Vào ngày sinh nhật của mình, Tần Xán không sắp xếp quá nhiều thí nghiệm thực hành cho bản thân.
Cậu ngồi trong văn phòng xử lý dữ liệu một lúc lâu rồi đứng dậy, định qua kho lạnh lấy một số dược phẩm cần cho thí nghiệm mới.
Vừa bật điện thoại để xem lại danh sách thì một tin nhắn từ Tạ Dĩ Tân hiện lên.
【Đàn anh】: "Bố mẹ em đến vào sáu giờ tối nay phải không?"
Ngón tay Tần Xán khựng lại, cậu mở khung trò chuyện ra.
【Can】: "Đúng rồi anh, xe đến London lúc sáu giờ hai mươi tối. Em sẽ ra đón họ ở nhà ga rồi đến thẳng nhà anh luôn."
【Can】: "Không cần nấu nhiều món quá đâu anh!"
【Can】: "Cũng đừng căng thẳng quá nhé~"
Mãi một lúc sau Tạ Dĩ Tân mới trả lời lại bốn từ ngắn gọn.
【Đàn anh】: "Anh không căng thẳng."
Khoé miệng Tần Xán khẽ cong lên.
【Can】: "Thế thì được ^_^."
Đến khi ngước mắt lên, Tần Xán thấy một cậu thanh niên tóc vàng lạ mặt đang đi về phía mình.
Trên hành lang hẹp khi họ sắp lướt qua nhau, Tần Xán không khỏi liếc nhìn thiếu niên kia lần nữa.
——Bởi vì cậu hiếm khi gặp ai có chiều cao tầm mình.
Tần Xán thuộc nhóm cao lớn ngay cả khi đứng giữa những người Âu và Mỹ. Mặc dù chàng trai tóc vàng trước là người châu Á, nhưng chiều cao và vóc dáng không thua kém Tần Xán bao nhiêu.
Thấy vậy, Tần Xán nhìn kỹ thêm lần nữa. Đối phương cũng như nhận ra điều gì đó nên quay sang nhìn lại cậu.
Ánh mắt họ giao nhau.
Đây là một chàng trai trẻ trung và điển trai, chỉ có điều phong cách ăn mặc lại hơi... ngổ ngáo.
Mái tóc nhuộm tẩy vàng xơ xác, áo khoác da đính đinh tán bu lông con ken, quần jeans rách tơi, phụ kiện thì đầy đủ từ khuyên tai, dây chuyền cho đến nhẫn. Ở Viện nghiên cứu di truyền mà gặp kiểu ăn mặc này quả thật hơi lạc quẻ.
Nhưng phải công nhận là dáng người cậu ta... quả thật là đỉnh nóc.
Đúng vậy, vóc dáng của cậu ta đủ khiến Tần Xán phải công nhận.
——Khung xương lớn, cơ bắp rắn chắc, dấu vết rèn luyện rõ ràng, tạo ra một ấn tượng mạnh không kém cạnh Tần Xán.
Ánh mắt của cậu tóc vàng nhìn lướt qua vai, tay và ngực Tần Xán rồi khựng lại, nét mặt thoáng thay đổi.
Họ âm thầm đánh giá nhau từ đầu đến chân——tựa như một cuộc đối đầu ngầm nhưng diễn ra nhanh như chớp.
Vài giây sau, họ bước lướt qua nhau.
Từ khóe mắt, Tần Xán thấy cậu thanh niên tóc vàng rẽ phải, đi về phía văn phòng của Jonathan.
Thế là cậu không suy nghĩ thêm nữa, đóng điện thoại, xoay người tiếp tục hướng đến kho lạnh.
-
Tạ Dĩ Tân nhẹ nhàng chỉnh lại vị trí các đĩa thức ăn trên bàn thêm một lần nữa.
Ngón tay anh lành lạnh, nhịp tim dường như không yên ổn. Vừa ngồi xuống là dạ dày liền co rút một cách khó kiểm soát, khiến anh chỉ có thể đi đi lại lại trong phòng khách để xoa dịu cảm giác khó chịu.
