Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch (Bản Dịch)

Chương 28 - Chương 528 - 100 Bậc - Chương 538 - Nữ Tử

Chương 528 - 100 Bậc

Mà sau thi thách đấu thang trời xong, liền đến phần thứ hai là thang Xích Tôn. Mà điều phần này thử thách chính là tư chất. Sau khi biêt điều này, trong lòng Phương Trần lạnh đi một nửa. Thử thách kiểm tra về tư chất ư? Đừng có đùa nữa có được không? Hắn vội vàng đi khắp nơi nghe ngóng, muốn kiếm người để tiết lộ một chút đề thi. Nhưng mà phương thức để kiểm tra tư chất của mỗi người lại khác nhau, thế nên cuối cùng Phương Trần chỉ đành từ bỏ, sau đó đợi ngày mà số phận tự định đoạt. Nhưng mà Lăng Tu Nguyên lại để lại cho hắn một câu:

“Trong lịch sử ghi chép của Xích Tôn sơn, người leo được thấp nhất là 100 bậc. Hy vọng ngươi có thể leo được lên đến bậc thứ 101.”

Phương Trần nghe thấy lời dặn này thì thầm nghĩ trong lòng... Nếu nói như vậy, vậy chỉ cần hắn ta có thể đạt được hơn 100 bậc là sẽ có thể coi như không trở thành người mất mặt nhất, có đúng không?

Tại Xích Tôn Sơn, khi Phương Trần ôm một tâm trạng cực kì thấp thỏm đến được đỉnh Xích Tôn sơn thì nơi đây đã cực kì náo nhiệt rồi. Bình thường đỉnh núi ở Xích Tôn sơn chỉ là một khoảng đất trống cực kì rộng lớn. Nơi đây ngoại trừ nối với Đạm Nhiên điện lơ lửng giữa không trung ra thì không còn vật gì khác cả. Nhưng mà Đạm Nhiên điện bình thường rộng lớn hào hoa giờ đã không thấy tung tích đâu cả, mà đỉnh núi lại giống như thay đổi một diện mạo hoàn toàn mới. Từ một mảnh đất trống không bằng phẳng bây giờ bỗng nhiên xuất hiện một võ trường tỉ thí cực kì rộng lớn. Điều này làm cho Phương Trần cảm thán từ tận đáy lòng. Đây đúng là lợi thế của tu tiên mà.

Tốc độ xây dựng công trình mới nhanh một cách vô lý, nói có là sẽ xuất hiện. Cũng không hề sợ vấn đề sẽ trễ thời gian thi công. Thậm chí kể cả chất lượng xây dựng có tồi tệ quá thì cũng không sợ. Những tu sĩ tu tiên bình thường cũng chẳng sợ mấy loại kiến trúc mềm như đậu phụ. Nó có sập xuống thì cũng chỉ cần phủi phủi mông, sau đó đi ra ngoài là xong chuyện rồi... Chính vì thế nên bây giờ bốn phía xung quanh võ đài đều có khán giả ngồi dày đặc kín mít, đâu cũng toàn người là người. Trong số những người đó có tông chủ của các tông môn bên ngoài, có trưởng lão, còn có cả chấp ấn của các phong tại Đạm Nhiên Tông (phong chủ), thậm chí còn có cả các trưởng lão của Xích Tôn sơn.

Hôm nay bọn hắn tề tựu đông đủ tại đây, thứ nhất là để xem đại điển nhập sơn của Phương Trần, thứ hai là để tham gia nghi thức cử hành bách phong tỉ thí. Thậm chí đến cả sân tỉ võ của Xích Tôn sơn hôm nay cũng không cần dùng đến. Nơi này là chuẩn bị để cho nhóm 10 người mạnh nhất của Trúc cơ kì, kim đan kì và Nguyên anh kì đấu với nhau! Còn các trận đấu bình thường khác của các núi thì sẽ đấu tại các núi luôn, đợi đến khi các nhóm thi đấu của các núi lấy ra được 10 người mạnh nhất, thì lúc đó 10 người đó sẽ đến Xích Tôn sơn để tham gia thi đấu.

Đến khi đó, ánh mắt của tất cả mọi người đều sẽ tập trung trên người các thiên kiêu của nội môn. Nếu như ai đó có thể trở nên nổi bật ở trong trận chiến 10 người giỏi nhất, thể hiện được hết tài năng mình có, sau đó nhận được sự ưu ái từ vị nhân vật lớn nào đó thì có coi như đó là nghịch thiên cải mệnh cũng không có gì quá đáng cả. Những năm vừa qua, đã có mấy trường hợp là những đệ tử bình thường không nhận được sự chú ý nhiều, nhưng khi thi đấu ở bách phong tỉ thí lại mang đến sự bất ngờ cho mọi người, tỏa sáng, thể hiện được hào quang của bản thân ngay tại võ đài của Xích Tôn sơn. Bởi vậy nên người đó được trưởng lão Hợp Đạo nhìn trúng, sau đó một bước lên mây!

Tất nhiên, những chuyện này không hề có liên quan gì với Phương Trần cả. Nhưng mà mặc dù hắn ta đúng thật là không cần thi đấu, nhưng cái sân tỉ võ này có liên quan với hắn. Bởi vì nơi mà hắn đăng thê ngày hôm nay chính là ở đây! Hắn cần phải từ Xích Tôn sơn leo lên thang trời thử thách ở ngay trước mặt các trưởng lão của cả tông, bao hồm cả các nhân sĩ bên ngoài nữa. Đến lúc đó, vị trí khiêu chiến thiên thê sẽ kéo dài đến tất cả các núi trong tông, nếu như có đệ tử nào đó muốn khiêu chiến với Phương Trần, vậy thì có thể từ các núi mà khiêu chiến với Phương Trần luôn...

Lúc Phương Trần đi đến sân tỉ võ, hắn không hề thu hút được sự chú ý của bất cứ ai. Chủ yếu là do ở đây có quá đông người. Trước khi nghi thức cử hành Bách phong tỉ thí bắt đầu, cả sân cực kì náo nhiệt, tu sĩ ở khắp nơi đi lại tự do, năng lực tạo ra tạp âm cũng cực kì mạnh mẽ. Điều này cũng rất bình thường. Mọi người đều rất lâu chưa tham gia hoạt động gì rồi, khó khăn lắm mới có một dịp, thế nên tâm trạng có hưng phấn một chút cũng khó tránh. Mà Phương Trần tìm kiếm một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm được khu vực nơi mà đệ tử Xích tôn sơn đang đứng.

Chương 529 - Chuyện mà Thương Thiên Đang Làm

Vị trí mà bọn họ đứng quan sát khán đài là một vị trí cực kì tốt. Vừa không bị mặt trời chiếu vào để bị nắng, vừa có thể quan sát toàn bộ khu vực thi đấu. Trên thực tế, trừ những đệ tử muốn được các trưởng lão thưởng thức, coi trọng ra, thì cũng có một số đệ tử thông minh khác muốn được các đệ tử trong Xích Tôn sơn đánh giá cao. Dù sao thì do có thiên tư cực tốt, nên mỗi một đời đệ tử Xích Tôn sơn cuối cùng cũng sẽ đảm nhận những vị trí cốt cán bên trong tông môn. Điều này là một điều không có gì để nghi ngờ cả.

Thế nên, có một số lượng không nhỏ các đệ tử tham gia bách phong tỉ thí đều muốn làm quen với các vị lão tiền bối này, nhận được sự công nhận từ bọn hắn. Chỉ cần trong nhà những đệ tử này là những nhà không cần lo lắng về tư nguyên. Hoặc là có một số thay vì quen mấy vị lão tiêng bối, bọn hắn sẽ chọn con đường là tìm một người có tiềm lực trong tương lai để đi theo. Nếu như vậy thì cũng coi như là ôm được một cái đùi to, có thể đảm bảo vinh hoa mấy đời sau nhà mình rồi. Chuyện mà Trương Thiên hiện tại đang làm chính là kiểu như vậy!

Chính vì như thế, thế nên vị trí quan sát của các đệ tử Xíc Tôn sơn bình thường cũng rất thoải mái, tiện cho bọn hắn tìm người để thưởng thức, thậm chí một số thủ hạ được bọn họ công nhận. Lúc đi đến đây, người đầu tiên phát hiện ra Phương Trần là Khương Ngưng Y. Hôm nay nàng mặc một bộ váy màu xanh. Không giống như những người khác đang bận đủ các thể loại chuyện, Khương Ngưng Y vẫn luôn yên tĩnh ngồi nguyên tại vị trí, lưng thẳng tắp. Người ở tu tiên giới không sợ vì tư thế ngồi mà ảnh hưởng xấu đến xương cổ, xương lưng, xương eo, nhưng mà Khương Ngưng Y vẫn giữ được một tư thế ngồi rất tốt, lộ ra chiếc cổ cao trắng như ngọc, thể hiện được một tư thái cực kì hoàn mĩ.

