Lăng Tu Nguyên tức giận đến mức bật cười:
“Từ bao giờ là thành 7 người thế? Ta không nợ ngươi gì cả. Là ngươi nghĩ cách tính kế ta trước.”
“Ta không quan tâm.”
Lệ Phục hừ lạnh một tiếng, hắn lười quan tâm đến lời Lăng Tu Nguyên nói. Sau đó hắn nhìn về phía Phương Trần:
“Ngươi cũng ở đây ư?”
Phương Trần thấy Lệ Phục đột nhiên nhìn về phía mình thì gượng cười trong vô thức:
"Ha ha, đúng vậy, sư phụ, trùng hợp thật đấy. Ta chỉ đi ngang qua thôi.”
Vẻ mặt của Lệ Phục bỗng nhiên trở nên nghiêm túc thêm vài phần. Hắn nói:
“Nếu ngươi đã ở đây thì cũng đúng lúc. Ta có chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi phải đáp thật lòng cho ta!”
Phương Trần nghe vậy thì trở nên căng thẳng:
"Sư phụ, xin hỏi có chuyện gì vậy?”
Lệ Phục híp mắt lại:
“Tại sao sư đệ của ngươi lại đột nhiên bị đứt mất mười mấy cái chân tay? Chuyện này là do ngươi làm ra à? Ngươi không được nói dối ta. Ta đã cảm nhận được trên cơ thể sư đệ ngươi có khí tức của pháp bảo của ngươi để lại rồi.”
Phương Trần thấy Lệ Phục đột nhiệ quay qua hỏi tội như vậy, lại còn nắm được chứng cứ trong tay, hắn liền vội vàng quỳ xuống nhận sai nói:
"Xin lỗi, sư phụ. Đúng thật là tay chân của sư đệ là do ta không cẩn thận mà đứt mất. Xin người tha lỗi cho ta.”
Phương Trần nói xong thì trở nên nơm nớp lo sợ. Hắn không sợ tính mạng của bản thân bị nguy hiểm, mà hắn chỉ sợ sư phụ hắn sẽ lại đột nhiên nổi điên lên. Nhưng ngay lúc Phương Trần đang căng thẳng, từ nãy đến giờ Lệ Phục vẫn im lặng bỗng nhiên cười lớn:
“Ha ha ha ha! Tốt! Rất tốt! Ngươi làm tốt lắm! Quả không hổ danh là đệ tử mà ta nhìn trúng!”
Phương Trần ngẩn người:
"Hả?”
Lệ Phục cười tủm tỉm:
“Thực ra mấy ngày nay, ta thấy sư đệ của ngươi mãi cũng không dám tự chặt đứt cánh tay của mình để tu luyện công pháp, trong lòng ta cảm thấy cực kì lo lắng! Nhưng nếu hắn ta không chủ động mở miệng nhờ ta giúp đỡ thì chắc chắn ta sẽ không ra tay giúp hắn đâu! Thế nên ta chỉ nhìn mọi chuyện rồi thầm lo lắng trong lòng được mà thôi. Nhưng nhờ có sự giúp đỡ của ngươi mà đã giải quyết được nỗi lo trong lòng vi sư. Điều này thật sự làm cho vi sư rất vui mừng. Chắc chắn sư đệ của ngươi sẽ có thể nhanh chóng nhập môn thôi. Ta đã nói mà, chắc chắn đệ tử của ta không phải loại người tâm mang lòng ghen tị và oán hận người khác được! Ngươi quả nhiên là người công chính liêm minh! Cho dù sự xuất hiện của sư đệ sẽ làm cho sự cưng chiều của vi sư bị chia bớt đi, vậy mà ngươi vẫn chịu giúp đỡ sư đệ như cũ, giúp hắn bước những bước đầu trên con đường tu luyện công pháp. Ngươi làm rất tốt!”
Phương Trần:
“...”
Giây phút này, Phương Trần cũng giống như thời tiết của Đạm Nhiên tông vậy, gió nhẹ yên bình, không mưa không nắng. Hắn chỉ im lặng đờ đẫn nhìn Lệ Phục. Lệ Phục vỗ vỗ bả vai Phương Trần, ý mang theo sự khen ngợi:
“Tốt lắm. Về sau ngươi nhớ đến Nhược nguyệt cốc nhiều hơn để giúp cho sư đệ ngươi tu luyện nhé. Sau này, lúc hắn phải luyện hóa chính mình, có lẽ hắn cũng sẽ lại sợ phải vào lò! Đến lúc đó chắc chắn cũng sẽ như hôm nay mà thôi. Chắc chắn trước khi hắn mở miệng xin giúp đỡ thì vi sư cũng sẽ không giúp gì hắn cả. Còn ngươi thân là sư huynh, ngươi có trách nhiệm phaie đẩy hắn xuống. Vậy chuyện hạ thủ ta giao cho ngươi đấy.”
Phương Trần như muốn nói lại thôi.
“Được rồi, đừng nhiều lời với hắn ta nữa.”
Lăng Tu Nguyên đứng bên cạnh nghe không nổi nữa. Hắn đi đến trước mặt Phương Trần nói:
"Chúng ta đi.”
Hắn nói dứt lời liền muốn mang theo Phương Trần rời đi. Nhưng hắn còn chưa kịp làm gì, Lệ Phục đã dùng một tốc độ nhanh đến mức Phương Trần không kịp nhìn rõ mà khoác tay lên vai Lăng Tu Nguyên. Lăng Tu Nguyên thấy thế thì dừng việc thi pháp lại. Hắn lạnh lùng quay đầu lại nói:
"Ngươi nuốn làm gì?”
Lệ Phục nói một cách tự nhiên:
“Dẫn ta đi với. Ta cũng muốn nhìn thiên kiêu.”
"Dựa vào cái gì mà ta phải làm thế cơ chứ? Ta không mang ngươi theo!”
Lăng Tu Nguyên cười lạnh. Hắn chúi đầu vai xuống, muốn hất tay Lệ Phục ra ngoài. Nhưng thể tu chí cường của thiên hạ cũng đâu phải là trò đùa. Tay Lệ Phục giống như dính chặt lấy vai của Lăng Tu Nguyên. Hắn ta cười nhạo nói:
"Ngươi làm vậy cũng chỉ vô ích thôi. Nếu ngươi thật sự hất không ra được, vậy thì ngươi hãy cố gắng dùng hết toàn lực xem sao. Biết đâu ngươi lại có thể hất ra nếu ta dùng nửa lực cánh tay thì sao. Nhưng đó cũng chỉ là biết đâu mà thôi! Ha ha!”
Lăng Tu Nguyên nghe tiếng cười nhạo của hắn thì cực kì tức giận. Đã bị khích tướng như thế rồi nên hắn không thể dùng bất kì loại linh lực nào cả. Nhưng tiếp đó, hắn vẫn không có cách nào có thể hất được tay Lệ Phục xuống. Ngược lại chỉ là nhận thêm được một tràng cười nhạo từ phía Lệ Phục. Phương Trần:
“...”
Sau đó hắn thầm nghĩ trong lòng, đúng thật là Thần Thể thượng cổ đỉnh thật đấy. Cuối cùng, Lăng Tu Nguyên bùng nổ, hắn nổi trận lôi đình nói:
“Không phải là ngươi có thần thể thượng cổ hay sao? Ngươi không thể tự đi được à?”
Chương 483 - Thiên KiêuLệ Phục đáp một cách thản nhiên:
“Ta không biết vị thiên kiêu kia ở đâu cả. Thế nên ta phải đi theo ngươi!”
"Ngươi...”
Lăng Tu Nguyên hít sâu một hơi, sau đó hắn nhìn về phía Phương Trần:
“Chúng ta đi thôi.”
Lăng Tu Nguyên vừa dứt lời thì thật sự nhấc chân tự đi bộ đi. Hắn nhất quyết không muốn đem theo Lệ Phục bay. Mà Lệ Phục cũng tiếp tục giở trò vô lại. Hắn ta vẫn khoác tay lên vai Lăng Tu Nguyên như cũ, sóng bước cùng đi ra ngoài... Phương Trần:
“...”
Thấy Lệ Phục giơ tay, dính sát vào Lăng Tu Nguyên, và cả dáng vẻ tức giận không nhịn nổi nhưng vẫn đi về phía trước của Lăng Tu Nguyên, Phương Trần chỉ cảm thấy cực kì quỷ dị. Sau đó Phương Trần vội vàng lấy một cái mặt nạ ra, đeo vào rồi nhanh chóng đuổi theo. Cả sư tổ và sư phụ đều đi bộ, hắn không theo cũng không được. Nhưng nếu bị ai đó nhận ra rồi chế diễu thì cũng càng không được! Mặc dù bây giờ hắn bị gọi là Phương lão cẩu, tính ra danh tiếng cũng không tốt lắm. Nhưng so với bị gọi là thằng hề thì hắn cảm thấy lão cẩu vẫn tốt hơn. Cuối cùng vẫn là Lăng Tu Nguyên da mặt mỏng. Khi hắn cảm nhận được có đệ tự ngoại môn đang tới gần, hắn liền đành đem cả Lệ Phục đang dính trên người mình và cả Phương Trần cùng mang về Xích Tôn sơn.
Tại Xích Tôn sơn. Vừa tới nơi, Phương Trần liền vội vàng chạy tới cửa trước, nở một nụ cười nhiệt tình. Hắn khom lưng, đưa tay ra:
“Chào mừng sư tổ, sư phụ đến với hàn xá.”
Lăng Tu Nguyên thuận theo đó mà đi đến cạnh Phương Trần rồi đi vào nhà. Lúc này Lệ Phục đã không còn dính lấy hắn nữa. Bởi vì lúc này Lệ Phục còn đang bận quan sát và đánh giá hai con sue tử đá trước cửa nhà Phương Trần. Hắn nhìn lên nhìn xuống một lúc lâu rồi cười lạnh nói:
“Hàn xá của ngươi cũng nghèo nàn thật đấy. Hai cái trận nhãn này là cái thứ gì vậy? Chất liệu thì kém cỏi, thủ pháp lại vụng về. Vừa nhìn là biết người luyện chính là Lăng Tu Nguyên. Ha ha ha, đúng là con sư tử rác rưởi mà.”
Phương Trần:
“...”
Lăng Tu Nguyên:
“...”
…
Lăng Tu Nguyên lại bị chọc tức đến mức muốn bùng nổ. Ánh mắt của hắn bình thường vẫn ôn hòa, bây giờ lại trở thành như có thể phun ra lửa, sắc mặt hắn trở nên tái xanh. Phương Trần im lặng. Quả nhiên là chỉ khi đối mặt với sư phụ thì sư tổ mới dễ bị chọc tức đến vậy. Nhưng mà, nếu suy nghĩ kỹ thì thấy cũng đúng thôi. Nếu như đối phương là người khác, người đó mà dám chọc tức sư tổ thì hắn chỉ cần dùng một chưởng cũng có để dễ dàng đập chết đối phương. Thế thì làm sao mà phải tức giận cơ chứ. Lăng Tu Nguyên nghiến chặt răng. Hắn cười lạnh nói:
"Tên già khốn kiếp kia, ngươi muốn lát nữa lăn về Nhược Nguyệt cốc, hay lát nữa ngươi phải bò về Nhược Nguyệt cốc?”
Nghe Lăng Tu Nguyên hỏi như vậy, Lệ Phục liền cau mày hỏi ngược lại:
"Không ngờ ngươi lại quan tâm đến việc ta đi về bằng gì đến như vậy cơ đấy. Nhưng...đối với những người có tu vi như chúng ta thì về nhà không phải chỉ cần trực tiếp xé rách không gian mà về là xong rồi à? Tại sao ngươi còn đưa ra ý kiến vớ vẩn như phương pháp của mấy con thú bốn chân như thế? Chẳng nhẽ đến bây giờ mỗi khi muốn đi đâu đó, ngươi vẫn dùng cách lăn hoặc bò để đi hay sao? Nếu như ngươi đã mất công quan tâm ta như vậy thì ta cũng sẽ đưa ra một số góp ý cho ngươi. Tốt nhất là ngươi vẫn nên thay đổi cách di chuyển đi thì hơn.”
Lăng Tu Nguyên:
“...”
Chỉ một giây sau, trong cơ thể Lăng Tu Nguyên liền xuất hiện một luồng khí tức cực kì mạnh mẽ, giống như muốn hủy diện luôn cả tòa Xích Tôn sơn. Sắc mặt Phương Trần liền trở nên trắng bệch, hắn vội vàng nhỏ giọng nói:
“Uyển Nhi, còn Uyển Nhi. Bây giờ nàng ấy cũng đang ở trong Xích Tôn sơn. Ngươi mau bình tĩnh lại đi...”
Lăng Tu Nguyên nghe vậy liền cố gắng nhịn cơn tức giận xuống. Hắn quay người đẩy cửa tiến vào trong. Lệ Phục thấy thế liền nói với Phương Trần:
“Kì lạ thật đấy. Ta đưa ra lời góp ý cho hắn ta mà hắn ta còn chẳng có chút vẻ gì là cảm kích ta cả. Đúng thật là loại người lòng dạ hẹp hòi mà. Thôi được rồi, đồ nhi à, chúng ta là những người rộng lượng. Chúng ta tha thứ cho hắn! Kể cả con sư tử này ngươi cũng đừng trách hắn làm gì.”
Phương Trần:
“...”
"Tại sao ngươi không nói gì cả? Chẳng nhẽ ngươi không muốn tha lỗi cho hắn cùng ta hay sao?”
Bờ môi của Phương Trần bắt đầu run rẩy. Giây tiếp theo, Phương Trần đột nhiên cảm thấy rất hoa mắt. Sau đó hắn mở mắt ra liền phát hiện ra bản thân đã đứng trong sảnh từ bao giờ. Mà người trước mặt hắn cũng không còn là Lệ Phục nữa, lại đổi thành Lăng Tu Nguyên. Sắc mặt Lăng Tu Nguyên không hề thay đổi gì cả. Hắn ta nói:
"Ngươi mau đi tìm cây Tiên Nhan tử về đây đi.”
“Vâng!”
Phương Trần câm như hến. Hắn run rẩy đi về phía hậu viện. Lúc này Dực Hung đang chơi một trò chơi dân gian tên là nhảy ô cùng với Nhất Thiên Tam.
Chương 484 - Trêu ChọcMà vì Nhất Thiên Tam không thể dùng chân đạp hai ô cùng lúc nên đến bây giờ hắn vẫn còn đang đứng ở điểm bắt đầu. Mà Dực Hung thì đã nhảy đến điểm cuối rồi. Dực Hung nói với vẻ hài lòng:
“Được rồi. Ngươi lại thua rồi. Coi như là trừ đi một lần ấn Chân Trần. Thế có nghĩa là ngươi còn nợ ta bảy trăm bảy mươi ba lần luyện hóa pháp bảo nữa.”
Nhất Thiên Tam gật gù cơ thể một cái. Hắn cười ha ha một cách ngu ngốc nói:
“Được!”
“Con mẹ nó, cả ngày ngươi chỉ biết trêu chọc đồ ngốc thôi có đúng không?”
Phương Trần thấy vậy thì lập tức bước lên đạp một cước, hùng hùng hổ hổ truyền âm mắng. Dực Hung tỏ ra bất mãn:
“Ngươi mắng ai đấy? Đây là huynh đệ thân thiết như chân tay của ta.”
Nói dứt lời, Dực Hung liền để cho Nhất Thiên Tam nhảy lên đầu mình. Trên đầu hắn liền như xuất hiện thêm một cánh tay.
“Cút.”
Phương Trần liền ném Dực Hung thẳng xuống nước, sau đó để cho Nhất Thiên Tam đi theo sau mình rời đi...Tại phòng khách, khi Phương Trần vừa rời đi thì Lệ Phục đã đi vào rồi. Bây giờ hắn đang ngồi đối diện với Lăng Tu Nguyên. Ánh mắt hắn lướt qua một lượt linh mộc và linh thạch đỉnh cấp được lấy làm chất liệu xây dựng đại sảnh. Đây đều là những thứ do trưởng lão Trương Hòa Phong luyện hóa mà thành. Hắn vừa nhìn, thi thoảng lại nhíu mày, còn cười nhạo nhiều lần. Nhưng mà hắn không nói câu gì cả. Còn Lăng Tu Nguyên thì nhắm mắt lại. Phương Trần đi vào thấy vậy liền nghĩ thầm trong lòng...Khi nãy hai người này lại hàn huyên cái gì đó rồi à? Hay là Lăng Tu Nguyên lại bị chọc tức đến hỏng cả người rồi? Khi vừa thấy Phương Trần xuất hiện, Lệ Phục liền truyền âm nói:
"Hàn xá của ngươi đúng là nghèo nàn thật đấy. Còn chẳng bằng động phủ của ta! Nhưng vì nghĩ đến cảm nhận của Lăng Tu Nguyên nên ra không nói ra trước mặt hắn. Thế nên ngươi cũng đừng âm thầm để trong lòng, có biết chưa? Thân là tu sĩ, thi thoảng phải ở những nơi rách nát như này cũng là điều rất bình thường.”
Phương Trần:
“...”
Sư phụ à, nếu như nơi này được đặt ở kiếp trước của ta thì nó đã được xem là biệt thự dát vàng, làm từ những chất liêui đỉnh cao rồi đó. Cái sơn động nhỏ bé rách nát của ngươi làm sao mà có cửa so sánh cơ chứ! Vào đúng lúc này, Lăng Tu Nguyên nãy giờ vẫn ngồi im nhắm mắt bỗng nhiên mở mắt ra. Một luồng ánh sáng màu tím lập tức bao phủ lên trên người Lệ Phục. Chỉ trong chốc lát, luồng ánh sáng màu tím bỗng hóa thành từng tầng tầng lớp lớp xiềng xích.
Nó phát ra âm thanh sột soạt dày đặc, sau đó liền khóa Lệ Phục lại, treo hắn lên không trung, cầm tù hắn ở trên đó...Phương Trần nhìn chằm chằm đến ngẩn người. Mẹ nó chứ?! Hóa ra Lăng Tu Nguyên nhắm mắt ngồi một bên không phải do hắn bị chọc tức, mà là do hắn đang cố kìm nén để giở trò xấu ư? Dực Hung ướt đẫm người vừa vẩy nước vừa chạy tới. Vừa tới nới, hắn nhìn thấy Lệ Phục bị treo ở một bên thì cảm thấy sợ hãi:
“Ai dám làm Lệ tiền bối của ta bị thương?”
Hắn ta chạy tới, vừa định bảo Phương Trần gọi sư tổ tới cứu giúp thì Dực Hung lại phát hiện ra Lăng Tu Nguyên đang đứng ở một bên. Vừa thấy vậy, hắn liên lẩn người vào trong quần áo của Phương Trần. Lệ Phục giận dữ nói với Lăng Tu Nguyên:
"Vong Sinh, ngươi làm cái quái gì vậy hả?”
Lăng Tu Nguyên làm như không nghe thấy gì hết. Hắn làm ra vẻ mặt như tinh thần cực kì sảng khoái, cười híp mắt đứng dậy. Hắn đi đến trước mặt Nhất Thiên Tam định nói chuyện. Lệ Phục thấy thế thì hét lớn:
“Từ từ đã. Ngươi muốn tranh đoạt đồ đệ với ta ư?”