Những triệu chứng này làm cho Tạ Dĩ Tân nhận thức được hình như lúc nãy Tần Xán nói đúng, có vẻ như chính anh... đang thật sự rất căng thẳng.
Điều này khiến Tạ Dĩ Tân khá ngạc nhiên.
Bởi trước đây ngay cả khi đi Mỹ dự hội thảo học thuật một mình, phải trả lời câu hỏi của các học giả hàng đầu, anh vẫn chưa từng có cảm giác như vậy bao giờ.
Với anh, kiến thức là thứ đã biết và có thể nắm bắt, nên anh luôn có đủ tự tin với nó. Nhưng "gia đình" lại là khái niệm mà anh hiểu rất ít, cũng không biết cách nghiên cứu hay tiếp cận chuyên sâu.
Sự mơ hồ đem đến nỗi sợ hãi, giống như những cơn mưa bất chợt không hề báo trước.
Nếu gặp nhau mà im lặng không biết nói gì thì sao?
Lỡ đồ ăn anh nấu không hợp khẩu vị bố mẹ Tần Xán thì sao?
Nếu như——
Ngay khi Tạ Dĩ Tân còn đang chuẩn bị nghĩ đến cái "Nếu" thứ ba thì chuỗi suy nghĩ của anh bị tiếng chuông cửa cắt ngang.
Tạ Dĩ Tân nhẹ nhàng thở ra, vài giây sau anh quay lại mở cửa.
Đứng ở ngưỡng cửa là ba người.
Một phụ nữ châu Á tóc ngắn mỉm cười tươi tắn, một người đàn ông châu Âu cao lớn với nụ cười rạng rỡ, và ở giữa là Tần Xán với vẻ mặt bối rối.
Trong khoảnh khắc, cả không gian trở nên im ắng.
Hừm, Tạ Dĩ Tân thầm nghĩ y như rằng, gặp mặt ngay giây đầu là rơi vào lặng thinh rồi.
Anh hơi hé miệng định nói gì đó thì người phụ nữ tóc ngắn bên cạnh Tần Xán phá tan bầu không khí tĩnh lặng khi đưa tay ra chào: "Cháu là Tiểu Tạ đúng không?"
Tạ Dĩ Tân hơi sững sờ: "Cháu..."
Đôi mắt người phụ nữ tóc ngắn sáng lên: "Chào cháu, chào cháu! Cô là mẹ của Tần Xán, tên Tần Khả Vi. Nếu cháu không phiền thì cứ gọi là chị Vi cho trẻ nhé."
Tần Xán ở bên cạnh bất lực lên tiếng: "Mẹ, đừng tùy tiện quá mà——"
Lời cậu còn chưa dứt thì người đàn ông cao lớn bên cạnh đã chen vào với giọng ồm ồm đặc sệt: "Cháo, cháo! Tồi là David, cứ gọi tồi là Đại Vệ! Tần Khả Vi là cờ tồi, còn Tần Xán là con ngỗng tồi!"
Mỗi từ ông nói ra đều vang vọng đầy nội lực, nhưng phát âm lại đi lệch tông khiến Tạ Dĩ Tân thoáng sững người.
Tạ Dĩ Tân: "..."
Tần Xán lại ở bên cạnh chỉ biết than thầm: "Bố hơi lố rồi..."
Tần Khả Vi nhìn ông chồng mà chỉ vào: "Tần Đại Vệ, trên đường đi đã dạy anh bao nhiêu lần rồi, từ "chào" là dấu huyền, sao lại không thông thế hả?"
David lưỡng lự rồi quay lại nhìn Tạ Dĩ Tân, hỏi thử: "Chảo? Chảo?! Là chảo đúng không?"
Tần Xán: "Này là dấu hỏi, lại không đúng giọng rồi bố."
Lông mày của David càng nhíu chặt hơn.
Thấy không khí bữa tối sinh nhật sắp biến thành buổi học phát âm tiếng Trung, Tạ Dĩ Tân phá tan căng thẳng: "Không sao đâu, mọi người vào trong ngồi trước đi ạ."
