Uống bia là thú tiêu khiển vui nhất của người Anh.
Quanh trường đại học U có vô số quán pub*, hầu hết các hoạt động tụ tập của phòng thí nghiệm đều diễn ra trong các quán rượu trên những con phố này.
Sinh nhật thì ở quán A, lễ hội hay nghỉ lễ thì kéo nhau sang quán B, nếu có ai bảo vệ thành công luận án hay bài báo được đăng lên tạp chí danh giá, thì sẽ đi uống ở quán A trước rồi tiếp tục ở quán B.
Hôm nay là sinh nhật của Amy, nên cả nhóm lại cùng nhau kéo đến quán rượu quen thuộc trên phố A.
Sau vài ly rượu, khi những cây nến được cắm vào chiếc bánh kem, Amy chắp hai tay lại bắt đầu ước nguyện sinh nhật: "Ước nguyện vẫn như cũ, chạy gel không lệch băng, tế bào không bị nhiễm, năm nay sớm được đăng bài báo là đủ rồi."
"Dĩ nhiên, nếu có thể nhận thêm một bất ngờ về tình cảm thì càng tốt." Cô mỉm cười thổi nến rồi liếc mắt thẳng vào Tần Xán.
Tần Xán: "..."
Amy vừa dứt lời, nhóm chị em bạn bè của cô lập tức che miệng hét lên đầy phấn khích. Mọi người trong phòng thí nghiệm hóng hớt cũng cười phá lên rồi quay sang nhìn Tần Xán. Hác Thất Nguyệt thì sốc đến nỗi phun hết cả rượu, vội vàng thì thầm bên tai Tần Xán "Anh thấy em nói có sai đâu". Còn Hác Ngũ Chu chỉ biết ngán ngẩm lấy giấy lau mặt cho em gái mình.
Tần Xán biết rằng trong tình huống này nói gì cũng không ổn nên cậu nhanh chóng đứng dậy: "Mình đi rửa mặt cho tỉnh táo, tiện thể nhắc phục vụ mang thêm đồ ăn lên luôn."
Sự thật đã chứng minh rằng hóa ra lựa chọn này của Tần Xán quá đúng đắn. Đến khi cậu quay lại thì ai nấy đã uống tới mức ngà ngà say rồi.
Vì hôm sau là thứ sáu vẫn phải tiếp tục làm việc nên cả nhóm nhanh chóng gọi xe để về nghỉ, Tần Xán cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào.
Lúc mới bước vào quán rượu thì trời chỉ mới âm u, nhưng sau khi kết thúc bữa tiệc bước ra khỏi cửa thì Tần Xán mới phát hiện mưa đã đổ xối xả từ bao giờ.
Tiếng sấm rền vang, gió mạnh kèm theo cơn mưa dữ dội của đầu xuân tháng tư. Mấy cô nàng mặc váy cho buổi tiệc chỉ bước vài bước ra cửa quán đã bị gió lạnh quật cho lảo đảo.
"Em còn xem dự báo thời tiết mà, chỉ nói là trời âm u thôi." Hác Thất Nguyệt sững sờ, "Sao mưa dữ thế này, có khi nào là mưa bão không?"
Nhìn thấy cả nhóm khốn đốn không cách nào đi được vì mưa bão, Tần Xán thở dài: "Mọi người cứ vào trong tránh mưa đã, anh với Hác Ngũ Chu đi gọi xe, có xe tới sẽ nhắn tin cho mọi người nhé."
Tiếng mưa rơi rào rào, Tần Xán vừa bung ô vừa ngẩng lên nhìn bầu trời u ám. Đúng là lâu lắm rồi không thấy mưa lớn thế này. Cậu nghĩ thầm.
Trong lúc đợi xe, cơn gió lạnh cùng men rượu khiến đầu óc Tần Xán bắt đầu lơ mơ, Tần Xán cảm thấy tối nay mình cần ngủ nhiều hơn chút nữa.
Đồng thời cậu cũng nghĩ tới kế hoạch thí nghiệm cho ngày mai. Các dược phẩm cần thiết đã được chuẩn bị, lứa trùng có tuổi thọ phù hợp cho thí nghiệm cũng đã sẵn sàng hôm nay rồi.