Nhưng mà khi Phương Trần đến gần, nàng giống như phát hiện ra điều gì đó, nhanh chóng quay đầu ngó nghiêng khắp nơi. Khi nhìn thấy Phương Trần, nhất là khi thấy chiếc túi thơm tinh xảo được buộc bên eo hắn, biểu cảm đầu tiên trên dung mạo xinh đẹp của Khương Ngưng Y là giật mình, sau đó trên mặt nàng lộ ra vẻ vui sướng rõ rệt. Nàng cười gọi:

“Sư huynh!”

“Sư muội!”

Phương Trần cười đi tới gần, sau đó hắn liền ngồi xuống bên cạnh Khương Ngưng Y. Vào lúc hắn ngồi xuống, hắn có thể cảm nhận rõ ràng được một ánh mắt lạnh lẽo ghen ghét phóng đến từ xa. Phương Trần dùng thần thức quét qua để nhìn thử, liền thấy ánh mắt này là do Viên Hạo, người đang nói chuyện cùng với Phí Võ nhìn qua. Mà khi Phương Trần vừa ngồi xuống, xung quanh liền truyền đến mấy âm thanh liên tiếp:

"Chào sư huynh!”

“Sư huynh!”

Phương Trần chào hỏi lại với từng người, sau đó ánh mắt hắn dừng lại trên người Ngô Mị đang lung lay sắp đổ. Ngô Mị không hề chào hỏi hắn. Bởi vì bây giờ hốc mất Ngô Mị càng trở nên đen hơn trước. Phương Trần kéo kéo áo của Khương Ngưng Y, nhỏ giọng hỏi:

“Ngô sư đệ làm sao vậy?”

Khương Ngưng Y vừa định đáp lời thì Yên Cảnh cười ha ha truyền âm cho Khương Ngưng Y:

"Ha ha, vừa đến mà đã đụng tay đụng chân rồi, hắn ta gấp gáp thật đấy. Ngươi nhớ phải nói vài câu cự tuyệt, sau đó bày ra dáng vẻ vừa cự tuyệt vừa hoan nghêng đấy. Như thế mới tăng lên một chút tình thú được, có hiểu không?”

Khương Ngưng Y:

“...”

Nhất thời, nàng rơi vào im lặng.

“Ngươi đừng có ăn nói linh tinh nữa.”

Khương Ngưng Y truyền âm lại với Yên Cảnh một câu, sau đó nàng quay đầu nhìn về phía Phương Trần, giả vờ như chưa có chuyện gì sảy ra cả rồi đáp:

“Sau khi Ngô sư đệ đột phá lên Kim đan thì vì quá hưng phấn mà tăng cường độ luyện tập. Hám trưởng lão nói, nếu như không phải vì Ngô sư đệ muốn xem thử quá trình mà sư huynh đăng thê, để tiện thể học hỏi được chút gì đó thì bây giờ đã để cho hắn ta về Linh Mị phong nghỉ ngơi rồi.”

Phương Trần ngẩn người, trong lòng hắn bỗng nhiên xẹt qua một suy nghĩ... Xem bản thân hắn đăng thê để học hỏi ư? Hám trưởng lão à, xem ra ta phải làm cho ngươi thất vọng rồi! Sau đó Phương Trần suy nghĩ một chút. Sau đó hắn lại cảm thấy giường như có gì đó không đúng lắm:

"Linh Mị phong... không phải là cái ngọn núi để mai táng Tiên linh à?”

Từ một góc độ nào đó mà nói thì Linh Mị phong chính là nghĩa trang của Đạm Nhiên tông. Nơi đâu ở đó cũng có người chết nha! Mà Khương Ngưng Y cũng gật đầu đáp:

“Đúng vậy, chính vì nơi đó là nơi mai táng tiên linh, vậy nên mới để Ngô sư đệ đến đó nghỉ ngơi đấy. Bởi vì trước đây Ngô sư đệ từng ngủ ở trong Trường Miên quan của Hám trưởng lão quá lâu, nên nếu như tiếp tục vào đó nữa thì sợ rằng hắn ta sẽ thật sự chết trong đó mất. Thế nên bây giờ nếu như Ngô sư đệ muốn nghỉ ngơi, thì hắn ta chỉ có thể đến Linh Mị phong để chôn xuống mà thôi. Dựa theo yêu cầu của Vong Mị đao, nếu như nhập thổ ở nơi có linh an khí thì sẽ có ích lợi cực kì lớn đối với việc tu dưỡng tinh thần của hắn.”

Phương Trần:

“...”

Chương 530 - Vị Khách Quan Trọng

Mẹ ơi. Nhập thổ vị an ư? Sau đó, Phương Trần nhìn Ngô Mị buồn ngủ đến mức ngã ngang ngã dọc, đầu hắn ta cứ gật gà gật gù thì không kìm được mà lắc đầu. Hắn đi lên chỉnh lại tư thế ngủ cho Ngô Mị, giúp hắn ta cảm thấy thoải mái hơn một chút. May mà thần thể thượng cổ trong người Phương Trần đủ mạnh, thế nên khi hắn giúp Ngô Mị chỉnh lại tư thế ngủ cũng không đánh thức hắn ta dậy. Sau khi xong chuyện, trên mặt tất cả các đệ tử của Xích tôn sơn, bao gồm cả Khương Ngưng Y đều có nét kính phục. Thực ra bọn hắn cũng nhìn thấy vấn đề từ tư thế ngủ của Ngô Mị, nhưng không một ai dám tiến đênz giúp Ngô Mị chỉnh lại tư thế cả. Trừ Tôn Đàm và Khương Ngưng Y là do nam nữ khác biệt ra, tất cả những người khác đều sợ bản thân sẽ đánh thức Ngô Mị dậy. Nhỡ như Ngô Mị thức dậy ở sân đấu, sau đó hắn ta nổi cơn tức giận lúc mới dậy ngay trước mặt tất cả những khách mời và cả những trưởng lão trong tông thì sao. Cảnh tượng đó bọn hắn không dám nghĩ đến. Hơn nữa, ngoại trừ việc có thể bị xử tội vì lỗi làm Ngô Mị thức dậy, thậm chí bọn hắn còn có khả năng sẽ phải gánh chịu công kích chính diện từ Ngô Mị nữa. Một đao Vong Mị đao Kim đan kì không phải là thứ mà ai cũng có thể gánh được. Nhưng hôm nay, sau khi nhìn thấy Phương Trần nhẹ nhàng điều chỉnh lại tư thế của Ngô Mị mà không đánh thức hắn ta dậy, công lực thâm hậu đó làm cho ai cũng phải thán phục... Tất cả mọi người xung quanh quét mắt qua đều mang theo vẻ kinh ngạc như nhau—Chẳng nhẽ đây chính là sức nặng của Chân truyền hay sao? Quả nhiên là ở một đẳng cấp mà bọn hắn không thể với tới!

Sau khi bộc lộ tài năng xong, Phương Trần quay lại ngồi cạnh Khương Ngưng Y. Hắn nhìn ngó xung quanh một vòng rồi nói:

“Tâm Hà sư huynh không có ở đây ư?”

Khương Ngưng Y đáp lời:

“Không có.”

Tôn Đàm ở bên cạnh nói chèn vào:

“Tâm Hà sư huynh đi đón tiếp vài vị khách quan trọng rồi. Tất cả đều là bạn bè cũ năm đó của phụ thân huynh ấy.”

Phương Trần giật mình. Hắn không nghĩ ra được chủ đề gì khác nên đang định ngồi hỏi thăm Khương Ngưng Y về tình hình gần đây, muốn tán dóc một chút trong lúc chờ đến giờ thì ngay lúc này, hắn lại nhìn thấy một hình bóng quen thuộc ở không xa. Khi tầm nhìn của hắn khóa lại trên người đối phương, ánh mắt hắn bỗng khựng lại một nhịp, sau đó không nhịn được mà ho khan hai tiếng. Hắn nhỏ giọng hỏi Khương Ngưng Y:

“Ta có cần qua đó hành lễ không?”

Khuôn mặt thanh lạnh của Khương Ngưng Y lộ ra nụ cười gượng gạo hiếm có:

“Khi nãy sư phụ của ta nói với ta, nếu như muốn chết thì cứ qua đó đi...”

Phương Trần tạm thời không nói gì cả. Hắn cũng không đi qua đó nữa. Bởi vì người có hình dáng quen thuộc đang đứng ở không xa đó chính là Lăng Tu Nguyên. Lúc này Lăng Tu Nguyên đàn đứng nói chuyện với Lăng Uyển Nhi. Hai người họ ngồi trong một góc khuất nói cười vui vẻ, tạo thành một bức tranh phụ từ tử hiếu đẹp đẽ. Sau lưng Lăng Tu Nguyên có hai vị trưởng lão đang ngồi đó một cách cực kì căng thẳng. Một trong hai người ngồi đó là Hoa Kì Dung. Còn người còn lại là một lão giả râu tóc bạc trắng. Nhìn thấy vị lão giả, Phương Trần ngẩn người. Sau đó hắn ngồi sát vào chỗ Khương Ngưng Y rồi hỏi:

“Người đó là ai vậy?”