Lăng Tu Nguyên không thèm để ý tới lời hắn nói:
“Ta tới đây không phải vì muốn thu nhận đồ đệ. Đồ ngu xuẩn! Ngươi cho rằng ta sẽ giống như ngươi, chỉ vì muốn tìm đồ đệ mà tính kế mưu đồ đủ chuyện hay sao? Ha ha!”
Phương Trần:
“...”
Sư tổ à, ngươi không định nhắc chữ nào về chuyện của muội muội ta hay sao? Sau đó, Lăng Tu Nguyên nhìn Nhất Thiên Tam, hỏi:
“Ngươi chính là cây Tiên Nhan tử đúng không?”
Nhất Thiên Tam đáp với vẻ kính trọng:
“Đúng vậy! Ta chính là cây Tiên Nhan tử Nhất Thiên Tam. Xin hỏi ngươi tên là gì vậy?”
Nghe giọng nói của Nhất Thiên Tam, Phương Trần liền nhận ra khác thường. Có lẽ đối phương đã bị dọa bởi hành động treo Lệ Phục lên của Lăng Tu Nguyên rồi. Lăng Tu Nguyên thấy Nhất Thiên Tam lại chủ động hỏi thăm thì cảm thấy cực kì hiếu kì. Hắn rất ít khi gặp được yêu sủng nào có thiện ý đến vậy. Ánh mắt Lăng Tu Nguyên rất tinh tường. Hắn chỉ cần liếc nhìn là đã nhìn ra được trên người Nhất Thiên Tam và Phương Trần có thú nô ấn. Bình thường thì các yêu thú bị hạ thú nô ấn đều chia thành 2 loại. Ví dụ như một là quá cứng rắn khó bảo, hoặc là sẽ cực kì thích nịnh nọt. Còn Nhất Thiên Tam thì lại cực kì dịu dàng ngoan ngoãn, rõ ràng là hắn ta không hề giống như các yêu thú khác.
Chương 485 - Chào Ngươi, Lăng Tu NguyênNghĩ tới đây, vẻ hứng thú hiện lên trong mắt Lăng Tu Nguyên càng đậm. Hắn nói:
“Ta tên là Lăng Tu Nguyên.”
Nhất Thiên Tam thấy thế thì hơi đờ người. Hắn nói:
“Chào ngươi, Lăng Tu Nguyên!”
Phương Trần:
“...”
Dám gọi hẳn tục danh của tổ sư ra luôn cơ đấy. Đây cũng có thể coi là một số ít thời khắc đỉnh cao của Nhất Thiên Tam rồi đó chứ. Lăng Tu Nguyên tỏ ra không để ý. Hắn tiếp tục cười híp cả mắt lại:
“Ngươi không cần tỏ ra xa lạ lạnh nhạt như thế đâu. Ta là trưởng bối của Phương Trần, thế nên ngươi cũng có thể gọi ta là Lăng sư tổ giống như Phương Trần gọi ta vậy!”
“A!”
Nhất Thiên Tam nghe thấy thế thì liền hạ bớt sự kính sợ trong lời nói xuống, hắn gọi một cách thân thiết hiền hòa:
“Lăng sư tổ, chào ngươi! Vậy có phải Lăng sư tổ là tên ở nhà của ngươi không?”
Lăng Tu Nguyên nghe Nhất Thiên Tam hỏi thế thì ngẩn người. Hắn cảm thấy hơi ngạc nhiên. Đó làm sao có thể là tên ở nhà được cơ chứ? Thấy Lăng Tu Nguyên ngẩn người, Phương Trần như muốn nói lại thôi:
“Tổ sư, đầu óc của Nhất Thiên Tam hơi đặc thù một chút. Hắn cho rằng ta và ngươi là bạn bè. Mà bạn bè thì sẽ xưng hô với nhau bằng tên thân mật ở nhà. Cho nên hắn mới nghĩ Lăng sư tổ là tên ở nhà của ngươi...”
Lăng Tu Nguyên nghe Phương Trần nói vậy thì hiểu ra. Hắn còn đang muốn tiếp tục nói chuyện với Nhất Thiên Tam thì vào ngay lúc này...Ầm ầm ầm ầm!!! Từng đợt sức mạnh như vũ bão đột nhiên vang lên từ phía sau lưng bọn hắn. Ngay sau đó, Lăng Tu Nguyên liền cảm thấy hai mắt như phát sáng...Tia điện mạnh mẽ lập tức bao trùm khắp tầm nhìn của hắn.
…
Khi kiếp lực Thần thể thượng cổ mang theo sức mạnh như muốn hủy diệt đất trời của Lệ Phục đánh đến, cả Phương Trần và Dực Hung đều không kịp phản ứng lại. Bọn hắn chỉ nhìn thấy Lăng Tu Nguyên bị kiếp lực ấy bao trùm... Ào!!! Một luồng hào quang màu xanh dương giống như thác nước đổ ầm xuống, kèm theo đó là âm thanh vang cả đất trời. Nhưng sau khi bị công kích, chỉ thấy Lăng Tu Nguyên biến mất ngay tại chỗ. Một giây sau, hắn lại xuất hiện ở một vị trí khác. Sắc mặt hắn không hề thay đổi, bình tĩnh nhìn chằm chằm vị trí mà trước đó hắn vừa đứng xuất hiện một cái hố sâu không thấy đáy.
Cái hố cực kì nhỏ, chỉ rộng bằng hai ngón tay. Mặc dù kiếp lực của Lệ Phục kéo đến với uy thế trông cực kì đáng sợ, nhưng rõ ràng hắn ta chỉ muốn nhắm vào một mình Lăng Tu Nguyên. Nếu không thì kiếp lực của hắn ta sẽ không chỉ tạo ra một cái hố với đường kính vừa nhỏ, đánh lại chuẩn xác đến như thế được. Nhưng mà dù miệng hố nhỏ, nhưng lại cực kì sâu. Phương Trần dùng thần niệm tiến vào xem thử, sắc mặt hắn liền biến đổi... Cái hố này sâu không thấy đáy! Không ngờ rằng kể cả thần niệm của hắn cũng không thể nhìn thấy được đáy của hố! Phương Trần hít sâu một hơi:
“Chậc, uy lực của sư phụ quả nhiên là mạnh mẽ thật đấy.”
Dực Hung chui từ bên chân của Phương Trần ra. Trên đỉnh đầu hắn còn vướng một đống quần áo của Phương Trần. Nghe Phương Trần nói vậy, hắn liền gật đầu tán thành:
"Đúng vậy!”
Lăng Tu Nguyên nói một cách thản nhiên:
“Mạnh mẽ cái gì chứ? Chiêu này mà đánh vào người ta thì đến cả lớp phòng ngự của ta cũng chưa phá được đâu.”
Sau khi tránh thoát được xiềng xích trong hư không, Lệ Phục liền bay chầm chậm xuống đất. Hắn ta cười tràn đầy vẻ ngạo nghễ:
"Nếu như nó còn không phá được lớp phòng ngự của ngươi nốt thì ngươi còn tránh làm gì? Một cường giả chân chính sẽ không bao giờ tránh né bất kì công kích nào cả đâu.”
Lăng Tu Nguyên nghe thế thì chỉ cười hai cái:
"Haha.”
Lệ Phục nghe vậy thì thản nhiên nhìn về phía Phương Trần rồi nói:
“Đồ nhi, ngươi thấy rồi chứ? Chỉ có những người yếu ớt vô năng như vậy mới suốt ngày chỉ biết dùng ngôn từ để bày tỏ sự phẫn uất. Ngươi hãy nhớ, sau này mà gặp loại người như này thì chỉ cần rộng lượng là được!”
Phương Trần cười khan vài tiếng. Lúc này, Lệ Phục đột nhiên xoay người. Hắn bắt lấy cái gì đó, sau đó trầm giọng nói:
"Ngươi làm cái gì đằng sau lưng ta thế?!”
Hắn vừa dứt lời, một người một hổ đều sững người. Hai bọn hắn vô thức nhìn sang, sau đó mặt chợt biến sắc. Chỉ thấy trong tay Lệ Phục đang nắm lấy Nhất Thiên Tam. Không biết hắn ta đã chạy ra phía sau lưng Lệ Phục từ lúc nào. Phương Trần thấy vậy thì sắc mặt biến đổi. Nhất Thiên Tam đang làm cái gì vậy? Mà sau khi Nhất Thiên Tam bị Lệ Phục bắt lại hỏi, hắn ta liền đáp với giọng cực kì chân thành:
"Chào ngươi, sư phụ của Phương Trần. Ta muốn đâm ngươi.”
Phương Trần:
“...”
Dực Hung:
“...”
Lăng Tu Nguyên:
“...”
Lúc này, Lăng Tu Nguyên không nhịn được mà truyền âm cho Phương Trần:
“Có phải trước đây hắn ta cũng chết vì cái sự lỗ mãng này hay không?”
Phương Trần nghe thế thì muốn nói lại thôi. Đột nhiên hắn nhận ra hắn biết Nhất Thiên Tam muốn làm cái gì rồi! Lúc trước, khi hắn dạy dỗ Hàn phong thiên ma trên thuyền Kim Bảo, hắn cũng từng sử dụng tới kiếp lực. Sau khi hắn sử dụng kiếp lực, Nhất Thiên Tam liền mất khống chế mà đâm vào sau lưng hắn. Thế nên bây giờ, khả năng do sư phụ cũng vừa mới sử dụng kiếp lực, cho nên Nhất Thiên Tam chạy đến sau lưng sư tôn. Có lẽ hắn định làm giống như lần trước... Phương Trần hít sâu một hơi.
Chương 486 - Ta Cảm Thấy Là Ta CóMay mà sư phụ của hắn có pháp lực cao cường, có thể bắt được Nhất Thiên Tam đang muốn đâm sau lưng. Không như hắn lần trước. Lần trước hắn bị Hàn phong thiên ma thu hút sự chú ý, thế nên không rảnh để tâm đến sau lưng, làm cho hắn bị đâm một nhát! Nếu như lần này Nhất Thiên Tam cũng đâm thành công thì Phương Trần chỉ sợ rằng có lẽ cây Tiên Nhan phải tuyệt hậu rồi. Phương Trần vội vàng đi lên phía trước, muốn mở miệng giảng hòa. Hắn cũng muốn giúp lưu lại chút hương hỏa cho cây Tiên Nhan. Mà lúc này, Lệ Phục lại nhìn Nhất Thiên Tam. Hắn cười lạnh:
“Muốn đâm ta ư? Đến cả Lăng Tu Nguyên còn không có năng lực đâm ta, vậy ngươi nghĩ là ngươi có năng lực làm chuyện đó hay sao?”
Lệ Phục vừa dứt lời, vẻ mặt Phương Trần liền tỏ ra bất ngờ. Dực Hung cũng trở nên hưng phấn hẳn lên. Hắn ta vừa kích động vừa hiếu kì, ánh mắt còn mang chút gì đó mập mờ nhìn về phía Lăng Tu Nguyên... Lăng Tu Nguyên không thay đổi sắc mặt, hắn nhìn thẳng vào mắt Dực Hung, sau đó phất tay. Leng keng!!! Vô số xiềng xích màu tím xuất hiện từ hư không lao ra ngoài, lao thẳng về phía Dực Hung. Dực Hung bị trói lại, tứ chi dang thành hình chữ đại thật lớn. Hắn ta kêu khóc nói:
“Ta sai rồi, sư tổ!”
Phương Trần lắc đầu:
“Đáng đời lắm.”
Mặt Lăng Tu Nguyên tái xanh. Hắn nhìn Lệ Phục nói:
"Lão già kia, ngươi nói chuyện cẩn thận một chút đi.”
Lệ Phục cười lạnh:
“Ta chỉ là có gì nói nấy mà thôi. Chẳng nhẽ ngươi nghĩ rằng ngươi có thể xuyên qua lớp phòng ngự của ta mà đâm được vào người ta hay sao? Cường độ của Thần thể thượng cổ không phải là thứ ngươi có thể động vào đâu.”
Lăng Tu Nguyên:
“Ha ha.”
Dực Hung nói với vẻ thất vọng:
“Ầu, hóa ra chuyện là như vậy à? Ta còn tưởng rằng...”
Phương Trần liếc mắt nhìn Dực Hung, sau đó hắn âm thầm lắc đầu. Đúng là hết cách để cứu tên này rồi. Lúc này Lệ Phục đang tóm lấy Nhất Thiên Tam. Sau khi bị Lệ Phục hỏi, Nhất Thiên Tam liền rơi vào trầm mặc rất lâu, hắn ta không nói gì cả. Lệ Phục đợi một lát không thấy hắn ta đáp liền nói với vẻ mất kiên nhẫn:
“Nói gì đi chứ, tại sao ngươi không nói gì cả?”
Nhất Thiên Tam đáp với vẻ thật thà:
"Ta không nói gì cả là vì ta đang suy nghĩ xem ta có cảm thấy bản thân có năng lực đâm ngươi hay không!”
Lệ Phục ồ một tiếng:
"Ồ? Vậy sau khi ngươi suy nghĩ rồi thì cảm thấy thế nào?”
Nhất Thiên Tam thật thà đáp:
“Ta cảm thấy là ta có.”
Lăng Tu Nguyên nghe vậy thì khẽ cau mày lại. Hắn bắt đầu phát hiện ra chuyện có gì đó không đúng lắm rồi. Sau đó, hắn liền quay đầu nói với Phương Trần:
"Có phải là cả hai sủng thú của ngươi đều là kẻ có đầu óc không tốt lắm hay không?”
Phương Trần:
“Ừm, có lẽ là thế đấy.”
Dực Hưng bĩu môi. Nhưng hắn vẫn cố nhịn, tự khắc chế bản thân không chửi tục ra miệng. Còn Lệ Phục thì vẫn đang nhìn Nhất Thiên Tam cười lạnh:
"Tu vi của ngươi yếu ớt như vậy, ai cho ngươi cái tự tin nói câu đó thế?”
Nhất Thiên Tam nói:
"Chính là sức mạnh của ngươi đã cho ta tự tin. Sau khi ngươi sử dụng sức mạnh của ngươi, ta liền mất khống chế mà muốn đâm ngươi. Thế nên ta cảm thấy thực ra ta có thể đâm được ngươi đó!”
Lệ Phục nghe vậy thì nhướn mày. Hắn im lặng. Phương Trần thấy Lệ Phục im lặng thì tỏ ra vui vẻ. Đây là lần đầu tiên hắn thấy sư phụ hắn phải im lặng đó. Sau khi ik lặng một lát, Lệ Phục liền cười mang theo vài phần khinh thường. Hắn nói:
“Ha ha! Ta nhìn thấu suy nghĩ của ngươi rồi. Ngươi nói mấy lời này là muốn nịnh nọt ta, làm cho tâm trạng ta tốt lên, sau đó cố gắng muốn lấy được tín nhiệm của ta, sau đó nhân lúc ta không đề phòng mà học trộm Thần thể thượng cổ có đúng không? Ha ha, ngươi đừng có nằm mơ nữa. Nhìn ta có giống loại người ngu ngốc dễ bị lừa bởi mấy câu nịnh nọt không hả?”
Nụ cười trên mặt Phương Trần biến mất. Hắn sơ suất rồi. Khi nãy sư phụ không phải “im lặng” mà chỉ là đang muốn “nhìn thấu” tâm lí của Nhất Thiên Tam mà thôi. Nhất Thiên Tam nghe vậy thì phủ nhận đáp:
“Ta không hề muốn học trộm công pháp của ngươi. Ta chỉ là người ăn ngay nói thật, có gì nói nấy mà thôi. Bởi vì ta cũng có công pháp của bản thân mà!”
Lệ Phục nhíu mày:
“Hửm? Ngươi có công pháp ư? Ngươi có công pháp gì?”
Nhất Thiên Tam nói:
“Là công pháp là cây Tiên Nhan tử nhất định phải tu luyện!”
Lệ Phục nói:
"Ngươi dùng thử ta xem nào!”
Nhất Thiên Tam lập tức vận công. Khí tức của luyện khí nhị phẩm nhất thời tăng lên một cách chậm rãi. Nhưng linh khí ở bốn phía lại không hề có ý muốn chui vào thân thể của Nhất Thiên Tam một chút nào cả. Hiển nhiên là do Nhất Thiên Tam không hề hấp thụ được linh khí. Lệ Phục cười xòa một tiếng:
"Thứ công pháp rác rưởi! Ha ha, ngươi dùng loại công pháp rác rưởi như vậy mà lại nói rằng bản thân không hề muốn học trộm Thần thể thượng cổ của ta ư? Chẳng nhẽ ngươi không hề biết nhục hay sao?”
Chương 487 - Đâm Sau LưngNhất Thiên Tam nghe vậy thì cực kì kinh ngạc. Hắn do dự một lát rồi đáp:
"Vậy, vậy có phải ta nên nhanh chóng học trộm công pháp của ngươi hay không?”
Lệ Phục nghe thế thì cười đểu. Hắn hỏi vặn lại:
"Học trộm ư? Tại sao ngươi lại muốn học trộm? Có phải ta không cho ngươi cơ hội học công pháp của ta đâu! Ngươi có thể học một cách quang minh chính đại mà!”
…
Nhất Thiên Tam liền nói:
"Cảm ơn ngươi. Bây giờ ta sẽ đi học liền.”
Nhưng Lệ Phục cũng không định dạy cho hắn ta ngay. Hắn bày ra nụ cười như đã nắm được hết mọi chuyện trong lòng bàn tay, nói:
“Ngươi vừa nghe rằng có thể học công pháp của ta liền vui đến như vậy hay sao? Ha ha ha, ngươi nhìn ngươi kìa. Ta mới chỉ nói vài ba câu mà đã dò ra được suy nghĩ thật sự trong lòng ngươi rồi. Vậy mà ngươi còn dám cãi rằng không hề nịnh nọt ta để học trộm công pháp hay sao? Có phải rằng ngươi làm mọi chuyện đúng như ta nói hay không? Đầu tiên ngươi cố gắng muốn đâm ta, sau đó mượn cớ này để khen rằng sức mạnh đã đem lại tự tin cho ngươi. Ngươi suy nghĩ cũng chu đáo đấy, lại còn mang theo chút thủ đoạn nữa có đúng không?! Ha ha ha, nhánh cây nhỏ nhà ngươi cũng thú vị đó. Ngươi đã thành công thu hút sự chú ý của ta rồi.”
Lệ Phục nói xong thì cười ha ha ra vẻ đắc ý. Phương Trần:
“...”
Rõ ràng không có ai hút không khí xung quanh đi cả, vậy mà tại sao hắn vẫn cảm thấy ngạt thở vậy ta? Sắc mặt Lăng Tu Nguyên không thay đổi chút nào cả:
"Tên này vẫn thích nghe lời nịnh nọt giống y như trước đây.”
Phương Trần- người trước kia cũng nịnh nọt Lệ Phục đủ điều- cũng vội vàng gật đầu tán thành:
"Đúng đúng đúng!”
Nhất Thiên Tam chờ Lệ Phục cười xong thì nói:
“Sư phụ của Phương Trần, mặc dù lời ngươi nói không đúng lắm, nhưng ta vẫn cảm ơn ngươi đã quan tâm để ý đến ta!”