Nhưng đột nhiên Tần Xán rùng mình và quay sang hỏi Hác Ngũ Chu: "Ngũ Chu, cậu có nhớ anh đã đặt nhiệt độ bao nhiêu cho lồng ấp giữ trùng trước khi đi không?"
Hác Ngũ Chu ngẩn người: "Không nhớ rõ lắm, chắc là 20 độ?"
Sự phát triển của tuyến trùng (1) khác nhau rất nhiều tùy theo nhiệt độ. Do vội vàng rời phòng thí nghiệm, cộng thêm ảnh hưởng của rượu khiến suy nghĩ của cậu bị đình trệ đi. Cậu chỉ nhớ là mình đã cho trùng vào lồng ấp (2) nhưng không nhớ rõ mình đã đặt nhiệt độ ở 20 hay 25 độ.
Cơn say của Tần Xán như tan biến một nửa.
Nếu lỡ cài đặt sai ở 25 độ, tốc độ phát triển của tuyến trùng sẽ quá nhanh và không đạt được giai đoạn cần thiết cho thí nghiệm ngày mai. Điều đó có nghĩa là cậu sẽ phải nuôi lại trùng, toàn bộ kế hoạch thí nghiệm trong tuần này sẽ bị lùi lại.
Tần Xán hít một hơi đầy lo lắng.
"Cậu ở lại đây chờ xe với họ, đảm bảo mọi người về nhà an toàn rồi hẵng về." Cậu nói với Hác Ngũ Chu: "Anh phải quay lại phòng thí nghiệm ngay để kiểm tra."
Hác Ngũ Chu cũng ngơ ngác: "Giờ đã gần nửa đêm rồi, anh Tần à, không được đâu, mai anh dùng trùng của tôi và Thất Nguyệt cũng được."
"Không được, của hai người đói lâu quá rồi." Tần Xán vừa xoa trán vừa đứng dậy. "Anh đi đây, giúp anh nói với Amy là chúc cô ấy sinh nhật vui vẻ lần nữa nhé."
Trong các thí nghiệm sinh học, con người không thể sắp xếp được thời gian cho thí nghiệm, mà ngược lại, chính thí nghiệm quyết định thời gian nghỉ ngơi của con người. Thời gian nghỉ của Tần Xán luôn phụ thuộc vào một lọ tế bào hoặc một khay tuyến trùng nhỏ.
Vậy là vào lúc 1 giờ sáng trong đêm mưa gió, Tần Xán vội vàng quay lại phòng thí nghiệm.
Quẹt thẻ bước vào, Tần Xán ngạc nhiên khi thấy đèn vẫn còn sáng.
Trong trạng thái nửa tỉnh nửa say, cậu chỉ nghĩ rằng có ai đó đang bán sống bán chết làm việc, có lẽ là mấy anh chàng Ấn Độ ở nhóm chuyên cần nghiên cứu ruồi giấm.
Vậy mà khi mở cửa phòng điều nhiệt ra, Tần Xán sửng sốt khi nhìn thấy một người đang nằm sõng soài trên sàn khiến cơn say của Tần Xán lập tức bay sạch.
"Này, cậu không sao chứ?"
Da đầu Tần Xán chớp mắt đã tê rần, cậu lập tức nhớ đến những tiêu đề tin tức như "Nhà nghiên cứu đột tử tại trường đại học". Cậu nhanh chóng chạy đến đỡ người đó dậy: "Còn tỉnh không?"
Khoảnh khắc nhìn rõ khuôn mặt người đó, Tần Xán lại thêm một lần giật mình.
Là Tạ Dĩ Tân.
Tin tốt là người vẫn chưa ngất đi, tin xấu là anh tỉnh nhưng lại chưa hoàn toàn tỉnh táo. Lúc này, hơi thở của anh gấp gáp, hai má đỏ ửng đến nỗi Tần Xán thoáng nghĩ rằng người say quá đà là anh chứ không phải mình.
Tình trạng của Tạ Dĩ Tân thực sự không ổn: má anh đỏ lên như bệnh trạng, đôi môi lại tái nhợt, tóc lòa xòa trên trán thấm đẫm mồ hôi che khuất cả mắt mày.
Sự bối rối của Tần Xán chỉ kéo dài một thoáng rồi cậu lập tức trấn tĩnh lại, đỡ vai anh: "Đàn anh... anh sao vậy? Có cần em gọi xe cứu thương không?"
Phải mất một lúc lâu Tạ Dĩ Tân mới lên tiếng.