Khương Ngưng Y nhìn thuận theo hướng mà Phương Trần đang nhìn, nàng cũng theo đó mà vô thức ghé sát lại phía Phương Trần. Lúc này hai người ngồi cực kì sát nhau, gần đến mức mà Phương Trần cảm thấy bản thân hắn có thể cảm nhận được từng sợi tóc của đối phương, mũi hắn còn cảm thấy hơi ngứa ngứa. Yên Cảnh thấy thế thì lập tức hơi động đậy, nhưng lần này nó không nói gì cả… Cái mà khí linh nên học được nhất chính là ngậm miệng đúng lúc. Tôn Đàm ngồi phía sau nhìn hai người họ nhỏ giọng bàn luận giữa võ trường đông đúc như chốn không người, giống như tất cả những sự huyên náo trong thế giới này chẳng liên quan gì đến hai người đó cả. Hai người bọn hắn như tạo thành một thế giới riêng vậy. Nàng ấy thấy thế thì bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ:

“Tên khốn kia nếu hắn ta muốn nói thầm thì chẳng nhẽ không biết truyền âm hay sao? Lại còn giả vờ cái gì cơ chứ? Đúng ra ta không lên được chức chân truyền đã cảm thấy khó chịu rồi.”

Trong lúc Tôn Đàm còn đang bận khó chịu, thì Khương Ngưng Y đã nhìn rõ được đối tượng mà Phương Trần hỏi. Nàng nói:

“Đó chính là sư phụ của Uyển Nhi, Trương Hòa Phong trưởng lão!”

Phương Trần nghe vậy thì nhìn một lượt, đánh giá cẩn thận Trương Hòa Phong, sau đó hắn nhỏ giọng nhận xét:

“Nhìn trông khỏe mạnh thật đấy.”

Khương Ngưng Y nghe thấy hắn nói thế thì bị chọc cười, sau đó nàng đáp phụ họa:

“Đúng thật là Trương Hòa Phong trưởng lão có vẻ ngoài trông rất chính phái. Hắn ta ngồi đó cùng Hoa trưởng lão khả năng là do lo lắng sư tổ có yêu cầu gì đó thì bọn hắn có thể xử lý kịp thời. Đúng ra thì cũng chỉ cần một mình Trương trưởng lão ở đó là đủ rồi, nhưng Hoa trưởng lão lại nói do thân phận của sư tổ rất tôn quý, thế nên nàng ấy nhất định phải tới đây. Thế nên tất cả những khách tới bái phỏng đan phòng sẽ đều được sư phụ của ta thay thế tiếp đón.”

Chương 531 - Nghe Lén

Phương Trần vừa nghe vậy thì hắn ta liền nhạy cảm nhận ra được điều gì đó không đúng lắm ở đây. Không phải mới cách đây một khoảng thời gian ngắn, Hoa trưởng lão còn luôn miệng oán trách về sư tổ hay sao? Hôm nay làm sao thế? Chẳng nhẽ nàng ấy nhận được cái gì đó tốt rồi hay sao? Lăng Tu Nguyên ngồi cạnh Lăng Uyển Nhi, hắn ta cảm nhận được ánh mắt của Phương Trần cứ quét khắp nơi thì khóe miệng nhếch lên.

“Cha, cẩn thận một chút, đừng lộ liễu quá…”

Lúc này, Lăng Uyển Nhi âm thầm kéo nhẹ góc áo của Lăng Tu Nguyên, khuôn mặt nàng tràn đầy vẻ căng thẳng. Phụ thân nàng nói do mỏ quặng khó khăn lắm mới có kì nghỉ, thế nên hắn ta muốn đi vào đây để xem một chút, tăng tầm hiểu biết, để xem những người đến đây tỉ thí lợi hại đến mức nào. Vì thể thỏa mãn nguyện vọng của phụ thân, Lăng Uyển Nhi chỉ đành cầu xin sư phụ của mình, tìm một cách nào đó để giúp cho phụ thân có thể vào đây. Nhưng mà Lăng Uyển Nhi cũng cảm thấy rất kì lạ. Vì sao dạo gần đây mỏ quặng cứ được nghỉ phép hoài vậy? LĂng Tu Nguyên cảm nhận được sự căng thẳng của Lăng Uyển Nhi thì cười ấm áp nói:

“Được rồi, cha sẽ chú ý cẩn thận mà.”

Lăng Uyển Nhi lại nói với vẻ hưng phấn:

“Đúng rồi, cha à, hôm nay lúc ta ngủ dậy, ta cảm thấy hình như ta sắp lên tu vi trúc cơ rồi. Sư phụ nói rất có khả năng ta chính là thiên đạo trúc cơ. Nếu như thật sự là như vậy thì ta có thể giống với Tiêu Thanh ca ca rồi!”

Lăng Tu Nguyên nhất thời giật mình vui mừng nói:

“Giỏi quá. Con gái ta quả nhiên là giỏi hơn ta rất nhiều rồi. Đao cơ của cha không tốt lắm, một nửa là địa đạo, một nửa là nhân đạo. Mấy vị tiền bối kim đan kì trong mỏ quặng nói đó là do căn cơ của ta không đủ thâm hậu, vậy nên mới dẫn đến tình huống như thế này! Chính vì thế nên Uyển Nhi à, ngươi phải tập trung luyện những thứ cơ bản cho tốt, có biết không? Có như thế thì ngươi mới có thể giống như Tiêu Thanh ca ca của ngươi được chứ.”

Lăng Uyển Nhi gật đầu thật mạnh:

“Dạ!”

Phương Trần vẫn luôn ngồi nghe lén nãy giờ, vậy nên hắn nghe hết những lời mà Lăng Tu Nguyên nói thu hết vào trong tai. Sau khi nghe xong, hắn vô thức chép chép miệng. Trúc Cơ thật sự của Lăng Tu Nguyên vừa không phải nhân đạo, mà cũng chẳng phải địa đạo nha… Mà cái việc lừa gạt con gái như này cũng chẳng phải việc gì tốt lành mà con người nên làm nha. Đúng là một tên đại năng gian xảo mà!

Vào đúng lúc này, Lăng Tu Nguyên quay đầu một cái không biết là vô tình hay cố ý, hắn ta cười híp mắt lại nhìn về phía Phương Trần. Phương Trần thấy vậy thì kinh ngạc giật mình. Chắc là không đến mức đến mấy cái này mà sư tổ cũng nghe thấy đâu nhỉ? Khương Ngưng Y cũng bị dọa cho giật mình, nàng vội vàng ngồi thẳng lại. Cả hai người đều giống như học sinh lén lút nói chuyện riêng trong giờ học bị thầy cô bắt tại trận vậy. Lăng Tu Nguyên nhìn Phương Trần một cái rồi thu hồi tầm mắt lại rồi truyền âm nói:

“Quan tâm đến ta ít thôi, đừng có nhìn về phía bên này suốt như thế nữa. Ta không muốn thu hút sự chú ý, có biết chưa?”

Phương Trần truyền âm nói:

“Vâng, thưa sư tổ! Nhưng mà không phải do ta hiếu kì muốn dò xét đờ tư của ngươi đâu. Thật sự là do ngươi giống như đom đóm sáng trong đêm vậy, chiếu sáng cả thế gian này. Thế nên ta không thể không bị ngươi thu hút, cũng không kìm được mà bị ngươi thu hút.”

“Cút đi!”

“Dạ vâng.”

Lăng Tu Nguyên tiếp tục nói:

“Rất nhiều năm rồi ta không được xem bách phong tỉ thí. Chắc là cũng phải gần mười năm rồi. Lần này ta đặc biệt đến đây là vì ngươi đó. Ngươi phải chuẩn bị cho tốt có biết chưa?”

Phương Trần mới nghe vậy thì cảm thấy cực kì cảm động. Sau đó hắn cẩn thận suy nghĩ một chút thì bỗng nhiên không thấy cảm động nữa. Con mẹ nó chứ, bách phong tỉ thí không phải là mỗi mười năm mới diễn ra một lần hay sao? Lăng Tu Nguyên lại nói tiếp:

“Lần này ta từ Đức Thánh tông trở vể nhận được một đám yêu thú và thiên ma. Nếu như lần này ngươi lên thang trời không tốt, vậy thì không có phần của ngươi đâu.”

Phương Trần vừa nghe vậy thì liền bày ra một vẻ mặt cực kì nghiêm chỉnh:

“Ta nhất đinh sẽ phá vỡ kỷ lục của tông môn chúng ta, đem vinh quang về cho Xích Tôn sơn. Đến lúc đó, chắc chắn tiên tổ sẽ giao cho ta quyền lợi được chọn lựa thiên ma mà có đúng không?”

Lăng Tu Nguyên chầm chậm nói:

“Ngươi cứ ngồi đó mà khoác lác đi, nhưng đừng có lôi tiên tổ vào đây. Hắn ta ở trên trời sẽ cảm thấy đen đủi đấy.”

Phương Trần nhìn thấy Lăng Tu Nguyên uyển chuyển từ chối yêu cầu của mình thì nhất thời ngậm mồm không nói gì nữa. Bởi vì đã nhận được lời cảnh cáo của Lăng Tu Nguyên, vậy nên thời gian sau đó, Phương Trần ngoan ngoãn ngồi nói chuyện câu được câu chăng với Khương Ngưng Y. Một lát sau. Ong! Ong! Ong!...

