Tần Xán không biết đã lặp lại bao nhiêu lần câu này rồi: "Vì hôm nay trời nóng quá! Anh có xem dự báo thời tiết không, hôm nay là ngày nóng nhất ở London từ đầu xuân đến giờ đấy."
Tạ Dĩ Tân đáp: "Ừm."
Tần Xán tiếp tục: "Hơn nữa, thể chất của tôi khác người bình thường, hễ trời nóng là mặt tôi lại đỏ lên, thêm việc bắn cung cũng là một hoạt động thể lực, nên tôi——"
Tạ Dĩ Tân bình thản: "Tôi biết mà."
Tần Xán: "Anh không biết đâu, anh——"
"Tôi thật sự hiểu."
Tạ Dĩ Tân ngắt lời cậu, nhẹ nhàng như đang an ủi: "Giống như lúc trời mưa, mặt tôi cũng đỏ lên vậy. Tôi có thể hiểu được sự khó chịu của cậu."
"Với lại, cậu cũng đã giải thích rõ với đôi kia rồi, chúng ta chỉ là đồng nghiệp nên tôi nghĩ cậu không cần lo lắng về suy nghĩ của họ đâu."
Anh nhìn thẳng vào mắt Tần Xán, khẽ nói: "Người trong sạch tự khắc sẽ được chứng minh, đúng không?"
Tạ Dĩ Tân nói như thế khiến Tần Xán không biết phải đáp lại gì.
Cậu khẽ ho một tiếng, lúng túng: "Anh, anh hiểu là tốt rồi."
Chuyện bị hiểu lầm thành một đôi thực sự làm Tần Xán hơi hoảng loạn.
Cậu không hiểu nổi ánh mắt của đôi tình nhân lúc nãy sao lại có thể gây ra sự hiểu nhầm như vậy. Hôm nay trời nóng đến thế, lúc bắn cung lại đứng quá gần nhau nên việc mặt cậu đỏ lên một chút hoàn toàn là chuyện bình thường mà. Làm sao có thể... có thể có một hiểu lầm tai hại như vậy chứ?
Mặc dù Tạ Dĩ Tân đã tỏ ra hiểu chuyện, lý ra sự cố nhỏ này không nên làm Tần Xán bận tâm quá nhiều, và bắn cung cũng không phải là vận động gì tiêu tốn bao nhiêu sức lực thể chất.
Nhưng không hiểu sao, Tần Xán vẫn cảm thấy tim mình đập nhanh không ngừng.
Trời nóng quá rồi, cậu tự nhủ, là do thời tiết hôm nay quá oi bức, cộng với vận động ngoài trời khiến mình bị thế này thôi...
Tạ Dĩ Tân nhìn xuống tờ giấy điểm và hỏi: "Chúng ta có nên chơi ném bóng rổ không?"
Tần Xán chưa bao giờ cảm thấy mệt như vậy, dù cho có luyện tập cường độ cao trong phòng gym.
Cậu cố gắng ném bóng liên tục, cuối cùng cũng kiếm đủ hai hàng điểm. Đang thở hởn hển rồi quay lại nhìn thì thấy Tạ Dĩ Tân đang cầm một cây kem bên cạnh.
Tần Xán khựng lại, chưa kịp nói gì thì nghe Tạ Dĩ Tân bảo: "Ăn nhiều một chút."
Tạ Dĩ Tân còn cẩn thận đưa cây kem đến sát miệng Tần Xán, nghiêm túc nói: "Ném bóng rổ tiêu hao nhiều năng lượng, cậu cần bổ sung đường và sức lực để có thể ném được nhiều hơn."
Tần Xán đành đáp: "... Tôi cám ơn anh."
Sau một lúc đấu tranh tư tưởng, nhìn tay mình bẩn thỉu sau khi đã chạm vào bóng, Tần Xán không nhịn được mà cúi xuống cắn một miếng kem từ tay Tạ Dĩ Tân.
Kem mát lạnh và ngọt ngào, nhưng là kiểu ngọt rẻ tiền. Tần Xán cảm thấy ngay cả loại kem rẻ nhất ở McDonald"s bây giờ cũng không dùng nguyên liệu kém như thế này.
Nhưng kỳ lạ là... lại thấy ngon.
Một trăm năm mươi điểm quả là quá nhiều, chỉ trong một buổi chiều ngắn ngủi, Tần Xán đã gần đạt đến lượng vận động của cả tháng. Cậu cũng chẳng hiểu tại sao mình lại có động lực lớn đến vậy. Có lẽ vì đây là lần đầu tiên cậu thấy Tạ Dĩ Tân có vẻ mong đợi điều gì đó, một cảm giác rất mới lạ.