Lệ Phục nghe vậy thì càng cười lớn hơn:
"Ha ha ha, được rồi được rồi! Đừng nịnh nọt ta thêm nữa, nói nữa mất hay đó. Trước mặt ta ngươi không cần nói chuyện khẩu thị tâm phi như vậy đâu. Sau này, ngươi đứng trước mặt ta không cần nói mấy câu nịnh hót, chỉ cần chân thành là được. Ngươi cứ nói thẳng đạo mà ngươi muốn hướng về là được rồi! Ngươi nên biết, ta từng vì muốn lĩnh hội được đại đạo mà đã đi đến từng tất đất ở Linh giới, xuyên ngày xuyên đêm, đi khắp núi rừng biển cả. Thậm chí ta còn đã dùng sức chỉ một mình ta để gõ cửa tiên giới! Thế nên bây giờ ta cũng chính là đại đạo! Thế nên ta cũng sẽ yêu thương những tu sĩ thành khẩn hiếu học giống như đại đạo vậy!”
“Ta hiểu rồi!”
Nhất Thiên Tam lập tức đáp:
“Ta hiểu rồi, sau này ta sẽ thành thật, đại đạo!”
Phương Trần:
“...”
Ầy, có khi nào cái tên này tưởng rằng tên của sư tôn là Đại đạo rồi không?
"Ha ha ha...”
Nhưng Lệ Phục nghe vậy thì càng trở nên vui vẻ. Hắn ngửa mặt lên trời cười một tràng dài, sau đó liền tóm lấy Nhất Thiên Tam, nói với giọng mang theo vẻ trách cứ:
“Làm người phải biết khiêm tốn, ngươi hiểu chưa? Sáng mà không chói? Nước lặng chảy sâu. Nếu như ngày nào cũng treo những thành tích mà bản thân đạt được bên miệng thì theo thời gian qua đi, chỉ khiến chúng ta sinh ra sự kiêu ngạo thôi. Mặc dù thực lực của ta rất mạnh, có thể ngang bằng với đại đạo. Nhưng ngươi cũng không nên đi nói khắp nơi như thế.”
Nhất Thiên Tam nghe vậy thì im lặng. Hắn hỏi với vẻ thăm dò:
"Thế thì có phải là ta chỉ có thể nói riêng với ngươi thôi hay không?”
Lệ Phục suy nghĩ rồi cười ha ha đáp lại:
"Được rồi được rồi! Ta phục ngươi rồi đấy. Ta sẽ thỏa mãn tâm nguyện nhỏ này của ngươi.”
Nhất Thiên Tam nhất thời nói:
“Được, đại đạo!”
Lệ Phục nghe thế lại cười ha ha, trong tiếng cười của hắn mang theo vẻ đắc ý đến không thể giấu. Phương Trần:
“...”
Mẹ nó chứ, hai người này có đang nói chuyện cùng chung một chủ đề không vậy? Sắc mặt Lăng Tu Nguyên lại trở nên cực kì khó hiểu:
“Cái tên yêu sủng này của ngươi không chỉ tư chất không ra đâu vào với đâu, mà hắn ta còn lại một tên giỏi nịnh hót nữa ư?”
Hắn cảm thấy nãy giờ Nhất Thiên Tam đang nịnh nọt Lệ Phục! Điều này quá rõ ràng luôn rồi! Sau khi Lệ Phục cười xong, hắn liền nói với Nhất Thiên Tam:
“Được rồi, nếu như ngươi đã có một lòng hướng đạo đến thế thì ta cũng sẽ cho ngươi một cơ hội. Ngươi có bằng lòng học truyền thừa của ta không?”
Nhất Thiên Tam nghe hắn hỏi vậy thì lập tức đáp:
“Đại đạo, ta bằng lòng!”
Lệ Phục lại cười lớn, sau đó hắn gật đầu một cách hài lòng rồi lại hỏi:
"Được, vậy ngươi có biết đoạn chi trùng sinh không?”
Nhất Thiên Tam đáp một cách cực kì dứt khoát, không hề do dự:
“Đại đạo, ta không biết!”
Phương Trần thấy thế thì âm thầm vỗ trán. Mẹ ơi, lại tới rồi... Nhưng lần này Lệ Phục lại cười lớn:
“Ha ha ha, được. Không biết thì nói không biết, quả nhiên ngươi là người chân thành!”
Chương 488 - Nhất Thiên TamPhương Trần:
“?”
Dực Hung tỏ vẻ không vui:
"Dựa vào cái gì mà hắn ta thì không phải là cành cây rác rưởi?”
Hắn ta đã từng bị cả Phương Trần lẫn Lệ Phục mắng là huyết mạch rác rưởi mấy lần rồi, tại sao đến Nhất Thiên Tam thì lại thành “quả nhiên là người chân thành”? Dựa vào cái gì cơ chứ? Hắn không phục. Lệ Phục lại cười híp mắt nói:
“Mặc dù tư chất của ngươi kém cỏi, nhưng ngươi lại có một tấm lòng hướng về đại đạo. Điều này cũng không tồi chút nào!”
Nhất Thiên Tam thật thà đáp:
"Cảm ơn Đại đạo khen ngợi!”
Nghe vậy, Lệ Phục lại ha ha cười lớn:
"Ha ha ha! Được rồi được rồi. Nếu như ngươi đã không thể đoạn chi trùng sinh giống như hai đệ tử của ta, vậy điều này chứng tỏ ngươi không thể học được công pháp của ta đâu. Ngươi trở về đi.”
Nhất Thiên Tam:
"Vâng!”
Dực Hung tò mò hỏi:
"Trần ca, hóa ra ngươi còn có sư đệ à?”
Phương Trần ngoài cười trong không cười đáp:
“Có, là cái cây thiên kiêu mạnh nhất Đạm Nhiên tông!”
Dực Hung nghe vậy thì hai mắt sáng rực lên:
“Cây thiên kiêu ư? Đó có phải là cây trà không?”
Phương Trần liếc nhìn hắn rồi lắc đầu:
“Hết thuốc cứu rồi.”
Dực Hung tỏ ra buồn phiền:
“Tự nhiên ngươi mắng ta làm gì?”
Vào lúc này, Lệ Phục vẫn tiếp tục dặn dò Nhất Thiên Tam:
“Ngươi phải nhớ kỹ, sau này nếu như gặp kiếp lực thì đừng lao lên như thế nữa. Nếu như ngươi không thể đoạn chi trùng sinh thì những kiếp lực như vậy ngươi không thể đụng vào đâu!”
Nhất Thiên Tam đột nhiên nói:
"Đại đạo, ta có thể động vào kiếp lực đó!”
Lệ Phục nghe vậy thì cau mày. Nụ cười trên mặt hắn bớt đi một chút:
“Cái gì cơ? Ngươi chắc chứ?!”
Nhất Thiên Tam:
“Ta chắc chắn!”
Lệ Phục hơi híp mắt lại:
"Ngươi đừng có nói bậy nói bạ. Thứ thiên hạ vô địch như kiếp lực thì làm sao ngươi có thể động vào được? Ta không thích những kẻ không biết tự lượng sức mình đâu!”
Nhất Thiên Tam nghe vậy thì định nói gì đó. Kết quả Phương Trần vội vã chạy tới nói:
"Sư phụ, đúng là Nhất Thiên Tam có thể hấp thu kiếp lực thật. Nhưng để làm được vậy thì hắn cần điều kiện.”
Lăng Tu Nguyên vốn tưởng rằng Nhất Thiên Tam chẳng có tác dụng gì. Hắn đang nhàm chán đứng một bên, nghe Phương Trần nói vậy bỗng thay đổi sắc mặt. Hắn ta có thể hấp thu kiếp lực ư? Thật hay đùa vậy? Lệ Phục nghe vậy liền cau mày:
“Hắn ta cần điều kiện gì cơ? Tu vi của hắn ta chỉ có luyện khí nhị phẩm, lại vừa không thể đoạn chi trùng sinh. Vừa nhìn là biết hắn ta chỉ là một cành cây rác rưởi. Như này mà còn đòi động gì cơ chứ?”
Phương Trần:
“...”
Thế là hóa ra Nhất Thiên Tam nịnh nọt nhiều đến vậy, đến cuối cùng vẫn cứ bị mắng có đúng không? Còn Dực Hung, sau khi hắn nghe thấy mấy từ cành cây rác rưởi thì tỏ ra rất thỏa mãn. Mặc dù lời nhận xét này đến muộn nhưng nó vẫn có đến. Đều là thú sủng của Phương Trần cả, vậy thì làm sao có chuyện chỉ có một người bị mắng là rác rưởi được? Đối xử công bằng mới là điều quan trọng nhất! Phương Trần không nhịn được giải thích:
“Đúng là Nhất Thiên Tam có thể hấp thu kiếp lực, nhưng đó phải là loại kiếp lực yếu ớt do chính ta giải phóng ra. Hơn nữa còn cần ta... làm một số thứ trợ giúp Nhất Thiên Tam thì hắn mới có thể hấp thu thuận lợi được.”
Lăng Tu Nguyên nghe vậy thì lập tức đứng sáp vào, hắn nói với giọng kinh ngạc:
“Thật chứ?”
Phương Trần lập tức gật đầu:
"Thật! Lần trước, sau khi hấp thu kiếp lực xong thì hắn ta mới tu luyện lên được luyện khí nhị phẩm.”
Phương Trần vừa dứt câu, sắc mặt Lăng Tu Nguyên liền trở nên kinh ngạc. Hấp thu kiếp lực cơ đấy! Chỉ cần nghĩ thôi cũng biết đó là một năng lực cực kì đáng sợ rồi. Nên biết rằng, năng lực mạnh nhất của Thần thể thượng cổ không phải là đoạn chi trùng sinh, mà là nó có thể nắm giữ được lôi kiếp- thứ năng lực mà chỉ thuộc về những bậc đại năng. Nếu như Nhất Thiên Tam có thể trực tiếp hấp thu kiếp lực, vậy thì có nghĩa là Nhất Thiên Tam cũng mạnh ngang với Thần Thể thượng cổ! Lăng Tu Nguyên lập tức nói với vẻ kích động:
"Vậy thì ngươi mau để Nhất Thiên Tam thử đi!”
“Được!”
Phương Trần gật đầu, sau đó hắn quay về phía Lệ Phục nói:
"Sư phụ, để ta thử chút nhé?”
Lệ Phục gật đầu:
“Được, ta cũng muốn xem thử xem!”
Phương Trần lập tức kéo Nhất Thiên Tam qua, sau đó nói:
“Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào? Chuẩn bị tốt để hấp thu kiếp lực chưa?”
Nhất Thiên Tam vui vẻ nói:
“Ta đã chuẩn bị xong được 12 canh giờ rồi!”
“Phương Trần, ngươi làm đi!”
Phương Trần nghe thế thì gật đầu. Sau đó, ngay dưới ánh mắt kích động của Lệ Phục và sự chờ mong của Lăng Tu Nguyên, kiếp lực lóe lên từ trên ngón tay hắn, rơi vào trong cơ thể của Nhất Thiên Tam. Bùm! Kiếp lực lóe lên, Nhất Thiên Tam cháy đen thành cành cây khô trong nháy mắt. Sự kích động và mong đợi của Lăng Tu Nguyên cũng ngưng bặt trong nháy mắt. Hắn âm thầm quay đầu lại, sau đó hỏi Phương Trần với vẻ nghi vấn:
“Ngươi có thù với yêu sủng của ngươi à?”
Chương 489 - Để Ta Giúp Ngươi Một ChútLăng Tu Nguyên nói câu này không phải là đặt câu nghi vấn, mà là đặt câu phản vấn. Bây giờ hắn cũng bắt đầu nghi ngờ có phải Phương Trần cũng bị điên giống Lệ Phục rồi hay không. Tự mình đi giết hại chính sủng thú của mình là một hành động khiến người ta giận đến mức nào cơ chứ? Chẳng nhẽ đây chính là tác dụng phụ của Thần thể thượng cổ hay sao? Trên thực tế, nếu như không phải do hắn cảm nhận thấy Nhất Thiên Tam vẫn sống rất tốt, thì hắn cũng đã chẳng cần hoài nghi mà hắn có thêt xác định chắc chắn rằng Phương Trần bị điên rồi. Đối với câu hỏi của Lăng Tu Nguyên, Phương Trần chỉ ho khan một tiếng rồi đáp:
“Sư tổ, ngươi đừng gấp. Ta đã nói rồi, ta còn phải giúp đỡ Nhất Thiên Tam nữa.”
Phương Trần nói xong thì cắt đứt đầu ngón tay, sau đó thuần thục tô màu cho Nhất Thiên Tam. Lăng Tu Nguyên thấy thế thì ánh mắt khẽ động, hắn hiểu rồi. Nhưng lúc này, hắn lại nghe thấy trên đầu truyền thế âm thanh xích lạch cạnh. Hắn dùng thần trí liếc qua, nhất thời sững cả người. Sau đó hắn vô thức quay đầu lại hỏi:
“Ngươi đang làm gì vậy?”
Chỉ thấy Dực Hung đang dùng miệng cắn chặt lấy xiềng xích màu tím, mặc dù hắn đang bị khóa giữa không trung. Hắn thở hổn hển không ngừng, gắt gao nói:
“Ta, ta đang ngăn cơn thèm lại...”
Thế nhưng ánh mắt của hắn lại nhìn chằm chằm về phía Phương Trần, giống như chỉ hận không thêt nuốt luôn Phương Trần vào bụng vậy. Nhìn thấy dáng vẻ thèm khát chủ nhân như muốn nuốt vào bụng của Dực Hung, Lăng Tu Nguyên nghĩ nghĩ, liền hiểu ra tất cả mọi chuyện. Thế nên hắn không hề tức giận mà chỉ nhìn Dực Hung với ánh mắt đồng tình:
“Bỏ đi, để ta giúp ngươi một chút!”
Dực Hung ngẩn người:
"Giúp như thế nào?”
Lăng Tu Nguyên xua tay, một luồng ánh sáng liền vụt qua. Giây sau, Dực Hung liền nhảy xuống từ không trung. Hắn đứng trên ghế cười ha ha:
"Ha ha ha ha, Dực Mưu, ta tới đây, ngươi chịu chết đi. Hôm nay chính là ngày Dực Hung ta báo thù. Đợi một chút, tại sao cảnh này lại quen thuộc thế nhỉ. Bỏ đi, quan tâm làm gì. Trần ca, mau đến đây để ta liếm vài cái nào...”
Sau khi thi triển huyễn thuật đánh lạc hướng Dực Hung, sự chú ý của Lăng Tu Nguyên lại trở về. Lúc này, Phương Trần đã bôi máu khắp người Nhất Thiên Tam một lượt. Sau đó Nhất Thiên Tam liền hấp thu bằng sạch máu Chí tôn bảo nhân thể vào người. Sau khi hấp thu xong, Nhất Thiên Tam lại trở lại như bình thường.
“y?”
Lăng Tu Nguyên thấy thế thì kinh ngạc nói:
"Thật sự không làm sao luôn!”
Lệ Phục thì híp mắt lại, ánh mắt hắn trở nên sâu hun hút, không nói một lời nào. Không hề biết hắn đang nghĩ gì cả. Phương Trần cười nói:
“Đúng không? Ta đã nói rồi mà, Nhất Thiên Tam có thể hấp thu kiếp lực đó!”
Lăng Tu Nguyên lại hỏi ngược lại:
“Nhưng mà nó có tác dụng gì cơ chứ?”
Sau khi hấp thu kiếp lực, Nhất Thiên Tam chẳng có thay đổi gì so với trước đây cả. Phương Trần nghe vậy thì định nói chuyện ở Hổ Nha sơn hôm qua, sau khi Nhất Thiên Tam hấp thu kiếp lực xong thì hắn ta mới có thể tu luyện. Thì ngay lúc này, ánh mắt Lăng Tu Nguyên đột nhiên thay đổi:
"Đợi một chút! Đây là cái gì vậy?”
Phương Trần ngẩn người. Hắn vô thức nhìn về phía Nhất Thiên Tam. Chỉ thấy ngón giữa ở bàn tay trên đỉnh đầu Nhất Thiên Tam dựng lên một cách chậm chạp nhưng kiên định hướng về phía ba người Lệ Phục, Phương Trần và Lăng Tu Nguyên! Khi nhìn thấy cảnh này, Phương Trần trở nên ngốc hẳn luôn. Mẹ nó chứ! Hắn ta dám giơ ngón giữa về phía sư phụ và sư tôn ư? Lúc này, sắc mặt Lăng Tu Nguyên không thay đổi mà nói:
“Hắn ta cố ý hay là vô tình làm vậy thế?”
Mồ hôi lạnh của Phương Trần rơi đầy mặt:
“Vô, vô ý đó! Hôm qua hắn ta cũng làm như vậy với ta!”
Lăng Tu Nguyên ừm môtu tiếng, lạnh giọng nói:
“Được! Vậy thì ngươi hãy nói lại rõ ràng chi tiết những việc sảy ra hôm qua một lượt đi. Ta muốn nghe xem hắn ta giơ như vậy là có ý gì!”
Phương Trần:
“...”
Sau đó, Phương Trần sợ hãi định thuật lại sự việc hôm qua một lượt... Nhưng vào đúng lúc này, Lệ Phục híp mắt đứng một bên lại nhàn nhạt nói:
"Còn phải hỏi nưa ư? Đây có nghĩa là hắn ta định tiếp tuch đâm ta chứ còn gì nữa!”
Phương Trần:
“?”
Lăng Tu Nguyên:
“?”
Bầu không khí bất chợt trở nên im lặng! Hai bọn hắn không ngờ được người từ nãy đến giờ không hề nói gì như Lệ Phục lại bất chợt nói ra một câu làm người khác kinh ngạc đến vậy! Vào đúng lúc này, Dực Hung vẫn đang trầm mê trong huyễn cảnh bỗng cười trào phúng. Tiếng cười của hắn truyền tới:
"Ha ha ha ha, các ngươi đều là đồ ngốc, có như vậy mà cũng không hiểu hay sao? Thế mà bổn đế còn tưởng các ngươi thông minh thế nào cơ chứ! Ha ha ha!”
Phương Trần:
“...”
Lăng Tu Nguyên không thay đổi sắc mặt. Hắn lại khóa Dực Hung về không trung như cũ. Trong lúc Dực Hung đang khóc như ma kêu sói hú, Lăng Tu Nguyên lại liếc về phía Lệ Phục:
“Ta không hỏi ngươi!”
Chương 490 - Tiếp CậnLệ Phục nhàn nhạt nói:
"Kể cả ngươi có hỏi ta hay không thì đáp án vẫn vậy mà thôi. Sao ngươi không dùng cái đầu óc cằn cỗi của ngươi suy nghĩ một chút đi. Lần đầu tiên nhìn thấy kiếp lực, hắn ta đã lao về phía ta, kìm lòng không được mà muốn đâm ta để gây sự chú ý. Bây giờ lần thứ hai hắn ta nhìn thấy kiếp lực, chắc chắn cũng là không thể nào khắc chế bản năng mà muốn làm theo rồi. Trừ cách giải thích đó ra thì không có cách giaie thích nào là hợp lí hết!”
Lăng Tu Nguyên lười cãi nhau với hắn ta. Hắn nhìn về phía Phương Trần rồi truyền âm:
"Nhất Thiên Tam đang làm cái gì vậy?”