Chương 532 - Chín Tiếng Chuông

Chín tiếng chuông vang vọng từ đỉnh Xích Tôn sơn vang đi khắp cái núi trong nội môn. Sau khi tiếng chuông kết thúc, cả đỉnh núi Xích Tôn sơn đúng ra còn rất nhiều tạp âm bỗng nhiên rơi vào một bầu yên tĩnh. Ngay sau đó, từng màn nước cực kì lớn từ các phong đầu của Đạm Nhiên tông bỗng dâng thẳng lên không trung. Ngay tại trung tâm sân đấu của Xích Tôn sơn, Dư Bạch Diễm hóa thân thành dư quang, chân đạp vào trong hư không, tứ phương đều có vân quang vây xung quanh, tạo thành một vân đài bằng mây ngũ sắc cực kì rộng lớn.

Hôm nay hắn ta không mặc những bộ y phục giản dị như ngày thường nữa, mà đổi lại hôm nay bọn họ mặc một bộ y phục cực kì hoa kệ, đầu đội kim quan. Điều này làm cho khuôn mặt thiếu niên của hắn ta không nhưng không mất đi vẻ uy nghi mà còn làm cho cả người hắn ta tăng thêm mấy phần trịnh trọng. Dư Bạch Diễm yên tĩnh đứng ngay giữa vân đài, kim quang bắn ra hóa thành một mặt giấy vàng. Dư Bạch Diễm cũng không nói mấy lời khách sáo, hắn ta trực tiếp cao giọng nói:

“Hôm nay chính là ngày Đạm Nhiên tông tổ chức Bách phong tỉ thí! Xích Tôn sơn của tông chúng ta cũng vừa có them thiên kiêu đó chính là Phương Trần- Phương chân truyền. Hôm nay ta sẽ tổ chức lễ điển nhập sơn, đăng Xích Tôn thiên thang. Mọi việc sẽ cùng được tổ chức vào ngày hôm nay. Làm phiền các vị ở đây cùng nhau làm chứng!”

Tất cả mọi người cùng nhau gật đầu. Phương Trần vô thức hít một hơi khí lạnh. Dư Bạch Diễm đúng là chẳng tỏ ra khách sáo một chút nào nha. Hắn còn tưởng rằng mấy lời phát biểu đầu buổi sẽ diễn ra cả nửa canh giờ mới đúng chứ! Sau khi câu trước vừa dứt lời, giọng Dư Bạch Diễm lại vang vọng khắp cả đỉnh núi:

“Thăng Xích Tôn thiên thang!”

Hắn ta vừa dứt lời, đầu tiên cả võ trường rơi vào yên tĩnh. Sau đó, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào ngay giữa lôi đài. Giây tiếp theo, ngay giữa lúc cả võ trường đang vô cùng yên tĩnh, có một thân ảnh mặc một bộ y phục màu xanh hạ xuống ngay giữa trung tâm võ đài. Khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt cực kì bình tĩnh, trên mặt đầy vẻ lạnh lùng, quanh người hắn có hồng quang của khải giáp thần tướng bao phủ, tấm lưng hắn thẳng tắp, dáng người cực kì ngạo nghễ. Trong một khắc ấy, có một luồng sức mạnh kinh thiên động địa vụt lên từ trên mặt đất, khí thế như xé rách cả bầu trời! Luồng sức mạnh đó từ từ hạ xuống, tạo thành từng bậc từng bậc thang cũng cứ thế xuất hiện! Giây phút này, ánh mắt của tất cả mọi người xung quanh đều tập trung vào hình bóng đang đứng ở trung tâm võ đài.

Vào giây phút khi Phương Trần xuất hiện, ánh mắt của tất cả người bên ngoài tông môn đều tập trung lại, trong đó thể hiện rõ sự kinh ngạc. Màn sương hồng phủ quanh bóng người mặc áo xanh cực khì thu hút mắt người nhìn. Quả nhiên không hổ là Thần tướng đạo cốt của Phương gia- nơi có tư chất tiên nhân trong truyền thuyết! Hơn nữa, sau khi mọi người cảm nhận được khí tức của Kim đan lục phẩm trên người hắn, điều này càng làm cho mọi người vô thức mà hít một hơi lạnh.

Mặc dù tiếng tạo ra rất nhỏ, nhưng vì số lượng người rất đông nên cung xtaoj ra chút tạp âm. Hơn nữa có lẽ do mọi người hút bớt khí lạnh nên không khí ở trong võ trường bỗng nóng lên trong chốc lát. Các trưởng lão của Đạm Nhiên Tông không thay đổi sắc mặt mà khởi động trận pháp, hút những luồng không khí tương mới khác từ bên ngoài đi vào, dung linh lực để làm mát, điều chỉnh lại nhiệt độ không khí. Sau đó, mọi người có mặt ở đó nhịn không được mà âm thầm truyền âm nói chuyện với nhau:

“Lần này từ Phương gia xuất hiện một con Kỳ lân như vậy, xem ra tương lai trong khoảng ngàn năm tới sẽ thay đổi thế cục của các thế gia trong tiên giới đây mà.”

“Sợ là không cần đến nghìn năm nữa đâu! Có lời đồn nói mới một tháng trước, tên Phương Trần này mới có tu vi luyện khí kì mà thôi. Vậy mà mới qua một tháng, hôm nay hắn ta đã có tu vi Kim đan lục phẩm rồi. Cứ như này thì sợ rằng chỉ cần sang năm thôi hắn ta sẽ lên đến tu vu đại thừa cũng không chừng ấy chứ?”

“Ăn nói bậy bạ, một tháng mà có thể lên được đến tu vi Kim đan ư? Ngươi làm thử cho ta xem nào?”

“Sự thật là do trước đây người ta vẫn giả bộ là bản thân có tu vi luyện khí tam phẩm mà thôi. Còn vì sao người ta phải làm vậy thì có lẽ là do muốn ở lại ngoại môn để phối hợp với Lâm Vân Hạc- người bạn hảo hữu chí giao của phụ thân hắn là Phương Cửu Đỉnh để cùng nhau cổ vũ kích lệ các đệ tử ngoại môn của Đạm Nhiên tông mà thôi!”

“Loại chuyện vô nghĩa vô lý như vậy chỉ có ngươi mới đi tin mà thôi. Người không vì mình trời tru đất diệt, tu vi của hắn ta có thể là giả bộ, nhưng ta không tin bản thân hắn ta lại là người tốt đến như thế.”

Chương 533 - Bức Thư

“Hắn ta ở ngoại môn không phải là vì muốn lấy việc làm nhục các đệ tử khác để làm thú vui hay sao? Hắn ta có tư chất tốt nhưng điều đó không có nghĩa là phẩm chất của hắn ta cũng tốt như vậy. Tên này cũng chỉ là một tên ngông cuồng hống hách mà thôi. Vị hôn thê trước kia của chắt của nhạc phụ của hang xóm của chú rể của ta trước kia từng sống ở Ngụy thành. Thế nên hiểu rõ tính tên này như lòng bàn tay vậy.”

Bởi vì tất cả mọi người ở đấu trường chỉ bàn tán về Phương Trần qua truyền âm, vậy nên ở sân đấu võ vẫn là một khung cảnh cực kì yên tĩnh. Tất cả các trưởng lão của Đạm Nhiên tông, bao gồm cả Lăng Tu Nguyên đều nhìn về phía Phương Trần, khóe miệng tất cả mọi người đều lộ ra nụ cười hài lòng. Phương Trần dùng chiêu này để chấn áp khí thế cực kì tốt. Điều này có thể trực tiếp chứng minh rằng bây giờ Thiên kiêu của Đạm Nhiên tông bọn hắn mạnh đến mức nào!

Rất lâu rồi Đạm Nhiên tông chưa hề thể hiện võ lực của mình ra, cộng thêm việc vấn đề liên quan đến địa vị, thế nên bọn hắn cũng không tiện phái cường giả của tông môn đến để khoe khoang thực lực ra trước mặt quan khách. Nhưng hôm nay, Phương Trần bộc lộ tài năng như thế đã có thể thể hiện được sự mạnh mẽ trong nội môn Đạm Nhiên tông cho mọi người xem rồi! Nhưng mà sau khi sự hài lòng qua đi, trừ Lăng Tu Nguyên đã nhìn đến quen ra, tất cả các vị trưởng bối khác của Đạm Nhiên tông đều cảm thấy nghi ngờ… Từ bao giờ mà tên tiểu tử này đã là Kim Đan lục phẩm rồi? Mà Ngô Mị- người không biết đã tỉnh ngủ từ bao giờ- cũng đang trừng to đôi mắt với quầng thâm đen kịt kinh ngạc nhìn về phía Phương Trần. Hắn ta khàn giọng nói:

"Sư, sư huynh mạnh thật đấy! Nếu như ngày hôm đó mà sư huynh sở hữu sức mạnh như vậy, vậy thì chẳng phải ta sẽ bị đánh bại chỉ trong 1 chiêu hay sao?”