Chỉ năm phút sau khi bố mẹ Tần Xán vào nhà, Tạ Dĩ Tân mới nhận ra mọi lo lắng trước đó hoàn toàn không cần thiết.
Gia đình của Tần Xán rất cởi mở, họ nói chuyện thoải mái như bạn bè, vừa ấm áp lại tràn ngập tiếng cười.
Bố mẹ Tần Xán liên tục khen món ăn do Tạ Dĩ Tân nấu, biểu lộ sự thích thú một cách chân thành. Một người khen bằng lời, một người khen bằng hành động ăn uống nhiệt tình.
"Tiểu Tạ, món cháu nấu thực sự rất ngon luôn."
Tần Khả Vi cảm thán: "Trên đường tới đây Tần Xán cứ bảo cô rằng cháu nấu ăn rất giỏi. Cô còn nghĩ là con trai mình khoác lác, làm gì có chàng trai trẻ nào biết nấu ăn cơ chứ. Ai ngờ... giờ mới thấy đúng là hơn hẳn các nhà hàng Trung bên mình nữa."
David vừa nhấp từng ngụm canh vừa giơ ngón cái lên: "Ngán (1) quá!"
Tần Xán nghe mà nhức nhức cái đầu, vội nhắc ông: "Là ngon (2), ngon đó bố. Bố nói tiếng Anh cũng được, con xin bố đấy..."
Tạ Dĩ Tân khẽ đáp cảm ơn ông.
"Ôi, món đậu bắp trứng hấp nước tương của cháu ngon lắm, cháu làm rất mịn luôn."
Tần Khả Vi trầm trồ rồi vô thức hỏi: "Tiểu Tạ, có phải món này mẹ cháu dạy không?"
Tim Tần Xán đập cái bộp, cậu bất giác nhìn sang nét mặt của Tạ Dĩ Tân.
Anh khẽ dừng tay cầm đũa rồi nhẹ nhàng trả lời: "Không đâu ạ, khi còn đi học cháu tự học nấu thôi."
"Giỏi quá." Tần Khả Vi cười mãn nguyện, "À mà, cháu học đại học ở đâu? Cô nghe Tần Xán bảo là cháu đã học lên tiến sĩ rồi phải không? Thế giờ cháu bao nhiêu tuổi rồi?"
Tần Xán cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Cậu biết rằng Tạ Dĩ Tân vốn không thích xã giao, cũng chẳng hứng thú với kiểu hỏi han chi tiết như thế này.
Nhưng Tạ Dĩ Tân vẫn giữ vẻ bình thản đáp lời: "Cháu học đại học và làm tiến sĩ ở California, năm nay 25 tuổi, lớn hơn Tần Xán hai tuổi ạ."
Tần Xán khẽ hắng giọng, giả vờ như vô tình đính chính: "Hôm nay sinh nhật em, nên cũng chỉ hơn một tuổi thôi mà..."
Tần Khả Vi ngạc nhiên kêu lên: "Ái dà, còn trẻ mà đã giỏi như vậy rồi. Mà ngành sinh học thì Mỹ mạnh hơn mà nhỉ, sao cháu lại chọn đến London làm việc?"
"Điều kiện bên này phù hợp với nhu cầu hiện tại của cháu hơn ạ."
Tạ Dĩ Tân ngừng lại một chút, mắt nhìn sâu vào ánh mắt của Tần Xán, nhẹ nhàng nói: "Với lại, khí hậu London... thú vị lắm."
Tần Xán vừa cúi đầu cắn miếng đùi gà, nghe đến hai chữ "thú vị" mà nghẹn, ho sặc sụa: "Em, em khụ khụ khụ——"
Tạ Dĩ Tân bình tĩnh đưa cho cậu vài tờ khăn giấy.
Mặt Tần Xán đỏ bừng vì ho: "Cảm ơn, cảm ơn anh, em khụ khụ khụ khụ..."