"......Không cần đâu." Giọng anh yếu ớt. Anh chỉ tay về phía giá đặt đĩa môi trường cấy bên cạnh, "Phiền cậu giúp tôi đặt chúng vào tủ ấm ở 20 độ, tầng thứ ba."
Tủ ấm chỉ cách đó vài bước chân nhưng Tạ Dĩ Tân lại nhờ Tần Xán giúp, điều đó có nghĩa là bây giờ anh không thể nào đứng nổi.
Nếu là người khác, có thể sẽ thấy thật vô lý khi người đã yếu đến vậy mà vẫn lo đĩa môi trường cấy đặt ở đâu, nhưng Tần Xán hiểu quá rõ giá trị của mỗi đĩa nhỏ đó tốn bao nhiêu công sức.
Tần Xán nhanh chóng cất đĩa môi trường vào lồng ấp, lúc quay người lại thì thấy Tạ Dĩ Tân đang co mình vào góc, mặt anh vùi vào cánh tay, vai anh phập phồng theo từng nhịp thở dồn dập.
Nhìn tình trạng tệ hại của anh, Tần Xán không còn thời gian nghĩ đến lễ nghĩa hay khoảng cách nữa, cậu vươn tay sờ lên trán Tạ Dĩ Tân.
Đúng như dự đoán, nóng hầm hập.
So với nhiệt độ trên trán Tạ Dĩ Tân thì tay Tần Xán mát hơn nhiều. Khi hai làn da chạm nhau, Tạ Dĩ Tân khẽ co lại.
Anh ngước lên, cố gắng mở mắt rồi đột ngột hỏi: "Bên ngoài còn mưa không?"
"Vẫn còn mưa." Tần Xán ngạc nhiên vì sao anh lại hỏi về thời tiết trong lúc này, "Đàn anh, anh... có đi nổi không? Anh sốt cao rồi, để em đưa anh đến bệnh viện nhé?"
Nghe đến "vẫn còn mưa", Tạ Dĩ Tân nhíu mày rồi nhắm mắt lại.
Sau khi thở gấp một lúc, anh lắc đầu: "... Không cần đâu, điện thoại tôi hết pin rồi, phiền cậu giúp tôi gọi xe về nhà được không?"
Tạ Dĩ Tân nói ra địa chỉ nhà.
Tần Xán vẫn muốn đề nghị đưa anh đi bệnh viện, nhưng thấy Tạ Dĩ Tân kiên quyết nên cũng không nói thêm, chỉ giúp anh gọi xe.
"Xe gần tới rồi, chắc sắp tới dưới lầu rồi." Tần Xán hỏi, "Anh đứng dậy nổi không?"
Phải mất một lúc lâu Tạ Dĩ Tân mới gật đầu đáp lại.
Anh vịn vào tường, cố gắng đứng lên nhưng toàn thân yếu ớt, chân tay rã rời, suýt ngã về phía trước. Tần Xán vội đưa tay đỡ lấy eo anh.
Tần Xán cảm nhận rõ cơ thể Tạ Dĩ Tân bỗng cứng đờ lại trong một khoảnh khắc.
Anh gầy hơn Tần Xán tưởng, eo nhỏ, toàn bộ trọng lượng của anh dồn lên người Tần Xán nhưng cậu lại không cảm thấy nặng xíu nào. Sau đó Tần Xán dìu anh xuống dưới, may mà xe đã tới rồi.
Vừa đỡ người đến ven đường, Tần Xán mở cửa xe nhưng Tạ Dĩ Tân lại khó nhọc tách ra khỏi cậu: "Đến đây là được rồi, làm phiền cậu."
Dù đã không thể đứng vững nhưng anh vẫn giữ khoảng cách xa lạ, như thể thêm chút tiếp xúc nữa sẽ khiến anh khó chịu đến cùng cực.
Tần Xán vừa bực vừa buồn cười: "Thật sao?"
Cậu buông tay ra một chút, và quả nhiên, Tạ Dĩ Tân liền loạng choạng suýt ngã. Ngay trước khi anh ngã xuống, Tần Xán lại nhanh chóng giữ lấy cánh tay anh rồi hỏi: "Anh chắc chứ?"
Cuối cùng Tạ Dĩ Tân im lặng không nói thêm gì nữa.
Sau khi vào xe Tần Xán mới thở phào nhẹ nhõm.