Tôn Đàm nhìn thấy hắn ta không gắt ngủ thì cảm thấy kinh ngạc, sau đó nàng ta bĩu bĩu môi:

“Kể cả ngày hôm đó hắn ta không có sức mạnh đến như vậy thì cũng có thể dễ dàng đánh bại ngươi chỉ trong 1 chiêu. Chẳng qua hôm đó hắn ta cố tình nhận chiêu từ ngươi mà thôi!”

Tôn Đàm không muốn tiếp nhận sự thật rằng người bị đánh bại chỉ trong một chiêu chỉ có bản thân nàng ta, thế nên nàng ta cho rằng khi Phương Trần đánh với Ngô Mị chắc chắc Phương Trần vẫn đánh giữ sức, không hề đánh hết mình. Ngô Mị gật nhẹ đầu:

"Cũng đúng!”

Đồng thời lúc đó, bên ngoài cửa Đạm Nhiên tông, Lâm Vân Hạc đang ngồi bên trong tiểu viện với khuôn mặt không chút biểu cảm. Hắn ta lấy ra một miếng ngọc giản, bắt đầu ghi chép. Hắn ta định đem tất cả những việc sảy ra ngày hôm nay ghi lại dưới phương thức dùng hình ảnh để ghi vào ngọc giản, sau đó đưa tặng cho Phương Cửu Đỉnh- người đang ở chiến trường Thiên Ma.

Nhưng sau khi nhìn thấy biểu hiện của Phương Trần, hắn ta quyết định vẫn sẽ ghi chép lại, nhưng sau này hắn ta chỉ đưa ngọc giản của Ôn Tú của Phương gia mà thôi, sẽ không đưa cho Phương Cửu Đỉnh nữa. Bên phía Phương Cửu Đỉnh, hắn ta sẽ đưa một bức thư mà bản thân sắp xếp lại sự việc rồi kể là được rồi, tránh cho việc tên khốn kiếp Phương Cửu Đỉnh kia ngày ngày đem cái việc này ra để huênh hoang… Còn ở Nhược Nguyệt Cốc, Lệ Phục đứng trên hư không. Hắn ta điều chỉnh hình ảnh phản chiếu qua màn nước đến trước cái cây lớn rồi nhàn nhạt nói:

"Nhìn xem, xem xem sư huynh của ngươi tài giỏi biết bao. Dùng uy lực của Thần thể thượng cổ quét ngang Đạm Nhiên tông không là vấn đề gì cả!”

Cái cây đại thụ bị Phương Trần đập cho một cái, đến bây giờ vẫn đang trọc lốc rơi vào im lặng, không đáp lời… Trong lúc mọi người xung quanh mỗi người ôm một suy nghĩ, thì Phương Trần ngẩng mặt lên nhìn về hướng từng bậc từng bậc thang nho nhỏ xuất hiện. Bậc thang cực kì nhỏ, diện tích của nó chỉ đủ một người đứng. Ánh mắt của Phương Trần nghiêm lại, trong lòng hắn ta bỗng nảy ra một suy nghĩ. Chỉ có một xíu diện tích bé tí này, một người đứng còn khó, vậy mà còn muốn cái mà mà kẻ thách đấu đứng ở đây nữa chứ? Sau đó, Phương Trần xua tan đi suy nghĩ muốn chửi mắng trong lòng, hắn bắt đầu đặt chân bước lên Thiên thang. Khi hắn ta vừa bước lên bậc thang đầu tiên, Dư Bạch Diễm liền cao giọng tuyên bố:

“Khiêu chiến thiên thang, mở!”

Hắn ta vừa dứt lời, Phương Trần lập tức cảm nhận được một luồng sức mạnh vô hình quấn lấy lên cơ thể mình. Luồng sức mạnh này không hề gây nên hạn chế gì đối với sức mạnh của hắn cả, mà cái nó hạn chế duy nhất đó là làm cho hắn không có cách nào nhảy lên hoặc bay lên được. Sau khi cảm nhận được luồng sức mạnh áp bức này, Phương Trần âm thầm lắc đầu. Điều này làm hắn ta không thể không từ bỏ suy nghĩ muốn bay một phát lên luôn đỉnh của nghìn bậc thang!

Chương 534 - Quyết Đấu

Quy định của khiêu chiến thiên thang có hạn chế. Mỗi người chỉ có thể leo từng bậc từng bậc thang mà lên, không thể trèo một lúc hai bậc thang được! Mà khi Phương Trần vừa bước lên bậc thang thứ nhất, hắn lập tức đã muốn bước lên bậc thang thứ hai. Nhưng đúng lúc này, bậc thang chật hẹp bắt đầu kéo dài ra. Một hình bóng mơ hồ bắt đầu xuất hiện… Mọi người thấy thế thì kinh ngạc, không khỏi nhao nhao bàn luận:

“Mới bậc thang đầu tiên mà đã có người muốn khiêu chiến ư?”

“Đệ tử của Đạm Nhiên tông không để lại cho chân truyền chút mặt mũi nào như vậy ư?”

“Nhưng mà mới lên bậc thang đầu tiên đã có người khiêu chiến, như vậy mới đáng để xem chứ. Có thể là do Đạm Nhiên tông cố ý sắp xếp, chỉ vì để thỏa mãn sự vui vẻ của người xem cũng không chừng…”

Kết quả, người đó vừa dứt lời, bậc thang đột nhiên lại xuất hiện một đống bons người chi chít nhau. Đúng ra bậc thang chỉ có thể vừa đủ cho một người đứng bỗng nhiên biến rộng ra, nhanh chóng biến thành một sân đấu cực kì to lớn, còn to hơn cả lôi đài tỉ võ của võ trường! Mọi người xung quanh:

“…”

Cả các trưởng bối Xích Tôn sơn và cả các đệ tử đều ngẩn người. Khương Ngưng Y cau mày lại, trong mắt nàng xuất hiện ý lạnh. Những người này có lẽ đều là người mà Viên Hạo xúi dục mà đến cũng nên nhỉ? Khương Ngưng Y không quay đầu lại, nàng cũng không hề dùng thần thức đi xem thử biểu cảm lúc này của Viên Hạo như thế nào. Nhưng sau khi kết nối những chuyện gần đây sảy ra trong nội môn lại, nàng lập tức có thể đoán định mọi thứ đều là do Viên Hạo gọi đến đây cả. Nhưng mà lúc này đây, khuôn mặt Viên Hạo cũng đầy vẻ bất ngờ. Đúng là hắn ta có sắp xếp người thật! Nhưng… hắn ta không hề xếp nhiều người đến vậy, mà hắn ta cũng không bảo rằng sẽ lên hết như thế này mà!

Tất cả những người đó đều đến từ các núi trong nội môn. Bọn hắn đều đến từ các núi khác nhau, bước vào bậc thang của khiêu chiến thiên thang, mục đích là muốn đến thách đấu với Phương Trần. Mà lúc này, Phương Trần nhìn đám người, mặt không đổi sắc mà đứng yên một chỗ đợi. Hắn hiểu rõ đám người này là từ đâu tới hơn bất cứ ai khác! Những hình bóng dần rõ ràng, hóa thành những đệ tử với từng khuôn mặt khác nhau.

Phương Trần thấy vậy thì lễ mạo mà lấy ra chiếc rìu ám long chưa đặt tên do Lăng Tu Nguyên luyện, nhưng hắn không hề có ý định ra tay. Khi tất cả những đệ tử xuất hiện, có hai người trong số đó mang vẻ mặt đầy sự phẫn nộ, đúng ra định quay người mắng Phương Trần một trận cho bõ, nhưng sau khi bỗng nhiên thấy xung quanh mình có nhiều người như vậy thì ngẩn người… Tại sao lại... Có nhiều người xung quanh như thế này? Trong lúc hai người đang đứng hình, đột nhiên có người hét lớn:

“Phương Trần, ta phải quyết đấu một trận với ngươi!”

Một đệ tử Trúc cơ kì hét lớn:

"Phương Trần, ngươi phải đấu với ta trước! Ha ha, ta đã chờ ngày này quá lâu rồi!”

Một người khác lại phẫn nộ hét lớn:

“Không được, Phương Trần, ngươi phải đánh với ta trước, ngươi còn định đè thấp tu vi xuống ư!”

Còn có một người khác nữa, vẻ mặt hắn ta tràn đầy vẻ kích động và sùng bái:

“Phương sư huynh, ta là người rất ngưỡng mộ ngươi! Hôm nay ta đến đây không phải là để thách đấu với ngươi, mà ta chỉ muốn xin người nói chuyện với ta một lát mà thôi…”

Từng âm thanh tầng tầng lớp lớp thi nhau vang lên, cả bậc thang đầu tiên của thách đấu thiên thang lập tức trở nên cực kì ồn ào, tạp âm xung quanh vang lên như cái chợ ở đầu đường. Mà điều thú vị nhất chính là ai ai cũng yêu cầu được đấu riêng hoặc được ở riêng với Phương Trần, tất cả mọi người đều đang tranh dành thứ tự thách đấu trước sau. Mà Phương Trần cũng không hề cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ, hắn để cho tất cả các sư đệ sư muội nói ra hết những lời mà bản thân bọn hắn muốn nói. Chính vì như thế, vậy nên tiếng chửi “lão chó Phương” của hai người mặt đầy vẻ phẫn nộ ban đầu giờ đây bị ép cho chìm nghỉm không còn nghe thấy gì nữa...

