, thì tâm trí của hắn đã trở nên cực kì tinh tế. Nhìn thấy Phương Trần lóe lên sự lưu luyến không muốn buông tay, hắn chỉ cảm thấy vừa chua vừa chát….

Sư huynh, chắc là đang cảm thấy tiếc tiền đúng không?

Nhưng vì bản thân, nên hắn không nói gì cả!

Nghĩ đến đây, Tiêu Thanh lại cảm thấy trong ngực dâng lên một cảm xúc khó tả, sau đó, hắn suy nghĩ một chút, đột nhiên xoay người chạy vào trong phòng.

Thấy vậy Tiêu Thanh sững sờ, hắn đang làm gì vậy?

Bình Luận (0)
Comment