Phương Trần vội vàng thoát khỏi sự kinh ngạc mà Lệ Phục mang lại. Hắn bắt đầu thuật lại tường tận việc hôm qua Nhất Thiên Tam đã tu luyện như thế nào, đã điểm hóa Yên Cảnh và ấn Chân Trần ra sao bằng truyền âm cho Lăng Tu Nguyên nghe. Nghe xong, Lăng Tu Nguyên kinh ngạc đáp:
“Thế nên hành động giơ ngón tay cỉa Nhất Thiên Tam có nghĩa là hắn ta đang tiếp tục tu luyện ư?”
“Có lẽ là vậy!”
Phương Trần vội vàng gật đầu. Trên thực tế, hắn cũng rất kinh ngạc. Đúng ra hắn tưởng rằng Nhất Thiên Tam chưa thể phục hồi năng lực giơ ngón giữa, thế nên hắn mới yên tâm đánh kiếp lực vào. Nhưng thật không ngờ mới một ngày mà hắn ta đã hồi phục như thường rồi! Vậy xem ra thời gian để Nhất Thiên Tam hồi phục sau khi hấp thu kiếp lực là một ngày? Nghĩ đến đây, Phương Trần tỏ vẻ ngộ ra... Chẳng trách khi nãy Nhất Thiên Tam vui vẻ nói bản thân đã chuẩn bị xong được 12 canh giờ rồi. Trong lúc Phương Trần ngộ ra chuyện, Lăng Tu Nguyên lại đứng một bên, nét mặt hắn lộ ra vẻ cảm thán:
“Cây Tiên Nhan tử có tjeer sống lại từ tình trạng chết héo, bây giờ chỉ có thể sử dụng kiếp lực để tu luyện, hơn nữa còn có thể điểm hóa pháp bảo. Chậc, rốt cuộc là từ đầu đến cuối trong này cất giấu bí mật gì làm người ta bất ngờ? Khó trách khi nãy nó lại muốn tiếp cận Lệ Phục. Có lẽ do bản năng trong người nó thúc đẩy nó về phía kiếp lực! Vậy đơik chút!”
Nghĩ đến đây, Lăng Tu Nguyên lập tức truyền âm cho Phương Trần:
“Khi nãy ngươi nói hôm.qua Nhất Thiên Tam đã hấp thu kiếp lực hai lần thì không thể hấp thu được nữa?”
“Đúng vậy!”
“Vậy thì ngươi đừng cho hắn ta kiếp lực vội. Lần thứ hai hắn hấp thụ hãy lấy kiếp lực của sư phụ ngươi đi! Kiếp lực của sư phụ ngươi càng thuần khiết hơn. Nói không chừng có thể mang lại hiệu quả gì đó làm người ta bất ngờ đó.”
Lăng Tu Nguyên nói xong thì cực kì phấn kích. Hắn xoa xoa tay. Phương Trần nghe vậy thì cực kì bất ngờ. Sau đó hắn lại truyền âm với giọng điệu lo lắng:
"Nhưng mà kiếp lực của sư phụ mạnh như vậy, có khi nào sẽ giật chết Nhất Thiên Tam luôn không?”
Mặc dù bây giờ Nhất Thiên Tam mạnh mẽ hơn hôm qua một chút, nhưng mà sức chịu đựng của hắn ta cũng chỉ đến thế mà thôi. Số kiếp lực mà hắn có thể chịu đựng không chênh lệch lắm so với hôm qua. Vẫn cứ yếu như thế! Còn đối với Lệ Phục, kể cả hắn ta có dùng kiếp lực mà hắn ta cho rằng “đến cả con bọ cũng không giết chết được” thì cũng khiến cho Phương Trần phải hộc máu rồi. Nếu như đến Nhất Thiên Tam nhận lấy... Vậy thì hắn thật sự không dám tưởng tượng đến cảnh cây Tiên Nhan mẫu bị đoạn tử tuyệt tôn đâu.
“Đừng sợ, xem ta này.”
Lăng Tu Nguyên mỉm cười truyền âm.
…
Phương Trần ngẩn người, trong lòng hắn bất chợt sinh ra cảm giác rất an toàn. Quả nhiên Lăng sư tổ là người đáng để tin tưởng! Lăng Tu Nguyên cười híp mắt lại, nhìn về phía Lệ Phục. Hắn đang định nói gì đó thì Lệ Phục lại đột nhiên mở miệng một cách lạnh lùng:
“Mãi mà hai người các ngươi không chịu mở mồm nói gì cả. Giữa thanh thiên bạch nhật như thế này, hai người các ngươi đang mưu đồ chuyện gì sau lưng ta hả?”
Hắn vừa dứt lời, Lăng Tu Nguyên liền khựng lại. Phương Trần cũng giật mình mà trừng to hai mắt. Hắn ngơ luôn rồi. Sao càng ngày sư phụ càng thông minh thế? Mà trong lúc Phương Trần còn đang kinh ngạc không nói lên lời, Lăng Tu Nguyên lại nở nụ cười y như thường, không hề hoảng loạn. Hắn nhướn mày hỏi ngược lại:
“Ngươi nhìn ra cả rồi à?”
Lệ Phục nhàn nhạt nói:
"Rõ ràng khi nãy hai người còn vừa nói vừa cười, bây giờ đột nhiên không nói chuyện nữa. Ai mà không biết các ngươi đang âm thầm mưu đồ sau lưng ta chứ?”
Lăng Tu Nguyên tỏ vẻ kinh ngạc:
“Ngươi quả nhiên là người rất thông minh. Đúng là không hổ danh là tu sĩ đỉnh cấp hơn cả ta. Lần này Lăng mỗ ta tâm phục khẩu phục.”
Lệ Phục nghe vậy thì sắc mặt tỏ ra ngạo nghễ:
“Đó là điều đương nhiên rồi, chứ ngươi còn nghĩ gì nữa?”
Phương Trần:
“...”
Đúng là làm gì thì nịnh nọt vẫn là cách tốt nhất. Sau đó, Lăng Tu Nguyên lại tiếp tục nói:
"Nếu như ngươi đã thông minh đến thế, vậy thì ngươi có dám cược với ta không?”
Chương 491 - Không Phải Như Thế!Phương Trần nghe thấy lời mở đầu quen thuộc thì lại rơi vào trầm mặc. Sư tổ à, ngươi biết cái mưu kế đánh cược có thể dùng, thế nên ngươi định cứ dùng mãi đến chết luôn hay sao? Ngươi không sợ sư phụ của ta bỗng nhiên thông minh đột xuất, nhận ra mưu kế của ngươi à? Nhưng lần này Lệ Phục lại không nhận lời Lăng Tu Nguyên ngay. Hắn cười lạnh đáp:
“Đánh cược cái chó má gì cơ chứ? Ngươi còn chưa chịu nói cho ta nghe ngươi và đồ đệ của ta đang âm thầm mưu tính chuyện gì đâu. Mau nói đi!”
Lăng Tu Nguyên nghe vậy thì thở dài một hơi. Tên này càng ngày càng khó qua mặt rồi. Sau đó hắn chầm chậm nói:
“Rất đơn giản. Đồ đệ của ngươi muốn xin ngươi một luồng kiếp lực cho yêu sủng Nhất Thiên Tam của hắn. Nhưng đồ đệ của ngươi lại sợ ngươi không vui, thế nên hắn mới nhờ ta nói chuyện giúp.”
Phương Trần thấy Lăng Tu Nguyên nói thẳng mọi chuyện thì ngẩn người. Tại sao lần này hắn ta lại nói thẳng ra thế nhỉ? Lệ Phục nghe vậy thì lắc đầu thở dài:
"Phương Trần ơi là Phương Trần, tại sao ngươi lại nghĩ về vi sư như thế cơ chứ? Ta mà là loại sư phụ sẽ tỏ ra không vui chỉ vì ngươi đề ra yêu cầu ư?”
Phương Trần:
“È hèm, không phải như thế!”
Lệ Phục chậm rãi nói:
“Thế không phải là xong rồi hay sao? Sau này có chuyện thì ngươi cứ hỏi thẳng ta là được! Ta sẽ không bao giờ tỏ ra không vui đâu.”
Phương Trần:
"Vâng, sư phụ!”
Sau đó.m. Phương Trần lại nhìn Lăng Tu Nguyên với vẻ do dự. Nếu như sư phụ đã nói như vậy rồi, vậy thì bản thân hắn có nên nhờ sư phụ giúp mình đưa kiếp lực hay không? Nhưng mà hắn chỉ sợ giây trước sư phụ vừa ra tay, giây sau Nhất Thiên Tam liền đi đời luôn... Lăng Tu Nguyên truyền âm nói:
"Ngươi cứ nói thẳng đi, đừng ngại.”
Phương Trần nghe vậy liền hiểu rằng Lăng Tu Nguyên đang muốn làm đến cùng. Thế nên hắn chỉ đành cắn răng nói:
“Vậy sư phụ, ngươi có thể tặng cho Nhất Thiên Tam một luồng kiếp lực không?”
Lệ Phục nhàn nhạt nói:
"Tất nhiên là không rồi.”
Phương Trần:
“? Người, ngươi không đồng ý ư?”
Lệ Phục nhàn nhạt nói:
“Tất nhiên là ta không đồng ý rồi. Mặc dù ta đã nói rằng ta sẽ không tỏ ra không vui, nhưng ta có nói rằng ta sẽ không bao giờ không đồng ý đâu.”
Phương Trần nghe vậy thì ngẩn người. Hắn đơ một lúc mới phản ứng lại được liệu lời của Lệ Phục nói là đồng ý hay không đồng ý. Phương Trần không nhịn được hỏi:
“Vậy sư phụ, vì sao ngươi lại không chịu đồng ý?”
Lệ Phục chậm rãi nói:
“Bởi vì yêu sủng của ngươi phải nhận máu của ngươi thì mới có thể hấp thụ được kiếp lực. Ta không cho phép chuyện như thế sảy ra được. Giống như trước đây ta từng dạy ngươi cách đối nhân xử thế vậy. Ngươi không thể cứ vì người khác mà làm cho bản thân bị thương được. Mặc dù cơ thể ngươi có Thần thể thượng cổ, cũng nắm giữ được cơ thể và hồn phách đỉnh cao giống như vi sư, máu trong cơ thể chảy cuồn cuộn không ngừng như biển cả rộng lớn, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là ngươi nhất định phải đeo lên mình gông xiềng trách nhiệm nặng nề đến thế! Ngươi ấy, ngươi không thể cứ mang bản thân đi hy sinh vì người khác như thế được. Ngươi nghĩ kỹ mà xem, nếu như ngươi hy sinh rồi, vậy thì bản thân ngươi biết làm thế nào? Ngươi có từng suy nghĩ đến cảm nhận của chính bản thân ngươi hay không? Được rồi, chúng ta nói chuyện này đến đây thôi!”
Phương Trần nghe vậy thì cứng người. Tại sao hôm nay sư phụ lại nói chuyện nghiêm trọng đến vậy? Lệ Phục nhìn Phương Trần, ánh mắt hắn sâu thẳm mà nghiêm túc. Hắn chầm chậm nói:
"Còn về cành cây nhỏ này thì ta cũng nhìn qua rồi. Nếu như hắn ta đã không phải thiên kiêu, mà cũng chẳng bằng được nhị đệ của ngươi, vậy thì ta đi đây! Nhưng mà mặc dù hắn ta chỉ là một cành cây rác rưởi, nhưng hắn ta lại có lòng hướng đạo. Thế nên hắn ta có thể làm thú sủng của ngươi được! Ngươi giữ hắn lại cho tốt đi!”
Lệ Phục nói xong liền quay người biến mất, để lại một Phương Trần ngây ngốc đứng đó với một đống suy nghĩ ngổn ngang trong đầu... Đúng lúc này, Lăng Tu Nguyên đi sát lại, cười nói:
“Ngươi làm sao vậy?”
Phương Trần lúng túng đáp:
“Tổ sư, sư phụ của ta vừa nói mấy câu như vậy, có phải chứng tỏ rằng hắn ta không hề bị điên không?”
Hệ thống cứ luôn nhắc đi nhắc lại bắt hắn phải hy sinh. Nhưng mà mấy lời vừa rồi của sư phụ lại như sấm vang bên tai hắn, làm cho suy nghĩ của hắn trở nên cực kì hỗn loạn, cũng rơi vào nghi ngờ. Lăng Tu Nguyên nghe vậy thì nụ cười nở nên môi trở nên càng sâu hơn:
"Hắn nói cũng có lí, ngươi cứ nghe hắn đi. Không nên vì người khác mà hy sinh bản thân là điều đúng đắn mà. Đúng thật ngươi chính là mẫu người luôn vì người khác mà bỏ quên chính mình. Điểm này thì ngươi cần sửa đổi đi!”
Phương Trần nghe vậy thì càng tỏ ra nghi hoặc hơn nữa:
“Hừm...”
Chương 492 - Độ Ách Thần BinhLăng Tu Nguyên cười cười vỗ vai Phương Trần. Hắn xoay người rời đi:
“Được rồi. Bây giờ ta đi trộm một ít kiếp lực từ hắn ta. Ngươi ở lại đây suy nghĩ cho kỹ đi.”
Sau khi Lăng Tu Nguyên rời đi, Phương Trần đứng trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu. Hắn xoa xoa cằm. Có lẽ mấy lời sư phụ hắn nói chỉ là vô ý mà thôi, chắc hắn không nhìn ra gì đâu. Dù sao thì lần nào hắn nói chuyện mà chẳng như thế? Câu trước câu sau đều nối với nhau rất hợp logic, nhưng khi kết hợp lại so với cả hoàn cảnh nói thì lại trở nên cực kì mâu thuẫn! Lần này với những lần trước đây cũng không hề có gì khác biệt cả! Một lát sau, Lăng Tu Nguyên trở về. Khi Lăng Tu Nguyên vừa về đến, Phương Trần liền nhận ra được trên cơ thể đối phương đang ẩn chứa một luồng kiếp lực cực kì mạnh mẽ. Mặc dù quần áo trên người hắn vẫn cực kì chỉnh tề. Hiển nhiên là do Lăng Tu Nguyên bị Lệ Phục dùng kiếp lực đánh cho một trận! Phương Trần thấy thế thì đứng bật dậy. Hắn trợn mắt há mồm nói:
"Sư tổ, đây chính là cách để trộm kiếp lực mà ngươi nói hay sao?”
“Không được à?”
Lăng Tu Nguyên cực kì bình tĩnh hỏi ngược lại. Đồng thời hắn nói:
"Ngươi lấy Độ Ách thần binh ra đây để ta tiêu trừ kiếp lực. Ta sẽ tiêu trừ đến mức cực hạn mà Nhất Thiên Tam có thể nhận được, rồi ngươi hẵn đưa Độ Ách thần binh vào!”
Phương Trần nghe vậy thì bừng tỉnh. Hóa ra đây là cách “lấy” của tổ sư! Đợi đến khi Lăng Tu Nguyên hóa giải kiếp lực đến mức có thể dùng được, Phương Trần liền lấy Độ Ách thần binh ra, sau đó đâm vào trong cơ thể Lăng Tu Nguyên. Kiếp lực lập tức tiến vào bên trong chuôi kiếm của Độ Ách thần binh trong phút chốc. Nhất Thiên Tam thấy thế thì không nhinh được mà vui mừng nói:
“Phương Trần, tại sao ngươi lại đâm sư tổ thế? Hóa ra ngươi cũng giống như ta à?”
Phương Trần không thèm ngẩng đầu lên mà nói một câu:
“Cút!”
“Ầu! Ngươi muốn ta cút đi đâu?”
"Ở tại chỗ.”
Nhất Thiên Tam nghe vậy thì lập tức lăn lộn tại chỗ. Lăng Tu Nguyên thấy tgees thì âm thầm lắc đầu. Kẻ điên đi rồi, nhưng tên ngốc thì vẫn ở đây. Cũng hết cách rồi! Phương Trần nói:
“Được rồi! Nhất Thiên Tam, ngươi ra đây cho ta.”
Nhất Thiên Tam nghe gọi thì đứng dậy, sau đó hắn nhảy vào lòng bàn tay của Phương Trần. Phương Trần lập tức cầm Độ Ách thần binh lên, nhắm chuẩn cái trâm nhỏ màu đen vào Nhất Thiên Tam. Nhất Thiên Tam thấy thế thì vô thức hỏi:
“Phương Trần, ngươi muốn đâm ta à? Nhưng mà Phương Trần, cái của ngươi ngắn thật đấy!”
Khóe miệng Phương Trần giật giật. Hắn còn chưa kịp nói năng gì cả. Từ nãy đến giờ Dực Hung vẫn yên tĩnh đứng một bên hóng chuyện, nghe thế thì hắn ta nhịn không nổi mà cười lớn:
"Ha ha ha ha, ngươi nghe kìa, Nhất Thiên Tam nói của ngươi ngắn...”
Một lát sau, Dực Hung bị Phương Trần bịt miệng lại. Hắn ta chỉ đành ngậm ngùi câm miệng. Sau khi Phương Trần đưa kiếp lực của Lệ Phục vào trong cơ thể của Nhất Thiên Tam, thấy hắn ta bị cháy đen thui thì Phương Trần liền lập tức dùng máu Chí Tôn bảo nhân thể bôi lên người hắn. Sau đó, ngón áp út và ngón trỏ của Nhất Thiên Tam chầm chậm giơ lên cùng lúc với nhau! Phương Trần thấy thế thì hai mắt trở nên sáng rực. Nhưng đây vẫn chưa phải là kết quả cuối cùng... Ngay sau đó, ngón út của Nhất Thiên Tam cũng chầm chậm giơ lên. Lăng Tu Nguyên thấy vậy thì cũng trở nên kích động...
…
Lăng Tu Nguyên trở nên kích động cũng là điều bình thường. Mặc dù dáng vẻ của Nhất Thiên Tam nhìn góc nào cũng thấy đây là một tên ngốc, nhưng mà hắn ta là một kẻ có xuất thân bất phàm. Đấy là điều mà không ai có thể phủ nhận cả. Dù sao thì hắn ta cũng là cây con của cây Tiên Nhan mà! Cây Tiên Nhan được hình thành là do có một vị tiên phi thăng lên bên cạnh nó, nó được tiên quang chiếu vào và trở thành Đại thừa, thân cây có nét duyên dáng của một vị tiên nên có tên là cây Tiên Nhan. Nhìn theo một phương diện nào đó mà nói thì sự tồn tại của cây Tiên Nhan cũng giống với khi Lệ Phụ phi thăng ở Ngộ Đạo nhai. Mà cây Tiên Nhan Tử Nhất Thiên Tam lại có gì đó giống với khi Phương Trần lấy được đá Ngộ đạo. Mặc dù cách làm khác nhau, nhưng kết quả lại giống nhau đến lạ. Chính vì thế nên khi trông thấy Nhất Thiên Tam thay đổi, tâm trạng Lăng Tu Nguyên mới lên xuống bất thường. Trong lúc Lăng Tu Nguyên còn đang kích động, ngón út của Nhất Thiên Tam cuối cùng cũng giơ lên hoàn toàn. Sau đó, cả bốn ngón tay của hắn đều đang giơ lên bỗng đột ngột rụt hết lại. Ngay sau đó... Ngón tay cái của hắn bỗng chỉ thẳng lên tận trên trời. Phương Trần nhìn thấy Nhất Thiên Tam giơ tay theo thế thả like thì rơi vào im lặng:
“...”