Sau khi thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đang đứng quan sát, nhất là những khách mời đều không nhịn được mà trợn mắt há mồm. Xem ra “nhân duyên” của tên Phương Trần này tốt thật đấy! Nhìn thấy cảnh này, xem ra số người yêu hắn và số người hận hắn ở trong nội môn Đạm Nhiên tông đều cực kì đông nha! Sau khi đợi mọi người ồn ào một lúc lâu, Phương Trần cảm thấy cũng đến lúc rồi, thế nên hắn liền hắng giọng, âm thanh đè át hết tiếng ồn của tất cả mọi người:

“Các vị sư huynh sư muội, thật là ngại quá. Hôm nay chính là ngày diễn ra bách phong tỉ thí, tông môn tổ chức đại điển nhập sơn cho ta, đã là chiếm lấy thời gian của các vị. Điều này đã làm cho ta cảm thấy cực kì hổ thẹn! Nếu như bây giờ ta lại vì làm theo ý muốn của các sư đệ sư muội mà chọn lựa chiến đấu riêng hoặc ở riêng với từng người, vậy thì sẽ làm lỡ chính sự mất. Chính vì thế, nên nếu như mọi người thật sự muốn đánh riêng hoặc gặp riêng ta, thì nhất định vẫn còn cơ hội trong tương lai! Còn hiện tại bây giờ, ta cần phải đăng thê rồi! Thế nên, xin thất lễ!”

Chương 535 - Khen Ngợi

Phương Trần vừa dứt lời, hắn liền vung búa lên một cách không hề do dự. Lập tức, tất cả mọi người đều bị một luồng sức mạnh vừa ôn hòa nhưng lại cực kì mạnh mẽ đẩy thẳng ra khỏi Xích tôn thiên thang! Một chưởng đánh bay tất cả! Khi nãy bậc thang chi chít bóng người, vậy mà bây giờ trở nên trống rỗng không còn bất kì một ai cả, cực kì trống trải! Phương Trần đánh một chưởng nhẹ như lông hồng, dễ dàng hah gục nhiều đệ tử nội môn đến vậy trong một chưởng lamg cho tất cả mọi người có mặt ở đó đều kinh ngạc đến mức biến sắc. Đây chính là thực lực của Phương chân truyền hay sao? Giây phút này, khắp võ trường ngập tràn trong tiếng bàn luận kinh ngạc từ tất cả mọi người:

“Hắn ta thể dùng một chiêu hạ gục nhiều người như vậy thì ta cũng không cảm thấy bất ngờ lắm. Dù sao thì cũng là thực lực của Thần tướng đạo cốt mà. Nhiều đệ tử Trúc cơ kì như vậy nhưng cũng không thể nào là đối thủ của hắn ta được.”

“Nhưng tên tiểu tử này lại dùng sức mạnh có thể không làm bất cứ ai bị thương mà đẩy tất cả mọi người ra khỏi Xích Tôn thiên thang. Có thể khống chế được sức mạnh đến mức này, nghĩa là năng lực khống chế của hắn ta đối với kiếp đạo cực kì mạnh!”

“Tông sư, đây chính là kỹ xảo cấp bậc tông sư đây mà!”

Bởi vì tất cả những lời này đều là những lời khen ngợi Phương Trần, vậy nên không ai trong số họ dùng truyền âm cả. Dù sao thì khen ngợi Phương Trần cũng đồng nghĩa với việc khen ngợi Đạm Nhiên tông mà! Quả nhiên không ngoài dự đoán. Tất cả trưởng lão của Đạm Nhiên tông, bao gồm cả Lăng Tu Nguyên đều cảm thấy cực kì hài lòng. Chẳng có ai là không thích nghe lời khen ngợi cả!

Còn các đệ tử khác của Xích Tôn sơn thì đều lộ ra vẻ mặt cực kì bái phục. Kể cả người cực kì không phục Phương Trần như Tôn Đàm thì cũng không kìm được mà hít sâu một hơi. Sự khống chế của Phương Trần đối với kiếp lực đúng là không phải thứ mà nàng có thể làm nổi! Còn Thiệu Tâm Hà thì lại hơi mỉm cười... Sư đệ vừa có thể thể hiện được sức mạnh của mình, lại vừa ngưng đúng chỗ, không làm cho bất kì ai bị thương cả. Quả nhiên sư đệ là người có thiên tư cuat thánh tử mà!

Còn Khương Ngưng Y lại lộ ra vẻ mặt như thở phào một hơi. Xem ra đám người này không phải đều là do Viên Hạo sắp xếp, có lẽ là một số sư đệ sư muội tự bản thân họ có một số tình cảm đặc biệt đối với Phương sư huynh nên mới đến đây mà thôi. Khương Ngưng Y chợt liên tưởng đến bầu không khí khen chê không đồng nhất về Phương Trần trong nội môn, nàng bỗng cảm thấy vẫn có thể hiểu được cho tình cảnh này! Mà lúc này, Viên Hạo lại cau chặt mày lại, sắc mặt hắn ta tái xanh... Khi nãy hắn ta còn cảm thấy nghi hoặc, tại sao lại có nhiều người đến vậy cơ chứ. Nhưng sau khi hắn ta suy nghĩ đến hành động bản thân muốn nhắm vào Phương Trần, cuối cùng hắn ta cũng hiểu ra Phương Trần muốn làm gì rồi! Nghĩ vậy, Viên Hạo nghiến chặt răng như muốn nát cả hàm:

"Phương Trần! Nhà ngươi là tên ngụy quân tử, bây giờ ngươi vẫn còn cố giả vờ có đúng không...”

Sau đó, Phương Trần- người đã dọn sạch bậc thang thứ nhất- liền bước lên bậc thang thứ hai. Những người đã bị đánh ra khỏi Xích Tôn sơn thì không thể đi vào được nữa. Nhưng kể cả có là như vậy, khi Phương Trần đi lên bậc thang thứ hai, vẫn có rất nhiều người xuất hiện. Đám người này vừa xuất hiện liền giống y hệt đám người của bậc thang trước, cảm xúc của mỗi người đều cực kì kích động, tất cả các loại sắc thái cảm xúc đều có.

Lần này Phương Trần không để cho bất cứ ai có cơ hội mở miệng nói chuyện cả, hắn lập tức dùng rìu đánh một chiêu quét sạch tất cả. Mọi người thấy vậy thì lại lần nữa thốt lên kinh ngạc, những lời nói có cánh khen ngợi cứ thi nhau kéo đến như sóng bão. Trừ những lời khen có cánh ra, tất cả mọi người cũng cảm thấy thật sự thán phục từ đáy lòng... Thực lực của Phương Trần đúng là mạnh thật đấy!

Mà dưới những tình huống như vậy, không có một ai quan tâm và chú ý đến việc có ai trong đám người xuất hiện đó phẫn nộ hoặc tức giận, mà cũng chẳng ai quan tâm đến lí do vì sao họ phẫn nộ... Cứ như vậy, Phương Trần bắt đầu từng bước một bước lên từng bậc thang như bước trên đường phẳng. Ở những bậc thang tiếp theo, số người xuất hiện cũng ngày một ít đi. Trước đó mỗi bậc khả năng có khoảng 7 8 người hoặc hơn chục người, nhưng sau đó liền biến thành có 1 2 người mà thôi. Mà những người xuất hiện cũng giống hệt như trước đây, tất cả các loại cảm xúc đều có. Nhưng Phương Trần không hề dừng lại, hắn cũng không quan tâm đến cảm xúc của mấy người đó. Tất cả đều bị hắn dùng một chiêu dọn sạch sẽ!...

Chương 536 - Hạ Gục Phương Trần

Trên thực tế, kế hoạch của Viên Hạo rất đơn giản. Hắn ta chưa từng nghĩ đến việc sẽ tìm một người đấu chính diện để ngăn cản Phương Trần đăng thê. Điều này là điều không thể! Ít nhất là từ khi Phương Trần liên tục hạ gục Ngô Mị, Tôn Đàm và Phí Võ trong giây lát, hắn ta liền hiểu rằng hắn ta không thể làm nổi điều này. Trong nội môn, nhất định không bao giờ có khả năng xuất hiện một người nào đó với tu vi Kim đan lục phẩm mà không sử dụng các pháp bảo đỉnh cấp nhưng lại có thể hạ gục Phương Trần! Hơn nữa, trọng tâm điều mà Viên Hạo muốn không phải là đá Phương Trần cút ra khỏi Xích Tôn thiên thang. Từ đầu đến cuối, điều mà hắn ta muốn chỉ có một. Đó chính là khiến cho Khương Ngưng Y mất đi hảo cảm đối với Phương Trần!