"Cuối cùng cũng đủ rồi."
Sắc trời dần tối, Tần Xán thở phào nhẹ nhõm khi đưa tờ giấy đầy điểm cho Tạ Dĩ Tân: "Mau đi đổi quà đi."
Tạ Dĩ Tân nhận lấy tờ điểm, nhìn một chút rồi đáp: "Được."
Tần Xán đứng chờ ở cửa, trong đầu đã hình dung cảnh Tạ Dĩ Tân mang theo một con chim cánh cụt khổng lồ từ quầy đổi quà đi ra.
Nhưng năm phút sau, Tạ Dĩ Tân xuất hiện với hai con chim cánh cụt cỡ trung bình trên tay.
Cả hai con chim cánh cụt đều có biểu cảm dễ thương, một con mặt đỏ "/(//•/ω/•//)/," còn con kia thì ngơ ngác "("・ω・")". Tuy nhiên, chúng nhỏ hơn nhiều so với con chim cánh cụt kích thước khổng lồ mà giải thưởng đặc biệt cung cấp, chỉ là loại thú bông bình thường.
Tần Xán ngạc nhiên: "Sao vậy? Con lớn bị đổi hết rồi à?"
Tạ Dĩ Tân không trả lời ngay, chỉ nhìn hai con chim cánh cụt trong tay như đang suy nghĩ, cuối cùng đưa con chim cánh cụt mặt đỏ "/(//•/ω/•//)/" cho Tần Xán.
"Không phải." Tạ Dĩ Tân nói, "Tôi suy nghĩ kỹ và cảm thấy đổi hai con cỡ trung sẽ giá trị hơn."
Tần Xán cảm giác tim mình như vỡ vụn.
Cậu biết Tạ Dĩ Tân làm vậy là để không mang cảm giác mắc nợ, ngay lập tức cảm thấy lẫn lộn: "Thật ra anh không cần phải vội trả tôi gì đâu, tôi cũng không hứng thú với thú bông lắm——"
Nhưng dường như Tạ Dĩ Tân đã đoán trước được suy nghĩ của cậu, anh ngắt lời: "Tôi không làm vậy vì ân tình, cũng chẳng phải vì muốn trả nợ đâu."
Tần Xán ngẩn người.
Tạ Dĩ Tân nói: "Chỉ là thấy chim cánh cụt rất dễ thương, nên muốn tặng cậu một con thôi."
"Và vừa nãy trong cửa hàng, tôi có thử chạm vào con thú bông kích thước lớn đặt ở đó rồi."
Tạ Dĩ Tân tiếp lời: "Cảm giác chạm vào không được như tôi tưởng, các đường may cũng khá bình thường. Tôi thấy không cần thiết phải đổi một con lớn chỉ để chiếm chỗ ở nhà."
Câu trả lời này nghe có vẻ hợp lý. Tần Xán ngập ngừng một lúc, cuối cùng cũng "Ồ" một tiếng rồi nhận lấy con chim cánh cụt từ tay Tạ Dĩ Tân.
Cả hai người, mỗi người đều ôm một con chim cánh cụt tròn trịa, ngước nhìn nhau trong giây lát.
Tạ Dĩ Tân ngẩng đầu lên, nhìn về bầu trời đang dần tối: "Hôm nay cậu vất vả rồi, hình như công viên sắp đóng cửa."
Tần Xán tỉnh táo lại, đáp: "Chúng ta đi thôi."
Khi cùng Tạ Dĩ Tân đi về phía cổng ra của công viên, Tần Xán mới chợt nhớ ra rằng hôm nay cậu không đi một mình.
Một dự cảm chẳng lành ập đến, khi cùng Tạ Dĩ Tân bước ra ngoài cùng đám đông, Tần Xán vội vàng mở điện thoại kiểm tra WeChat. Không ngoài dự đoán, cậu nhận được cả đống tin nhắn dội bom từ Hác Thất Nguyệt.
Hác Thất Nguyệt: "Anh Tần, anh đâu rồi??? Đừng nói là anh trốn đi một mình nhé?"
Hác Thất Nguyệt: "Người đâu rồi!!!"
Một lát sau, cô nàng gửi kèm theo ảnh một móc khóa hình chim cánh cụt nhỏ.
Hác Thất Nguyệt: 【Ảnh】
Hác Thất Nguyệt: "Hehehehe, móc khóa tới tay rồi nè!"