Nhưng Lăng Tu Nguyên không hề để ý đến chuyện này. Hắn tiếp tục quan sát. Sau khi Nhất Thiên Tam làm ra dáng thả like thì ngón cái lại rụt trở về, những ngón tay khác lại tiếp tục giơ lên...
Chương 493 - Ngón TayCuối cùng, tay hắn dừng lại ở trạng thái ngón giữa, ngón trỏ, ngón áp út cùng giơ lên. Đây là một tư thế nói lời thề mà. Phương Trần và Lăng Tu Nguyên thấy Nhất Thiên Tam giơ tay thề thì cũng không có hành động gì vội vã cả. Phương Trần đợi một lúc lâu, phát hiện Nhất Thiên Tam không có ý định giơ ngón tay lên nữa thì lúc này hắn mới tiến lên, sau đó cầm Nhất Thiên Tam lên. Phương Trần lắc lắc tay hắn rồi hỏi:
"Nhất Thiên Tam, bây giờ ngươi cảm thấy như thế nào?”
Nhất Thiên Tam trả lời một cách rất thành thật:
"Ta cảm thấy rất ổn.”
Phương Trần muốn thử tách người Nhất Thiên Tam ra, nhưng hắn vẫn rơi vào trạng thái cứng ngắc không thể tách rời giống như hôm qua. Nếu như hắn cứ cố gắng tách Nhất Thiên Tam ra thì có khi hắn ta sẽ gãy mất. Phương Trần hỏi:
“Ngươi có thể động đậy mấy ngón tay của ngươi không?”
Nhất Thiên Tam:
“Không thể!”
Lúc này, Lăng Tu Nguyên bỗng nói:
"Ngón tay của hắn giơ lên 8 lần. Theo như những gì ngươi kể về ngày hôm qua, ta đoán 8 lần giơ ngón tay này của hắn ta có liên quan đến việc hắn ta tu luyện. Cứ để cho hắn ta tu luyện luôn đi.”
“Vâng, thưa sư tổ!”
Phương Trần gật đầu, hắn cũng nghĩ như vậy. Vậy là hắn bắt đầu để cho Nhất Thiên Tam bắt đầu vận hành công pháp Tiên Nhan Tử Thụ tất tu. Lăng Tu Nguyên và Phương Trần im lặng đứng một bên quan sát Nhất Thiên Tam tu luyện. Khi Nhất Thiên Tam bắt đầu tu luyện, cành cây phía đuôi của hắn xuất hiện hai cái xúc tu rất nhỏ, cắm rễ xuống mặt sàn. Sau đó... Linh lực từ bốn phương tám hướng bắt đầu trà vào trong cơ thể Nhất Thiên Tam chỉ trong nháy mắt. Ngay sau đó, cảnh tượng lại một lần nữa tái hiện.
Phương Trần lại chứng kiến Nhất Thiên Tam đột phá với tốc độ như thần một lần nữa. Chỉ là lần này hắn ta đột phá không qua loa giống như ngày hôm qua. Một giây sau, Nhất Thiên Tam đột phá lên luyện khí tam phẩm. Vừa kịp hít một hơi thì hắn ta lại đột phá lên luyện khí tứ phẩm. Giây tiếp theo, hắn ta liền đột phá tiếp lên luyện khí ngũ phẩm!... Cuối cùng, chỉ trong chốc lát, Nhất Thiên Tam đã đạt tới tu vi Trúc Cơ nhất phẩm.
Đồng thời lúc đó, ngón tay của Nhất Thiên Tam cũng bắt đầu hạ xuống. Ba ngón tay nãy giờ vẫn giơ lên của hắn ta bỗng trở nên mềm nhũn, thu vào. Đồng thời vỏ cây của hắn ta cũng xuất hiện rất nhiều nếp nhăn. Phương Trần thấy thế thì trừng to mắt. Mẹ nó chứ?! Cái này... tốc độ tăng tu vi lên Trúc Cơ của hắn ta nhanh quá thì phải? Lăng Tu Nguyên thấy cảnh này thì lẩm bẩm nói:
“Quả nhiên là kẻ bất phàm.”
Đồng thời, hai mắt của hắn lóe sáng, cực kì hưng phấn. Hắn quay qua nói với Phương Trần:
“Ngươi cho hắn ta thêm một chút kiếp lực đi. Để xem thử xem sau khi hắn ta đột phá lên Trúc cơ thì liệu sức chịu đựng của cơ thể có thay đổi gì không.”
Phương Trần cũng đang có ý nghĩ như vậy. Nếu như Nhất Thiên Tam đã đột phá lên tận Trúc cơ rồi thì có lẽ sức chịu đựng của hắn ta cũng phải tăng lên rồi chứ nhỉ? Nhưng mà dù sao đây cũng chỉ là thử nghiệm. Thế nên Lăng Tu Nguyên cũng lười đi tìm Lệ Phục để chịu cho hắn ta đánh một trận. Thế nên cứ để cho Phương Trần trực tiếp cho kiếp lực là đủ rồi. Mà sự đột phá của Nhất Thiên Tam quả nhiên là có tác dụng! Sau khi Phương Trần lại bôi máu sơn màu cho Nhất Thiên Tam xong, ngón giữa của hắn ta lại giơ lên thêm một lần nữa. Phương Trần nhấc Nhất Thiên Tam lên, hướng về phía Lăng Tu Nguyên mỉm cười:
“Sư tổ, quả nhiên là có tác dụng!”
“Đúng vậy, đúng là có tác dụng thật.”
Lăng Tu Nguyên bình tĩnh gật đầu, sau đó hắn quay ra ấn ngón giữa của Nhất Thiên Tam xuống:
“Nhưng đừng có chỉ vào mặt ta.”
Phương Trần:
“...Vâng ạ!”
Sau đó Phương Trần lại sơn màu cho Nhất Thiên Tam thêm hai lần nữa, nhưng mà không có tác dụng gì cả. Vậy hiển nhiên là nếu tính cả hai lần trước, cộng thêm lần vừa đột phá Trúc cơ vừa rồi, thì tổng cộng số lần mà Nhất Thiên Tam có thể hấp thu kiếp lực để đột phá chỉ có 3 lần! Còn thời gian để hắn ta hồi phục thì là 1 ngày! Sau khi có được kết quả, thử nghiệm, Phương Trần lẩm bẩm hai câu:
“Sau khi Nhất Thiên Tam đột phá đến trúc cơ thì số lần đột phá cũng phải được thay đổi mới đi mới đúng chứ. Tên chó má nào đã nghĩ ra cái cơ chế rác rưởi này vậy?”
Mặc dù Lăng Tu Nguyên không hiểu lắm, nhưng hắn cũng biết là Phương Trần đang mắng chửi. Hắn cười tủm tỉm nói:
“Thứ mà có quan hệ dính líu với phía trên như thế mà ngươi cũng dám mắng à? Ngươi cứ cẩn thận đó, có khi tương lai khi ngươi độ kiếp, tất cả đám người đó sẽ đều quay lại trả thù ngươi đó.”
Phương Trần sững người:
"Còn có cả chuyện như vậy hay sao?”
Lăng Tu Nguyên mỉm cười nói:
“Ngươi tự mình thử một chút đi. Chuyện phía trên có trả thù hay không thì ta không biết đâu.”
Chương 494 - Trùng HợpThấy Lăng Tu Nguyên còn không dám nhắc đến tên mà chỉ dám dùng từ “phía trên” để chỉ, Phương Trần liền ho khan hai tiếng. Hắn giơ Nhất Thiên Tam chỉ lên trên trời rồi nói:
“Lời trẻ con vô tri! Xin ngươi hãy tha lỗi!”
Sau đó, Phương Trần lại để yên cho Nhất Thiên Tam bắt đầu tu luyện. Nhất Thiên Tam liền đột phá được đến Trúc cơ Nhị phẩm!
“Được rồi. Chuyện cho Nhất Thiên Tam tu luyện tạm thời dừng ở đây thôi!”
Lăng Tu Nguyên thấy vậy thì gật đầu thỏa mãn. Hắn bất ngờ lấy mấy pháp bảo ra ném tới trước mặt nó. Mấy thứ pháp bảo này có phẩm cấp từ cao xuống thấp lần lượt là Hợp Đạo, Phản Hư, Hóa Thần, Trúc Cơ... Phương Trần nhìn thấy thì phản ứng đầu tiên là nghi ngờ khó hiểu. Sau đó như hắn nhận ra điều gì, liền vội vàng hỏi:
“Sư tổ, ngươi định để cho Nhất Thiên Tam điểm hóa đống pháp bảo này ư?”
Lăng Tu Nguyên đáp:
"Đúng vậy. Ta muốn để cho hắn ta thử một chút, để xem thử năng lực điểm hóa của cây Tiên Nhan tử mạnh đến như thế nào.”
Phương Trần nghe thế thì như bừng tỉnh. Sau đó hắn nhìn lướt qua vài lần rồi vuốt cằm nói:
“Nhưng mà chỗ pháp bảo này... hình như thiếu pháp bảo của Kim Đan kì và Nguyên Anh kì thì phải?”
Lăng Tu Nguyên nghe vậy liền lấy ra hai miếng quặng sắt rồi nói:
“Bình thường ta không đem theo bên mình mấy loại pháp bảo rác rưởi như thế. Thế nên ta định luyện chế thẳng ngay tại đây. Dù sao cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian cả.”
Phương Trần:
“...”
Ta khinh. Ngươi đang khoe khoang có đúng không? Sau đó Phương Trần lại phát hiện, trong số những pháp bảo mà Lăng Tu Nguyên lấy ra có cả Trúc cơ kì. Không phải hắn nói mấy thứ như này là rác rưởi hay sao? Vậy tại sao hắn còn mang theo pháp bảo Trúc cơ bên người cơ chứ? Nhưng đợi khi Phương Trần nhận ra pháp bảo đó là cái cuốc chim thì hắn lại im lặng... Đại năng tà ác một khi đã diễn kịch thì đúng là diễn cực kì toàn vẹn mà!
Phương Trần âm thầm lắc đầu. Trong lòng hắn thầm nghĩ, nếu muốn đào khoáng thì phải dùng mỏ kẹt mới đúng. Cái cuốc chim này của Lăng Tu Nguyên lỗi thời quá rồi... Trong lúc Phương Trần còn đang lẩm bẩm nói, Lăng Tu Nguyên đã bắt đầu luyện chế thứ hắn coi là “rác rưởi”. Linh hỏa của hắn hiện lên ở tay trái, quặng sắt lơ lửng ở không trung. Tay phải hắn niệm một chú quyết phức tạp, chú quyết liền đánh thẳng vào bên trong quặng sắt... Rầm! Một khối sắt hình cầu được làm ẩu thả không hề trải qua mài dũa liền xuất hiện. Đồng thời bên trong nó cũng xuất hiện một luồng khí tức cực kì mạnh mẽ quét qua mọi nơi! Lăng Tu Nguyên thấy thế thì nhíu mày:
“Ta muốn luyện chế pháp bảo Kim Đan cơ mà. Luyện chế cho ta ra pháp bảo Phản Hư là có ý gì cơ chứ? À đúng rồi, đây là nguyên liệu của Hợp đạo cảnh mà. Cũng trách ta, chọn lên chọn xuống rồi mà cũng chọn không ra nguyên liệu rác rưởi nào cả...”
Phương Trần:
“...”
Mẹ nó chứ. Sắc mặt của Phương Trần không tốt chút nào. Hắn hận nhất là mấy người cứ suốt ngày khoe khoang như thế. Lăng Tu Nguyên lật tay, cất pháp bảo vào trong nhẫn trữ vật rồi nói:
"Phương Trần, ngươi đi vào kho nguyên liệu của ngươi lấy một ít ra đây giúp ta đi, lấy một ít quặng sắt nữa là được. Có lẽ trong phủ của ngươi sẽ có đấy. Tí nữa tất cả các pháp bảo luyện hóa được đều sẽ thuộc về ngươi.”
Sắc mặt Phương Trần đang khó chịu, nghe vậy liền nở nụ cười tươi roi rói:
“Được thôi sư tổ. Bây giờ ta sẽ lập tức đi lấy ngay.”
Một lát sau, Phương Trần lấy nguyên liệu trở về. Lăng Tu Nguyên cầm nguyên liệu trên tay, sắc mặt hắn không tốt nhìn về phía Phương Trần:
“Ngươi cầm nguyên liệu gì ra đây thế? Tại sao nó lại chỉ vừa đủ để luyện giày và nội giáp là như thế nào?”
…
Phương Trần kinh ngạc. Hắn vò vò đầu:
"Trùng hợp vậy sao? Ta cầm bừa đó! Ta cũng không biết vì sao lại trùng hợp đến vậy cả!”
Lăng Tu Nguyên:
"Haha.”
Đúng ra Lăng Tu Nguyên chỉ định luyện hóa vài ba món pháp bảo rác rưởi để thử nghiệm, nhưng cuối cùng hắn ta lại bị ép làm thuê cho Phương Trần. Cuối cùng, sau khi tốn không ít thời gian, hắn ta cũng đã luyện hóa ra được một đôi giày Kim đan kì và một bộ nội giáp Nguyên Anh kì cho Phương Trần. Sau khi nhận được giày và nội giáp, tâm trạng Phương Trần trở nên vô cùng vui vẻ. Thứ được đại thừa đích thân làm ra chắc chắn sẽ có thể dùng được rất lâu. Với tốc độ đột phá của bản thân hắn thì ít nhất trong vòng 1 tháng tới sẽ không cần phải thay mới. Lăng Tu Nguyên nói:
“Được rồi, ngươi tới đây đi. Để cho Nhất Thiên Tam nhà ngươi điểm hóa mấy pháp bảo này đi.”
Phương Trần chỉ vào đống pháp bảo rồi nói:
"Nào Nhất Thiên Tam, ngươi đến đây đi, chào hỏi với bọn chúng một chút.”
Nhất Thiên Tam nghe vậy thì chần chừ nói:
“Nhưng mà ta chỉ muốn chào hỏi với 1 pháp bảo trong số đó thôi.”
Phương Trần ngẩn người:
"Tại sao vậy?”
Nhất Thiên Tam nói:
“Bởi vì mấy pháp bảo khác không hề phản hồi gì lại với ta cả.”
Phương Trần nghe vậy thì liền ngẩng đầu nhìn Lăng Tu Nguyên rồi nói:
“Sư tổ, kết hợp với cả tình huống sảy ra ở Yên cảnh thì có lẽ Nhất Thiên Tam chỉ có thể điểm hóa những pháp bảo có linh tính đơn giản mà thôi.”
Chương 495 - Đạo Tìm ChếtChuyện ở Yên cảnh là đã ngưng tụ ra linh tính rồi, cũng sẽ mau chóng xuất hiện kiếm linh. Phương Trần cho rằng chỉ trong những trường hợp như vậy thig Nhất Thiên Tam mới có thể điểm hóa được. Chứ nếu như cái gì Nhất Thiên Tam cũng có thể điểm hóa, vậy thì quần áo và giày mà hắn mới nhận được cũng phải tỏa ra được linh khí mới đúng. Khóe miệng Lăng Tu Nguyên nhếch lên:
"Được, ta hiểu rồi. Vậy bây giờ ngươi mau gọi hắn đến hỏi đi.”
Phương Trần thu ánh mắt lại. Hắn nhìn về phía Nhất Thiên Tam cười nói:
"Được rồi, vậy ngươi đi chào hỏi đi.”
Hắn cũng muốn xem xem pháp bảo duy nhất trong này có linh tính là cái pháp bảo như thế nào. Nhất Thiên Tam nghe vậy thì liền nhảy đến trước mặt cái cuốc chim rồi hỏi:
“Chào ngươi, ta tên là Nhất Thiên Tam. Ngươi tên là gì vậy?”
Phương Trần:
“...”
Mẹ nhà hắn chứ. Giây sau, từ bên trong cuốc chim bỗng vọng ra một âm thanh:
“Chào ngươi, Nhất Thiệ Tam. Ta tên là Hàn Tân Như Khổ.”
Nhất Thiên Tam:
“Hàm Tân Như Khổ, tến của ngươi dài thật đấy. Ta có thể gọi ngươi là...”
Trong lúc Nhất Thiên Tam đang nói chuyện thân thiết với người khác, Phương Trần lặng lẽ đi đến bên cạnh Lăng Tu Nguyên. Hắn liếc trộm Lăng Tu Nguyên một cái, rồi vẫn giữ im lặng. Lăng Tu Nguyên thản nhiên nói:
“Ta biết ngươi đang muốn nói đến chuyện gì. Tên của cái cuốc chim này là do Uyển Nhi đặt. Nàng nói tương lai mỗi khi nhìn thấy Hàm Tân Như Khổ sẽ nhớ đến sự vất vả của cha mẹ để nỗ lực. Đây cũng không phải là ta cố tình muốn khoe khoang về chính mình. Ngươi nói xem, ta cũng đâu còn sự lựa chọn nào khác đâu đúng không?”
Phương Trần:
“A đúng đúng đúng.”
Lăng Tu Nguyên nghe giọng điệu hắn mang theo ý châm chọc thì thản nhiên nói:
“Ngươi dám bất kính với tổ sư. Ngươi muốn rút lui khỏi tông môn ư?”
Phương Trần bày ra một vẻ mặt chính trức:
“Rút lui khỏi tông môn ư? Ta không thèm sợ đâu! Ta muốn đứng lên vì chính nghĩa mà nói chuyện. Ta sẽ nói hết chuyện này cho Uyển Nhi nghe.”
Lăng Tu Nguyên thản nhiên nói:
“Ta vẫn còn chưa dạy ngươi hai đạo thủ quyết liên quan đến giày và nội giáp của ngươi đâu. Hai đạo thủ quyết đó rất quan trọng đấy.”
Phương Trần lập tức tỏ ra vẻ cảm động đến mức lệ rơi lã chã đầy mặt:
"Sư tổ, thấy ngươi ở hầm mỏ vất vả như thế, đệ tử rất lấy làm cảm động. Vì không để cho Uyển Nhi cảm thấy áy náy, ta sẽ tuyệt đối không bao giờ nói cho nàng biết đâu. Để tránh việc nàng cảm thấy lo lắng.”
“Cút!”
Lăng Tu Nguyên ném cho Phương Trần một chữ rồi tự mình đi đến chỗ pháp bảo đang ngổn ngang dưới đất. Lúc này, Nhất Thiên Tam đã đặt cho cái cuốc chim tên Hàm Tân Như Khổ một cái nhũ danh là Hàm Hàm. Cái cuốc chim này không giống với pháp bảo Yên Cảnh của vận khí chi tử Khương Ngưng Y. Đây là một pháp bảo mới sinh. Thế nên bây giờ hắn đang vui vẻ một cách ngốc nghếch tiếp nhận sự thật rằng bản thân gọi là Hàm Hàm. Phương Trần tò mò hỏi:
“Nói đi cũng phải nói lại, sư tổ, vì sao Hàm Tân Như Khổ lại có linh tính vậy? Chẳng nhẽ ngươi thật sự âm thầm luyện hóa Hàm Tân Như Khổ hay sao?”
Lăng Tu Nguyên thu lại hết tất cả pháp bảo rồi nhàn nhạt nói:
“Dù sao thì Uyển Nhi cũng đặt tên cho nó. Thế nên ta cũng muốn khiến cho nó trở nên mạnh mẽ hơn một chút, để tránh việc ngàn năm sau nó hóa thành tro bụi. Thế nên ta đã đặt nó ở trong bí cảnh bản nguyên nuôi dưỡng vài ngày. Chính vì thế nên linh tính cũng tự sinh ra thôi.”