Đây mới là mục đích cuối cùng của hắn trong khoảng thời gian này! Viên Hạo luôn luôn cho rằng chắc chắn Phương Trần đã dùng âm mưu quỷ kế gì đó, dùng lời ngon tiếng ngọt để che đậy đi những việc xấu xa mà hắn đã làm khi ở ngoại môn trước đây, để cho Khương Ngưng Y nghĩ hắn ta là người tốt. Thế nên thực ra suy nghĩ của Viên Hạo rất đơn giản! Hắn ta muốn vạch trần bộ mặt chó khốn kiếp của Phương Trần ở ngay trên Xích Tôn thiên thang!

Thế nên hắn mới gọi một đám người đến đây, định để cho đám người đó nói hết những tội lỗi mà Phương Trần đã gây ra cho mọi người cùng nghe. Nếu như vậy, kể cả là cuối cùng hắn ta không thể vạch trần được bộ mặt thật của Phương Trần, nhưng mà hắn ta chỉ cần khiến cho trong lòng Khương Ngưng Y có một hạt mầm nghi ngờ là đã quá đủ rồi... Tất nhiên, Viên Hạo cũng không phải chưua từng nghĩ đến việc đám người đó sẽ bị Phương Trần hạ gục trong một chiêu, đá ra khỏi thiên thang. Nhưng mà điều này cũng đã nằm trong tính toán của hắn rồi.

Nếu như có một đám người cực kì phẫn nộ lên trên thiên thang, vậy mà Phương Trần không để cho bọn hắn một cơ hội dù là mở mồm nói chuyện, vậy thì điều này cũng sẽ khiến cho người ngoài cảm thấy Phương Trần là người làm chuyện xấu nên chột dạ. Nếu là như vậy, vậy thì điều này cũng sẽ khiến cho trong lòng Khương Ngưng Y nảy sinh nghi ngờ, sau khi tất cả mọi chuyện kết thúc, có thể nàng cũng sẽ đi tìm Phương Trần để vặn hỏi chân tướng sự việc. Chỉ cần có một tia hy vọng khả năng này sẽ sảy ra, Viên Hạo liền cảm thấy kế hoạch của hắn ta cũng coi như thành công rồi!

Nhưng Viên Hạo không ngờ rằng Phương Trần sẽ làm như vậy! Bởi vì Phương Trần chưa hề bắt nạt con gái bao giờ, vậy nên hắn ta mời tổng cộng 39 vị sư đệ đến đây! Nhưng mà ai ngờ Phương Trần lại mời nhiều người đến đăng thê như vậy cơ chứ! Không! Có khả năng đám người này đều không phải do Phương Trần mời đến. Có khả năng là do gần đây ở trong nội môn bàn luận rất nhiều về Phương Trần, vậy nên có một đám người muốn lên thiên thang để xem gặp thử Phương Trần xem thế nào! Mà ban đầu, thái độ của Phương Trần cũng rất bao dung với mọi người. Hắn ta để cho tất cả mọi người đều có quyền lên tiếng!

Nhưng mà bởi vì có quá nhiều người nói chuyện cùng một lúc, thế nên chẳng ai thèm chú ý đến những âm thanh vạch tội hắn cả. Sau đó, Phương Trần lại lấy lý do “không thể để lãng phí thời gian” để bắt đầu dùng một chiêu hạ gục tất cả. Sau một rìu của hắn, những cảm xúc phẫn nộ trên sân đấu đều tan thành mây khói. Hành động vung rìu một chiêu đánh sạch của Phương Trần đã hoàn toàn phân tán sự chú ý của tất cả mọi người một cách hoàn hảo. Kể cả có ai đó thông minh, cảm thấy có gì đó không đúng, thì tuyệt đối người đó cũng sẽ không bao giờ là Khương Ngưng Y. Viên Hạo nghĩ đến đây thì sắc mặt tái xanh lại, sau đó hắn ta lại bật cười...

Phương Trần, ngươi quả thật là một người không tồi. Vậy thì không biết rằng ngươi có đỡ được đòn đánh tiếp theo của ta hay không?... Đồng thời lúc đó, Trương Thiên ở Thiên Huyền Phong cũng thở phào một hơi! Tất cả những người này thực ra đều là do hắn ta sắp xếp. Mặc dù hắn ta không hề dùng tiền gióng trống khua chiêng đi thuê một đống người lên thiên thang, nhưng hắn ta lại tìm vài người rồi truyền ra tin tức...

Cái hành động để cho các sư đệ lên thiên thang gặp Phương Trần này là do hắn ta âm thầm làm ra trong bóng tối. Đây là một kế hoạch sơ sài không hề cao minh. Nhưng mà Trương Thiên cũng không hề dám làm cho nó trở nên phức tạp hơn. Kế hoạch càng thâm sâu thì độ khó thực hiện của nó càng lớn. Hơn nữa ở đây còn có nhiều lão yêu tinh như vậy, nếu như làm cho nó trông cố ý quá thì cũng không ổn. Ngược lại, để hình ảnh trông có chút buồn cười như bây giờ lại làm cho người ta cảm thấy chân thực hơn!

Chương 537 - Ép Buộc

Trên thực tế, từ khi Trương Thiên biết Viên Hạo có hành động âm thầm trong bóng tối thì hắn ta đã bắt đầu chuẩn bị phương án để đối phó lại rồi. Mới đầu, Trương Thiên định để một đám người lên trên thiên thang khen ngợi công trạng của Phương Trần. Ví dụ như để cho một đám người lạ lên trên đó cảm ơn vì trước đây Phương sư huynh đã khổ tâm vất vả giúp đỡ... Nhưng bởi vì thấy cách này quá xốc nổi, hơi làm quá mọi chuyện nên Trương Thiên đã từ bỏ suy nghĩ này. Sau này, Trương Thiên lại nghĩ đến việc có thể trà trộn vào trong đám Viên Hạo gọi tới. Viên Hạo gọi người đến mắng Phương Trần trên thiên thang có đúng không? Vậy thì Trương Thiên cũng sẽ gọi người đến mắng Phương Trần. Ngươi mắng Phương Trần là đồ ăn vạ, vậy thì ta sẽ mắng Phương Trần giết người cướp của, đánh người già, mắng trẻ nhỏ, ép buộc sư đệ mặc đồ con gái...

Chỉ cần hắn khuấy đục vũng nước này lên, vậy thì trước mặt một dư luận cực kì hỗn tạp như thế, kể cả có là chân tướng sự thật thì người nghe cũng sẽ cảm thấy khó có thể tin tưởng được. Nhưng sau khi Trương Thiên suy nghĩ một lát, hắn vẫn từ bỏ suy nghĩ này. Sau khi làm như vậy, chưa nhắc đến chuyện thắng hay không thắng, ít nhất thì chắc chắn các vị trưởng bối sẽ không cảm thấy hài lòng. Ai mà sẵn lòng để cho thiêu kiêu nhà mình phải chịu cái chuyện xúi quẩy đen đủi này ngay trước mặt người ngoài cơ chứ? Đây không phải là tự làm mình mất mặt hay sao?

Đến lúc đó, làm từ khéo lại hóa vụng, ngược lại sẽ khiến cho các trưởng lão trong tông môn trách tội Phương Trần. Trách hắn ngay ngày đăng thê quan trọng như vậy mà lại làm ra cái chuyện không ra đâu vào với đâu. Ngoài ra, Trương Thiên cảm thấy nếu như Phương Trần bị mang tiếng là lão chó già họ Phương thì chắc chắn sẽ để lại vết nhơ. Bất kể là do trước đây Phương Trần bắt nguồn từ sự vặn vẹo trong nhân tính hay có động cơ đen tối nào đó, hoặc là thật sự có nỗi khổ tâm, vậy nên hắn mới giả bộ là tu vi Luyện khí tam phẩm, ở ngoại môn bắt nạt người khác. Thực ra những điều này đều không quan trọng. Quan trọng là, sự thật là Phương Trần đúng thật có bắt nạt người khác, đây là một điều chắc như đinh đóng cột. Nếu như cứ cố tình cãi lại, thì người chịu thua thiệt cuối cùng cũng vẫn là chính mình!

Thế nên, Trương Thiên lựa chọn cách không tranh luận không phản biện. Vì để tạo không gian tranh biện cho Phương Trần, hắn ta quyết tâm khuấy đục vũng nước này lên, là để cho Phương Trần bắt buộc phải lựa chọn dùng một chiêu hạ gục tất cả mọi người để tiết kiệm thời gian. Nếu như chỉ có một người lên án mà Phương Trần không nghe, vậy thì có thể cho là Phương Trần có tật giật mình. Còn nếu như có tận 100 người lên án mà Phương Trần không nghe, vậy thì đó sẽ là thể hiện Phương Trần có thực lực lớn mạnh, sẵn sàng giúp mọi người tiết kiệm thời gian. Đây đúng là biết quan tâm đến mọi người mà.

Vậy nên mặc dù Trương Thiên cảm thấy dù chiêu này không thể trị tận gốc rễ vấn đề, nhưng ít nhất nó có thể đảm bảo rằng Phương Trần có thể lên thách đấu thiên thang một cách thuận lợi. Còn sau khi Phương Trần biết về dự tính của Trương Thiên thì hắn liền cảm thấy cực kì yên tâm. Cái đầu của tên quân sư này vẫn là dùng tốt lắm đấy!...