Tần Khả Vi không hiểu vì sao con trai mình lại phản ứng mạnh như vậy, nhưng bà nhận ra sự tương tác tự nhiên giữa hai người, liền cười càng tươi: "Ừa, London mưa nhiều, nhưng cơ hội cũng không ít, đúng là nơi tốt để phát triển."
David bên cạnh gật đầu đồng tình: "Nới tột!"
Món ăn trên bàn cứ thế vơi dần, căn nhà ngập tràn không khí ấm cúng.
Họ vui vẻ trò chuyện về đủ thứ trên đời, từ các nghiên cứu của Tần Xán và Tạ Dĩ Tân cho đến việc kinh doanh nông trại nhỏ của Tần Khả Vi và David ở Leeds.
"... Bọn cô bây giờ cũng già rồi, thích đi du lịch đây đó. Mùa đông năm nay dự định sẽ đi Thụy Sĩ nghỉ dưỡng."
Tần Khả Vi đầy nhiệt tình đề nghị: "À, Tiểu Tạ này, lúc ấy cháu có thể mời cha mẹ cháu đi cùng, chúng ta đi chung cho vui nhé."
Tay Tạ Dĩ Tân khẽ run, muỗng đậu vừa gắp lên rơi xuống đĩa không một tiếng động.
Tần Xán nhận ra ngay chi tiết này, nhớ lại lời Tạ Dĩ Tân từng nói rằng anh và cha mẹ mình đã "không còn qua lại" với nhau nữa. Cảm giác trong lòng cậu thắt lại.
Cậu biết mình cần phải làm gì đó để ngắt lời mẹ ngay lập tức, liền cất giọng: "Mẹ, mẹ ăn no chưa? Hay mình cắt bánh luôn nhé?"
Tạ Dĩ Tân nghe vậy liền đặt đũa xuống và đứng dậy: "Để anh lấy bánh, bánh ở trong tủ lạnh."
"Thôi, Tiểu Tạ nghỉ ngơi đi con."
Tần Khả Vi giữ tay Tạ Dĩ Tân lại rồi ra hiệu cho Tần Xán: "Thằng quỷ sứ, người ta đã nấu cả bàn tiệc rồi mà còn ngứa gan bắt người ta hầu tiếp sao? Đi mà cắt lấy một miếng cho mẹ và Tiểu Tạ đi chứ."
"Nhớ là đừng (3) cắt miếng lớn cho bố con quá, một góc nhỏ là đủ rồi, ít kem thôi kẻo đường huyết lại tăng cao."
Tần Xán: "Con biết rồi ạ."
David có tai rất thính, nghe vậy lập tức kêu lên bằng tiếng mẹ đẻ: "Nín (4) nghe mẹ nha son, pick the slice with more cream please please please*..."
(*
Son, pick the slice with more cream please please please... = con trai, lấy miếng nào có nhiều kem nhất cho bố nhé nhé nhé...)Tần Xán: "Bố nhỏ giọng thôi, con sẽ lén cắt thêm cho."
Tần Khả Vi nghe rõ mồn một cuộc hội thoại của hai bố con, chỉ thở dài: "... Hai bố con này, đúng là không ai làm người ta yên tâm được."
Tạ Dĩ Tân như rơi vào dòng suy nghĩ.
Mối quan hệ trong gia đình Tần Xán thật khác biệt: họ ồn ào, thỉnh thoảng than phiền nhau, nhưng trong lời nói của họ tràn ngập tình yêu gia đình và ấm áp lạ kỳ.
Tần Khả Vi chăm chú nhìn gương mặt Tạ Dĩ Tân một lúc rồi mỉm cười: "Tiểu Tạ à, cô là người nói hơi nhiều và có phần thẳng thắn, mong cháu đừng để ý nhé."
Tạ Dĩ Tân thoáng sững người: "Không đâu."
Anh ngừng một lát, cảm thấy mình cần thêm vài lời để câu trả lời "Không đâu" của mình không nghe quá ngắn gọn.
"Cô và Tần Xán là những người rất ấm áp ạ." Anh nói thêm.