Phương Trần nghe vậy thì hít sâu một hơi. Hắn hít hết không khí lạnh trong đại sảnh, đến mức làm cho đại sảnh trở nên nóng bức. Nóng đến độ làm cho kẻ bị Chí Tôn Bảo Nhân Huyết đánh ngất như Dực Hung cũng khó chịu mà tỉnh dậy. Trong lòng Phương Trần thầm kinh ngạc... Đại năng vẫn cứ là đại năng! Chỉ là con gái đặt cái tên thôi cũng có thể khiến cho vật đó có khí linh! Đúng là ngang ngược thật đấy! Phương Trần suy nghĩ một hồi rồi lập tức nói:
“Có thể để cho Uyển Nhi đặt cho ta một cái tên không? Ta cũng muốn được sư tổ trọng đạo.”
Mặt Lăng Tu Nguyên không đổi sắc đáp:
“Cút đi. Đạo của ngươi chỉ có đạo tìm đường chết thôi.”
Phương Trần:
“...”
Sau đó, Lăng Tu Nguyên lại nói:
“Trên thực tế, thực ra chỗ pháp bảo ta lấy ra đều có linh tính, trừ hai cái pháp bảo rác rưởi mà ta làm ra cho ngươi thôi.”
Lăng Tu Nguyên nói xong thì cười ha ha hai tiếng. Rõ ràng là hắn ta đang phát tiết sự giận dữ mà khi nãy bị Phương Trần đặt bẫy. Nhưng Phương Trần lập tức đáp một cách cực kì chân thành:
"Ta không cho phép ngươi tự nói về pháp bảo mà ngươi luyện hóa như thế.”
Lăng Tu Nguyên tức quá hóa cười:
"Ta trào phúng châm chọc ngươi, mà ngươi còn dám nói chuyện kiểu dở dơ ương ương như vậy với ta có phải hay không? Đây chính là cái tôn sư trọng đạo của ngươi hay sao?”
Phương Trần quỳ xuống nhận sai:
“Sư tổ, ta sai rồi!”
Chương 496 - Sư TổLăng Tu Nguyên tiếp tục nói:
“Bởi vì số pháp bảo mà ta lấy ra đều có linh tính, thế nên qua hành động khi nãy của Nhất Thiên Tam, ta liền biết được rằng năng lực điểm hóa của nó chỉ dừng lại ở pháp bảo Trúc Cơ kì và Kim đan kì. Ví dụ như Yên Cảnh hoặc Hàm Tân Như Khổ chẳng hạn. Thế nên, ngươi đã hiểu chưa?”
Phương Trần nghe vậy thì giật mình. Khi nãy hắn còn tưởng rằng chỉ có Hàm Tâm Như Khổ có linh tính thế nên Nhất Thiên Tam mới đi điểm hóa.
“Như vậy có nghĩa rằng năng lực điểm hóa của Nhất Thiên Tam không tính là rất mạnh mẽ. Ít nhất là nó không mạnh đến mức nghe rợn cả người như trong Thế Giới Thụ nói.”
Lăng Tu Nguyên nói một cách thản nhiên:
"Có điều, khả năng điểm hóa này sau này sẽ còn trở nên mạnh mẽ hơn nữa. Vậy nên sau này ngươi nhớ quan sát kỹ lưỡng một chút nhé.”
Phương Trần gật đầu:
“Vâng! Sư tổ!”
Phương Trần bất chợt nhớ tới một việc. Hắn liền nói:
“Vậy sư tổ, thế còn việc Nhất Thiên Tam điểm hóa ấn Chân Trần của ta thì là như thế nào vậy? Khi mới đầu, đến linh tính ấn Chân Trần cũng chẳng có, chứ đừng nói gì đến khí linh.”
Lăng Tu Nguyên nghe câu hỏi thì bắt đầu giải thích:
“Mỗi pháp bảo có cách ngộ đạo không giống nhau. Trời sinh chúng đã có linh tính rồi. Còn khí linh thì là do đạo vận! Chính vì thế nên bọn hắn sẽ không xuất hiện khí linh đâu. Nếu như đạo vận thay đổi biến thành khí linh, vậy thì có lẽ là có thể trực tiếp thành tiên luôn rồi.”
Phương Trần sững người:
“Thì ra là như thế!”
Lăng Tu Nguyên lại nói:
“Chính vì như vậy thế nên cái mà Nhất Thiên Tam điểm hóa có lẽ là Đạo Vận Hạo Ngọc- nguyên liệu tạo ra ấn Chân Truyền. Chính điều này đã kích phát đạo vận ra, thế nên mới dẫn đến việc Dực Hung ngộ đạo!”
Phương Trần bừng tỉnh. Hắn xoa xoa cằm, ánh mắt sáng lên:
“Nếu như nói như vậy, chẳng phải là nếu ngư ta thu thập được một đống ấn Chân Truyền, sau đó đem tất cả về Phương gia để cho Nhất Thiên Tam điểm hóa, vậy thì có thể giúp cho cả tộc ta được ngộ đạo hay sao?”
Lăng Tu Nguyên nghe Phương Trần nói vậy thì không biết nên khen hắn là ngườu biết bảo vệ gia tộc hay mắng hắn vì tội bất kính trưởng bối trong tông môn trước. Cái chuyện mà tính kế tông môn để giúp đỡ gia tốc này mà hắn cũng có thể nói trước mặt chính sư tổ của tông môn hay sao? Lăng Tu Nguyên tức giận cười nói:
“Ngươi đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa. Ngươi tưởng ai cũng có thể ngộ đạo hay sao? Ngộ đạo chỉ có tác dụng với những người mà bản thân họ có thiên tư ưu việt mà thôi! Nếu như người người đều có thể ngộ đạo, nhà nhà đều có thể ngộ đạo, pháp bảo nào cũng có thể ngộ đạo, vậy thì chúng ta cần gì phải gọi nó là ấn Chân Truyền? Nếu như vậy thì chúng ta đã gọi luôn nó là ấn Xích Tôn, sau đó để cho mỗi người trong Xích Tôn sơn một cái mà dùng rồi!”
Phương Trần nghe vậy thì hiểu ra. Hắn nói với vẻ tiếc nuối:
“Thế thôi vậy.”
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Phương Trần, Lăng Tu Nguyên liền đi đến trước mặt Nhất Thiên Tam và Hàm Tân Như Khổ. Nhánh cây:
“Sư tổ, chào ngươi!”
Cuốc chim:
"Chủ nhân, chào ngươi!”
Lăng Tu Nguyên nhìn thấy Hàm Tân Như Khổ biến thành dáng vẻ giống y chang Nhất Thiên Tam thì rơi vào im lặng. Khi nào trở về hắn phải để cho khí linh nhà mình dạy dỗ lại Hàm Tân Như Khổ thật tốt mới được. Hắn nhất định không thể để chuyện động phủ của bản thân xuất hiện một khí linh giống Nhất Thiên Tam y như đúc được!
…
Lăng Tu Nguyên nở một nụ cười hiền hòa:
"Được rồi, Nhất Thiên Tam, ta và Hàm Tân Như Khổ phải về rồi.”
Nhất Thiên Tam ngốc nghếch nói:
“Vậy tạm biệt sư tổ!”
Sau khi Lăng Tu Nguyên thu Hàm Tân Như Khổ về, Phương Trần liền tiễn Lăng Tu Nguyên rời khỏi động phủ. Đợi đến khi ra đến cửa lớn, khi Lăng Tu Nguyên sắp rời đi, hắn quay lại hướng về phía động phủ phất phất tay. Phương Trần nhìn không hiểu gì cả. Hắn ta đang muốn làm gì vậy? Lăng Tu Nguyên nói:
“Được rồi, ngươi quay về đi. Ta đi đây. Bây giờ ngươi nên xây dựng tốt kiếp thai rồi chuẩn bị trèo lên Xích ton thiên thê đi, có biết chưa?”
Phương Trần lắng nghe lời dạy dỗ một cách nghiêm túc:
"Vâng! Thưa sư tổ!”
Lăng Tu Nguyên gật đầu. Ngay lúc hắn đang định rời đi thì Phương Trần vội vàng nói:
"Sư tổ, à thì, còn hai cái thủ pháp quyết của giày à nội giáp, ngươi xem...”
Lăng Tu Nguyên nghe vậy thì chậm rãi nói:
“À, không có hai cái đấy đâu. Ta lừa ngươi đó. Ta chỉ muốn nhìn cái dáng vẻ giây trước vừa ngạo mạn, giây sau liền tỏ vẻ cung kính của ngươi nên mới lừa ngươi thôi.”
Phương Trần:
“...”
Mẹ nó chứ. Lại bị lừa rồi! Vị sư tổ này đúng là không bao giờ chịu để bản thân bị thiệt mà?! Đợi sau khi về đến đại sảnh, Phương Trần mới hiểu ra cái phất tay ban nãy của Lăng Tu Nguyên là có ý gì. Hắn vừa vào cửa liền thấy hình ảnh một con hổ mệt mỏi nằm thành một đống dưới đất. Dực Hung bị treo cả nửa ngày cuối cùng cũng được thả xuống rồi. Phương Trần kinh ngạc:
“Ngươi bị làm sao thế? Sao giống như cả người bị móc rỗng ra vậy?”
Chương 497 - Ý Chí Như Sắt Thép“Ngươi còn hỏi được nữa à?”
Dực Hung suy sụp uể oải nói:
“Ngươi cứ thử đi ăn xuân dược, sau đó chọn ra 10 nữ tu theo loại mà ngươi thích nhất đi. Sau đó bảo các nàng đến câu dẫn ngươi, nhưng ngươi nhất định không thể làm bất cứ một cái gì hết. Sau đó ngươi sẽ biết vì sao ta biến thành cái bộ dạng này đấy...”
Phương Trần suy nghĩ một chút rồi nói một cách tự nhiên:
“Với ý chí như sắt thép của ta thì ta tin rằng ta sẽ không bao giờ trở nên như vậy.”
Dực Hung cười ha ha hai tiếng rồi trở mình. Hắn không thèm để ý đến Phương Trần. Phương Trần lắc đầu, sau đó ngồi xuống một bên chỉ chỉ trỏ trỏ:
"Nhân sinh giống như biển cả rộng lớn vậy, chỉ có người có ý chí kiên cường mới có thể đến được bờ mà thôi. Ý chí của ngươi yếu ớt như vậy, vậy thì số kiếp đã định sẵn rằng ngươi chỉ có thể bị chết chìm trong đại dương rộng lớn.”
Dực Hung chỉ để lại một bóng lưng hổ mập mạp cho Phương Trần nhìn:
“Vậy thì ta không xuống dưới biển là không được hay sao?”
Phương Trần lắc đầu:
"Xuống biển giống như là một loại thử thách vậy. Cuộc đời con người đúng ra nên kiêu chiến với nhiều thử thách mới đúng.”
Dực Hung:
"Ha ha!”
Khi Phương Trần và Dực Hung còn đang nói những lời vô nghĩa với nhau thì lúc này, Nhất Thiên Tam đang nhảy nhảy đến hồ nước trước đình, nhìn ngó mấy con cá nhỏ trong hồ nước. Phương Trần và Dực Hung nhìn mãi cũng thành quen. Nhất Thiên Tam luôn luôn muốn là một người quảng giao, kết bạn bốn phương. Gặp ai hắn ta cũng chào một câu. Trừ những pháp bảo có linh tính ra thì Nhất Thiên Tam còn thích nói chuyện hỏi han với các loài động vật nữa. Đến cả con chó đi qua đường cũng bị Nhất Thiên Tam kéo lại hỏi chuyện. Quả nhiên không ngoài dự đoán, sau khi Nhất Thiên Tam khóa chặt được mục tiêu, thì hắn ta liền chạy đến hỏi thăm:
"Chào ngươi, ta là Nhất Thiên Tam, ngươi tên là gì vậy?”
Phương Trần nghe vậy thì ánh mắt hắn lướt qua hồ nước, trong đó còn mang theo cảm giác bất lực. Nhất Thiên Tam muốn hỏi thăm cái gì với một con cá không hề có tu vi cơ chứ? Nếu như để cho Nhất Thiên Tam và sư phụ ở cùng nhau, vậy thì mấy con cá ở trong Nhược Nguyệt cốc đúng là gặp họa rồi. Sau đó, Phương Trần đứng dậy định kéo Nhất Thiên Tam trở về. Nhưng vào đúng lúc này, trong cơ thể của Nhất Thiên Tam bỗng xuất hiện một luồng ánh sáng, sau đó luồng ánh sáng liền rơi vào trong cơ thể của con cá vừa được chào hỏi... Sau đó, một luồng khí tức luyện khí nhị phẩm cực kì mạnh mẽ bỗng phóng lên tận trời cao. Phương Trần đang định đi ra lập tức dừng bước chân. Mặt hắn bàng hoàng, toàn vẻ không thể tin, lẩm bẩm nói:
“Dực, Dực Hung, sảy ra chuyện rồi!”
Dực Hung cũng lập tức nhảy dựng lên, kinh ngạc nói:
“Ta biết!”
Cả hai người bọn hắn đều đang dõi theo Nhất Thiên Tam, thế nên chuyện vừa sảy ra là bọn hắn đã phát hiện ra rồi... Chính khi nãy, con cá bình thường mà bị Nhất Thiên Tam hỏi thăm đã đột nhiên có được tu vi luyện khí nhị phẩm giống như một kì tích!
"Chuyện này là như thế nào vậy?”
Phương Trần và Dực Hung vội vàng chạy đến trước mặt Nhất Thiên Tam, sau đó nhìn chằm chằm con cá. Nhưng con cá đó lại giống như chưa hề sảy ra chuyện gì cả, vẫn chầm chậm bơi lội bên trong hồ nước. Giống như nó không hề biết rằng bây giờ bản thân đã sở hữu tu vi luyện khí nhị phẩm vậy... Dực Hung ngẩn ngơ một hồi, sau đó hắn vội vàng tóm lấy Nhất Thiên Tam:
"Ngươi đã làm cái gì vậy?”
Nhất Thiên Tam nói:
"Ta? Ta chỉ chào hỏi một tiếng với hắn ta mà thôi!”
Dực Hung còn muốn hỏi thêm nữa, nhưng lại bị Phương Trần ngăn lại:
"Không cần hỏi thêm nữa, chắc chắn hắn ta chẳng biết cái gì đâu. Có hỏi thêm thì cũng chỉ là ngươi vui là được mà thôi.”
Dực Hung nghe vậy thì ngoan ngoãn ngậm mồm lại. Sau đó ánh mắt của hắn đảo một vòng rồi nói:
"Vậy thì để ta đưa hắn đi kiểm chứng một chút.”
“Đi đi.”
Dực Hung lập tức để cho Nhất Thiên Tam nhảy lên đầu mình rồi chạy ra hậu viện. Còn Phương Trần thì vẫn đứng cạnh hồ nước. Hắn sờ sờ cằm, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm con cá trong hồ. Nhất Thiên Tam bỗng biểu hiện ra được năng lực làm người khác kinh ngạc. Điều này khiến cho trong lòng Phương Trần bỗng dâng lên rất nhiều suy nghĩ. Nhưng bởi vì IQ của Nhất Thiên Tam cực kì có hạn, thế nên Phương Trần chỉ đành tự mình tìm hiểu... Mà trong lúc Phương Trần đang nhìn ngó thì con cá trong hồ tựa như nhận ra điều gì, nó vội vàng tăng nhanh tốc độ bơi, tránh xa Phương Trần... Một lát sau, khi nhìn thấy con cá dần dần bơi mất, Phương Trần bỗng lẩm bẩm nói:
“Chào hỏi với pháp bảo cũng là lúc điểm hóa pháp bảo. Vậy thì chào hỏi với vật sống cũng là giúp cho vật đó đề cao năng lực chiến đấu tạm thời lên trong khoảng 1 khắc hay sao?! Nhất Thiên Tam à, rốt cuộc thì ngươi còn bao nhiêu năng lực làm người khác bất ngờ nữa mà ta chưa biết đây?”
Chương 498 - Dực HungNgười khi nãy kéo Nhất Thiên Tam ra hậu viện để thử nghiệm - Dực Hung - bỗng sáp lại nói:
“Nếu như Nhất Thiên Tam thật sự có năng lực có thể giúp cho vật sống tăng tu vi, vậy thì tại sao mấy con dế mèn được hắn hỏi thăm ở hậu viện ngày hôm qua lại không hề được tăng tu vi?”
Phương Trần nghe vậy thì nhướn mày, nói với vẻ suy tư:
“Có phải bởi vì hôm qua Nhất Thiên Tam còn yếu quá, thế nên hỏi mới không có tác dụng hay không? Ngươi nhìn xem, hôm qua hắn ta mới có tu vi dừng ở Luyện Khí, còn hôm nay thì đã là Trúc Cơ rồi!”
Dực Hung nghe vậy thì cũng cảm thấy có lí:
"Cũng đúng.”
Sau đó, Dực Hung lại nói:
“Khi nãy ta vừa để cho Nhất Thiên Tam hỏi thăm ta 10 lần, nhưng tu vi của ta không hề sảy ra thay đổi gì hết. Ta cảm thấy có lẽ hắn ta chỉ có thể giúp cho những kẻ có tu vi thấp hơn hắn ta hoặc những kẻ không có tu vi nâng cao năng lực mà thôi!”
Phương Trần gật đầu:
"Ngươi làm tốt lắm. Sau này ngươi cứ chăm chỉ đưa hắn ta đi khắp nơi hỏi thăm mọi người. Tốt nhất là cứ đi thăm hỏi những yêu thú mà kiểu già yếu bệnh tật ấy. Ví dụ như ta nhớ rằng ở dưới nơi này của chúng ta có một ổ trùng. Ngươi cứ lôi hết bọn hắn ra để cho Nhất Thiên Tam hỏi thăm một lượt đi! Chỉ có làm như vậy, dưới nhiều tình huống khác nhau và nhiều đối tượng khác nhau, chúng ta mới có thể thu về nhiều kết quả khác nhau.”
Dực Hung:
"Được thôi, Trần ca.”
Phương Trần lại sờ sờ cằm rồi nói tiếp:
“Thực ra thì tu tiên giới không phải là chưa từng có thuật pháp giúp cho người khác lâm thời tăng cường tu vi, nhưng biết Nhất Thiên Tam có khả năng này thì ta vẫn cảm thấy rất vui mừng! Nhất là khi hắn ta còn có thể làm cho một con cá không hề có chút tư chất tu tiên nào nâng cao được tu vi nữa... Vậy thì nếu như tu vi của Nhất Thiên Tam tiếp tuch tăng lên, vậy có khi nào con cá này cũng sẽ tăng tu vi lên theo hay không?”