Sự đấu tranh ngầm của Trương Thiên và Viên Hạo kết thúc trong vô hình. Còn những gì mọi người thấy chỉ là Phương Trần vung rìu, thể hiện tầng tầng lớp lớp uy lực của bản thân, diệt hạ mọi đối thủ chỉ trong giây lát. Không có ai bị thương, cũng không có ai có thể chống đỡ đến chiêu thứ hai cả! Nhìn thấy cảnh đó, tất cả mọi người đều âm thầm hít sâu một hơi, ánh mắt mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc và ngưỡng mộ... Đã là thiên kiêu thì phải giống như Phương chân truyền! Phương Trần cũng nhanh chóng thuận lợi bước đến 10 bậc thang cuối cùng của thách đấu thiên thang!

Khi hắn bước lên bậc đầu tiên của 10 bậc thang cuối cùng thì đã không còn có hình bóng của bất cứ ai xuất hiện. Hiển nhiên là không còn bất cứ tu sĩ nào muốn tới để cản Phương Trần lại nữa cả. Phương Trần thấy thế thì âm thầm thở phào một hơi. Liên tiếp đánh một đám người chỉ trong chớp mắt mà còn phải làm cho không ai bị thương, điều này cũng llaf một sự tiêu hao rất lớn đối với tinh thần của hắn. Bước liên tiếp vài trăm bậc thang đã làm cho sức lực của hắn bị tiêu hao cực kì nhiều.

Nếu như không phải do ở đây có quá nhiều người đang nhìn, thì bây giờ hắn đã muốn uống cạn một bình Liệt đan hạc đỉnh hồng tuyệt phẩm để khôi phục lại sức lực rồi. Nhưng ngay tại lúc mà Phương Trần vừa buông lỏng cảnh giác, trên bậc thang bỗng nhiên xuất hiện bốn bóng người. Tất cả đều xuất hiện một cách chậm rãi. Khi bốn bóng người vừa xuất hiện, bên dưới liền trở nên xôn xao ồn ào. Bốn nữ tử này có dung mạo hoàn toàn khác nhau. Người đi đầu tiên là một người có dung mạo cực kì diễm lệ, thân thể nàng mềm mại, làn da tinh tế tỉ mỉ. Bên trong nàng mặc một bộ váy ngắn, bên ngoài khoác một lớp lụa mỏng màu tím, cơ thể như ngọc tỏa ra hương thơm cực kì mê người.

Chương 538 - Nữ Tử

Đứng bên cạnh nàng là một nữ tử cao gầy, trên người nàng ấy mặc một bộ váy dài, eo thon nhỏ, dáng người như hoa, trông cực kì thướt tha. Làn váy hơi chếch, lộ ra chiếc đùi thon dài như ngọc, làn da trắng như tuyết cực kì chói mắt người nhìn, làm cho người ta khó có thể dời ánh mắt đi nơi khác. Mà sau lưng hai người này thì là một nữ tử mặc váy trắng, mang một gương mặt lạnh như sương. Khí chất mà nữ tử này cho người khác cảm nhận được giống như băng hàng ngàn vạn năm, mang theo khí chất tránh xa người khác cả ngàn dặm. Nhưng không biết vì sao mà dung nhan này lại làm cho người khác cảm giác rất kích động.

Cuối cùng là một người có khí chất cực kì trang nhã cao quý, dung mạo tuyệt sắc, xứng đáng với 4 chữ quốc sắc thiên hương. Quần áo trên người nàng gọn gàng nhưng lại làm cho người ta cảm nhận được vẻ quý phái, giường như nàng như là nữ nhân tôn quý nhất trên trần gian. Mỗi cái giơ tay nhấc chân của nàng đều mang theo vẻ ưu nhã. Sau khi bốn nữ tử xuất hiện, nữ tử xinh đẹp kiều diễm đi đầu nở một nụ cười hút hồn, nàng thi lễ với Phương Trần rồi nói:

“Bốn vị sư tỷ muội của Tú Nhiêu phong bái kiến Phương chân truyền.”

Nàng vừa dứt lời thì ba nữ tử còn lại cũng thi nhau hành lễ với Phương Trần. Chỉ từ một cái cong eo hành lễ, cảnh đẹp như tuyết trắng liền đập vào mắt Phương Trần... Giây phút ấy, Phương Trần lập tức trừng to hai mắt. Đồng thời lúc đó, tất cả các tu sĩ cường đại tại sân đấu đều có thể cảm nhận được khí tức bất thường ở xung quanh Phương Trần... Mà Lăng Tu Nguyên thì lại lộ ra vẻ mặt như muốn bật cười...

Trên thực tế, trong mắt người ngoài, cách ăn mặc của những nữ tử này cực kì chuẩn mực, hào phóng, không hề có bất kì chỗ nào là không ổn cả. Nhưng mà trong mắt Phương Trần thì mọi thứ lại không phải như thế! Cách ăn mặc của bốn cô gái này quá kích thích rồi! Làm cho khi Phương Trần nhìn về phía bốn cô gái thì ánh mắt hắn vô thức trừng lớn, trong đầu hắn lúc này chỉ có duy nhất một suy nghĩ—

A, không có ai xét duyệt cái cách ăn mặc này hay sao? Như thế này mà cũng được ư? Nhất là khi bốn cô gái hành lễ, khắp đầu óc của Phương Trần đều chỉ còn toàn ngực là ngực. Mà ngay lúc Phương Trần đang ngơ ngác đứng yên tại chỗ... Khóe miệng Viên Hạo âm thầm nhếch lên. Đây mới là sát chiêu mà hắn ta đã nhọc công chuẩn bị! Chấp ấn của Tú Nhiêu phong có tốc độ nói cực kì nhanh, cũng rất am hiểm huyễn thuật của Uông Nhuế trưởng lão. Bởi vậy, có thể thấy rằng trình độ huyễn thuật của Tú Nhiêu phong xét ở trong tông môn thì mạnh đến mức nào...

Mà lúc này, kế hoạch mà Viên Hạo bảo bốn cô gái chuẩn bị đó chính là nhân lúc Phương Trần mất cảnh giác, các nàng liền có thể lập tức xuất hiện, đồng thời thi triển thuật pháp mỹ nhân, đồng thời thi triển huyễn thuật lên người Phương Trần. Mà vì để cho Phương Trần không nhận ra được điều bất thường, thứ huyễn thuật mà Viên Hạo bảo bốn cô gái chuẩn bị cũng không phải là huyễn thuật mang sát ý, mà đơn giản chi là huyễn thuật giúp tăng thêm tình thú, thứ huyễn thuật đơn giản chỉ được sinh ra để phục vụ chuyện vui trong phòng- Đế vương huyễn cảnh.

Trong huyễn cảnh của chiêu này, người bị trúng chiêu sẽ cảm thấy cực kì thả lỏng vui vẻ, thậm chí còn có thể nhận được vài điều tốt từ những thứ mà ảo ảnh dựng lên. Thế nên cho dù Phương Trần có thiên tư hơn người thì dưới tình huống như vậy, chắc chắc hắn cũng không bao giờ nhận ra được điều gì không đúng ở đây cả! Lúc này hắn sẽ chỉ cảm thấy tâm trạng rất vui vẻ mà thôi! Mà khi Phương Trần rơi vào ảo ảnh, tưởng rằng bốn cô gái ăn mặc cực kì gợi cảm thì cũng là lúc hắn rơi vào cái bẫy mà Viên Hạo giăng sẵn.

Tiếp theo, bốn cô gái sẽ bày tỏ sự ái mộ của bản thân đối với Phương Trần. Đến lúc đó, chỉ cần Phương Trần và bốn cô gái này nảy sinh không khí mập mờ, liếc mắt đưa tình, thậm chí nếu như trong lời nói của hắn có từ ngữ như sói như hổ nào đó mà đủ để khiến trong lòng Khương Ngưng Y nảy sinh sự bất mãn, thì đối với Viên Hạo mà nói, như vậy là quá đủ rồi. Khương Ngưng Y còn trẻ, nhất là khi nàng chỉ có một kiếm tâm duy nhất, vậy thì chắc chắn yêu cầu mà nàng đặt ra với đạo lữ của mình cũng cực kì cao, ý muốn sở hữu của nàng cũng sẽ cao hơn bình thường rất nhiều. Đến lúc đó... Khóe miệng Viên Hạo khẽ cong lên. Đồng thời lúc đó, sau khi bốn cô gái hành lễ với Phương Trần xong, Phương Trần liền mở miệng nói:

“Chào các vị sư muội.”

Nữ tử kiều diễm lại nở nụ cười yếu ớt:

“Sư muội đã nghe đại danh của sư huynh đã lâu, nhưng tiếc là Xích Tôn sơn lại cách Tú Nhiêu sơn cực kì xa, vậy nên vẫn chưa thể gặp mặt sư huynh một lần nào cả. Đó là điều khiến cho đên tận bây giờ trong lòng sư muội vẫn cảm thấy tiếc nuối. Bây giờ có thể đến Xích tôn sơn để gặp sư huynh, quả là một điều may mắn đối với sư muội!”

Bình Luận (0)
Comment