Hác Thất Nguyệt: "Không hiểu sao, anh trai em bỗng dưng chơi bóng xuất thần ghê, chỉ mấy phát là đã giúp em lấy được móc khóa rồi á. Anh Tần, anh không cần tìm trò dễ ghi điểm nữa đâu, quay lại với tụi em đi!"
Hác Thất Nguyệt: "? Anh Tần, anh đâu rồi? Mình đi ăn gì nhé?"
Hác Thất Nguyệt: "Anh Tần ơi, huhuhuhu anh có giận em không đó? Lần sau em, em, em, em, em thề sẽ không ép anh đến chỗ anh không thích nữa, rốt cuộc anh đang ở đâu thế ạ?"
Hác Thất Nguyệt: "Anh Tần??? Nếu anh không trả lời, em sẽ báo cảnh sát đó!"
Tần Xán mới mất tích chưa đến nửa ngày mà cô nàng này đã định đăng thông báo tìm người rồi. Cậu vội nhắn lại: "Đây, anh vẫn ở đây."
Hác Thất Nguyệt: "??? Anh tự nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi hả?"
Tần Xán ngẫm nghĩ một chút, rồi gửi ngay tấm ảnh con chim cánh cụt đang ôm trên tay.
Hác Thất Nguyệt nhắn lại ngay lập tức: "Ối trời! Con thú bông này! Em nhớ phải cần bảy mươi điểm cơ mà?? Anh Tần, hóa ra anh bận đi làm việc lớn à!"
Hác Thất Nguyệt: "Anh có bán không?"
Tần Xán đáp lại: "Không bán. Em và anh em về trước đi, anh sẽ kể sau." Sau đó cậu nhanh chóng tắt điện thoại.
Lúc ngẩng đầu lên, cậu mới nhận ra mình và Tạ Dĩ Tân đã vô thức đi đến cổng công viên.
Bầu trời đã tối hẳn, những chiếc đèn đường mờ ảo dịu nhẹ vừa mới bật sáng. Tần Xán thấy Tạ Dĩ Tân ôm chặt con thú bông trong tay, quay người lại nhìn mình.
Tạ Dĩ Tân khẽ mở miệng, dường như sắp nói lời tạm biệt.
Nhưng ngay giây sau, một tiếng nổ lớn vang lên từ bầu trời, đó là màn pháo hoa miễn phí mà công viên thường dành tặng du khách mỗi ngày vào lúc sắp đóng cửa.
Cả hai cùng ngước lên nhìn pháo hoa trong một lúc.
Một lát sau, Tần Xán không kìm được quay đầu nhìn Tạ Dĩ Tân ở bên cạnh.
Anh vẫn đang chăm chú ngắm pháo hoa.
Hai tay anh ôm lấy con chim cánh cụt, cằm tựa lên cái đầu tròn của nó, khuôn mặt nhìn nghiêng trông rất bình yên, đôi mắt phản chiếu ánh sáng lấp lánh của pháo hoa.
Tần Xán bất chợt muốn cười.
Cuộc sống của Tạ Dĩ Tân thực ra... giống như một đứa trẻ có chút ngây thơ, Tần Xán nghĩ. Anh thích thú bông, và sẽ kiên trì đến mức vụng về để có được thứ mình mong muốn.
Đương bông pháo hoa cuối cùng tan biến trên bầu trời, không gian trở lại tĩnh lặng, Tạ Dĩ Tân chậm rãi quay đầu, bắt gặp ánh mắt Tần Xán đang lén nhìn mình.
Trước khi Tần Xán kịp quay đi, cậu đã thấy biểu cảm của Tạ Dĩ Tân bỗng dưng thay đổi.
Anh nhíu mày, vẻ mặt có chút căng thẳng. Hiếm khi Tần Xán thấy cảm xúc trên gương mặt Tạ Dĩ Tân dao động mạnh đến vậy.
Tần Xán thắc mắc: "... Sao vậy?"
Tạ Dĩ Tân không trả lời ngay, anh nhấc một tay đang ôm thú bông lên, rồi nắm lấy cánh tay Tần Xán: "Bị thương hồi nào vậy?"
Tần Xán: "Hả?"
Tần Xán ngơ ngác nhìn xuống, mới phát hiện bên trong cánh tay trái của mình có một vết xước nhỏ, chẳng biết xuất hiện từ lúc nào.
Nghĩ kỹ lại, có lẽ là do buổi sáng bắn cung quá vội vàng, cậu dùng lực quá mạnh nên khi kéo dây cung thì vô tình cọ vào phần bên trong cánh tay.