Đầu óc Phương Trần nhanh chóng lướt qua một loạt suy nghĩ. Sau đó cuối cùng hắn quyết định chờ đến ngày hôm sau, sau khi giúp Nhất Thiên Tam nâng cao tu vi lên rồi lại quan sát thử xem sao. Cuối cùng, Phương Trần tạm gác lại vấn đề này. Hắn để cho Dực Hung dẫn Nhất Thiên Tam đi khắp nơi chào hỏi mọi người, còn hắn thì đi chơi đùa với cầu Chân Trần. Điều mà Phương Trần mong đợi đối với cầu Chân Trần chính là giúp cho toàn gia tộc của hắn được ngộ đạo. Thế nên, vì thể thử nghiệm xem liệu cầu Chân Trần mạnh đến mức nào, Phương Trần liền đưa nó ra ngoại môn một chuyến. Đêm nay, tại Ánh Quang hồ sơn bỗng xuất hiện một người che mặt xuất thần nhập quỷ, trên tay còn cầm một quả cầu. Rất nhiều đệ tử ngoại môn sau khi nhìn thấy hắn đều cảm thấy não bản thân như muốn to ra vậy...
…
Phương Trần bận bịu cả một buổi tối cuối cùng đến nửa đêm cũng quay về Xích Tôn sơn. Đúng như Lăng Tu Nguyên nói, chuyện ngộ đạo này đúng là chỉ có tác dụng đối với những người có thiên tư cực kì tốt mà thôi. Cả một buổi tối, hắn đã đi lừa gần trăm đứa trẻ có tu vi luyện khí tam phẩm rằng có một món bảo bối lớn muốn cho bọn hắn xem, sau đó để cho bọn hắn nhìn quả cầu thật lâu. Nhưng cả quá trình hoàn toàn không xuất hiện tác dụng ngộ đạo của cầu một lần nào cả. Phương Trần âm thầm nghĩ, qua buổi tối hôm nay, từ một góc độ nào đó xem xét thì có lẽ các thiên kiêu chân chính đều đã bị nội môn lấy đi hết rồi. Còn nếu xét về những thiên kiêu lọt lưới còn xót lại ở ngoại môn thì có lẽ chỉ có Tiêu Thanh...ừm, còn có cả bản thân hắn nữa!
Nhưng mặc dù không có ai ngộ đạo, nhưng cũng có vài đứa nhỏ ngoại môn tiếp xúc trước với cầu Chân Trần nhận được một vài điều có ích. Dưới sự ảnh hưởng của cầu chân trần, bọn hắn lập tức cảm nhận được đầu óc của bản thân trở nên thông minh hơn rất nhiều. Bọn hắn nhanh chóng ý thức được người không rõ mặt mũi đang đứng trước mặt mình có rất nhiều nét giống với Phương lão ma trong lời đồn, xét về cả hình dáng lẫn chiều cao. Kể cả xét đến cả sự giống nhau về giày, quần áo đến các phụ kiện khác nữa... Sau khi phát hiện ra, bọn hắn lần lượt phát ra những tiếng gào thét đầy kích động. Phương Trần bị ép đến mức không còn cách nào khác. Hắn chỉ đành thay đổi quần áo thành giống Phương Nhiên, sau đó tiếp tục cầm quả cầu trên tay đi lừa những người khác xem bảo bối. Phương Trần tổng kết lại kinh nghiệm sau một buổi tối đi khắp núi Ánh Quang Hồ, hắn sờ sờ cằm rồi nói:
“Như vậy xem ra tác dụng của cầu Chân Trần chỉ có 3 loại, đó là giúp cho thiên kiêu có khả năng ngộ đạo, đạo yểm và đụng người khác. Cầu Chân Trần có tốc độ nhanh đến mức đến cả bản thân ta cũng không có cách nào có thể tránh thoát được, vậy thì khả năng rằng các tu sĩ có tu vi Kim đan bình thường cũng sẽ khó mà tránh thoát. Nếu ta tăng sức mạnh lên cho nó, vậy có lẽ nó còn có thể mang đến năng lực công kích cực kì mạnh! Thế nên sau này nếu bản thân ta rơi vào tình huống không thể tự bạo được, vậy thì dùng chiêu này để trở thành một thủ đoạn để quấy nhiễu đối thủ cũng không phải là điều không thể!”
Chương 499 - Quả CầuSau đó, Phương Trần hạ một lệnh với cầu Chân Trần:
“Cút ra khỏi nhẫn trữ vật đi.”
Vèo-- Cầu Chân Trần liền đi vào trong nhẫn trữ vật. Thử nghiệm cả một buổi tối, thứ làm Phương Trần mất sức nhất không phải là việc bắt trẻ con hay là dịch dung, mà việc làm hắn cảm thấy cực khổ nhất chính là thao tác ngược! Việc đó dẫn đến chuyện bây giờ hắn cứ mở miệng lại là lời nói ngược. Đúng lúc này.
“Trần ca!”
Người mà đem Nhất Thiên Tam đi khắp nơi chào hỏi mọi người cả một đêm, cũng bận rộn không kém gì Phương Trần- Dực Hung- chạy đến với một vẻ mặt cực kì hưng phấn. Hắn định chạy đến báo cáo kết quả với Phương Trần. Vừa thấy hắn, cũng đúng lúc Phương Trần định hỏi hắn vài vấn đề. Nhưng lúc này Phương Trần lại vô thức xua tay và mở miệng nói:
“Dực Hung, cút ra ngoài.”
Dực Hung:
“?”
Phương Trần vội vàng cười bồi thêm một câu:
“Xin lỗi, thật ngại quá. Miệng ta bị cướp cò rồi.”
Dực Hung tức giận đến mức cả người run lên:
"Ngươi có ý gì cả?”
Phương Trần:
“Đây là vấn đề do pháp bảo của ta. Không phải ta thật sự muốn ngươi cút đi đâu, mà là ta đang muốn ngươi lại đây.”
Sắc mặt Dực Hung trông rất khó coi:
“Ngươi đừng có lừa gạt ta!”
Phương Trần lấy cánh hoa của Tiểu Hoa Vương ra:
"Ngươi lại đây uống hoa trà đi, để ta giải thích cho ngươi nghe. Ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy ta không hề lừa gạt ngươi.”
Dực Hung tỏ ra thỏa mãn cất bước đi đến gần:
"Ừm, ngươi nói đi. Chắc chắn ta sẽ tin lời ngươi mà.”
Phương Trần lấy cầu Chân Trần ra rồi nói:
"Đây, chính là do kẻ này mà ra.”
“Quả cầu này là cái gì vậy?”
Dực Hung nhìn quả cầu tròn trịa màu trắng bóc trước mặt thì giật mình. Nhưng không biết vì lí do gì mà hắn lại có một cảm giác quen thuộc mơ hồ. Sau đó, Phương Trần liền giải thích cho hắn nghe rõ ràng lai lịch của cầu Chân Trần. Sau khi nghe rõ chân tướng sự việc Lệ Phục đã đập nát ấn Chân Trần, biến nó thành cầu, sau đó lại luyện hóa ngược nó ra sao, Dực Hung vừa bất ngờ vừa không biết nói gì. Dực Hung thò tay ra sờ sờ quả cầu trắng tròn của Phương Trần, sau đó hắn lại vội vàng rụt tay lại, do dự nói:
"Vậy, vậy ngươi để cho hắn ta thể hiện một chút đi.”
Phương Trần nghe thế liền trực tiếp hạ lệnh cho cầu Chân Trần:
"Về đây.”
Cầu Chân Trần viu một tiếng, liền bay ra ngoài. Dực Hung nghe vậy liền kinh ngạc đến mức nhảy cẫng lên. Hắn ngẩng đầu nhìn theo quỹ đạo mà cầu Chân Trần bay ra, miệng lẩm bẩm nói:
“Đúng là một pháp bảo thật điên... thật thần kì mà! Quả nhiên đây đúng là phong cách của Lệ tiền bối. Vậy Trần ca, nếu ngươi muốn hắn ta quay trở về thì cứ nói là đi ra là được à?”
Phương Trần gật đầu:
“Đúng vậy!”
Đây là lần đầu tiên Dực Hung chứng kiến pháp bảo ngược đời đến vậy. Hắn trở nên cực kì hưng phấn, vội vàng nói:
“Vậy ngươi mau bảo hắn đi ra đi!”
Phương Trần cũng không nghĩ nhiều mà gật đầu:
“Được!”
Phương Trần vừa ra lệnh xong thì cầu Chân Trần lại viu một tiếng, bay về theo quỹ đạo cũ, đập thẳng vào mặt của Dực Hung... May mà gần đây ngày nào Dực Hung cũng chăm chỉ uống trà, lại thêm việc tu luyện ở trứng Yêu Tổ, thế nên thể phách của hắn trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều! Chỉ một cầu Chân Trần nhỏ bé sẽ không thể tạo thành tổn thương cho hắn được! Sau đó Dực Hung cũng không dám để cho Phương Trần tiếp tục thử nghiệm cầu Chân Trần nữa. Hắn bắt đầu hồi báo lại về chuyện của Nhất Thiên Tam.
Qua một buổi tối đi khắp nơi hỏi thăm, cuối cùng Dực Hung cũng đã biết được giới hạn năng lực của Nhất Thiên Tam là ở đâu. Nhất Thiên Tam chỉ có thể giúp cho mười con côn trùng bình thường không có tu vi tăng tu vi lên cùng một lúc. Nếu vượt quá con số này thì Nhất Thiên Tam sẽ trở nên tê liệt, không có tinh thần. Nhưng Dực Hung có một niềm tin rằng sau này con số này sẽ còn tăng lên nữa, thế nên chúng ta không cần lo lắng. Ngoài ra, Dực Hung còn chạy ra ngoài rừng bắt một con chuột có tu vi luyện khí nhất phẩm về, thêm một con gián tu vi luyện khí tam phẩm nữa.
Hắn để cho Nhất Thiên Tam đến chào hỏi đối phương. Trong số đó thì con chuột luyện khí nhất phẩm tăng tu vi lên thành luyện khí nhị phẩm. Còn con gián thì không sảy ra thay đổi gì hết! Hiển nhiên là nếu đối tượng có tu vi vượt quá luyện khí nhị phẩm thì Nhất Thiên Tam không có cách nào giúp đỡ nữa cả. Phương Trần khen ngợi Dực Hung làm rất tốt, hắn tặng cho Dực Hung một ống cánh hoa coi như phần thưởng. Dực Hung vui không tả nổi. Sau khi Phương Trần uống trà hoa xong, tâm trạng hắn vui vẻ, hỏi một câu:
“Vậy cuối cùng ngươi xử lí con chuột và con gián kia như thế nào?”
Dực Hung vừa uống trà vừa vui mừng nói:
“Dù sao cũng đều là huynh đệ yêu tộc với nhau cả, tất nhiên là ta đem bọn hắn về thả trong phủ để tiếp tục sinh sống rồi!”
Cánh tay của Phương Trần cứng đờ lại, sau đó khóe miệng hắn nở một nụ cười mỉm rồi nói:
“Đồ chó chết!”
Chương 500 - Đề Cao Tu ViSau đó, việc đầu tiên hắn làm chính là thu lại ống hoa của Dực Hung, rồi lại treo hắn ta lên... Một lát sau, vì để diệt trùng, Phương Trần chỉ đành uống thuốc độc, sau đó đem máu độc của mình nhỏ vào mấy vị trí quan trọng trong phủ. Phương Trần nhanh chóng hoàn thành xong lần khử trùng thứ hai kể từ khi hắn đến tu tiên giới! Tất nhiên, Dực Hung- kẻ đang bị treo lên- lại một lần nữa bị mùi hương từ máu độc hun cho ngất đi....
Đến buổi chiều ngày hôm sau, Phương Trần lại cho Nhất Thiên Tam ba lần kiếp lực. Nhưng bởi vì bây giờ tu vi của Nhất Thiên Tam đã là Trúc Cơ nhị phẩm, thế nên hiệu quả của kiếp lực rõ ràng không mạnh nhú trước kia nữa. Lần này sau khi trải qua 3 lần kiếp lực, tu vi của Nhất Thiên Tam cũng chỉ tăng lên thành Trúc cơ tứ phẩm. Nhìn kết quả này, Phương Trần thầm cau mày. Xem ra vẫn là dùng kiếp lực của sư phụ thì hiệu quả sẽ tốt hơn!
Sau đó, Phương Trần lại để cho Nhất Thiên Tam đưa Dực Hung tiếp tục đi hỏi thăm người khác. Còn Phương Trần thì đi tìm Du Khởi, hắn định đi tu luyện. Du Khởi vẫn còn đang bận tu luyện Nguyệt Nha Thiên Trùng Loa Toàn Hoàn, miệng hắn còn đang đọc “Hãy đem bá khí đến đây cho ta mượn...” Phương Trần thấy thế thì đi đến dặn dò hắn đừng niệm lên tiếng, còn bảo hắn hay chăm chỉ đi tản bộ bên ngoài sau đó liền rời đi. Xem ra trong thời gian ngắn sắp tới, Du Khởi khó mà từ bỏ được suy nghĩ muốn chơi đùa với trình tự tu luyện ở trong đầu rồi.
Phương Trần bất lực, chỉ đành quay về Xích Tôn sơn. Giữa đường, khi đi qua núi Ánh Quang Hồ, hắn nhìn thấy mấy đứa nhỏ vẫn còn đang vừa sợ hãi vừa thảo luận về người cầm quả cầu ngày hôm qua. Phương Trần thấy thế thì liền biến thành hình dáng Viêm Hạo rồi cùng nhảy vào thảo luận. Hơn nữa hắn còn dẫn dắt để cho đám trẻ nghĩ rằng người cầm cầu hôm qua có liên quan đến một vị nào đó họ Phương ở Thiên Huyền phong...
Sau đó, Phương Trần quay về Xích Tôn sơn. Hắn bắt đầu dùng kiếp lực xây dựng kiếp thai, sau đó lại uống thuốc độc, rồi lại dùng kiếp lực xây dựng kiếp thai! Sau đó, trong cơ thể hắn nhanh chóng xuất hiện một vòng tròn hình nón... Đến buổi sáng hôm sau, Dực Hung đem theo Nhất Thiên Tam trở về, sau đó hắn ta bắt đầu báo cáo:
"Trần ca, quả nhiên giống hệt như ngươi suy nghĩ, năng lực của Nhất Thiên Tam...”
Phương Trần nghe xong những gì Dực Hung nói thì khóe miệng âm thầm nhếch lên... Quả nhiên không ngoài những gì hắn dự đoán. Sau khi tu vi của Nhất Thiên Tam tăng lên thì năng lực đề cao tu vi người khác của hắn cũng tăng lên theo. Hôm nay, tất cả những người bị Nhất Thiên Tam hỏi thăm đều tăng tu vi lên luyện khí tứ phẩm! Tất cả tu vi chỉ thấp hơn bản thân Nhất Thiên Tam một phẩm giai! Còn về số lượng thì vẫn giống như hôm qua, hắn chỉ có thể thăm hỏi 10 người. Phương Trần sờ sờ cằm, sau đó hắn dẫn Nhất Thiên Tam đến núi Ánh Quang Hồ, tìm vài người phàm để hỏi thăm một chút.
Nếu hắn ta có thể làm vậy trên cả người phàm thì đúng là quá tuyệt rồi! Không nói đến chuyện khác, chỉ nói đến chuyện nếu Nhất Thiên Tam có tu vi đại thừa, vậy thì hắn ta có thể giúp cho người khác tăng tu vi lên độ kiếp. Đó cũng là một điều cực kì đỉnh cao rồi. Chưa nói đâu xa, chỉ nhắc đến Phương gia trước đã. Chẳng nhẽ trong gia phả của Phương gia lại không có người phàm hay sao? Kể cả đó có là đề cao tức thời đi chăng nữa, vậy thì lúc mà hắn đứng trước mặt muội muội giết cả nhà, đột nhiên xuất hiênn thêm một đống pháp bảo được điểm hóa và một đống người phàm chuẩn bị độ kiếp, vậy thì chẳng nhẽ hệ thống còn không chịu nâng cao tu vi lên cho hắn hay sao? Quả nhiên Tiên Nhan thụ không hổ danh là cây tiên mà! Nghĩ đến đây, Phương Trần cười lên:
“Hi hi hi!”
Mà Dực Hung đứng bên cạnh không biết đang suy nghĩ cái gì mà hắn ta cũng cười hi hi hi. Chỉ có một mình Nhất Thiên Tam mù mờ chẳng hiểu gì cả, cuối cùng hắn ta cũng cười theo muộn một nhịp:
“Hi hi hi...”
Trong lúc ba người đang cười hi hi hi thì phía ngoài động phủ có người đi đến! Phương Trần đi ra ngoài thì bắt gặp Thiệu Tâm Hà đàn đứng bên ngoài cửa. Hắn nhất thời kinh ngạc, chắp tay nói:
"Thiệu sư huynh!”
Thiệu Tâm Hà vẫn mang dáng vẻ ôn nhu như ngọc như cũ, hắn ta cười nói:
“Phương sư đệ, ta có chuyện muốn nói với ngươi, bây giờ ngươi có tiện để nói chuyện không?”
Phương Trần nghe vậy thì cười ha ha nói:
"Tiện, tất nhiên là tiện rồi. Mời sư huynh cứ nói!”
Ngay lúc Thiệu Tâm Hà đang định đi vào động phủ của Phương Trần thì bỗng nhiên, ngọc giản của Thiệu Tâm Hà rung lên. Thiệu Tâm Hà thấy thế thì lấy ngọc giản ra rồi nói:
"Xin lỗi nha, sư đệ.”
Phương Trần cười ha ha, tỏ vẻ không để ý nói:
“Xin sư huynh cứ tự nhiên!”
Sau đó, Thiệu Tâm Hà nghe vậy thì ngọc giản ra, một âm thanh lập tức truyền ra ngoài:
"Thiệu sư đệ, không ổn rồi, đệ tử của tông chủ Tôn Xuân Long đi đến Ấn Kiếm Tông rồi làm loạn ở đó rồi. Ngưoi mau đến đây đi!”
Chương 501 - Hóa Giải Tranh ChấpThiệu Tâm Hà vừa nghe tin tức từ ngọc giản thì sắc mặt liền thay đổi. Sau đó hắn nhanh chóng phản hồi lại:
"Bây giờ ta sẽ qua đó liền!”
Sau khi thu lại ngọc giản, Thiệu Tâm Hà nhìn về phía Phương Trần:
"Phương sư đệ, thật xin lỗi. Hồi Long tông có thân phận đặc biệt. Bây giờ ta phải đến Ấn Kiếm phong xử lí một chút.”
Phương Trần nói:
“Không sao cả, sư huynh. Vậy ngươi đi đi, phía ta không có vấn đề gì hết.”
Nghe mấy từ mấu chốt như Hồi Long tông, Ấn Kiếm Phong, sau đó lại liên hệ với câu "làm loạn lên”, Phương Trần cảm thấy có thể lần tranh chấp này có liên quan rất lớn với Tiêu Thanh. Nhưng kể cả mặc dù chuyện này có liên quan đến Tiêu Thanh đi chăng nữa, nhưng dù sao thì đây cũng là Đạm Nhiên tông. Hơn nữa cộng thêm việc Thiệu Tâm Hà đã đi ra mặt xử lí rồi, Phương Trần cảm thấy bản thân không cần thiết phải lộ mặt nữa. Nhưng Thiệu Tâm Hà lại suy nghĩ một lát rồi nói:
"Nếu như sư đệ có thời gian rảnh, vậy thì không bằng ngươi đi cùng ta đi!”
Phương Trần ngẩn người:
“Tại sao?”