Những giọt mưa lớn đập mạnh vào cửa sổ xe, bên cạnh cậu, Tạ Dĩ Tân ngày càng im lặng. Tần Xán lo lắng anh có thể ngất đi vì sốt cao nhưng hơi thở nóng rực bên tai cho biết anh vẫn tỉnh táo.
Đây... là triệu chứng gì nhỉ? Sốt cao sao? Có vẻ như nghiêm trọng hơn sốt bình thường nữa... hay là bị cảm lạnh rồi?
Gió lạnh bên ngoài cửa sổ thổi làm đầu óc Tần Xán có phần lơ mơ: mình chỉ định quay lại để kiểm tra mấy con trùng, vậy mà vô duyên vô cớ lại gặp đàn anh đang trong tình trạng gần như không còn biết trời trăng mây gió gì.
——Nói chính xác hơn, là đàn anh mà mình không thân, từng từ chối hợp tác với mình, chưa nói chuyện được mấy câu, và thậm chí còn bùng luôn buổi tiệc sinh nhật mình hồi tháng trước nữa.
Nơi ở của Tạ Dĩ Tân khá gần đại học U, vào mấy ngày mưa thì chỉ mất mười phút chạy xe là tới nơi. Khi đến trước cửa nhà, Tạ Dĩ Tân đã không thể đứng vững được nữa.
Cuối cùng Tần Xán phải nhận lấy chìa khóa rồi mở cửa giúp cho anh.
Phòng khách tối om, nhưng Tần Xán vẫn có thể nhận ra phong cách trang trí tối giản, giống hệt như con người của Tạ Dĩ Tân vậy.
Tuy nhiên, khi đẩy cửa phòng ngủ của anh rồi dìu anh lên giường, Tần Xán ngẩng đầu lên rồi sững người tại chỗ: "Đây là phòng ngủ của anh sao?"
Thật ra phòng ngủ của Tạ Dĩ Tân cũng mang phong cách tương tự như phòng khách, nhưng vấn đề không nằm ở cách bài trí mà là ở những món đồ bày biện trong phòng, đặc biệt là trên giường và ghế sofa.
Mỗi góc trong căn phòng này đều có rất nhiều... thú nhồi bông.
Đúng vậy, thú nhồi bông, mà chính xác hơn là những con thú có kích thước rất lớn.
Trên ghế là một chú gấu bông Teddy, bên bậu cửa sổ có cả một hàng khủng long nhỏ. Chưa kể đến chiếc tủ chất đầy vịt, chim cánh cụt, cú, và kỳ lân, tất cả đều là thú nhồi bông.
Đáng chú ý nhất là một chú thỏ tai dài khổng lồ, cao khoảng 1m8 với màu hồng nhạt dịu mắt, nằm im lìm trên giường của Tạ Dĩ Tân, chiếm gần nửa diện tích giường.
Tần Xán không thể liên hệ nổi những thứ này với Tạ Dĩ Tân.
Nếu không phải trong nhà chỉ có hai người họ, cậu chắc hẳn đã nghi ngờ Tạ Dĩ Tân có một cô con gái học tiểu học rồi.
"Đừng bận tâm đến tôi." Tạ Dĩ Tân trả lời không liên quan.
Anh không nhìn thẳng vào mắt Tần Xán, chỉ cuộn mình lại trên giường, vùi mặt vào đôi tai lớn của thỏ nhồi bông: "Cảm ơn cậu đã đưa tôi về. Cậu... có thể đi rồi."
Cuối cùng Tần Xán cũng ép mình dời ánh mắt khỏi những con thú nhồi bông đủ màu, tập trung vào người bệnh khó chịu trước mặt.
"Em cũng rất muốn đi ngay bây giờ," Tần Xán hít sâu, "Nhưng nếu mai anh bị phát hiện nằm chết cứng trong căn hộ này, cảnh sát sẽ lôi em đi tra hỏi đầu tiên. Em còn phải làm thí nghiệm, xử lý dữ liệu, em không có nghĩa vụ gánh chuyện này."
"Cho nên giờ có hai cách." Cậu tiếp, "Một là anh nói cho em biết thuốc hạ sốt để ở đâu, khi anh hạ sốt rồi thì em sẽ rời đi ngay lập tức."
"Hai là em sẽ gọi xe cứu thương để họ đưa anh đến bệnh viện. Anh tự chọn đi."