Lúc đó da chỉ hơi đỏ thôi, không ngờ giờ đây cả một vùng lớn đã ửng hồng, thậm chí còn có máu thấm ra, nhìn qua thì có hơi đáng sợ.
Dù trông có vẻ kinh hãi nhưng thực ra chỉ là vết xước nhẹ. Nếu Tạ Dĩ Tân không để ý, chắc Tần Xán cũng chẳng cảm thấy gì.
Đèn đường khá mờ, Tạ Dĩ Tân nắm lấy cánh tay cậu ghé sát mặt vào xem kỹ, rồi cau mày chặt hơn: "Bị thế nào vậy?"
Tần Xán đáp: "Không sao đâu, đừng lo, chỉ là vết xước nhỏ thôi, thật sự chẳng thấy đau gì đâu."
"Phải xử lý ngay." Tạ Dĩ Tân ngẩng lên nhìn cậu, giọng nghiêm nghị: "Cậu thường đối xử với cơ thể mình như thế này à?"
Tần Xán ngỡ ngàng nhưng trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp: "Thật mà, chẳng có gì đâu, chắc là do sơ ý khi bắn cung thôi."
"Không được." Tạ Dĩ Tân lắc đầu. "Để tôi gọi xe, chúng ta về nhà tôi xử lý vết thương."
"Ơ, không cần đâu mà."
Tần Xán không ngờ Tạ Dĩ Tân lại quan tâm đến vết thương của mình đến vậy. Trong lòng nóng hổi, cậu cảm thấy có chút ngượng ngùng: "Thật sự không cần phải lo lắng quá, thực ra thì——"
Tạ Dĩ Tân ngắt lời: "Đây là chuyện rất nghiêm trọng."
Tần Xán: "Thật sự không có gì——"
Tạ Dĩ Tân: "Vì tuần sau dự báo có mưa nhỏ."
Nụ cười của Tần Xán bỗng chốc đông cứng trên mặt.
"Cậu lại bị thương đúng ở tay trái."
Tạ Dĩ Tân cau mày sâu hơn: "Mà tôi thì thuận tay phải, hay có thói quen ôm tay trái của cậu, nên vết thương cần được xử lý ngay để hồi phục nhanh hơn."
"Vùng cánh tay để ôm vốn đã không nhiều rồi."
Tạ Dĩ Tân tiến sát hơn, chăm chú quan sát vết thương trên cánh tay Tần Xán, khẽ thở dài: "Vậy mà cậu lại bị thương ngay phần quan trọng nhất..."
Tần Xán cứng họng, chẳng biết nói gì.
Thấy Tần Xán mãi không trả lời, Tạ Dĩ Tân nghĩ cậu cảm thấy không thoải mái vì đề nghị "về nhà anh xử lý vết thương". Anh ngập ngừng một lát rồi nói: "Nhưng nếu cậu không muốn đến nhà tôi, thì nhớ phải xử lý kỹ vết thương khi về nhà, nhớ sát trùng trước đã——"
Tần Xán bỗng đẩy con thú bông đang cầm thẳng vào tay Tạ Dĩ Tân.
Tạ Dĩ Tân sững sờ, ôm con thú bông không hiểu: "Cậu không thích nữa à?"
"Không phải không thích." Tần Xán lạnh lùng đáp: "Chỉ là vết thương
đột nhiên đau quá, đau đến mức tôi không cầm nổi nữa."
Tạ Dĩ Tân: "...?"
Tần Xán quay mặt đi, không nhìn vào mắt Tạ Dĩ Tân, rồi tự mình nói: "Dù sao đi nữa thì cũng do đàn anh, anh là lý do khiến tôi bị thương, không phải sao?"
Cậu đặc biệt nhấn mạnh từ "anh".
Dù mắt nhìn thẳng về phía trước, ngay sau đó Tần Xán liền chìa cánh tay ra trước mặt Tạ Dĩ Tân.
"Và nhà tôi... không có thuốc xử lý vết thương."
Cậu cứng rắn nói: "Thế nên đành phải phiền anh xử lý giúp tôi rồi."
Tác giả có lời muốn nói
Tiểu Tần: Để tôi giải thích chút, việc cánh tay bỗng nhiên đau dữ dội có thể là dấu hiệu nhiễm trùng. Tình trạng này cần được xử lý kịp thời, nếu để lâu quá sẽ có nguy cơ bị cắt cụt tay đó. Chứ không phải vì lý do gì khác mà tôi đòi đến nhà đàn anh đâu.