Sắc mặt Thiệu Tâm Hà nghiêm túc nói:
“Thánh tử của Đạm Nhiên Tông cũng cần giao thiệp nhiều với những tông môn như này. Bây giờ ta có thể bắt đầu đưa ngươi đi đến để làm quen với bọn hắn! Mà theo như trong lời sư đệ của ta nói, đệ tử của Tôn Xuân Long tông chủ đến làm loạn tại Ấn Kiếm Phong, khả năng chuyện này lỗi sai đến 8 9 phần là do Hồi Long Tông! Thế nên, nếu như sư đệ có thể nhân cơ hội này ra tay để trấn áp đệ tử của Hồi Long Tông thì chắc hẳn có thể lấy đó lập uy. Từ giờ phút này trở đi tên tuổi có thể vang khắp Đông vực rồi!”
Phương Trần than một tiếng:
“Ầy, Thiệu sư huynh à...Bản thân ngươi là chân truyền, vậy mà phản ứng đầu tiên ngươi nghĩ tới lại không phải là đi hóa giải tranh chấp hay sao?”
Thiệu Tâm Hà nghe vậy thì liền tỏ vẻ tán thưởng:
“Thật không ngờ sư đệ lại chỉ nghĩ đến hóa giải tranh chấp, bảo toàn đại cục. Thật không giống như sư huynh ta đây, hành xử lỗ mãng. Quả nhiên đúng là thiên tư của thánh tử mà!”
Phương Trần:
“? Không phải đâu sư huynh, ngươi hiểu nhầm rồi. Nếu như đổi lại là ta thì ta chỉ muốn trấn áp bọn họ mà thôi.”
Thiệu Tâm Hà lại tỏ ra tán thưởng thêm nữa:
“Không sai, muốn bảo vệ cho đệ tử của tông ta để bọn hắn không bị đệ tử của những tông khác bắt nạt, làm nổi bật được uy danh của Đamh Nhiên Tông. Đây cũng là phong phamh mà thánh tử nên có!”
Phương Trần:
“...”
Thiệu Tâm Hà tranh thủ rèn thép khi còn nóng:
"Nếu như đã như vậy, thế thì sư đệ đi một chuyến với ta đi!”
Thiệu Tâm Hà nói xong thì bấm tay niệm pháp quyết. Vô số hỏa diễm xuất hiện trên hư không, tạo nên hình một con thú khổng lồ. Sau đó hắn lập tức kéo Phương Trần đang im lặng lên lưng con thú, sau đó nhanh chóng bay về hướng Ấn Kiếm phong...Trên đường đi đến Ấn Kiếm phong, Phương Trần liền hỏi thăm rõ ràng lai lịch của Hồi Long tông! Qua một khoảng thời gian nữa là sẽ đến bách phong đại chiến rồi! Trên thực tế, trận thi đấu giữa các núi này lag muốn thể hiện được thực lực của đệ tử nội môn. Thế nên Đạm Nhiên tông sẽ mời các tông môn dưới trướng hoặc các gia tộc đến đây để xem thi đấu.
Mà Hồi Long tông chính là một trong số các tông môn dưới trướng Đạm Nhiên tông. Hồi Long tông cách Đạm Nhiên tông cực kì xa. Thế nên mỗi lần bách phong thi đấu với nhau, Hồi Long tông sẽ đặc biệt đi sớm đến Đạm Nhiên tông, sau đó chờ đợi bách phong thi đấu mở màn. Nhưng Thiệu Tâm Hà cũng cảm thấy rất khó hiểu. Bình thường Hồi Long tông chính là tông môn thật thà hiền hòa nhất trong số các tông môn đến đây!
Bắt đầu từ việc bọn hắn sẽ luôn xuất phát đến sớm, kể cả có phải đợi ở Đạm Nhiên tông một thời gian cũng không muốn phải đến trễ. Từ phong cách làm việc này có thể thấy rằng, bọn hắn rất an phận thủ thường. Một tông môn như vậy làm sao lại vô duyên vô cơ gây sự ở Ấn Kiếm tông được cơ chứ? Phương Trần cũng nhất thời trở nên trầm mặc...Điều này khó có thể nói rằng không liên quan gì với Tiêu Thanh- người vừa mới gia nhập Ấn Kiếm tông được....
Tọa kỵ của Thiệu Tâm Hà đúng là không làm hổ thẹn với phong thái của Chân truyền. Hai người bọn hắn mới trò chuyện hai ba câu thôi mà đã tới Ấn Kiếm phong rồi. Vừa tới đỉnh núi Ấn Kiếm phong, ngay lúc Phương Trần và Thiệu Tâm Hà còn chưa đặt chân xuống đất, thì cả hai đã đồng loạt nheo mắt lại nhìn...Ngay trên một lôi đài cực kì lớn ngay đỉnh núi, Tiêu Thanh với sắc mặt lạnh băng đang đứng đối diện với một thanh niên khác. Hai mắt của bọn hắn chứa đầy hỏa khí, giường như đang không ngừng giao nhau ngay giữa không trung...
Điều này càng khiến cho Phương Trần cảm thấy kính nể tọa kỵ của Thiệu Tâm Hà hơn nữa. Đúng là đi nhanh thật đấy! Đây mới đúng là tốc độ mà một chân truyền của tông môn nên có khi đi đến để giải quyết tranh chấp chứ! Nếu như đổi lại là hai người hắn dùng Lưu kim bảo thuyền để đi đến đây thì có lẽ cần đến khoảng gần nửa ngày mới tới nơi. Đến lúc đó, Phương Trần chỉ có thể như gì đó từ trên trời rơi xuống ngay lúc đối phương đang đánh nhau khí thế ngất trời.
Chương 502 - Phương Chân TruyềnMà lúc này đây, trong ánh mắt của Tiêu Thanh đang mang theo một tia sát ý cực kì rõ ràng. Từ sau khi Tiêu Thanh tu luyện ở Thương long sơn mạch trở về, hắn đã bắt đầu có phong phạm của Thiên Kiêu hơn rồi. Nhất là khi so hắn với những người khác, thậm chí so với cả những yêu thú xảo trá chỉ biết chém giết hơn cả nhân loại. Bây giờ hắn ta đã không còn vẻ thiếu niên non nớt khi 12 tuổi nữa, mà ngược lại ở hắn ta dần dần xuất hiện cảm giác sắc bén không phù hợp với lứa tuổi!
Còn người đang đứng đối diện với Tiêu Thanh chính là một thanh niên mặc áo bào thêu hắc long viền vàng, trông cực kì ngông cuồng. Kể cả đối phương có cố gắng thể hiện ra vẻ mặt cực kì nghiêm túc, nhưng điều đó cũng không che lấp được vẻ kiêu ngạo và huênh hoang của hắn ta. Nhất là khí thứ ở trên cơ thể hắn ta, đó là khí tức của tu vi Trúc cơ tứ phẩm! Phương Trần và Thiệu Tâm Hà vừa đặt chân xuống đất liền thu hút rất nhiều ánh mắt. Bên tay trái của Phương Trần là một số nam nữ già trẻ mặc võ phục giống y như nhau. Hiển nhiên bọn hắn đều là người của Hồi Long tông.
Còn bên phải là một đám người mặc trang phục khác nhau. Có kẻ béo người gầy, tu vi cũng không đồng nhất. Nhưng Phương Trần nhìn ra được có lẽ bọn hắn đều là người của Ấn Kiếm tông. Chủ yếu là do giữa đám người này có Triệu Viễn Sơn đang đứng đó! Triệu Viễn Sơn là đệ tử của Ấn Kiếm phong mà ngày trước Phương Trần và Tiêu Thanh đã gặp ở Viêm Quang thành!
Ngày trước, Trương Thiên còn không biết sống chết, hắn ta phái một người tên là Tiêu Hậu, muốn bái Phương Trần làm thầy hòng mưu đồ tính kế Tiêu Thanh, lúc đó là nhờ Triệu Viễn Sơn ra tay giúp đỡ. Phương Trần có ấn tượng tương đối sâu về vị sư huynh lấy việc giúp người làm thú vui này. Thấy Phương Trần và Thiệu Tâm Hà xuất hiện, rõ ràng trạng thái của cả hai bên đều có sự thay đổi rõ ràng. Cả Tiêu Thanh và thiếu niên trên lôi đài đều dừng việc chém giết nhau bằng ánh mắt. Cả hai đều lui về một bước. Bây giờ Thiệu Tâm Hà đến rồi, bọn hắn không thể đấu tiếp được nữa.
Rõ ràng sắc mặt của những người thuộc Hồi Long tông cũng trở nên khó coi hẳn đi. Hiển nhiên là trong số bọn hắn, có người biết đến Thiệu Tâm Hà. Còn những người thuộc Ấn Kiếm tông lại tỏ ra cực kì kinh ngạc. Trong số đó, có một nữ tu để kiểu tóc trông có vẻ cực kì tiêu sái hai mắt sáng rực lên:
“Sư huynh đẹp trai thật đấy!”
Phương Trần nghe vậy thì mỉm cười, trên mặt lộ ra vẻ tự đắc. Lúc này nữ tu ấy lại nhìn sang phía Phương Trần, sau đó nói với vẻ kinh ngạc:
“Vẫn còn một vị sư huynh nữa ư? Wow, trông huynh khỏe mạnh thật đấy!”
Phương Trần:
“?”
Ngay lúc này, Triệu Viễn Sơn vội vàng nói:
“Đừng vô lễ. Đây là Thiệu chân truyền và Phương sư huynh thuộc Xích tôn sơn!”
Mọi người nghe vậy thì đều tỏ ra kinh ngạc, sau đó vội vàng nói:
"Bái kiến Thiệu chân truyền, bái kiến Phương sư huynh.”
Những người thuộc Hồi Long tông cũng nói theo:
“Bái kiến Thiệu chân truyền, bái kiến...”
Nói xong, cả đám người đều đinh cùng nhau hành lễ. Thiệu Tâm Hà nhẹ nhàng đỡ họ dậy. Hắn cười nói:
"Các vị đồng môn không cần đa lễ. Nhưng chỉ có điều, Phương sư đệ vừa mới tấn phong chức chân truyền của bản môn, mong các vị hãy thay đổi cách xưng hô một chút!”
Triệu Viễn Sơn nghe vậy thì lập tức thay đổi sắc mặt. Không ngờ Phương Trần lại tấn phong chức Chân truyền rồi ư? Quả nhiên là như thế! Phương Trần không hề đơn giản giống như trong lời đồn một chút nào! Triệu Viễn Sơn vội vàng nói:
“Bái kiến Phương chân truyền!”
Những người khác:
"Bái kiến Phương chân truyền!”
Phương Trần thấy thế thì mỉm cười gật đầu. Đợi sau khi mọi người nói xong thì hắn mới nói tiếp:
"Các vị không cần khách khí như vậy đâu. Chỉ là chức chân truyền thôi mà, chẳng qua cũng chỉ là hư danh!”
Mọi người đều im lặng. Sau đó, Thiệu Tâm Hà nhìn vêf phía mọi người thuộc Hồi Long tông. Trong ánh mắt sắc bén của hắn còn có mang theo vẻ đạm mạc. Hắn mỉm cười nói:
“Trịnh lão, ta thấy nơi này náo nhiệt thật đấy. Không biết ở đây đã sảy ra việc gì vậy? Có vị nào không phiền nói cho ta nghe hay không?”
…
Lão giả đi đầu Hồi Long môn - Trịnh Thiêm - lập tức nghiêm túc mở miệng:
“Thiệu chân truyền, đây chỉ là chuyện luận bàn giữa các đệ tử với nhau mà thôi, cũng không phải là đại sự gì cả!”
"Luận bàn ư?”
Ý cười trên mặt Thiệu Tâm Hà càng đậm hơn. Hắn nói:
“Bản chân truyền thấy hai người hắn giương cung bạt kiếm với nhau, không giống luận bàn chút nào cả.”
Trịnh Thiêm thấy đối phương còn không hề thay đổi cách tự xưng thì vội vàng khom lưng ôm quyền nói:
"Việc tranh đấu giữa các đệ tử thì cũng nên có phong phạm ý chí thanh niên một chút. Nếu không thì lại hổ thẹn với độ tuổi huyết khí phương cương của bọn hắn rồi.”
Chương 503 - Dùng Ngón Chân Cũng Nghĩ Ra ĐượcThiệu Tâm Hà nghe vậy thì cười cười chứ không nói gì cả. Không khí nhất thời trở nên lạnh hẳn xuống. Trịnh Thiêm nuốt nước bọt. Không biết vì lí do gì, rõ ràng bản thân hắn có tu vi nguyên anh, thế nhưng lúc này, khi đứng trước mặt Thiệu Tâm Hà chỉ có tu vi Kim Đan đỉnh phong, trong lòng hắn lại xuất hiện một cảm giác sợ hãi đến lạ thường...Thiệu Tâm Hà nhìn chằm chằm Trịnh Thiêm một lát thì thu hồi ánh mắt lại. Hắn vừa thu hồi ánh mắt, Trịnh Thiêm liền cảm thấy cơ thể như được thả lỏng. Thiệu Tâm Hà nhìn về phía Triệu Viễn Sơn nói:
"Viễn Sơn sư đệ, chuyện luận bàn này là như thế nào vậy?”
Triệu Viễn Sơn nói:
“Theo như những gì ra biết thì là do trong lúc Tôn Hạ Long thuộc Hồi Long tông đến núi chúng ta du ngoạn, đã đi đến nơi tu luyện của Tiêu sư đệ. Điều này đã mạo phạm đến sự riêng tư của Tiêu Sư đệ. Lúc đó Tiêu sư đệ đã mời đối phương rời đi. Sau đó hai người có nảy sinh xung đột về mặt ngôn từ.”
Tiêu Thanh nhanh chóng bổ xung thêm:
“Hồi bẩm Thiệu sư huynh, tên Tôn Hạ Long này nói, hắn ta chỉ muốn nhìn qua một lát mà thôi, cũng không định làm gì cả. Hắn ta còn nói chỉ có đám phế vật ở núi chúng ta mới đem nơi rác rưởi rách nát này thành bảo bối!”
Hắn vừa dứt lời, sắc mặt của Thiệu Tâm Hà lập tức trửo nên rất khó coi. Kể cả thanh danh của Ấn Kiếm phong ở trong nội môn có không tốt đến mức nào đi chăng nữa, thì cũng không phải là thứ mà Hồi Long tông có thể đem ra để chế diễu được! Lúc này, Phương Trần cũng âm thầm lắc đầu...Đối với chuyện Hồi Long tông chế diễu hành động của Tiêu Thanh, hắn cũng không hề bất ngờ gì cả. Dù sao cũng là vận khí chi tử mà! Thể nào cũng xui xẻo thu hút rất nhiều hỏa lực tử khắp nơi thôi. Thiệu Tâm Hà nhìn về phía thanh niên Tôn Hạ Long rồi nhàn nhạt nói:
“Những lời Tiêu sư đệ vừa nói đều là thật chứ?”
Tôn Hạ Long ôm quyền cúi đầu, bắt đầu xin lỗi:
“Thiệu chân truyền, những lời Tiêu Thanh vừa nói là đúng. Nhưng mà chẳng qua đó chỉ là những lời nhất thời trong lúc tức giận, chỉ là ta xúc động quá mà thôi. Đó không phải là những lời thật lòng ta nghĩ! Bây giờ ta đã tự cảnh tỉnh bản thân, cũng sẽ không đi khắp nơi ăn nói linh tinh nữa. Mong Thiệu chân truyền tha lỗi! Ta đã quyết định sẽ bồi thường cho Ấn Kiếm tông coi như lời xin lỗi! Nếu như Thiệu chân truyền vẫn cảm thấy không thỏa đáng, vậy thì Hạ Long có thể thề sẽ vĩnh viễn không bao giờ bước vào Đạm Nhiên tông nửa bước nữa. Đồng thời ta cũng sẽ tự sám hối kiểm điểm thật cẩn thận trước mặt tất các các đồng đạo khác.”
Phương Trần nghe vậy không khỏi cười ha ha trong lòng. Cái này mà gọi là “tự sám hối kiểm điểm thật cẩn thận” ư? Con mẹ nó, đây không phải là đang uy hiếp à? Rõ ràng hắn muốn ra ngoài nói năng lung tung, còn về việc hắn nói cái gì...Kể cả có dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra được! Phương Trần nghĩ đến đây thì âm thầm cười lạnh một tiếng....Thiệu Tâm Hà hơi híp mắt lại, trong lòng hắn đang âm thầm cân nhắc...Ngay lúc này, Triệu Viễn Sơn nghe thế thì vội vàng nói:
“Thiệu chân truyền, Ấn Kiếm tông chúng ta đã sớm nhận được 1 vạn linh thạch mà Tôn Hạ Long bồi thường rồi. Thế nên chuyện chỉ nói một hai câu trong lúc tức giận của hắn ta, chúng ta đã sớm không để trong lòng nữa rồi.”
Mọi người thuộc Hồi Long tông:
“?”
Vẻ mặt của Tôn Hạ Long tràn đầy vẻ không tin. Hắn ta nói 1 vạn linh thạch lúc nào thế? Thiệu Tâm Hà nghe vậy thì liền nói:
“Tôn Hạ Long trẻ người non dạ, lại có thái độ thành khẩn nhận lỗi, thêm cả việc chư vị ở Ấn Kiếm phong đồng môn đều là người có lòng dạ rộng lớn. Nếu như trước khi ta đến, các ngươi đã tự ước hẹn với nhau bồi thường một vạn linh thạch, vậy thì các ngươi cứ yên tâm mà nhận lấy đi.”
Triệu Viễn Sơn vội vàng nói:
“Vâng!”
Chuyện bọn hắn bị mắng là một đám phế vật cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai nữa. So với việc chấp nhặt thì lần này lại có thể thu được một chút linh thạch, đó mới là chuyện tốt! Mà mấy người của Hồi Long tông nghe Thiệu Tâm Hà dùng một câu kết luận cả cục diện thì sắc mặt trở nên tái xanh. Chỉ với hai câu nói vậy mà bọn hắn đã tổn thất mất 1 vạn linh thạch. Đúng là lỗ to rồi! Nghĩ đến đây, Trịnh Thiêm chỉ muốn tặng cho Tôn Hạ Long hai bạt tai.
Đúng ra hắn không nên để cho tên tiểu tử này chạy lung tung mà! Những năm về trước, Hồi Long tông đều thật thà yên phận, hôm nay gây ra chuyện rắc rối thì cũng thôi đi, vậy mà còn làm tổn thất mất của tông 1 vạn linh thạch...Lát nữa thể nào bọn hắn cũng bị tông chủ- người bây giờ đang đi đến Thiên Huyền phong chào hỏi bạn cũ- mắng cho một trận nên thân cho xem! Sau đó, Thiệu Tâm Hà lại hỏi:
“Vậy còn chuyện tỉ thí này nghĩa là như thế nào đây?”
Tiêu Thanh nói:
“Thiệu chân truyền, Tôn Hạ Long nói hắn ta là người trẻ nhất trong tông của hắn, hơn nữa hắn còn là người có thiên tư xuất sắc nhất. Chính vì vậy nên hắn ta mới được truyền thừa chữ long của trưởng môn sớm! Còn ta cũng là đệ tử nhỏ tuổi nhất của Ấn Kiếm phong. Thế nên ta muốn đánh bại hắn ta, để chứng minh rằng không phải ai cũng có thể đến đạp cho Ấn Kiếm phong của chúng ta một đạp đâu.”