Giọng Tần Xán hơi nặng lời khiến Tạ Dĩ Tân cứng đờ không nói gì một lúc lâu.
Nhận thấy anh không chịu mềm cũng không chịu cứng, Tần Xán gật đầu, không muốn phí thời gian thêm nữa bèn lấy điện thoại ra định tìm bệnh viện gần nhất.
Ngay sau đó, Tần Xán cảm thấy cổ áo bị ai đó kéo mạnh khiến toàn thân cậu không tự chủ mà loạng choạng đổ về phía trước.
Tần Xán: "Anh——"
Tạ Dĩ Tân nắm lấy cổ áo của Tần Xán, khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại trong tích tắc, họ đối mặt nhau một cách trực diện nhất.
Cậu nghe Tạ Dĩ Tân thều thào: "Tôi không đi bệnh viện."
Trong căn phòng lúc này chỉ còn ánh sáng từ chiếc đèn ngủ cạnh giường, ánh sáng cam mờ nhạt hắt lên khuôn mặt Tạ Dĩ Tân, khiến lông mi anh đổ bóng xuống làn da. Đôi tai và gò má anh đỏ bừng vì sốt cao, tạo nên một màu đỏ hồng đầy mơ hồ.
Thường ngày Tạ Dĩ Tân luôn đeo kính trong phòng thí nghiệm. Khi dìu anh về, Tần Xán lo anh có thể ngã nên đã giúp anh tháo kính ra.
Đây là lần đầu tiên Tần Xán nhìn thẳng vào đôi mắt của Tạ Dĩ Tân ở khoảng cách gần như vậy.
Khi không đeo kính trông anh bớt lạnh lùng hơn hẳn. Tần Xán nhận ra đường nét khuôn mặt anh rất mềm mại, sống mũi cao thanh thoát. So với những thành tựu và học thuật mà Tạ Dĩ Tân đã đạt được, diện mạo của anh hết sức thanh tú, thật trẻ trung mà chẳng theo khuôn mẫu nào.
Chỉ là lúc này nhiệt độ cơ thể của Tạ Dĩ Tân quá cao, đôi mắt anh đỏ hoe, mờ mịt như sắp khóc.
Tạ Dĩ Tân lại khàn giọng lặp lại: "Không đi bệnh viện."
Khoảng cách quá gần khiến đầu óc Tần Xán trống rỗng. Nhưng cậu vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt anh: "...Được, thế thì không đi. Anh chỉ cần nói em biết thuốc hạ sốt để đâu, khi anh hạ sốt em sẽ đi ngay."
Thật ra Tạ Dĩ Tân đã sốt đến mức không còn sức lực nữa. Dù nắm cổ áo Tần Xán nhưng bàn tay anh lại mềm yếu, chỉ là cố gắng tỏ ra mạnh mẽ mà thôi.
Khi sức lực đã cạn kiệt, bàn tay anh liền buông thõng xuống, dừng lại trước ngực Tần Xán.
Tần Xán thấy Tạ Dĩ Tân hơi sững người.
Dường như cảm nhận được điều gì, ánh mắt Tạ Dĩ Tân từ từ trượt xuống, dừng lại ở bàn tay mình đang đặt trên ngực Tần Xán.
Tạ Dĩ Tân thì thầm: "...
Mềm quá."
Tần Xán chưa kịp phản ứng: "Gì cơ?"
"Quả nhiên... sờ đã thật."
Tạ Dĩ Tân ngẩn ngơ nhìn vào ngực Tần Xán, không trả lời thẳng câu hỏi mà tiếp tục lẩm bẩm: "Nhìn đã thấy mềm rồi, giờ sờ vào đúng là mềm thật, lại còn ấm......"
Tần Xán cúi xuống nhìn theo ánh mắt anh, thấy tay anh đang đặt trên ngực mình. Trong khoảnh khắc, đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng.
Mềm quá.
Sờ đã thật.
——Tạ Dĩ Tân đang nói về cơ ngực của cậu.
Tác giả có lời muốn nói
Tiểu Tạ (bình tĩnh, trầm ổn): Không sai mà, đúng như tôi nghĩ, sờ vào rất mềm mại.
Có thể bạn chưa biết*: Khi cơ ngực thả lỏng, nó sẽ rất mềm đấy!