Tần Khả Vi bật cười: "Hồi trước cô là vận động viên, thằng Tần Xán từ nhỏ đã giống cô rồi, thích vận động và tinh nghịch lắm. Nó chẳng chịu học mà chỉ mê bóng rổ khiến cô lo không hết."
"Vậy mà lên cấp ba cái tự nhiên nó thay đổi, bảo thích sinh học và quyết tâm thi vào Viện Nghiên cứu di truyền của Đại học U."
Bà kể tiếp: "Nhưng đến lúc ấy cô còn lo hơn, vì nghiên cứu khoa học rất mệt mỏi, còn đòi hỏi trí tuệ cao, đắm mình vào thì đúng là không có lối ra..."
"——Nhưng em ấy rất có tài năng trong nghiên cứu khoa học ạ."
Lần đầu tiên Tạ Dĩ Tân ngắt lời Tần Khả Vi: "Em ấy đủ nỗ lực và đủ thông minh, còn trẻ nữa. So với bạn đồng trang lứa, những thành quả của em ấy thật sự rất đáng nể ạ."
Tần Khả Vi nhìn Tạ Dĩ Tân cười, nhẹ nhàng đáp: "Đúng vậy, chứng minh là những gì bọn cô cho là đúng chưa chắc đã là con đường phù hợp nhất với nó."
"Thế nên về học hành hay tình cảm, đường đời là do nó tự quyết định, bọn cô sẽ không can thiệp, hoàn toàn để nó tự do lựa chọn."
Tần Khả Vi chớp mắt với Tạ Dĩ Tân: "Bạn bè hay người bạn đời, bất kể là con trai hay con gái, miễn là người nó chọn thì bọn cô đều tin rằng đó là người phù hợp nhất với nó."
Tạ Dĩ Tân giật mình.
"Chỉ cần đó cũng là một người khỏe mạnh, gia đình êm ấm là được."
Tần Khả Vi nhìn về phía xa nơi hai bố con đang chuẩn bị bánh rồi nói tiếp: "Hai người nếu có thể bình yên đi cùng nhau hết cuộc đời là đủ rồi."
Khi Tần Xán mang bánh quay lại, cậu thấy mẹ mình đang nắm tay Tạ Dĩ Tân một cách trìu mến, vui vẻ trò chuyện.
Cậu cố lắng tai nghe, phát hiện chỉ trong năm phút mình rời đi mà cuộc nói chuyện đã tiến đến một "tầm cao" mà cậu không thể ngờ tới——
Tần Khả Vi: "Mà Tiểu Tạ này, hai đứa là "bạn tốt" nhỉ. Bạn tốt nơi đất khách quê người phải giúp đỡ nhau nhiều vào, đúng không?"
Tạ Dĩ Tân: "Vâng ạ."
Tần Khả Vi: "Giả sử, cô chỉ giả sử thôi nhé, nếu sau này cả hai đều tìm được người yêu, các cháu phải chú ý an toàn trong đời sống tình dục nhé, phải không nào?"
Tạ Dĩ Tân: "Vâng."
Tần Xán: "...Hả?!"
Thật đúng là một người dám hỏi, một người dám trả lời luôn đấy!
"Các cháu học sinh học, chắc chắn hiểu rõ hơn cô nên cô không nói nhiều làm gì."
Tần Khả Vi chân thành dặn dò: "Tóm lại, đã là "bạn bè" rồi ấy, thì vì "tình bạn" cũng như quan tâm lẫn nhau, phải nhắc nhau chú ý các
biện pháp bảo vệ an toàn nhé, cẩn thận và từ từ thôi. Cháu hiểu ý cô chứ?"
Giọng Tần Xán run run: "Quý cô Tần Khả Vi à, mẹ——"
Tạ Dĩ Tân ngước mắt nhìn cậu.
Đôi mắt đen thẳm của anh bình tĩnh làm Tần Xán chợt căng thẳng.
"Cô nói đúng ạ."
Tạ Dĩ Tân chăm chú nhìn gương mặt Tần Xán, rồi nhẹ nhàng tiếp lời: "Chúng cháu trong tương lai... chắc chắn sẽ cẩn thận hơn."